Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Ngư, cha nghĩ con coi sự tình quá đơn giản.” Phạm Đại im lặng, Phạm Thông rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Năm đó bọn họ cướp cống phẩm đương nhiên là sai, nhưng bọn họ phải trả giá rất lớn mới có thể đoạt được, từ lâu đã coi cống phẩm như tính mạng, thậm chí còn hơn tính mạng, nếu không thì cha Đản Nhi năm đó sẽ không thà rằng chịu cực hình cũng không cung khai.”
“Buồn cười, bọn họ trả giá lớn, lẽ nào người khác không trả giá lớn? Cha đừng nói rằng khi bọn họ cướp bóc sẽ không giết người, cũng đừng nói rằng cái đêm ba năm trước đó bọn họ không muốn giết người.” Tiểu Ngư châm chọc cười nhạt, “Phạm Đại hiệp ngài có thể vĩ đại dù mất mạng cũng không ngại, nhưng ta không rộng rãi như vậy. Nói cho cha biết, món nợ này, ta không chỉ tính trên đầu Nghĩa Bang, mà đồng thời cũng tính vào đầu họ nữa, ta không tìm bọn họ tính sổ đã là quá khách khí rồi.”
Phạm Thông cầu cứu nhìn thoáng qua Phạm Đại đang đột ngột câm điếc, do dự nói: “Cho dù bọn họ nên trả lại cống phẩm cho triều đình, nhưng La đại hiệp nhất định sẽ không đồng ý. Năm đó hắn thà chịu cực hình bao nhiêu lâu cũng không chịu lộ ra chút nào, nói rõ tính tình cực kỳ kiên định cố chấp, chúng ta dù sao cũng không thể giống như những người đó lợi dụng con trai bức phụ thân hắn đúng không? Nếu vậy chúng ta và những kẻ trong Nghĩa Bang đó có gì khác nhau?”
Câu này nói lúc bình thường có thể cho rằng thuận miệng không cần để ý, nhưng trong lúc nhạy cảm như lúc này, Phạm Đại đứng bên lập tức thầm hô không ổn. Quả nhiên, sắc mặt Tiểu Ngư mới tốt hơn một chút lại trở thành đông lạnh.
Phạm Đại đang nghĩ cách chữa cháy, Tiểu Ngư đột nhiên cười một chút, bình tĩnh nói: “Nếu cái gì cũng không được, như vậy còn có một cách.”
Ha ha, được lắm, lão cha này của nàng thật đúng là coi trọng nàng, thật sự hiểu được bản tính máu lạnh của nàng! Tiểu Ngư tức giận bật cười, băng sương trên mặt nháy mắt tan rã.
“Cách gì?” Phạm Thông vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai, lập tức phấn chấn hỏi. Phạm Đại thì đã muốn rên lên vì đại ca này của mình.
Tiểu Ngư cong khóe miệng, nụ cười vừa châm chọc vừa lạnh lẽo, cực kỳ thoải mái nói: “Cha đã luyến tiếc đồ đệ của mình, đương nhiên chỉ có thể liều mình thành ma, đại khai sát giới. Cha nghĩ xem, chỉ cần đám Cao Chí Đạt kia chết hết, sau đó tìm hết tất cả những kẻ đã từng dò xét đám cống phẩm kia, những kẻ biết được quan hệ giữa La gia và nhà chúng ta cũng giết hết, không để lại một ai, không chừa một kẻ nào. Cứ như vậy, cống phẩm sau đó sẽ là của La Quảng, chúng ta sau này cũng sẽ được an toàn. Đương nhiên, nhiệm vụ vĩ đại một mũi tên trúng mấy con chim này phải giao cho đường đường Phạm Đại hiệp là ngài đến hoàn thành rồi!”
Nghe con gái một tiếng lại một tiếng Phạm Đại hiệp, Phạm Thông nhất thời ngây ra như phỗng.
“Không phải ta vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Phạm Đại hiệp, ngài nghĩ cách này thế nào?” Tiểu Ngư mỉm cười nhìn Phạm Thông, giọng nói cực kỳ mềm mại, lại khiến Phạm Thông như rơi vào hầm băng, không chỉ thân thể lạnh toát, mà trong tâm càng như rơi xuống đáy.
Hắn rốt cuộc hiểu được, mình vừa rồi đã nói sai điều gì.
Mà lúc này… Phạm Thông hoảng loạn nhìn đệ đệ, lại phát hiện Phạm Đại vẻ mặt bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, không còn muốn giúp hắn bào chữa chút gì nữa.
“Sao? Phạm Đại hiệp nghĩ cách này không được à? Vậy thì xin lỗi. Ta không còn cách nào khác. Nếu không thì mời chính ngài tự nghĩ ra một thượng sách nào đi!” Tiểu Ngư lưng thẳng băng, hai tay chắp sau lưng nhưng trong lòng lại tràn đầy bi ai và tuyệt vọng. Nhưng miệng nàng tiếp tục mỉm cười. “À, được rồi, để cho ngài giảm bớt gánh nặng, cũng không để ngài bị vướng chân, cũng thành toàn anh danh ngàn đời của Phạm Đại hiệp ngài, ta nghĩ sau này chuyện của ta và Đông Đông không cần ngài quan tâm nữa. Về phần La Đản, hắn không chỉ là đồ đệ của ngài, mà còn là con ruột của La Quảng La Đại hiệp, ngài cứ mang hắn bên người thì an toàn hơn.”
