Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 101: ĐIỀU TRA THÂN PHẬN CỦA TÔI À?
CHƯƠNG 101: ĐIỀU TRA THÂN PHẬN CỦA TÔI À?
“Điều, điều tra thân phận của tôi à?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên!
“Phải đấy, bởi vậy tôi mới thấy kỳ quái!” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt đầy ẩn ý: “Trước giờ Hạo Thiên không có hứng thú với phụ nữ, nhưng mà...lại quan tâm đến cô, luôn miệng dặn anh tôi điều tra hết mọi thứ liên quan đến cô bên nước ngoài, rồi kể lại cho anh ấy nghe, cô nghĩ mà xem...anh ấy đã gọi đến anh tôi là cô biết ngay anh ấy quan tâm tới cô đến mức nào!”
Trong lòng Tô Thiên Kiều thấy căng thẳng, nắm tay siết chặt lại, chết tiệt...có phải Nguyễn Hạo Thiên đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi không?
Nhưng mà...không đúng lắm, mặc dù số lần gặp mặt anh ta chỉ ít ỏi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, nhưng Tô Thiên Kiều cảm nhận được rằng, Nguyễn Hạo Thiên phòng bị mình, nhưng không hề nghi ngờ gì cả, nhất là sau chuyện hồi tối qua, có thể xem như thái độ của anh ta đã thay đổi, đã tin tưởng mình ít nhiều rồi, sao đột nhiên lại điều tra thân phận của mình kia chứ?
Tô Thiên Kiều càng nghĩ, càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là sơ xót ở đâu mà cô không phòng bị cũng như không phát hiện ra kia chứ?
“Sao đấy?” Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều nhíu mày, gương mặt càng lúc càng sa sầm, anh ta không cầm lòng được mà cất tiếng hỏi cô.
Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là hơi không vui mà thôi!” Bất cứ ai bị người khác điều tra thân phận, hay bị cục trưởng bộ công an điều tra đều không thể nào vui cho nổi!
“Cô tạm thời đừng thấy khó chịu, còn có một chuyện kỳ quái hơn nữa kìa!” Kỷ Vân Huy không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết thì không chịu ngưng, anh ta nhìn gương mặt đầy cảm xúc của Tô Thiên Kiều, làm gì có cái gọi là ‘bạn bè quan tâm đến nhau’, chỉ đặt mình ngoài cuộc để hóng kịch hay mà thôi!
“Chuyện kỳ quặc hơn nữa? Chuyện gì thế?” Tô Thiên Kiều ngẩn ngơ nhìn Kỷ Vân Huy, trong lòng thầm nhủ thôi xong rồi.
Kỳ Vân Huy không giải thích ngay, mà vuốt cổ họng, giả vờ đằng hắng một tiếng.
Tô Thiên Kiều nhìn nụ cười xán lạn như ánh mặt trời trên gương mặt của anh ta, nhưng chẳng hề thấy yêu thích, mà chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào gương mặt ấy.
Tô Thiên Kiều cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cô cắn răng, gằn từng chữ hỏi Kỷ Vân Huy: “Cậu Kỷ, anh Vân Huy, anh muốn uống nước gì?”
“Ồ...đừng làm phiền phức quá, tùy tiện pha trà kungfu cho tôi là được rồi!” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều như thể đang làm khó cô.
Tô Thiên Kiều nhìn vẻ mặt ‘tiểu nhân đắc ý’ của anh ta, cô vòng tay ôm ngực: “Xin lỗi, tôi lớn lên bên nước ngoài, không biết pha trà.”
Không biết vì sao, cái tên Kỷ Vân Huy này cứ như kẻ thù bẩm sinh của mình vậy, cứ thích chọc mình cho vui.
Tô Thiên Kiều tin rằng, nếu như là kiếp trước, chắn chắn mình là một con chuột bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn anh ta, sẽ là một con mèo Ba Tư lười biếng và cao quý nhất!
“Nếu đã là vậy thì uống cà phê đi!” Kỷ Vân Huy nói.
Tô Thiên Kiều nuốt cục tức vào bụng đi pha cà phê cho anh ta, ngồi đặt mạnh xuống trước mặt Kỷ Vân Huy: “Bây giờ có thể uống chưa?”
