Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần gia có ba nhánh phải tham gia tranh đoạt danh phận dòng chính lần này.
Trần Tuần cùng Trần Điệp Ngọc trước mắt được xem là tu sĩ tu vi cao nhất của hai mạch khác.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối thủ của hắn là hai người này.
“Đa tạ chấp sự nhắc nhở.”
Trần Bình chắp tay, linh thạch đập xuống vẫn có chút tác dụng.
Mặc dù tin tức này không có ý nghĩa gì.
Sau khi từ biệt Trần Thu Đông, Trần Bình lại vào Tân Nguyệt cốc.
Lúc này tu sĩ trực thủ đã luân phiên, hắn rất dễ dàng kiểm tra thân phận.
Đi tới Kim Ngọc Các, dưới sự dẫn dắt của người hầu, nhìn thấy Đồ Huyền Hưu đang chơi cờ.
Trần Bình nhìn qua y, lên tiếng nói: “Đồ đạo hữu thật có nhã hứng, một người cầm hai cờ trắng đen, thắng thua đều vui.”
“Thắng hay thua đều vui, haha, nói thú vị, thú vị!”
Đồ Huyền Hưu nhẹ nhàng cười, đẩy bàn cờ ra, nói: “Trần đạo hữu chẳng lẽ cũng thông hiểu đánh cờ? Không bằng cùng Đồ mỗ luận kỳ nghệ một phen?”
“Trần mỗ người thô tục, một chữ cũng không biết.”
Trần Bình không cần suy nghĩ liền từ chối.
Kiếp trước hắn được coi là cao thủ đánh cờ, hiện tại hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này.
“Vậy thì coi như ta chưa nói gì đi.”
Đồ Huyền Hưu cũng không suy nghĩ sâu sắc.
Hắn đương nhiên biết rõ Trần Bình tới là vì chuyện gì, vì thế lấy ra mặt nạ chân huyễn đặt lên bàn, cảm thán nói: “Đạo hữu thật quyết đoán, cửa hàng tại Tân Nguyệt cốc nói vứt là vứt.
Đáng tiếc lần trước đạo hữu đến chỗ ta lại không lộ ra phong phanh gì, nếu không Đồ mỗ ngược lại có một chút ý nghĩ.”
Chuyện Trần Bình bán cửa hàng tổ truyền, tu sĩ cao tầng ở thành Hải Xương cơ bản đều nghe thấy, nhưng ai cũng không cảm thấy kỳ quái.
Đại hội dòng chính sắp tới rồi, cần rất nhiều tài nguyên đổi lấy tinh tiến tu vi, không phải rất bình thường sao.
“Ồ?”
Trần Bình mỉm cười, nói: “Nếu Đồ đạo hữu có hứng thú, vì sao không đến Vũ Hiên động ta báo giá thử xem? Lấy tài lực của Đồ gia, chắc hẳn có thể dễ dàng cầm xuống.”
“Nơi nào, Đồ gia làm sao có thể so sánh với Trần gia ngươi.”
Đồ Huyền Hưu ngáp một cái, nhấm nháp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Trần đạo hữu còn cần mua cái gì sao?”
Đây là rõ ràng trục khách.
Trong lòng Trần Bình lạnh lùng cười, móc ra hai ngàn bốn trăm linh thạch như không có việc gì, thở dài: “Mấy món hàng của Đồ đạo hữu đều là tinh phẩm, tại hạ hữu tâm mà vô lực aiz!”
Nói xong, Trần Bình quay người xuống lầu, ánh mắt liếc qua biệt thất, sau đó nghênh ngang rời đi.
Tiếp theo, hắn đã mua một túi trữ vật bách phương giá tám trăm linh thạch ở trong một cửa hàng tạp hóa được gọi là "Nguyên Nhất Các" tại Tân Nguyệt cốc, để thay thế túi trữ vật tam phương ban đầu.
Không gian lưu trữ của túi trữ vật bách phương chừng bằng một phần ba điện Bảo Khố của gia tộc, có thể dễ dàng chứa đựng một chiếc Linh Chu cỡ trung bình.
......!
Thị trấn Bình Khâu, cực bắc đảo Hải Xương.
Trần Bình ẩn dấu tung tích, cải trang thành một phàm nhân tiến vào trong trấn, lúc lại từ Bình Khâu trấn đi ra đã thay đổi dung mạo.
