Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tương Mịch cảm thấy bầu thay đổi, thầm kêu không ổn, bà ta trong lòng tức giận, cũng không ngừng âm thầm mắng đứa con này làm sao lại có thể lỗ mãng trước mặt mọi người như vậy, Cẩn Hi còn ở đây nha.
Bà ta là người đầu tiên lên tiếng trước phá vỡ cục diện này, tức giận mắng: "Vân Nhạc! "
Vân Nhạc giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã quá thất thố rồi, ban nãy vì quá tức giận mà đã nói ra những lời không hay ý đẹp trước mặt mọi người như thế, cô ta đè nén sự sợ hãi, thầm trấn an mình vài câu sau đó bày ra một bộ bạch liên hoa, dùng sức cắn lưỡi, cảm xúc đau đớn truyền đến khiến đôi mắt hơi đỏ hồng, cô ta e dè ngẩn mặt nhìn Lam Cẩn Hi bên cạnh, chỉ thấy Lam Cẩn Hi lúc này gương mặt vô cùng khó coi.
Vân Nhạc: "Anh Cẩn Hi, em...em thật không cố ý nói như thế với chị. "
Nhưng Lam Cẩn Hi lại chỉ vẫn nhíu mày không nói, lúc này người lên tiếng tiếp theo lại chính là Vân Tử Luân.
Vân Tử Luân sắc mặt âm trầm, lạnh lùng mang theo chút sự trào phúng nói: "Tự nhận mình tài trí hơn người, thân là danh môn khuê nữ thì có thể nói ra những lời đó hay sao? Đặc biệt người cô nói lại là chị cô!"
Vân Nhạc rụt rè đưa mắt nhìn lướt qua Vân Tử Luân rồi đến Vân Huân, hai người này chính là người yêu thương Vân Tịch nhất, nên khi Vân Nhạc nói như thế, gương mặt của họ dĩ nhiên là không tốt.
"Anh hai, em xin lỗi. "
Vân Huân trầm mặc nhắc nhở: "Người nên nhận lời xin lỗi này là Tiểu Tịch. "
Vân Nhạc âm thầm cắn môi, nhẹ vâng một tiếng sau đó đối diện với Vân Tịch: "Chị, em xin lỗi, là em đã sai. "
Vân Tịch: "Không sao, cơ mà em nói cũng không có sai, đúng là họ thân phận cao quý, gặp không ít người đẹp hơn chị, chị cá là ngay cả anh Cẩn Hi cũng em cũng như thế. "
Vân Nhạc gương mặt bỗng không được tự nhiên, cô ta biết Vân Tịch chắc chắn sẽ nói ra những điều gì không hay nhắm vào mình.
Vân Tịch nhếch môi cười, phải đó, cô chính là sẽ cho vị em gái này biết thế nào là "tài ăn nói đúng sai". Nói tôi dùng thủ đoạn sao? Vậy để tôi chỉ điểm cho mọi người một chút.
Cô nói: "Anh Cẩn Hi của em cũng rất xuất chúng, gặp phụ nữ dĩ nhiên sẽ có những người xinh đẹp như chị hoặc là hơn, trong thế gia vọng tộc có không ít thiên kim tiểu thư, mà trong showbiz lại cũng có không ít các nữ nghệ sĩ hay người mẫu, chị không phải là có ý gì nhưng trong số những người đó, anh Cẩn Hi chịu để ý và yêu em thì em thật may mắn, sắp tới lại còn sắp đính hôn nữa nha, chị cùng anh Cẩn Hi quen biết nhau nhiều năm như thế, lại còn từng có một đoạn tình duyên cũng xem như đủ lâu, nhưng cuối cùng thì, ài, vẫn là em đủ tài giỏi nắm được trái tim anh ấy. "
Vân Nhạc giận muốn run cả người nhưng lại không thể làm gì được cô, ngay cả Lam Cẩn Hi nghe cô nói như thế, ngoài có một chút sự hổ thẹn thì chính là trầm mặc.
Vân Huân cùng Vân Tử Luân nghe cô nói như thế cũng không cho rằng là sai hay đúng, họ cứ đứng sau lưng cô như thế, cô muốn nói gì, làm gì họ cũng đều không can thiệp. Điều này lọt vào trong mắt Tương Mịch lại cho thấy họ chính là quá mức dung túng Vân Tịch, khiến con gái bà bị cô ức hiếp đẩy từng bước một vào đường cùng, mà Lam Cẩn Hi bên cạnh như cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với cô nên cũng không lên tiếng cái gì.