Nói xong, nàng ngẩng mặt, thẳng tắp quay người lại, không chút lưu luyến bước đi.
“Tiểu Ngư!” Phạm Đại nhìn thoáng qua Phạm Thông bị con gái đả kích một hồi, lúc này mặt đã như tro tàn, không còn chút năng lực ngôn ngữ nào, liền lo lắng muốn đuổi theo nàng.
“Nhị thúc!” Tiểu Ngư bỗng nhiên quay đầu lại quát lên. Chiếc mặt nạ tươi cười ban nãy nháy mắt vỡ vụn, “Nếu thúc còn muốn làm Nhị thúc của ta, thì đừng nói một tiếng nào hết.”
Nhìn sự quyết tuyệt trong mắt nàng, Phạm Đại mới giơ một chân lên nhất thời cứng đờ, sau đó, Tiểu Ngư không chút do dự quay đi, thẳng lưng bước về phía trước.
Nàng không thích bão nổi, cho tới giờ cũng không thích. Nhưng lúc này, nàng thật sự không thể nhịn được nữa!
Không sai, Phạm Thông coi nàng và Đông Đông là sinh mệnh, nhưng không có nghĩa là tỷ đệ bọn họ nên cùng với hắn “Đại công vô tư”. Một người phụ thân trong đầu chỉ để ý người ngoài, chưa bao giờ bận tâm người nhà của mình, thậm chí còn muốn để cho con cái của mình gặp nguy hiểm, hắn căn bản không xứng làm phụ thân.
Nàng tới thế giới này sáu năm, vì gia đình này mà khổ cực dốc sức làm việc sáu năm, chu toàn trong các thân phận chủ nhân Bách Linh các và một Phạm Tiểu Ngư bình dân, chịu đựng nhiều khinh thường vì địa vị ti tiện, là vì cái gì? Lẽ nào chỉ vì một cái hư danh buồn cười? Vì một lão già kẻ cướp mang danh hiệp nghĩa thực tế chỉ vì tư lợi mà hại người hại mình? Vì một đám tang vật ăn cướp vốn dĩ là bất nghĩa?
Thực sự là một chuyện nực cười.
Nàng từng cho rằng chỉ cần mình nỗ lực, cuối cùng sẽ có thể khiến vị đại hiệp làm cha này ý thức được người nhà mới là thứ nhất, nhưng không ngờ rằng lại thất bại. Đã như vậy, nàng cần gì lại miễn cưỡng? Nàng vốn dĩ không cần phụ thân gì hết, như bây giờ là tốt nhất, hắn rốt cuộc thoát khỏi sự lắm chuyện của nàng, đi làm bất cứ điều gì hắn muốn làm, mà nàng cũng đã hết hy vọng, sống cuộc sống nhẹ nhõm thoải mái thuộc về chính mình.
Tiểu Ngư tâm như tro nguội mới đi được mấy chục bước, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nam tử mặc áo vải gai cản lối đi của nàng.
“Tiểu Ngư, cẩn thận!”
Phạm Đại đang cân nhắc có nên mạo hiểm khuyên nữa không, chợt thấy bỗng nhiên xuất hiện một người lạ chặn đường Tiểu Ngư, còn tưởng rằng bị người của Nghĩa Bang phát hiện, nhất thời kinh hãi, chân điểm mạnh phi thân tới, đồng thời đưa tay chém ra, muốn đưa kẻ đó cách xa khỏi Tiểu Ngư.
“Phạm Nhị thúc, là ta.”
Nam tử áo gai kia thân ảnh nhoáng lên, đồng thời vội vàng cất tiếng, chính là Đinh Triệt đã quay lại. Nhìn kỹ, hắn đã mang mặt nạ lần trước, chỉ có điều màu da chuyển thành vàng như nến, điểm thêm rất nhiều tàn nhang, lại thay đổi trang phục của người trung niên, thoạt nhìn vô cùng xa lạ.
Sau khi hắn trở về dịch dung, vốn định lập tức đi thăm dò, nhưng nghĩ lại có thể nhân cơ hội này khiến Tiểu Ngư tin tưởng mình có thể đảm nhiệm nhiệm vụ nguy hiểm lần này, không ngờ lại nghe thấy một hồi khắc khẩu như vậy.
“Thì ra là ngươi?” Phạm Đại thở phào, không chỉ không gây phiền hà cho Đinh Triệt như lúc trước, ngược lại vì hắn đến mà sinh hy vọng, nhưng giây tiếp theo Tiểu Ngư đã đánh nát ảo tưởng của hắn.
“Nếu như chàng không muốn quan hệ giữa chúng ta đổ vỡ thì tốt nhất đừng nói gì cả.” Tiểu Ngư thản nhiên nhìn Đinh Triệt.
Đinh Triệt nhìn qua Phạm Đại thoáng chốc cứng đờ người, lại nhìn Phạm Thông hai tay đang run rẩy không ngừng, thở dài một hơi, thật sự không nói gì hết.