Kỷ Vân Huy cầm lên uống một hớp, rồi tấm tắc: “Cô nóng tính thế!” Vừa mới vào miệng, anh ta đã bắt chước vẻ mặt Lý Tuệ Na: “Đắng quá, muốn đắng chết tôi à?”
“...Để tôi bỏ viên đường vào cho anh!” Tô Thiêu Kiều cắn răng, chỉ e trong giây tiếp theo ngọn lửa giận của mình đã bùng lên.
Sau khi thêm đường, lại thêm sữa bò dưới sự khiêu khích của Kỷ Vân Huy, cái tên ấy mới chịu nói: “Ngoại trừ Hạo Thiên ra, thì vẫn còn một người khác nữa cũng...đang điều tra cô đấy.” Nhất thời Tô Thiên Kiều không tiếp thu nổi tin tức tuôn ra từ miệng Kỷ Vân Huy, một hồi lâu sau, mới nuốt nước miếng, miễn cưỡng hỏi: “Còn có...ai?”
Kỷ Vân Huy chậm rãi nhấm nháp cà phê trong ly, có vẻ rất nho nhã và xinh đẹp, khiến cho Tô Thiên Kiều không khỏi cảm thán, trai đẹp đúng là trai đẹp, cho dù ăn uống hay biếng nhác thì cũng đẹp như vậy.
Kỷ Vân Huy ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài trông có vẻ đầy ẩn ý, anh nói khe khẽ: “Bà nội của Hạo Thiên, bà cụ nhà họ Nguyễn!”
“Bà cụ nhà họ Nguyễn á?!” Tô Thiên Kiều càng ngạc nhiên tợn: “Sao...sao bà ấy lại điều tra tôi? Lẽ nào Nguyễn Hạo Thiên và bà ấy không cùng một phe à? Trời ạ...”
“Cô đừng sốt ruột kêu trời như thế, tôi nghĩ là...mặc dù hai người bọn họ đều là người nhà họ Nguyễn, nhưng chưa chắc là cùng một phe đâu!” Giọng nói của Kỷ Vân Huy được đè xuống rất thấp, nói một cách đầy ẩn ý.
“Ồ? Từ đâu nhìn ra đấy?” Tô Thiêu Kiều nhìn Kỷ Vân Huy với vẻ ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh ta lại tự tin như thế!
Kỷ Vân Huy nói: “Anh tôi nói cho tôi biết đấy...hướng điều tra của bọn họ không giống nhau. Thứ mà Hạo Thiên điều tra, dường như là cuộc sống và tư liệu xuất nhập cảnh cùng với bạn bè của cô, còn chuyện mà bà cụ Nguyễn điều tra lại là...một vài giải thưởng cô đã từng nhận và tài nghệ của cô, xem coi cô học ở đâu, thành tích học tập như thế nào, giáo viên trong trường đánh giá cô như thế nào!”
“Vậy à?” Trong lòng Tô Thiên Kiều càng thấy ngạc nhiên không thôi, quả nhiên, Nguyễn Hạo Thiên đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, có điều lạ thật, đáng lý anh ta đã điều tra từ sớm rồi, từ lúc nhìn thấy mình lần đầu tiên, sao lại điều tra lần thứ hai kia chứ?
Có nghĩ thế nào thì Tô Thiên Kiều cũng không nghĩ ra, rốt cuộc cô có sơ suất ở đâu, hay là...bản thân mình đã làm gì, hoặc là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Mới khiến cho Nguyễn Hạo Thiên nghi ngờ mình một lần nữa?
“Cô nhóc, nghĩ cái gì đấy?” Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều thất thần, bèn huých cánh tay cô, rồi hỏi.
Tô Thiên Kiều vội vàng lắc đầu: “Đâu có gì, chỉ có điều bị người khác điều tra, nên cảm thấy kỳ lạ thôi!”
“Có gì lạ đâu, không kỳ lạ ở chỗ nào hết...” Nụ cười thần bí dần dần nở trên gương mặt Kỷ Vân Huy.