Ý tứ rất rõ ràng, Vân Nhạc rõ ràng là so với những người khác cùng cô, cô ta cùng lắm cũng chỉ đẹp với mức tàm tạm, chỉ là sinh ra có gương mặt một chút đẹp đẽ xinh xắn chứ không được gọi là quá mức xinh đẹp như các thiên kim khác hay là những nghệ sĩ nữ cùng các người mẫu ngoài kia, cô ta luôn dùng bộ mặt này cùng một chút tài diễn xuất làm ra một bộ yếu đuối đáng thương cần người che che chở chở cho mới lấy được lòng thương cảm của người khác cùng sự yêu mến của họ. Cô và Lam Cẩn Hi rõ ràng quen nhau từ rất lâu, đoạn tình cảm cũng không thể nói là dài mà còn có thể dài hơn, so với sáu năm này của cô ta và Lam Cẩn Hi hiện tại có khi còn vượt qua, trước kia tuy bí mật yêu nhau, nhưng tình cảm hai người rõ tốt, họ còn hứa hẹn sau khi du học trở về chắc chắn sẽ đính hôn, nhưng coi đi, du học chưa đầy hai năm sau cô và Lam Cẩn Hi đã chia tay, lúc về nước chính là chỉ có một mình Vân Nhạc về cùng Lam Cẩn Hi, sau cùng thì họ chính là công bố yêu nhau, này còn không phải do Vân Nhạc ở phía sau động tay động chân thì là gì?
Người ngoài không biết nhưng có những người trong cuộc lại hiểu rõ bộ mặt thật của Vân Nhạc là như thế nào, ngoài mặt thanh thuần yếu đuối, nhưng có ai biết bên trong chính là một bộ mặt xấu xa, luôn âm mưu tính kế cướp đoạt người yêu của chị mình như thế?
Vân Nhạc: "Chị....em, em biết chị vẫn còn giận chuyện này, nhưng em và anh ấy là thật sự yêu nhau. "
Vân Tịch nở nụ cười: "Nha? Yêu nhau? Anh Cẩn Hi sau khi chia tay với chị xong liền cùng em trở về Trung Quốc công bố mối quan hệ, vậy có nghĩa là gì? Lẽ nào sau lưng chị, em và anh ta từ lâu đã yêu nhau? "
Vân Tử Luân cùng Vân Huân không hẹn mà ném ánh mắt sắc lạnh về phía Lam Cẩn Hi, tiểu tử to gan, vậy mà nó lại dám ở sau lưng Tiểu Tịch, từ lâu đã có một mối quan hệ khác với người khác?
Vân Nhạc: "Chị, ý em không phải như thế, chị đừng nói anh Cẩn Hi như vậy. "
Vân Tịch: "Vậy thì thật xin lỗi, chị cứ nghĩ ý của em là như thế. "
Lam Cẩn Hi đứng bên cạnh rốt cuộc im lặng hết nổi: "Tiểu Tịch! "
Vân Tịch: "Nha, chuyện này cũng không phải là do tôi trước, là giai nhân của anh bắt nguồn trước sau đó tiện miệng lôi chuyện này ra nói. Không phải anh lại ở trước mặt mọi người, một lần nữa nói tôi lại bụng dạ hẹp hòi, nhớ lại chuyện cũ mà ức hiếp A Nhạc chứ? "
Miệng lưỡi của cô rốt cuộc cũng khiến cho Lam Cẩn Hi phải im bặt không thể phản bác, rốt cuộc thì không một ai mở miệng nói, cô mỉm cười.
"Dù sao thì hai người sắp đính hôn, tức là cũng sắp thành người một nhà đi? Nếu vậy ra mắt xong muội phu tương lai, mong rằng Lam thiếu đây sẽ một lòng một dạ với A Nhạc chúng tôi. "
*Muội phu: em rể
Cô nói lại rất ra dáng của một người chị tốt, trước khi em gái kết hôn thì chính là "cảnh cáo" em rể tương lai giống như bao gia đình khi có con gái kết hôn thì cha và mẹ chính là ngấm ngầm cảnh cáo con rể như vậy, chỉ khác ở chỗ là Tương Mịch cùng Vân Huân không có nói mà lại là cô mà thôi.
Tuy là nói theo ý đó, nhưng chính Lam Cẩn Hi bỗng nghe ra được một ý khác, cô chính là ám chỉ một điều nhỏ với anh ta, vẫn mong anh ta sẽ một lòng yêu thương Vân Nhạc, đừng như năm đó lại hứa hẹn điều gì với cô, xong lại quay lưng mà tiến đến với Vân Nhạc, đây cũng chẳng phải là một lòng yêu thương gì đâu.
