Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi buổi dạ vũ kết thúc, khi Hạ Nam đưa Tô Úy về đến nhà cũng đã gần 11 giờ đêm.
Tô Úy sau khi nói cám ơn, xoay người đẩy cửa xuống xe. Chậm rãi đi vào nhà!
Tô Úy vào phòng khách mở đèn điện trên tường, liền ngồi xuống ghế sofa nhắm mắt lại, sờ tay lên mặt dây chuyền “Pha lê đen”? Thật sự là sợi dây chuyền kia sao? Đeo sợi dây chuyền mấy chục triệu trên cổ thật có cảm giác áp lực mà! Nghĩ đến người đàn ông kia, cô đột nhiên mỉm cười, trong chốc lát có cảm giác ấm áp! Thôi dù thế nào, mai cũng mang đến trả cho anh ta đi!
Về sau cũng không cần tham gia mấy buổi tiệc xã giao như thế nữa, một đêm cười suốt, cả khuôn mặt cũng đã cứng nhắc, cô ghét kiểu xã giao giả dối như vậy!
Từ trên ghế salon đứng dậy đi vào phòng ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm, rồi đem tháo sợi dây chuyền xuống, nhìn kỹ sợi dây chuyện trị giá mấy chục triệu, sau đó đem nó bỏ vào một hộp trang sức, thuận tay đặt trên bàn trang điểm, rồi đi vào phòng tắm.
Mà ở trước cửa nhà cô, chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc vẫn đỗ ở chỗ này, một người đàn ông tuấn mỹ đến lạ lùng đứng dựa vào bên chiếc xe ấy, mân mê cái bật lửa trong tay, đôi mắt chuyên chú nhìn về phía ngôi nhà trước mặt, dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Cho đến khi đèn trong ngôi nhà đã tắt hết, người đó mới xoay người trở lại trong xe, chiếc xe thể thao quỷ mị biến mất trong bóng đêm.
Chuông báo thức vang lên trong căn phòng ngủ ấm áp, chủ nhân nằm trên giường duỗi tay ra nhấn nút tắt, mấy phút sau nhanh chóng bật dậy từ trên giường, suýt nữa thì quên hôm nay phải đi làm.
Mười mấy phút sau, Tô Úy mặc một bộ công sở màu vàng nhạt đi ra khỏi nhà, chạy tới chiếc xe Porsche màu xám bạc, nhanh chóng ngồi lên ghế tài xế rồi phóng vụt đi.
Tô Úy sửa sang xong tài liệu, đem tài liệu cùng lịch trình trong ngày đặt trên bàn làm việc của Tổng giám đốc, thời gian vừa kịp lúc, liền rót một ly Maxwell đăt trên bàn làm việc.
Xoay người liền nhìn thấy Hạ Nam đứng ở cửa đang híp mắt nhìn cô. Hôm nay anh ta mặc cái áo màu trắng viền áo dệt kim hở cúc, thân dưới mặc quần dài màu đen, chiếc áo khoác cởi ra đang ngoắc trên tay, anh ta đứng ở đó nhàn nhạt nhìn cô, khóe miệng giương lên một đường cong như có như không!
“Chào buổi sáng, Tổng giám đốc!” Nhìn thấy anh, thoáng sửng sốt mấy giây, mởi mở miệng.
“Thư kí Tô, chào buổi sáng!” Nói xong liền đi vào phòng làm việc, đem áo khoác ném lên ghế salon, đi tới bàn làm việc cảu mình ngồi xuống.
“Tỏng giám đốc, còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì, tôi đi ra trước!” Tô Úy nhàn nhạt hỏi. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ nhờ buổi dạ vũ hôm qua mà trở nên tốt hơn, nhưng cô phân biệt được bây giờ là công việc!”
Hạ Nam gật đầu ý bảo cô ra ngoài, bưng lên tách Maxwell từ từ nhâm nhi thưởng thức, chuyển ghế ngồi qua hướng cửa sổ to sát đất.
Bây giờ đã vào thu, cảnh sắc bên ngoài có chút đìu hiu, bầu trời cũng không còn là một màu xanh thuần túy như trước.
Để tách cà phê trong tay xuống bàn, đứng dậy đi đến gần cửa sổ, đưa tay vuốt ve tấm thủy tinh, giống như có thể chạm đến mây cùng bầu trời. Đúng vậy, với độ cao trên tầng 88, khiến người ta có cảm giác như đứng giữa bầu trời vậy.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy một dãy số lạ, Tô Úy nhíu nhẹ mày, nhận điện thoại.
“A lô, xin chào, ai đấy?”
“Úy Úy, là chị San San đây!” Nghe được âm thanh kia, Tô Úy trầm mặc trong chốc lát.
“Có chuyện gì sao?” Một lúc sau có mới mở miệng nhàn nhạt trả lời.