“Tại sao lại nói chắc rằng không kỳ quái thế?” Không kỳ quái mới là quái đấy, bây giờ Tô Thiên Kiều không biết nguy hiểm đến mức nào, cô phải nhanh chóng nghĩ cách mới được, may mà Thẩm Minh Dương đã sắp xếp thân phận cho cô thật kín kẽ rồi, nhưng...năm ấy anh trai của Kỷ Vân Huy, Kỷ Tông cũng đã từng gặp mình, lỡ mà xảy ra sơ sót gì đó, rồi thân phận của mình bị lộ tẩy thì sao, cũng không phải là không có khả năng này!
“Ồ? Xem ra cô còn chưa biết?” Nụ cười của Kỷ Vân Huy có vẻ kỳ quái, anh ta cười cười rồi hỏi Tô Thiên Kiều.
“Tôi nên biết chuyện gì?” Tô Thiên Kiều càng thấy ngạc nhiên tợn, thấy Kỷ Vân Huy cố ý nhử mình, nói được một nửa rồi thôi, cô cảm thấy phẫn nộ vô cùng!”
Kỷ Vân Huy nói: “Cô không biết đâu...tất cả cậu ấm của bốn gia tộc lớn, đều đang chuẩn bị tìm vợ chưa cưới?” Đúng thật là Tô Thiên Kiều không biết tin tức chấn động này, cô ngẩn ngơ nhìn Kỷ Vân Huy ba phút rồi mới chậm rãi hỏi một câu ngắn cỡn: “Tìm vợ chưa cưới? Tìm cùng lúc?”
Kỷ Vân Huy gật đầu: “Đúng vậy, bao gồm cả tôi và Thẩm Minh Dương nữa, người lớn trong bốn gia tộc lớn đã hẹn với nhau rồi, phải kết thúc cuộc sống độc thân quý giá đẹp đẽ của những người ưu tú như bọn tôi cùng một lúc!”
Tô Thiên Kiều im lặng nhìn bộ dạng tức giận của anh ta.
Kỷ Vân Huy lại nói tiếp: “Ôi, cũng không biết đến lúc ấy, tôi sẽ làm bao nhiêu thiếu nữ đau lòng!”
“Đừng có mơ hão ở đây nữa, nói cụ thể cho tôi nghe coi!” Tô Thiên Kiều hỏi. Cứ coi như Kỷ Vân Huy nói thật đi, vậy thì có liên quan gì đến chuyện Nguyễn Hạo Thiên và bà cụ Nguyễn đang tìm mình kia chứ? Lẽ nào...
Cô vẫn còn chưa kịp nghĩ ngợi kỹ lưỡng, Kỷ Vân Huy đã nói tiếp: “Nhà họ Âm, nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn đều có một cậu con trai, nhà chúng tôi nhiều nhất, có tôi với anh tôi, có điều...anh trai tôi làm trong nhà nước, không giống với bọn tôi, anh ấy được lọc ra ngoài, bởi vậy, mỗi gia tộc sẽ có bốn cậu ấm cần chọn vợ chưa cưới!”
“Nhưng mà, con gái trong bốn gia tộc lớn, cứ coi như tính luôn cả tôi thì chỉ có bốn người mà thôi, nhà họ Thẩm có đến ba, trước giờ chị cả của tôi luôn yếu ớt, chị hai mới từ hôn với anh, chẳng qua tôi chỉ là người ngoài không có chỗ dựa, cuối cùng là Âm Uyển Uyển, mấy anh...chia thế nào?” Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy với vẻ ngạc nhiên.
Khóe môi Kỷ Vân Huy giật giật: “Cô nghĩ rằng đang chia con mồi hả?”
“Ừm...được rồi, cho dù cả ba cô con gái trong nhà họ Thẩm đều được đưa vào trong phạm vi tuyển chọn, nhưng mà...nếu như phân như thế, thì chỉ có cách này thôi, Âm Uyển Uyển về nhà họ Thẩm của chúng tôi làm dâu, ba cô con gái trong nhà họ Thẩm sẽ được ba gia tộc khác lựa chọn, như thế, chẳng phải nhà họ Thẩm sẽ chiếm được lợi ích lớn nhất hả? Tôi nghĩ, chắc chắn các anh sẽ không muốn thấy tình huống như thế!” Tô Thiên Kiều nói.
Trong bốn gia tộc lớn, gốc rễ của nhà họ Thẩm là yếu nhất, đương nhiên bọn họ sẽ không muốn nhìn thấy nhà họ Thẩm trở nên lớn mạnh nhất vì đợt liên hôn lần này chứ?
