Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Con lên thay quần áo! Chỉnh trang lại đàng hoàng rồi xuống chào hỏi anh con!"
Giọng ông trầm hẳn xuống báo hiệu sự tức giận .
Đôi mắt trong suốt của Lan Khê nhìn ông, khuôn mặt trắng hồng dần chuyển sang tái nhợt, trên cái cổ mảnh khảnh hiện rõ lên những mạch máu, cô nhẹ giọng nói:"Người này chỉ là con ruột của dì thôi sao, sao ba không nói thẳng luôn đây cũng chính là máu mủ của ba?"
Người đàn ông này 27 tuổi, lớn hơn cô những mười tuổi, nói cách khác, khi mẹ cô còn sống, thậm chí lúc cô còn chưa có mặt trên đời, ba cô cùng Mạc Như Khanh đã lén lút qua lại với nhau, thành công giữ mối quan hệ trong bóng tối hơn mấy chục năm.
Vì thế mới xuất hiện người anh trai này, là anh ruột của cô .
Người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng với Lan Khê đang nhíu chặt chân mày, dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía cô.
Mạc Như Khanh có chút xấu hổ đứng bên cạnh Mộ Minh Thăng, dùng vẻ mặt nhân từ vô cùng dịu dàng đi đến bên Lan Khê, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô:"Lan Khê, con bây giờ hơi bẩn , dì dẫn con lên. . . . . "
"Dì đủ rồi!"
Lan Khê cau mày cắt đứt lời bà, ngửa đầu nhìn lên:"Mẹ tôi khi còn sống chưa bao giờ dùng những lời này để chê trách tôi! Xin hỏi dì đến nhà này được bao lâu rồi? Trong nhà này khi nào thì đến lượt dì ra vẻ chủ nhân, quơ tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ? "
Cô hận, thật sự rất rất hận. Mẹ của cô qua đời chưa tới ba tháng, hài cốt còn chưa lạnh hẳn thì người chồng đầu ấp tay kề của bà liền cưới người đàn bà khác, hiện tại lại còn hài hơn, xuất hiện một ông anh trai từ trên trời rơi xuống, hỏi cô phải xử sự như thế nào đây?
Từng lời nói mang theo sự bén nhọn công kích thẳng vào Mạc Như Khanh, gương mặt bà cứng lại, cánh tay đang vươn ra dừng ngay tại chỗ.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm rét buốt, bắn từng tia sáng lạnh lẽo như tử thần về phía Lan Khê.
Sợ Mộ Minh Thăng sẽ nổi giận, nên nói xong Lan Khê lập tức đứng dậy, phủi phủi mấy vết bẩn đang dính trên người, chạy vội lên trên lầu, vừa chạy vừa lấy tay kéo váy xuống, cố che đậy cảnh đẹp phía bên trong chiếc váy.
Trong phòng khách giờ đây chỉ còn bầu không khí căng thẳng nặng nề .
Mộ Minh Thăng cúi đầu ho nhẹ một tiếng, ngước lên dùng ánh mắt yêu thương nhìn về phía Mộ Yến Thần nói:"Yến thần con đừng chê trách em nó, con bé từ nhỏ được cưng chiều nên tính tình hơi ngỗ nghịch, nhưng tâm nó không xấu, hai anh em từ từ ở chung sẽ hiểu rõ về nhau hơn. Con mới trở về Trung Quốc, vậy ở. . . . . ." Ông tự nhiên cứng họng, vốn muốn nói"vậy ở nhà này sống cùng ba mẹ?" Nhưng suy nghĩ lại dù sao ông đã ủy khuất hai mẹ con mấy chục năm rồi nên trong lòng áy náy, khàn giọng tiếp tục, "Ở chỗ này, ba sẽ không để hai mẹ con con chịu ấm ức gì hết ."
Ánh mắt Mộ Yến Thần rũ xuống, xung quanh anh, ánh sáng dường như ngưng tụ lại làm cho bản thân anh toát lên một sự mị hoặc khó cưỡng, anh im miệng không trả lời .
Một hồi lâu sau, anh nâng mặt lên, nhỏ giọng trả lời: "Tôi sẽ đi trước. Có chuyện gì ngày mai lại nói."
Nói xong anh cúi xuống xách hành lý, xoay người liền sải bước đi ra ngoài.
Mạc Như Khanh vội vàng đuổi theo.
"Mạc tiểu thư" quản gia lên tiếng, sau vội vàng đổi lại cách xưng hô "À, phu nhân, thiếu gia không ở nơi này dùng bữa sáng sao? Phòng bếp đã chuẩn bị xong hết” .
Trên trán Mạc Như Khanh khẽ thấm ra tầng mồ hôi mỏng, gương mặt xinh đẹp miễn cường cười gượng gạo.
"Không, nó không dùng cơm cùng chúng ta, tôi đi nói với nó vài câu rồi trở lại, đừng lo lắng."
Ngoài trời hơi lạnh, Mạc Như Khanh mang trên người một chiếc áo choàng đi ra, ngay lúc Mộ Yến Thần mở cửa xe muốn đi vào trong, bà liền khoác chặt cánh tay anh, nói thật nhỏ: "Yến Thần!"
"Yến thần, mẹ đã nói trước với con rồi mà, người đó là ba con, là ba ruột của con, con. . . . . ." Bà hít sâu một hơi, "Nếu con chưa quen, chưa thể gọi người đó là ba thì mẹ sẽ cho con thời gian, nhưng con đã đáp ứng mẹ, hứa sẽ ra tay giúp đỡ Mộ thị vượt qua khó khăn nguy hiểm, sao giờ con lại bỏ đi như vậy. . . . . ."
"Đây chính là cuộc sống mà mấy chục năm qua mẹ luôn hằng ao ước?" Anh đột nhiên nghiêng người, hỏi bà một câu.
Mạc Như Khanh ngẩn ra.
Trong đầu Mộ Yến Thần vẫn còn nhớ đến những lời nói của cô bé nhỏ nhắn vừa rồi, những ngôn ngữ bén nhọn ấy xuyên thẳng vào trái tim anh, giương giương khóe miệng, anh nở nụ cười lạnh như băng: "Người đàn ông như thế, gia đình như vậy, mẹ vẫn muốn sao?"