Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần này vì phần lớn thú rừng đều còn sống, lại khá nhiều loại khác nhau, nhà Thượng Quan trả năm trăm văn, dạo một vòng qua trấn trên, tiêu hết hơn một trăm văn. Tiểu Ngư nghĩ ngợi một chút, liền chỉ giữ lại trên người mấy chục văn, ba trăm văn còn lại tìm một chỗ bí mật giấu kín.
Cổ đại mua bán đều dùng tiền đồng, vừa nhiều vừa nặng, thật sự rất không tiện, nhưng lúc này tiền giấy còn chưa xuất hiện, một đứa bé gái như nàng cũng không cách nào được như người xuyên không trong tiểu thuyết thần thông quảng đại thay đổi lịch sử, cho nên chỉ có thể nhập gia tùy tục.
Sau khi ăn xong không có việc gì làm, Tiểu Ngư ngồi trên tảng đá trước nhà, chống cằm nhìn những ngọn núi phía xa xa.
Phạm Thông sau khi trả lại chiếc xe lừa vẫn tâm tình không yên, Tiểu Ngư đoán nhất định là lúc còn ở trấn trên hắn nghe nói Trương đại nương thôn bên cạnh ngã bệnh, không còn sức làm việc cho nên mới âm thầm lo lắng, liền ngầm ra hiệu cho hắn, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc nàng đặt ra, những chuyện khác muốn làm gì thì làm.
Phạm Thông nghe xong mừng rỡ, vội vàng uống mấy ngụm nước rồi rời khỏi nhà, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu.
Hai kiếp nàng sống, chưa từng gặp qua loại người thế này, coi chuyện tốt làm không công như là được lợi lộc gì lớn lắm, thật sự là một “cực phẩm” a!
“Tiểu Ngư à, sắp đến sinh nhật mười tuổi của cháu, cháu muốn quà sinh nhật thế nào?” Phạm Đại thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh, tay to chân lớn khoan khoái duỗi ra.
“Sinh nhật của cháu?” Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phạm Đại, lúc này mới nhớ đến hắn hỏi là sinh nhật của thân thể này, không khỏi khó hiểu hỏi lại: “Hằng năm cháu đều được tổ chức sinh nhật sao?”
Nàng nhớ rõ trẻ con ở cổ đại bình thường chỉ có mừng đầy tháng và một tuổi, sau đó cho đến lúc trưởng thành cập kê mới có chúc mừng sinh nhật, sao ở nơi này mười tuổi cũng sinh nhật nhỉ?
“À, đúng rồi, quên mất cháu đã không còn nhớ rõ chuyện trước đây.” Phạm Đại gãi gãi đầu, cười lộ ra hàm răng trắng lóa: “Ta cũng không biết nhà người ta như thế nào, nhưng cha cháu và ta hằng năm vào ngày sinh nhật đều nghĩ cách cho cháu và Đông Đông ăn một bữa ngon, hoặc mang hai đứa đi đâu đó chơi.”
Đi chơi đâu đó? Nghe có vẻ đáng để tâm, nàng đến thế giới này lâu như vậy, cũng nên tìm một cơ hội đi ra ngoài một chút xem thế giới bên ngoài trấn.
“Vậy chờ khi cha và Đông Đông về thì bàn lại đi.” Tiểu Ngư cười nói, “Đúng rồi, Nhị thúc, thúc từng nói trước đây cháu vẫn theo thúc luyện võ phải không?”
“Đúng vậy.” Thấy Tiểu Ngư cư nhiên chủ động nhắc tới điều này, Phạm Đại nhất thời trở nên hưng phấn: “Hồi cháu còn rất nhỏ, có một lần chúng ta gặp Vô Diệu đại sư, đại sư xem xương cho cháu, nói cháu xương cốt hiếm thấy, thiên phú dị bẩm, là kỳ tài luyện võ hiếm có, sau này ta và cha cháu dạy cháu luyện các chiêu thức, cháu luôn học một lần đã thành, nếu không phải trí lực có hạn, không thể lý giải nội công tâm pháp, bây giờ cháu đã sớm là thần đồng võ học rồi…”
Phạm Đại vừa nói đến võ công, lập tức liền thao thao bất tuyệt, khoa tay múa chân mà đem những chuyện kỳ thú từ khi Phạm Tiểu Ngư bắt đầu luyện võ năm ba tuổi nhất nhất kể ra, thỉnh thoảng còn chêm vào khen Phạm Tiểu Ngư chỉ một người đánh bại cả mấy đứa con trai, giúp Đông Đông trút giận, lại từng đá ngã một tên buôn người định bắt cóc Đông Đông, Tiểu Ngư hứng thú nghe, thỉnh thoảng lại kinh ngạc ồ lên, không ngờ trước đây Phạm Tiểu Ngư dù có ngốc nhưng cũng yêu thương Đông Đông đến vậy.