Hơn nữa, sao Nguyễn Hạo Thiên có thể để cảnh tượng này xảy ra chứ?
“Bởi vậy, không phải chỉ lựa chọn trong bốn gia tộc lớn, cũng có thể lựa chọn từ các gia tộc nhỏ, cô chiêu trong thành phố A rất nhiều!” Kỷ Vân Huy đáp.
“Ra là vậy!” Tô Thiên Kiều gật đầu, cô lại hỏi với giọng ngạc nhiên: “Nhưng mà...chuyện này có liên quan gì đến chuyện nhà họ Nguyễn muốn điều tra thân phận của tôi à?”
“Cô nhóc, cô thông minh như thế, sao lại không hiểu được chứ?” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ ngạc nhiên.
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, cô nhìn sang Kỷ Vân Huy với vẻ ảo não: “Anh đừng nói với tôi là...nhà họ Nguyễn nhìn trúng tôi rồi, muốn chọn tôi làm vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thiên đấy nhé, bởi vậy...mới điều tra thân phận của tôi?”
“Thông minh lắm!” Kỷ Vân Huy im lặng một hồi lâu, thấy Tô Thiên Kiều nhìn mình với ánh mắt nóng rực, anh ta mới cười cười nói toạc đáp án ra! Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy với vẻ cạn lời: “Nói đùa kiểu gì thế? Mặc dù tôi họ Thẩm, nhưng không được tính là con gái nhà họ Thẩm, sao tập đoàn đế quốc lại chấp nhận một đứa con dâu như tôi chứ? Vân Huy, anh đừng đùa nữa!”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc không gì bì được của Tô Thiên Kiều, lần này Kỷ Vân Huy hoàn toàn không có ý đùa cợt, ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều trở nên nghiêm túc: “Không phải, có lẽ cô không biết...ngoại trừ ứng cử viên trong bốn gia tộc lớn ra, bây giờ...cô đã thành ứng cử viên sáng giá nhất trong thành phố A rồi, người trong bốn gia tộc lớn muốn cướp còn không kịp nữa kìa!”
“Không, không phải chứ?” Khóe môi của Tô Thiên Kiều co rút, chẳng qua cô chỉ là trợ lý nhỏ phục vụ Lý Tuệ Na đã quá thời, sao đột nhiên lại trở nên tôn quý thế, tôn quý đến mức cô còn không biết nữa?
Kỷ Vân Huy nói với vẻ khẳng định: “Mặc dù cô không phải là con gái ruột của bác gái, nhưng ba cô đã qua đời, bây giờ nhà họ Thẩm là chỗ dựa duy nhất của cô, Giang Minh Lan cũng chỉ có thể xem cô như con gái của mình mà thôi.”
Kỷ Vân Huy thấy Tô Thiên Kiều không tin, bèn nói: “Cô nghĩ mà coi, ai cũng biết sức khỏe chị cả cô yếu ớt. Mà những gia tộc lớn này coi trọng điều gì nhất? Tất nhiên là nối dõi tông đường rồi, mặc dù suy nghĩ này rất cô thủ, nhưng cũng là vấn đề thực tế nhất, cũng không thể để vì liên hôn của đời này mà đời sau không có người thừa kế chứ?”
“Nói cũng có lý!” Tô Thiên Kiều gật đầu đồng ý.
Kỷ Vân Huy nói: “Chị hai cô...từ hôn với tôi, mặc dù thời đại này đã suy nghĩ cởi mở hơn hiều, nhưng dù gì người nhà họ Âm và họ Nguyễn cũng không thể vì cô ấy, mà mạo hiểm làm mích lòng nhà họ Kỷ được!”
Tô Thiên Kiều nhìn thiếu niên tự tin ngời ngời này, không biết vì sao, cô không hề ghét anh ta chút nào, mà lại cảm thấy anh ta nói cũng có lý.
“Ngoại trừ chuyện này ra...Âm Doãn Thụy và Nguyễn Hạo Thiên, cũng không thích tính cách chị hai của cô!” Kỷ Vân Huy đè thấp giọng nói, ra vẻ bí mật: “Cũng chỉ có tôi, thật lòng yêu thương cô ấy, tiếc là...tính cách của chúng tôi không hợp nhau!”