Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi yêu cầu cả nhà chuẩn bị dời đi, lại cùng Phạm Thông bàn bạc một hồi, Tiểu Ngư liền thừa dịp bóng đêm đến căn nhà của Đinh Triệt.
Cong môi giả tiếng cáo kêu vài lần, rất nhanh, trên tường tiểu viện hiện lên một thân ảnh. Nhìn thấy bóng hình kia, Đinh Triệt vốn chẳng ngờ đến là Tiểu Ngư sẽ đi tìm mình, lập tức sắc mặt vui vẻ vô cùng.
“Ta có việc tìm chàng.” Tiểu Ngư trước tiên lui lại, đưa tay ra hiệu ngăn cản, tuy nàng biết nhà mình ở cách nơi này cả dặm, ở giữa còn có cây cối nhà cửa nhiều thứ khác, Phạm Thông và Nhạc Du lúc này cũng không thể đi theo mình, nhưng nàng vẫn muốn nói rõ ý định của mình trước khi Đinh Triệt xông tới, miễn cho người này lại một hồi tình chàng ý thiếp.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nàng đến chỗ mẫu thân nàng sao?” Thấy nàng mặc y phục dạ hành, sự hưng phấn ban đầu của Đinh Triệt chuyển thành kinh ngạc.
“Chuyện này có chút phức tạp, chúng ta đổi chỗ khác đi đã!”
Tiểu Ngư cười khổ một chút, quay người dẫn hắn đến chỗ trước đây mình hay luyện công: một rừng cây cách xa sông Biện, rải rác mười mấy ngôi mộ. Quanh Kinh thanh tuy rằng thôn trấn phồn hoa, nhưng nơi âm trầm thế này, dù là nông dân chăm chỉ đến đâu đi chăng nữa cũng không dám sáng sớm tùy tiện lại gần, cho nên, nơi này ngoại trừ có phần âm u, ngược lại rất hợp để luyện công và nói chuyện.
Bước vào trong khoảng rừng cây âm u mờ mịt, thị lực hai người so với người thường mạnh hơn nhiều, dĩ nhiên không lo thiếu ánh sáng, rất nhanh dắt tay nhau tìm một phiến đá ngồi xuống. Tiểu Ngư nói đại ý tình huống một lần, đương nhiên, kể cả bí mật về cống phẩm trước đây vẫn giấu không cho hắn biết.
Bản thân nàng tự chủ, nhưng cũng không tự phụ tự đại cho rằng một mình mình có thể giải quyết tất cả. Nếu như quan hệ giữa hai người vẫn như trước, loại chuyện này dĩ nhiên không thể liên lụy đến hắn. Nhưng hiện giờ hai người đang hẹn hò, chuyện này cần phải nói với Đinh Triệt một tiếng, huống chi lúc này bọn họ nhân khẩu ít ỏi, là lúc đang cần giúp đỡ nhất. Mà Đinh Triệt không thể nghi ngờ, chính là một trợ lực rất lớn. Còn nữa, nếu chuyện lớn như vậy không nói với hắn, trong đầu người này không biết sẽ mang thù oán giận đến mức nào!
“Thì ra năm đó còn có nội tình phức tạp đến thế.” Nghe xong tiền căn hậu quả, Đinh Triệt nhíu chặt lông mày, “Vậy mọi người hiện giờ có thể chắc chắn bọn chúng đến vì mình sao?”
“Mặc dù không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cũng không kém mười phần. Hiện giờ Nhị thúc ta còn đang ở Hạ phủ giám thị, tình hình cụ thể còn phải chờ gặp lại sau đó mới biết.” Đối với dự đoán như vậy, Tiểu Ngư thật sự khó có thể lạc quan.
“Ta hiểu, Tiểu Ngư, ta rất vui vì nàng đến tìm ta, càng vui hơn là nàng có thể nói với ta chuyện quan trọng như vậy. Nàng yên tâm, từ giờ trở đi, chuyện này cũng là chuyện của ta, ta nhất định tận lực nghĩ cách.”
Đinh Triệt lúc nghiêm túc, sắc mặt trầm ngâm tập trung suy nghĩ lại có một loại cuốn hút khác lạ. Dù xung quanh tối tăm âm trầm, nhưng ánh mắt hắn vẫn như ánh sao sáng ngời có thể thấu qua lớp mây mờ che phủ.
Tiểu Ngư nhìn ánh mắt đó, trái tim trước đó còn hoảng loạn vì nguy hiểm đột ngột xuất hiện không hiểu sao yên ổn lại không ít. Nàng khẽ thở dài, chủ động dựa vào lòng hắn: “Chỉ sợ liên lụy đến chàng.”
Đinh Triệt ôm chặt nàng, cố ý nói: “Nói cái gì vậy? Nàng không đến liên lụy ta chẳng lẽ đi liên lụy người khác sao? Ta không cho phép đâu!”
Tiểu Ngư khẽ cười một tiếng, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Tiểu Ngư..” Đinh Triệt nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
“Vâng?” Trong đêm thanh lãnh, Tiểu Ngư bỗng cảm thấy cái ôm của Đinh Triệt ấm áp lạ thường.
“Một lúc nữa trời mới sáng, nàng ngủ một lát đi!” Đinh Triệt dịu dàng nói. Dù hắn không nhìn thấy rõ biểu hiện nhỏ nhặt trên mặt nàng, nhưng có thể cảm giác được nàng đang mệt mỏi rã rời, bàn tay không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, trong lòng có một cảm giác trong sáng thanh thản trước nay chưa từng thấy.
Thì ra, nguyên nhân thực sự thúc đẩy hắn ba năm này liều mạng luyện công, chính là đây.