“Nhưng mà, hiện giờ một chiêu cháu cũng không nhớ nổi nữa.” Tiểu Ngư thở dài, nếu nàng cũng lợi hại được như Tiểu Ngư ngốc kia thì tốt rồi, như vậy có thể quang minh chính đại báo thù cho Đông Đông, chẳng cần phải kiêng dè này nọ gì cả.
Phạm Đại ngậm miệng lại, nhìn nhìn nàng, cẩn thận nói: “Nhớ không nổi cũng không sao, chỉ cần cháu bằng lòng, Nhị thúc sẽ dạy cháu lại từ đầu, tuy rằng cháu không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng từ nhỏ cháu đã mỗi ngày kiên trì theo ta luyện võ, học lại một lần nữa hẳn là rất dễ dàng.”
Ánh mắt Phạm Tiểu Ngư lập tức sáng lên, nhất thời cong khóe miệng, đúng vậy, sao nàng lại quên bây giờ nàng chính là Phạm Tiểu Ngư, Phạm Tiểu Ngư chính là nàng nhỉ? Nếu thân thể này trước kia đã có thể học rất tốt, nàng chẳng lẽ lại còn kém hơn cả một đứa bé ngốc hay sao?
“Sao, cháu có bằng lòng không?” Phạm Đại cơ hồ ngừng thở nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại căng thẳng cứ như lần đầu tiên cầu hôn vậy.
“Đương nhiên.” Tiểu Ngư nhướng mày, cười tươi tắn.
Tuy rằng nàng căn bản không muốn làm hiệp nữ hào hùng vạn trượng, trường kiếm dạo giang hồ gì đó, bất quá võ công cũng là một loại bản lĩnh, học được dù sao cũng không có gì không tốt.
“Ha! Tốt quá tốt quá, Phạm gia chúng ta sau này đã có người kế nghiệp rồi!” Phạm Đại đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hô to nhảy dựng lên, hưng phấn lộn vài vòng trên không trung, nói năng lộn xộn: “Ta phải nghĩ, ta phải nghĩ xem làm thế nào dạy cháu học lại một lần nữa cho thích hợp, ngẫm lại, ngẫm lại đã…”
Nhìn đứa trẻ to xác thỉnh thoảng lại nhảy dựng lên giữa không trung, Tiểu Ngư bỗng nhiên không nhịn được cười thầm, nếu một ngày nào đó bọn họ quyết định lưu lạc giang hồ, không chừng còn có thể ở đầu đường diễn xiếc, tiết mục tên là “Khỉ to đùa giỡn.”
……..
Chạng vạng hôm sau, cả nhà tuy rằng vẫn mặc áo vải thô, bất quá mặt mũi tóc tai đều gọn gàng sạch sẽ, vui vẻ nói cười, đầu tiên vòng lên tiểu trấn, gửi nhờ chó mẹ nhà bác Lữ gái cho cáo con Bối Bối uống sữa rồi mới đi đến Thượng Quan phủ.
Phạm Tiểu Ngư bây giờ đã quen đi đường núi, hơn hai mươi dặm đường qua lại cũng không sao, nhưng Phạm Bạch Thái đi chưa được bao lâu liền thở hổn hển, Phạm Tiểu Ngư sớm từ Phạm Đại mà biết Phạm Bạch Thái vẫn nhất quyết không chịu luyện võ liền nhân cơ hồi giảng một hồi đạo lý cho nó.
