Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hạ Y Lan
Trên đường đi, Trần Trì càng nghĩ càng không thể hiểu được: "Sao cô lại liên quan đến Kiều Trăn?"
"Đây chính là chuyện cậu muốn tìm tôi nói sao?" Diêu An Ninh không trả lời mà hỏi lại.
Trần Trì bẽ mặt, tò mò thì tò mò, nhưng chính sự quan trọng hơn: "Anh tôi muốn gặp cô."
Từ khi Diêu An Ninh đưa hình và video ra, anh trai nói với hắn rất nhiều điều, đều là chuyện hắn chưa bao giờ biết. Cũng chính vì thế, nhớ lại những ngày kia, hắn thật giống kẻ ngốc, thế mà lại thân thiết với người hại chết mẹ mình, vì thứ người như thế mà hắn đã đối nghịch với anh trai mình.
"Bây giờ?" Không còn mấy phút nữa là vào học rồi.
"Tôi sẽ xin phép nhà trường, cô không cần quan tâm." Trần Trì vội vã giải thích rồi mang theo Diêu An Ninh ra ngoài.
So với trường học, đương nhiên Diêu An Ninh lựa chọn điều tra chân tướng cái chết của mình, vì vậy cô cũng không nặng lòng lo lắng mà theo Trần Trì lên xe.
"Sắp vào học rồi mà sao bọn họ còn ra ngoài? Đi đâu thế nhỉ? Sao lại đi cùng nhau rồi? Không phải nói không liên quan ư? Cẩm Xuyên, cậu thông minh, mau nói cho tớ biết đi." Hàn Tự liên tiếp đặt câu hỏi, ánh mắt anh trợn to nhìn về phía cổng trường, tràn đầy nghi ngờ.
Lục Cẩm Xuyên lạnh mặt: "Tớ không biết."
"Ôi chao? Có người nói buổi sáng thấy cậu lôi kéo Diêu An Ninh, là thật sao?" Hàn Tự nhìn chằm chằm Lục Cẩm Xuyên, anh và Lục Cẩm Xuyên là bạn nhiều năm, ít thấy cảm xúc cậu ấy dao động lớn như vậy, mỗi khi anh nhắc đến Diêu An Ninh, anh đều thấy Cẩm Xuyên rất mất tự nhiên.
"Thật thì sao, giả thì sao?" Lục Cẩm Xuyên không đưa ra đáp án, ngược lại đá vấn đề này trở lại.
Hàn Tự cười mỉa hai tiếng, lực công kích này cũng mạnh quá đi chứ! Anh chỉ là quan tâm hỏi đôi câu, đưa mặt thối ra cũng thôi, giọng điệu còn vô cùng quái đản.
"Không sao cả, chỉ là gần đây nghe rất nhiều tin đồn về Diêu An Ninh, nghe nói còn vì Trần Trì tự sát, cậu đừng dính vào cô gái này thì hơn, nếu lại tự sát thì không tốt lắm đâu." Hàn Tự hoàn toàn suy nghĩ thay cho bạn, nếu xảy ra chuyện thật thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Cẩm Xuyên.
"Chuyện này không liên quan đến cậu." Lục Cẩm Xuyên lạnh giọng chặn một câu, đi về phía trước.
……………………………………………….
Một lần nữa gặp Trần Trí Thanh, dường như đã trải qua mấy đời, nhưng mà quả đúng như vậy.
"Anh, cô ta là Diêu An Ninh." Trần Trì dẫn người đến trước mặt Trần Trí Thanh.
Trần Trí Thanh cười đứng lên, đầu tiên là rầy Trần Trì một phen: "Giọng điệu em vậy là sao, nói chuyện với con gái sao lại thô lỗ như vậy."
Trần Trì đang ở thời kỳ phản nghịch, ai nói hắn không phải nửa câu, hắn sẽ nói móc lại cả câu, nhưng kể từ khi biết được chuyện trong nhà, đứng trước mặt anh mình, hắn đã thấp đi một đầu, không dám mạnh miệng chọc giận anh trai nữa, mấy năm nay anh hắn quá khó khăn, cãi nữa thì hắn chẳng ra gì.
"Em là bạn học của Tiểu Trì, Diêu An Ninh phải không? Xin chào, anh là anh trai của Tiểu Trì, anh tên Trần Trí Thanh." Hai anh em này hoàn toàn khác biệt, Trần Trí Thanh công tử văn nhã, nói chuyện đối đãi người khác thì lễ phép phong độ, người như vậy rất dễ khiến người ta có hảo cảm.
Thế nhưng mọi người đều là người quen cũ, đừng nói hảo cảm, đời trước những người bên cạnh Giang Huân đều khiến cô chán ghét, Trần Trí Thanh là phụ tá đắc lực của Giang Huân, không ít lần khiến cô khổ não.
"Chào anh." Diêu An Ninh chỉ chào đơn giản, dù sao Trần Trí Thanh cũng nổi danh mặt cười hồ ly, mặt ngoài nhìn qua tao nhã lịch sự, bên trong thì đen tối.
"Ngồi đi, muốn uống chút gì? Nước trái cây được không? Bánh Tiramisu này cũng không tệ, anh đã gọi một phần, em nếm thử xem." Trần Trí Thanh rất săn sóc, vô luận phương diện nào cũng an bài rất thoả đáng, sẽ không khiến người ta có gì không hài lòng.