So với vẻ ngoài nguyên bản không cao, mặt nạ chân huyễn huyễn hóa ra khuôn mặt ngũ quan rõ ràng, có góc cạnh, ngược lại có thêm vài phần thanh tú.
Ra khỏi Bình Khâu trấn lại đi hơn bốn mươi dặm là bến tàu lớn nhất Hải Xương đảo, do Tri hành đường Trần gia khống chế.
Tại thời điểm này, bầu trời đã hửng sáng.
Trần Bình hội tụ linh lực lên mắt, xa xa nhìn thấy năm, sáu chiếc linh chu neo đậu trên bờ.
“Đạo hữu định đi đâu?”
Trần Bình vừa mới đến gần đã có một tu sĩ áo bào trắng tu vi Luyện Khí tầng năm ngăn cản hắn.
“Đảo Vân Tuyền.”
Trần Bình thay đổi giọng nói, trầm thấp nói.
Tu sĩ áo bào trắng vừa nghe, lộ ra vẻ hiểu rõ, chỉ vào một linh chu ở xa nhất, nói: “Linh chu kia đi qua đảo Vân Tuyền, một canh giờ nữa sẽ xuất phát.”
Đảo Vân Tuyền là một hòn đảo được Trần gia mới chiếm giữ trong những năm gần đây.
Trên đảo có ba nhánh linh mạch nhất giai, khoảng cách với hải vực do Mạnh gia khống chế không tới ba trăm dặm.
Đảo Vân Tuyền nổi tiếng nhất chính là có một dòng suối trong vắng tự nhiên.
Suối này ẩn chứa thủy tinh lực dồi dàm, rất thích hợp dùng để tưới cho linh điền.
Cho nên, tu sĩ trên đảo xung quanh sẽ thường xuyên mang theo một lượng lớn bình sứ, chậu ngọc và các dụng cụ chứa đựng khác đi đảo Vân Tuyền lấy nước linh tuyền.
Mà Trần gia mới chiến được đảo Vân Tuyền cũng hào phóng nhường một phần lợi ích, tuyên bố tu sĩ trong vòng mười năm lên đảo có thể dùng nước miễn phí.
Tin tức này được truyền ra, nhất thời hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, nhất là tán tu sinh hoạt hạn chế đi đảo Vân Tuyền lấy nước, ngay cả việc làm ăn của linh chu cũng tốt hơn không chỉ một bậc.
Giao hai mươi khối linh thạch, Trần Bình leo lên Linh Chu.
Chiếc thuyền linh chu này dài chừng mười trượng, chia làm hai tầng.
Tầng trên là khi một phòng riêng biệt tách biệt, tầng dưới đặt hàng chục bồ đoàn, đây là chỗ ngồi của khách lẻ.
Lúc này tầng một đã có bảy, tám tu sĩ ngồi xuống.
Trần Bình không thích ồn ào, đơn giản mua vé thuyền trong phòng riêng.
Một thị nữ nhỏ nhắn xinh xắn khoan thai đi đến, dẫn dắt hắn tiến vào phòng riêng số "204".
“Tiên sư đại nhân, ngài muốn uống gì? Trên thuyền có cung cấp linh trà miễn phí, còn có linh tửu cùng linh quả thu phí, giá cả giống như trong thành.”
Thị nữ chớp chớp ánh mắt linh động, nũng nịu nói với Trần Bình.
Phần lớn thị nữ trên linh chu này là nữ tử phàm nhân tướng mạo mỹ mạo.
Các nàng ngày đêm theo thuyền, ăn gió uống sương, chỉ mong một ngày nào đó có thể được một vị tiên sư nào đó nhìn trúng thu vào trong phủ, cho dù là tỳ tử cũng coi như là một kết thúc tốt đẹp.
“Không cần! Ngươi đi xuống đi.”
Trần Bình bất vi sở động.
Hắn một lòng hướng đạo, căn bản sẽ không động tâm với nữ sắc, huống chi là một nữ tử phàm nhân.
“Trong hành trình kế tiếp, tiên sư đại nhân có nhu cầu gì thì cứ việc nói cho nô tỳ.”
Thị nữ cười nói thản nhiên thối lui, trong phút chốc xoay người, trong mắt hiện lên một tia thất vọng..