“Đã lâu không gặp, chị muốn mời em ăn một bữa cơm! Chị muốn cám ơn em đã chăm sóc Phong chu đáo như vậy!” Nghe được câu này, đột nhiên Tô Úy rất muốn cười, bởi vì có cảm giác rất châm chọc.
Cuối cùng chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đang có việc….” Còn chưa kịp nói hết, bên kia liền truyên đến âm thanh điềm đạm đáng yêu: “Úy Úy, có phải em trách chị hay không ? Chị không phải cố ý muốn tranh giành Phong cùng em, chị cũng không muốn cố ý tổn thương em! Thật xin lỗi, ô ô ô….” Trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc.
Tô Úy không còn nói được gì, mắt trợn trắng, mình hình như không hề làm gì cô ta! Làm sao lại giống mình đang gây khó dễ cô ta vậy? Suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi! Địa chỉ là gì?”
Bên kai nghe cô nói như vậy, lập tức ngưng khíc thút thít, nhỏ giọng nói: “Nghe nói nhà hàng cơm Tây ở đối diện công ty em ăn rất ngon, chị đang ở đấy rồi!”
Sau khi Tô Úy cúp điện thoại, sửa sang tài liệu trên bàn, cầm tuos xách đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đi ngang qua phòng làm việc Tổng giám đốc thì chần chừ một chút, cuối cùng quyết định gõ cửa. Nghe được tiếng gõ cửa, Hạ Nam cho vào, mặt chôn dưới tập tài liệu cũng không ngẩng đầu lên.
Nghe được tiếng trả lời, đẩy cửa đi vào. Hạ Nam đang chăm chú nhìn tài liệu.
“Tổng giám đốc, hiện tại tôi có việc cần ra ngoài, có thể sẽ về muộn một chút!”
Nghe được âm thanh, Hạ Nam ngẩn đầu nhìn Tô Úy một cái rồi cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
“Ừ, lúc trở về thì giúp tôi đến cửa hàng cơm Tây đối diện gọi giúp tôi một phần cơm trưa!”
Tô Úy giơ tay lên nhìn đồng hồ đã hơn 11 rưỡi,lúc mình trở lại cũng đã hơn 12 giờ, anh ta không ra ngoài ăn cơm sao? Chỉ là trong ấn tượng mấy ngày nay anh ta đều cùng cô ra ngoài ăn cơm.
Thôi đi, chờ tí nữa gọi giúp anh ta một phần cơm là được, nghĩ xong liền đóng của đi ra ngoài!
Đến địa điểm đã hẹn trước, cô nhìn quanh một vòng, chỉ có mấy người khach đang ngồi ăn cơm, phát hiện gần cửa sổ đang có một người đang vẫy gọi cô.
Tô Úy chậm rãi đi tới nơi đó ngồi đối diện cạnh cô ta.
“Úy Úy, em đến rồi! Chúng ta chọn món đi!”. Doãn San San nhìn thấy cô tới thì mỉm cười với cô. Doãn San San nhìn thực đơn, gọi một phần thịt bò chín bảy phần. Tô Úy đến thực đơn cũng không đụng hướng về phía nhân viên phục vụ nói: “Bò bít tết chín bảy phần cùng một phần cơm cà ri, giúp tôi đưa đến phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn Hạ thị!”
Doãn San San mang theo ánh mắt nghi hoặc muốn mở miệng, nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Thật xin lỗi, bên chũng tôi không đưa thức ăn!”
Không để ý đến ánh mắt đối diện, nói với nhân viên phục vụ: “Có thể bảo quản lý đến gặp tôi một chút không?”
“Được, xin cô chờ một chút!” Để lại Doãn San San mang vẻ mặt nghi ngờ cùng với vẻ mặt lạnh nhạt như cũ của Tô Úy, người phục vụ xoay người đi tìm quản lý.
Sau đó hai phút.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đến trước mặt, nhìn thấy Tô Úy, liền cung kính hỏi: “Tô tiểu thư, cô có chuyện gì không?”
Tô Úy chỉ nhàn nhạt nhìn người quản lý nói: “Có thể giúp tôi đem một phần bò bít tết cùng với cà ri bò đến phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn Hạ thị không?”
“Tất nhiên là được, Tô tiểu thư, xin chờ một chút, tôi lập tức sẽ giúp cô chuẩn bị thức ăn!” Sau đó cung kính quay xuống phòng bếp chuẩn bị. Loại cung kính này giống như cô là bà chủ của nơi này vây, còn ông ta chỉ là nhân viên của cô! Mà Doãn San San cũng chú ý đến điểm này.
Doãn San San nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Úy, chợt có chút không hiểu cô! Đây chính là vị học muội trong trường năm đó sao? Chẳng lẽ trong ba năm này cô đã bỏ lỡ cái gì?