Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà
  3. Chương 44: Tức giận
Trước /122 Sau

Hào Môn Tổng Tài Sủng Lão Bà

Chương 44: Tức giận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cố Ninh Tinh mặc kệ anh ta nói gì, cũng không hề phản kháng khi anh ta ôm lấy cô vào lòng, cứ thế anh ta đã ngủ từ lúc nào không biết,

Thế nhưng cô cứ vẫn để yên cho anh ta ngủ cạnh cô, mặc dù cô rất tức giận, nhưng đến khi Âu Thành Nghiêm ôm lấy cô, sao lại có cảm giác thật sự rất ấm áp vô cùng, thật khiến cô cảm thấy khó chịu,

Sau một lúc Cố Ninh Tinh cũng rời khỏi giường, lần này cô đã đi vững, không còn tê chân hay gì cả,

Cô nhanh chóng mặc lại quần Áo gọn gàng, chuẩn bị đi đến công ty, thế nhưng lúc này cô mới để ý trên người cô khá nhiều những vết thâm tím, dấu hôn, dấu bị trói trên tay hằn lên vết bầm rất tím đen,

Thế nhưng cô vẫn mặc loại quần Áo tay dài cổ lọ, để che đi những dấu vết mà Âu Thành Nghiêm đề lại,

Lúc này cô chuẩn bị để đi đến công ty, thì đột nhiên Âu Thành Nghiêm bước ra cau mày hỏi, "Em muốn đi đâu "

Cố Ninh Tinh cầm túi xách, nghe tiếng Âu Thành Nghiêm cô giật mình ngay lập tức quay lại với gương mặt khó chịu với anh mà nói, "Tôi phải đi làm "

Âu Thành Nghiêm cau mày khó chịu, đi đến gần cô kéo tay cô, anh ta nghiến răng nói, "Tôi đã xin thôi việc cho em rồi, từ giờ em hãy ở nhà ngoan ngoãn làm vợ tôi đi "

Cố Ninh Tinh nghe xong ngay lập tức gương mặt hầm hầm trở nên tức giận, cô bấu chặt áo anh ta mà quát lên, "Sao... Sao anh có thể quyết định ý kiến của mình kia chứ "

Âu Thành Nghiêm không quan tâm cô có tức giận hay không, anh ta ngay sau đó ôm lấy cô vào người nói lời kiêu ngạo, "Em nghe lời đi, ở nhà tôi sẽ nuôi em, em không cần phải đi làm "

Cố Ninh Tinh trong lòng khó chịu, mà mạnh tay đẩy anh ta ra, giọng cô vẫn quát lên, nhưng lại kèm theo tiếng nức nở muốn khóc, "Tôi không cần, anh là đang muốn giam cầm tôi sao, Âu Thành Nghiêm anh đừng có quá đáng "

Âu Thành Nghiêm nắm lấy hai tay cô đang cựa quậy, anh ta liền trấn an cô,

"Em bình tĩnh đi "

Cố Ninh Tinh tức giận đến nỗi bấu vào trước ngực Âu Thành Nghiêm, đầu cũng gục vào người anb ta, tay cô trở nên run lên, lần này cô đã khóc rồi nói lời nghẹn lòng, "Sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh đã lấy những thứ từ tôi rồi, anh lại muốn gì đây "

Âu Thành Nghiêm ôm lấy cô, cảm nhận được nước mắt cô khóc nghẹn, dù vậy anh ta vẫn một mực nói lời trách nhiệm cô đã làm hại đứa bé ra để dỗ dành cô, "Chỉ cần em không rời xa tôi, tôi sẽ xem như em không liên quan đến chuyện đứa bé "

Cố Ninh Tinh lúc này trở nên tức giận hơn, rõ ràng anh ta vẫn một mực nhất định là cô làm, sau đó Cố Ninh Tinh nuốt nước mắt, cô không thể chịu đựng được nữa mà ngước lên nhìn anh ta cau mày vô tình nói ra những lời này, "Tôi nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ ly hôn với anh "

Âu Thành Nghiêm tức giận điên lên đến trừng mắt, mà nắm tay cô rất mạnh quát lớn, "Em dám "

Cố Ninh Tinh khẽ đau vì anh ta nắm lấy tay cô rất mạnh mà nhăn nhó, thì đột nhiên Âu Thành Nghiêm ôm lấy eo cô nắm lấy cằm cô hôn thật mãnh liệt, "Anh cứ thử xem... Ưm "

