Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
Mộc Tiểu Đồng đạp cho người đó hai cước, sau đó thì tiêu sái xoay người rời đi.
Hoàn toàn không để ý đến sống chết của người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia.
"Mộc Tiểu Đồng, cô chờ đó cho tôi!" Người đàn ông trừng đôi mắt màu lam, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đầy giận dữ, lớn tiếng đe dọa.
...
Một chiếc Cadillac màu đen đang đỗ bên lề đường, lái xe ngồi bên trong nhìn thấy có người trở về, vội vàng hạ kính xe xuống, hỏi.
"Tam thiếu gia đâu? Tam thiếu đã về rồi sao?"
Thẩm Phong mới từ bên ngoài chạy về, nghe thấy thế thì kinh hãi, ông hét lên với người tài xế, "Cậu nói cái gì? Tam thiếu không ở trong xe sao?"
"Thẩm quản gia, sau khi ông rời đi không bao lâu thì Tam thiếu cũng đi thẳng ra ngoài, tôi có đuổi theo, nhưng tôi tìm rất lâu cũng không thấy Tam thiếu." Người tài xế vội vàng giải thích.
Thẩm Phong nghe tài xế nói như thế thì sắc mặt lập tức biến đổi, Lăng Việt rất ít đi ra ngoài, số lần anh một mình ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ đến đây, ông càng thêm lo lắng.
"Thông báo cho mọi người, việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìm được Tam thiếu!"
Muốn bắt Mộc Tiểu Đồng chỉ là vấn đề thời gian, còn Lăng Việt không được để anh xảy ra chuyện gì, nếu không, không ai có thể có thể gánh nổi hậu quả này.
...
Trong màn đêm, những chiếc xe liên tục phóng nhanh trên đường, toàn bộ liên khu phía Tây cũng vì thế mà trở nên khẩn trương hơn.
Mộc Tiểu Đồng đi lâu nên cũng thấm mệt, nhìn thấy cách đó không xa có một siêu thị, cô biết mình chắc chắn đã sinh bệnh phát sốt nên muốn đi đổi một bộ quần áo khác và mua một chút thuốc.
Vừa bước chân vào siêu thị, Mộc Tiểu Đồng liền cảm thấy có chút quái dị, nhưng cô cũng không có tâm tình đi suy nghĩ nhiều.
Cô đi thẳng đến đến khu bán quần áo ở tầng 3, trực tiếp đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Cô nhìn bản thân mình trong gương, trên khuôn mặt trắng noãn của cô có mấy vết thương nhỏ, còn có vết thương ở cổ bị cắn đến chảy máu.
"Cái tên đàn ông khốn kiếp, bệnh hoạn kia." Mộc Tiểu Đồng nhìn thấy vết thương chỗ cổ mình thê thảm như thế, hận bản thân vừa rồi không đạp anh ta thêm mấy cái nữa.
Cô mua một ít thuốc ở quầy thuốc tầng một siêu thị, sau đó thì xử lý sơ qua vết thương chỗ cổ.
"Mộc tiểu thư, cô sốt cao lắm, hay là đến bệnh viện một chuyến đi!" Lúc tính tiền thì cô nhân viên đem thuốc đưa cho cô, còn tốt bụng nhắc nhở vài câu.