Lòng bàn tay không tự chủ bất giác cuộn chặt, nhìn nụ cười bên môi cô, Lam Cẩn Hi bỗng nhớ về những kỷ niệm trước kia của hai người, trong lòng chính là dâng lên một nỗi chua sót.
"Tiểu Tịch anh... "
Chính là ngay lúc Lam Cẩn Hi muốn mở miệng nói điều gì, lão quản gia bỗng gõ hai tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng ông vọng vào, "Tam tiểu thư, cô có khách. "
Khách? Vân Tịch hơi giật mình lấy làm lạ vì nghe mình có khách, chính là cô nhớ bản thân mình trước kia không có bao nhiêu bạn bè, mà dù cho có cũng không thân, không có một ai đến tìm cô chứ đừng nói gì là đến thăm cô, nhưng lại là ngay lúc cô vừa trở về đã có khách?
Là ai? Tên tóc vàng kia không đến nỗi rảnh rỗi đến tìm cô, hắn có việc làm rồi, vậy ai là "khách" nhỉ?
Vân Tịch nói vài ngắn gọn câu với mọi người rồi độc thân một mình ra ngoài xem vị khách kia là ai, vì cô bỗng có dự cảm mình vẫn nên ra ngoài xem chứ không nên mời người "khách" ấy vào trong.
Và rốt cuộc thì dự cảm của cô cũng đúng vì ý định đã không mời vị "khách" này vào trong.
Trước mặt cô chính là một người đàn ông trẻ tuổi mặc trên người quân phục chỉnh tề, hai bên trái phải anh ta chính là năm sáu người đàn ông khác cũng mặc trên người quân phục, thoạt nhìn nhìn họ có vẻ nghiêm túc đến đáng sợ.
Thử tưởng tượng xem, vừa bước ra khỏi cửa liền trông thấy mấy anh trai mặc trên người quân phục, tay phải vác súng, mỗi người đứng nghiêm nghị hai bên, vẻ mặt lại hết sức cẩn trọng sẽ như thế nào?
Vân Tịch: "…"
Người mặc quân phục đứng đầu cũng đứng giữa hai bên chắc có lẽ là trưởng nhóm của nhóm nhỏ này, nhìn tình huống trước mặt có vẻ hơi khoa trương, như thể họ đến chính là muốn bắt người nào đó.
Vân Tịch hơi nhướng mày, gương mặt vẫn là một bộ điềm tĩnh không mảy may một chút bị tác động mà đánh giá vị trưởng nhóm trước mặt này, người này sở hữu vóc dáng cơ thể cao lớn, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng in trên gương mặt anh tuấn làm người ta bỗng sinh ra một cảm giác e dè áp lực vô hình nào đó không dám đến gần, từ đầu đến cuối chân, bất kể là quần áo hay giày mang đều từ quân nhân mà ra, tay áo được xắn lên đến khủy tay làm lộ ra cánh tay da thịt săn chắc cùng làn da màu lúa mạch mạnh mẽ.
Nhìn thấy có người xuất hiện tiến về phía trước, ánh mắt anh ta khẽ động, phát hiện trước mặt là một cô gái xinh đẹp tràn đầy sắc xuân, gương mặt của cô vẫn điềm nhiên bĩnh tĩnh như thế quả thật có hơi khiến cho anh ta lông mày khẽ động.
Một cô gái nhỏ nhắn như thế, bất kể là người phụ nữ nào hay người bình thường nào, đối mặt với anh ta đều sẽ nảy sinh một cảm giác sợ hãi khiến họ phải e dè trốn tránh, còn chưa kể dưới tình huống gặp phải tiểu đoàn quân nhân tay vác súng đến nhà như thế này mà cô gái này vẫn mảy may không chút thay đổi khiến anh ta quả thật có chút ngạc nhiên, nhưng dù cho có hay không ngạc nhiên dưới tình huống này, trên gương mặt kia chính là không chút thay đổi.
Anh ta hướng cô trầm ổn cất giọng: "Cô là Vân Tịch? "
Vân Tịch: "Các anh tìm tôi? "
Người đàn ông nọ không đáp, bỗng dưng dơ tay lên, phía sau chợt tiến lên hai vị quân nhân khác, bọn họ bước về phía cô, sau cùng chính là mỗi người hai bên kẹp cô ở giữa, dưới tình huống này, Vân Tịch bỗng nghĩ thiếu điều nữa chính là bọn họ xách cô lên và lôi đi nữa thôi.
"Vân tiểu thư, làm phiền theo chúng tôi một chuyến. "