Âu Thành Nghiêm đang hôn cô, thì đột nhiên Cố Ninh Tinh cắn mạnh vào môi anh ta đến chảy máu, sau đó Âu Thành Nghiêm mới rời môi cô rồi lạnh lùng lên tiếng, "Nếu em dám trốn, bất kể ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra em, kể cả trên trời hay dưới địa ngục "

Âu Thành Nghiêm nói xong, liền dùng ngón cái chùi đi vết máu trên môi, rồi lạnh lùng rời đi bỏ lại cô đang khuỵ dưới sàn nhà, Cố Ninh Tinh không chịu được mà khóc nức nở,

Thời điểm lúc sáng, Lâm Bình Chi phát hiện Âu Thành Nghiêm không ở cạnh cô ta mà đang ở cạnh Cố Ninh Tinh,

Cô ta không ngờ dùng đứa con để hại Cố Ninh Tinh, và cứ tưởng sẽ bị anh ta căm ghét lạnh lùng, nhưng không ngờ Âu Thành Nghiêm còn đến tìm cô ta mà ân ái với nhau,

Cô ta biết chuyện càng điên lên mà tiếp tục hất văng những món đồ mà cô ta thấy chướng mắt, mà la hét như lên cơn "Aaaah... Sao lại như vậy, tại sao hả "

Noãn Noãn ở bên cạnh cô thấy vậy liền can ngăn cô lại và chấn tâm cô ta lại, "Nhị phu nhân, người bình tĩnh đi ạ "

Mặc dù Noãn Noãn có khuyên can, thì cũng bị cô ta đẩy ra mà té ngã, "Đi ra "

Noãn Noãn trở nên sợ cô ta, vì cô quá đáng sợ khi tức giận mà chỉ biết kêu lên hai từ, "Phu nhân "

Cô ta vẫn là mất bình tĩnh, không thèm để ý đến Noãn Noãn bị cô ta hất ngồi khuỵ xuống dưới sàn nhà, mà nhanh chóng đi lấy chiếc điện thoại để gọi cho một người, "Tĩnh Mỹ, mau gặp tớ, giúp tớ một chuyện đi "

Đầu dây bên kia liền trả lời đồng ý ngay và cô ta và ả kia lại gặp nhau tính chuyện hãm hại Cố Ninh Tinh, sỡ dĩ là đó kế hoạch đầu thất bại, nên họ mới tính kế hoạch thứ hai để hạ bệ cô,

Ngay lúc này ở công ty Âu thị, những nhân Viên túm với nhau lại đưa tài liệu cho anh ta xem, nhưng lại không được anh ta hài lòng, mà tức giận quát lớn đuổi tất cả ra ngoài, "Ra ngoài hết cho tôi, các người thật vô dụng, hãy làm lại hết đi "

Tất cả mọi nhân Viên ai nấy điều sợ hãi đến run rẩy mà giật nảy mình lên, điều ba chân bốn cẳng đi thật nhanh,

Âu Thành Nghiêm quát xong liền bực bội mà ngồi mạnh xuống ghế, lúc này trợ lý Phong cầm ly cà phê đi đến hỏi anh ta, "Âu Tổng, ngài hôm nay sao vậy ạ "

Âu Thành Nghiêm ngã lưng vào ghế, anh ta cau mày thở mạnh, tay phẩy phẩy đuổi trợ lý Phong ra ngoài, "Tôi không sao hết, cậu ra ngoài luôn đi "

Trợ lý Phong gương mặt đờ ra, sau đó đặt ly nước xuống rồi nói xong, mới quay đi, "Vậy tôi để ở đây cho ngài, có gì ngài cứ căn dặn tôi ạ "

Âu Thành Nghiêm lúc này ngồi trong phòng làm việc, anh ta thật sự rất tức giận, bực bội vì chuyện lúc sáng với Cố Ninh Tinh,

Anh ta cau mày khi nhớ đến cô, thật sự lúc từ sáng đến giờ khiến anh ta trong người rất bực bội đến nỗi anh ta không thể chịu được, nên ngay lập tức lúc này đứng lên cầm lấy áo khoác đi về nhà,

Quảng cáo
Trước /122 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Copyright © 2022 - MTruyện.net