Không phải muốn mạnh hơn nàng, mà sâu thẳm trong lòng, hắn muốn chính mình trở nên mạnh mẽ, mạnh đến một ngày nào đó có thể ngược lại bảo vệ nàng, mà giờ, chính là thời điểm đó.
Trời sắp sáng, cả nhà đi đường vòng, giấu diếm thôn dân, lén lút lẩn vào giữa các loại tiểu thương đang đứng ở cổng thành chờ mở cửa, sau đó đồng thời theo đám người cùng vào trong rất nhanh. Mọi người một đường cảnh giác, may là không gặp kẻ nào khả nghi, thuận lợi tới Lô phủ, sau đó Tiểu Ngư vào trong trước, lén lút đến gặp nói chuyện với Lô Tử Triều và Diệp Chỉ Yến.
“Mọi người cứ yên tâm ở lại, bao lâu cũng được, mẹ tuyệt đối sẽ không để cho đám giặc cướp kia có cơ hội thương tổn các con.”
Diệp Chỉ Yến dù có chút hoảng hồn khi sáng sớm đã thấy Tiểu Ngư mang theo cả nhà đến tìm nơi ẩn náu, có chút lo lắng Phạm gia rước phải “ân oán giang hồ”, nhưng bà quan tâm hơn là, từ nay về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai đứa con, bù đắp trách nhiệm của một người mẹ, lập tức không nói hai lời, vội sai quản gia tìm mấy người tâm phúc, né tránh những kẻ không liên quan, sắp xếp cho mọi người ở lại phó viện bên cạnh, còn xin Lô Tử Triều an bài hộ vệ bảo vệ.
“Phu nhân yên tâm. Ta sẽ bảo Đồng Phi tự mình phụ trách việc này.” Lô Tử Triều không những không có ý kiến gì, ngược lại lập tức phái hộ vệ đắc lực nhất trong phủ tới phụ trách an toàn cho bọn họ, “Tiểu Ngư, mọi người cứ yên tâm ở lại, dượng tuy rằng chỉ là một Viên ngoại lang, nhưng mấy người hộ vệ năng lực vẫn phải có, chắc rằng những kẻ cướp giang hồ kia sẽ không dám tới phủ chúng ta giương oai đâu.”
Tiểu Ngư cảm kích nhìn hắn, lại nhẹ nhàng ôm Diệp Chỉ Yến một chút: “Cám ơn mẹ, cám ơn dượng!”
Nàng đã từng không thèm tìm kiếm mẹ ruột thân thể này, mà hiện giờ, nàng thấy may mắn vì có một người mẫu thân thương yêu mình như vậy, cùng một người cha dượng khoan dung rộng rãi, lại có khả năng khiến cho mẫu thân được bình an hạnh phúc, loại may mắn này không phải mỗi người đều có được!
“Đứa bé này, người một nhà nói cái gì thế!” Lô Tử Triều cười ha ha, vỗ vai nàng, dặn dò: “Tuy rằng mẹ con nói con tập võ từ nhỏ, hiện giờ cũng vượt quá chân truyền của cha và Nhị thúc, nhưng con dù sao cũng là con gái, việc này lại là do ân oán ngày xưa của cha con và Nhị thúc, nếu con có thể không cần đụng chạm vào thì đừng đụng, miễn cho mẹ con lo lắng.”
“Vâng, con biết, dượng yên tâm.”
Sắp xếp cho người nhà xong, Tiểu Ngư lập tức rời khỏi Lô phủ, hội họp với Phạm Thông Đinh Triệt đang chờ ở ngoài, cùng đến Hạ phủ tiếp ứng Phạm Đại. Nghĩ đến Phạm Đại nhất định là một đêm chưa có gì vào bụng, nàng còn cố ý mang cho hắn một phần bữa sáng và một cân rượu.
Phạm Đại nhìn thấy bọn họ, con mắt sắc bén trước đảo qua Đinh Triệt, sau đó ôm lấy bầu rượu Tiểu Ngư chuẩn bị cho hắn ừng ực nốc mấy ngụm, mới ồm ồm hỏi: “Hắn tới làm gì?”
“Tới giúp đỡ, là cháu mời đó.” Tiểu Ngư chỉ đơn giản nói một câu, không muốn giải thích nhiều, lại hỏi tiếp, “Nhị thúc, những người đó còn ở Hạ phủ sao? Thúc nghe thấy cái gì?”
Nói như vậy, ý là không tránh tiểu tử thối này?
Phạm Đại nhìn sắc mặt Tiểu Ngư vẫn bình thản như thường, lại trừng mắt liếc nhìn Đinh Triệt đang vẻ mặt thuần khiết, cung kính gọi hắn một tiếng “Phạm Nhị thúc”, trong lòng dù muốn nói rằng chuyện nhà họ Phạm không cần người ngoài giúp đỡ, nhưng người là do Tiểu Ngư mời tới, lại không tiện đuổi ngược về, chỉ đành phải đem lời chất vấn của mình nghẹn trong cổ họng, đổi thành hai tiếng lầu bầu, thay cho câu đáp lại.
“Nhị thúc!”
Tiểu Ngư vừa bực vừa buồn cười gắt hắn, ánh mắt đồng thời liếc qua Đinh Triệt cũng đang cười, Phạm Đại bình thường cực kỳ khoan dung rộng rãi, không ngờ chuyện này lại tức giận ba năm không dứt, nhớ mãi không quên Đinh Triệt năm đó đi theo người khác (là sư phụ hắn =)), coi như là chuyện lạ thật là hiếm có.