Phạm Bạch Thái nghe Tiểu Ngư nói luyện võ cũng không phải là đánh nhau, tương lai cũng không nhất định phải làm đại hiệp bị người lợi dụng như Phạm Thông, có thể đơn thuần chỉ là rèn luyện cho thân thể khỏe mạnh, sau lại có nhiều sức lực hơn tránh khỏi kẻ bắt nạt mình, quả nhiên dao động, hơn nữa lại là chính tỷ tỷ mà nó rất phục một hai khuyên bảo, cuối cùng cũng đồng ý từ ngày mai bắt đầu theo học võ, để chính mình cũng nhanh nhanh lớn lên.
Tuy hai đứa con chưa đứa nào thật sự muốn kế thừa y bát của hai huynh đệ mình, có điều bọn chúng đã đồng ý học võ cũng là một bước tiến lớn, trong lòng Phạm Thông thật sự rất vui mừng, âm thầm thề nhất định trước sinh nhật Tiểu Ngư phải cố gắng sắm cho mỗi đứa một bộ đồ mới thật đẹp.
Cả nhà vào Thượng Quan phủ, thịt thú rừng coi như lễ vật giao cho quản gia xong, vừa lúc nghe nói tân lang đã đón dâu trở về, liền đi ra cửa.
Mọi người đang tụ tập đông đúc trong vườn vừa nghe, đều ùa theo chủ nhà hướng ra ngoài cửa.
Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái cũng vội chạy ra xem náo nhiệt, nhưng hai người vừa nhỏ vừa thấp, bị người bốn phía che hết, chẳng còn nhìn thấy gì, quýnh lên, Phạm Tiểu Ngư mạnh chen lấn mới an toàn che chắn Phạm Bạch Thái chen lên phía trước, lúc này mới nhìn thấy đội ngũ đón dâu.
Chỉ thấy vị Thượng Quan công tử từng nhìn thấy ngày đó mặc một bộ hỉ bào đỏ thẫm vừa vặn, đang cưỡi một con ngựa cao lớn chậm rãi bước, phía sau hắn là chiếc xe một ngựa kéo, xe ngựa này tuy rằng không hoành tráng như xe của tiểu chính thái kia, bất quá vì treo lụa hồng rực rỡ, nhìn qua cũng hỉ khí vô cùng. Bất quá, Thượng Quan công tử này tuy hôm nay làm tân lang, nhưng sắc mặt lạnh lùng kia không tốt hơn chút nào so với lần trước nhìn thấy hắn, trực tiếp viết thẳng lên trên mặt là cực kỳ bất mãn với cuộc hôn nhân này, khiến bà con vây xem xung quanh xì xào bàn tán.
Cậu bé đáng thương, vừa thoát khỏi tuổi nhi đồng bước vào thời kỳ niên thiếu đã phải cưới vợ sinh con rồi, thật đúng là chế độ phong kiến vạn ác khiến người ta phải sợ hãi đến cỡ nào nha!
Phạm Tiểu Ngư thương cảm nhìn thoáng qua chú rể, bất giác nghĩ đến chính mình, nhịn không được sợ run, dù sao nàng cũng không có cách nào tưởng tượng mình mới mười lăm tuổi đã phải lấy chồng rồi.
Đội ngũ càng lúc càng gần lại, quản gia xướng lên một tiếng, pháo lập lức nổ lốp bốp, đội nhạc công cố phùng má ra sức thổi, bọn trẻ con vừa bịt lỗ tai vừa hưng phấn kêu to, đám người lớn mặt mày cũng cười ha hả.
“Phạm Đại!”
Giữa những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, Phạm Tiểu Ngư bỗng đột nhiên nghe thấy có tiếng nữ nhân thét lên chói tai gọi Nhị thúc nàng, theo bản năng nhìn về phía đó, liền thấy một cô gái mặc váy màu hồng phấn khoảng chừng hai mươi tuổi vốn dĩ đang đứng bên cạnh Thượng Quan phu nhân, một đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc vô cùng, nhưng lại xen lẫn phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, thần sắc vô cùng phức tạp.
Chẳng lẽ Nhị thúc này của nàng lại gây chuyện? Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phạm Tiểu Ngư là như vậy, vội quay đầu nhìn về phía Phạm Đại, thấy Phạm Đại nhìn cô gái áo hồng kia, cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt, lại thấy nữ nhân kia liều lĩnh chạy về phía mình, trên mặt đột nhiên tràn ngập vẻ sợ hãi, hét to một tiếng quay người bỏ chạy.