"Em muốn một ly cola lạnh, không cần Tiramisu, em muốn phô mai matcha." Diêu An Ninh rất không nể mặt, thay đổi hoàn toàn những gì Trần Trí Thanh chuẩn bị.
Không phải cô cố ý đối nghịch với Trần Trí Thanh, những thứ này đều là món cô thích ăn, mỗi người đều có khẩu vị yêu thích của mình, Diêu An Ninh đời trước là thiên kim nhà giàu, không chỉ ăn những món ăn cao cấp, đối với những đồ ăn có hại cho sức khỏe cô cũng rất mê, ví dụ như cola, ví dụ như khoai tây chiên.
Nhưng hành động này ở trong mắt Trần Trì chính là khiêu khích.
Trước khi Trần Trì làm khó dễ, Trần Trí Thanh đã đè tay đứa em mình lại, cười khanh khách nói: " Được."
Sau đó có người đưa đồ ăn đến, thể theo yêu cầu của Diêu An Ninh, cola đá và phô mai matcha.
Diêu An Ninh cầm ly cola lên, hớp một ngụm đầy, bọt khí bốc lên trong miệng, nhất thời làm mặt mày cô khẽ cong thỏa mãn.
Anh em Trần gia vừa nhìn, lúc này mới chợt hiểu, thì ra là người ta thật sự thích cola.
"Các người tìm tôi, là vì chuyện video sao?" Không đợi Trần Trí Thanh hỏi, Diêu An Ninh mở miệng trước.
Đuôi mày Trần Trí Thanh nâng lên, tầm mắt dừng lại trên người Diêu An Ninh thêm mấy giây, trước khi hẹn người đến, anh đã điều tra qua cô gái này, chỉ là không ngờ đến tính tình Diêu An Ninh lại như thế này.
"Đúng, trong tay em còn nữa không?" Trần Trí Thanh cũng đi thẳng vào vấn đề.
Diêu An Ninh lắc đầu: "Đã nói rồi, cậu ta giúp tôi giải thích, tôi sẽ đưa tất cả cho cậu ta."
Trần Trì bị điểm tên, con mắt trợn tròn vài phần, gật đầu về phía anh trai mình, quả thật bọn họ có làm hiệp nghị này, cũng đã nói với anh trai.
"Anh đã nghe Tiểu Trì nói, đầu tiên muốn gửi lời xin lỗi đến em, bởi vì Tiểu Trì…. đã tạo ra nhiều rắc rối cho em." Trần Trí Thanh thật sự khó mà liên hệ giữa người tự tử vì tin đồn và người đang ngồi thoải mái trước mặt anh, anh lại cảm thấy Diêu An Ninh trước mắt này có tinh thần rất mạnh mẽ, căn bản không thể nào tự tử, hoặc là thông tin anh điều tra không đúng, hoặc người này không phải là Diêu An Ninh.
Trần Trí Thanh cảm thấy là vế trước.
Trần Trì quả thật cần nói xin lỗi, nguyên thân chết, hắn ta cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, còn chuyện có tha thứ hay không cũng không phải do cô quyết định.
Cho nên hai anh em Trần gia chỉ chờ thấy Diêu An Ninh trầm mặc.
"Anh tôi nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy à!" Hành động này rõ ràng là không nể mặt, khiến Trần Trì rất khó chịu, hắn luôn luôn buông thả tự làm theo ý mình, cũng không cảm thấy mình làm gì sai, coi như Diêu An Ninh tự tử cũng không liên quan đến hắn.
Diêu An Ninh nhìn sang Trần Trì, khi Trần Trì chống lại đôi mắt kia thì kiêu ngạo nhất thời xẹp xuống phân nửa, ánh mắt cũng trốn tránh.
Chỉ một ánh mắt đã làm Trần Trì hoảng loạn.
Một màn này cũng bị Trần Trí Thanh nhìn thấy hết, anh âm thầm kinh ngạc, còn nhỏ, nhưng khí thế không nhỏ, cho dù là người anh quen biết, cũng đếm không hết đầu ngón tay.
"Nói xin lỗi." Trần Trí Thanh nói với Trần Trì.
Trần Trì bất đắc dĩ, dưới áp lực của anh trai hắn và đôi mắt chết người kia của Diêu An Ninh, hắn đành nói: "Xin lỗi."
"Tiểu Trì bị anh chiều hư, thật lòng xin lỗi em." Trần Trí Thanh cũng áy náy nói theo, không giống Trần Trì, tìm không ra nửa điểm miễn cưỡng.
Qủa thật cô đối với những người bên cạnh Giang Huân, bát tự không hợp, thế nào cũng không hợp.
"Không cần vòng vo nữa, nói thẳng đi, các người tìm tôi có chuyện gì?" Diêu An Ninh không muốn mất thời gian nữa, vốn là còn muốn thử làm quen với hai anh em này một cách hữu nghị, nhưng dưới bầu không khí thế này xem ra khó mà thành.
Trần Trí Thanh nhìn về phía Diêu An Ninh, cô chỉ là tùy ý ngồi, quanh thân như có một cổ khí thế vô hình, vẻ mặt còn non nớt, lại có một đôi mắt đen nhánh u tối, không phân biệt được vui buồn, trong lúc nhất thời Trần Trí Thanh nhớ đến một người, một người đã không còn ở trên đời.