Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Harry.” Quần áo bị kéo một chút.
Harry không rõ cho nên quay đầu.
Malfoy vẻ mặt đứng đắn đứng ở phía sau kéo tay áo Harry, chân không chịu hoạt động một bước.
“Làm sao vậy?” Harry dắt Scorpio hỏi.
Anh vươn tay chỉ chỉ cửa hàng, nghiêm trang chững chạc.
Harry nhìn thì có chút vô lực. Đó là một cửa hàng chuyên kinh doanh quần áo gia đình, cách thủy tinh là ba bộ quần áo màu trắng, trước ngực là nét chữ đáng yêu: Dad, Mum, Son.
“Anh muốn cái kia.” Nhìn đến đồ vật mình thích Malfoy cũng có chút tùy hứng.
“Cha! Con cũng muốn!” Scorpio cũng nhảy nhót, cầm tay ba ba bắt đầu nhảy.
Harry nhìn Malfoy vẫn luôn chịu mệt nhọc chơi cùng Scorpio với anh, mái tóc bạch kim ở ngoài ánh sáng hiện ra màu bạc sáng bóng vì vận động mà ướt. Người nhìn thế nào cũng anh tuấn kiêu ngạo lại sẽ cố chấp chỉ vào một bộ quần áo nói muốn.
Harry cười cười, dắt tay Scorpio: “Chúng ta đi xem.”
Mắt Malfoy sáng lên.
Bọn họ đi đến cửa hàng kia. Không ngừng có những gia đình mặc những bộ quần áo cùng kiểu dáng vui cười đi ra, bé con thẳng người khoe khoang quần áo, vợ chồng thân mật dựa vào nhau, y phục tôn nhau.
Mua một bộ quần áo như vậy kỳ thật không tồi. Harry nghĩ.
Bước vào trong, không khí mát mẻ phả vào mặt làm một nhà ba người đứng dưới ánh mặt trời đã lâu run lên.
“Hoan nghênh, ngài muốn mua quần áo cha con sao?” Nhân viên cửa hàng mắt sắc nhìn thấu Harry liên hệ giữa dắt đứa bé và Draco, vẻ mặt mỉm cười hỏi Draco.
Draco lạnh lùng liếc nhân viên, khinh thường quay đầu nhìn quần áo.
Harry nhìn nhân viên ngày càng xấu hổ, vội vàng lên tiếng mỉm cười: “Đúng vậy.”
Người kia vội vàng nói, tận tình đề cử: “Đồ cha con chỉ có hai bộ, đồ gia đình có ba bộ, không bằng mua một bộ cho mẹ đi.”
“Cha con là được…”
“Gia đình.” Draco bình tĩnh nói chen vào, trực tiếp vươn tay chỉ bộ trên tường, “Bộ kia là được.”
Harry cắn răng hạ giọng nói: “Chẳng lẽ anh mặc bộ mẹ sao?!”
Malfoy thực ác liệt nở nụ cười, bộ dáng đương nhiên: “Không phải em mặc sao?”
“Chúng ta đi thôi bảo bối.” Harry dắt tay Scorpio quyết đoán xoay người muốn đi, tay kia lại bị kéo lại.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn kia vẻ mặt không tình nguyện: “Anh mặc.”
Cô gái bày ba bộ quần áo trước mặt ba người, còn mỉm cười chỉ chỉ phòng thử đồ phía sau bọn họ: “Nếu ngài thích thì có thể đi thử xem.”
Malfoy âm trầm cầm bộ mẹ, kiểu nữ bóp thắt lưng làm bộ quần áo thêm phần khéo léo.
“Không có cỡ lớn sao?” Anh khó chịu nhìn quần áo hỏi.
“Ngài không cần lo lắng. Chúng tôi dùng những kích cỡ lớn, huống hồ chất vải này co dãn…”
“Tôi không mặc vừa.” Anh không kiên nhân nói với người bán hàng nhiệt tình.
Harry rõ ràng thấy được cô gái cứng lại một chút.
Cô nhân viên xấu hổ cầm bộ có dòng chữ dad: “Ngài… Ngài hẳn là mặc cái này.”
Harry bắt đầu nghẹn cười, ngay cả Scorpio cũng hé miệng cười.
Malfoy ai oán nhìn Harry làm Harry ho khan vài tiếng rồi nuốt xuống tiếng cười sắp bùng nổ: “Khụ khụ, anh chậm rãi chọn.”
“Nếu không ngài nhìn kiểu dáng khác?” Cô cảm thấy trán mình đã đổ mồ hôi.
“Tôi muốn cái này.” Malfoy tùy hứng hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.
Cô gái đã cười không nổi: “Nhưng thưa ngài, bộ này làm cho mẹ, không thích hợp ngài…”
Harry cười hồi lâu rồi cũng thấy đủ, anh mở miệng đề nghị: “Không bằng đổi bộ mẹ thành ba? Mua một bộ con trai, hai bộ ba?”
“Ngại ngùng, chúng tôi không bán rời.”
“Cho tôi hai bộ.” Draco mở miệng, vừa định lấy tiền thì lại phát hiện trên người mình chỉ có Galleon.
Harry không nói gì mà đứng ở đó nhìn Malfoy. Malfoy chết tiệt, chẳng lẽ anh ta không biết tiết kiệm sao! Một bộ quần áo thực đắt a!
“Harry…”
“Được, được…” Harry bất đắc dĩ, cầm túi nhân viên đưa, hung hăng trừng Malfoy rồi đau lòng bỏ tiền.
“Ngài có thể đến phòng thay đồ thay ra, trước khi chúng tôi đóng gói quần áo đã được giặt sạch tiêu độc.” Cô gái thu được tiền thì nhẹ nhàng thở ra, lại treo lên nụ cười.
Khi bọn họ thay đổi y phục đi ra, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ.
Hai người đàn ông anh tuấn đẹp trai mặc quần áo cùng kiểu dáng, cũng không đặc biệt nhưng nếu quần áo của bọn họ đều in ‘Dad’, bọn họ cùng dắt một cậu bé mặc bộ quần áo giống vậy, trên áo là ‘Son’, cái này có thể làm cho người khác nghĩ miên man bất định.
Cô gái đột nhiên hiểu được cái gì. Khi bọn họ tính đi ra, cô liếc nhìn bọn họ, xin lỗi cúi người: “Thực xin lỗi hai vị, chúng tôi không suy xét đến tình huống đặc biệt này, mang đến phiền toái cho ngài! Chúng tôi sẽ cải tiến!”
Không lâu về sau, có người từ công viên trò chơi trở về thì nói say sưa cửa hàng quần áo trong đó.
“Mấy người không biết a! Cửa hàng kia bán đồ ‘Cha – ba ba – con trai’ và ‘Mẹ – mẹ – con gái’ a!”
Đương nhiên, đây là sau đó.
“Chúng ta đi chơi xe đụng đi!” Harry đề nghị.
Scorpio tự nhiên vui vẻ phụ họa.
Draco mỹ mãn tự nhiên sẽ không phản đối.
Vì thế bọn họ chơi xe.
“A! Cha! Muốn đâm nha!” Scorpio ngồi cạnh cha, hưng phấn thét chói tai, còn khoa tay múa chân chỉ huy Harry, “Đâm, đâm nhanh đi cha!”
Draco một mình điều khiển một chiếc xe, ác liệt ở phía sau xe Harry, thường thường đánh lén một chút, Scor bị đâm ngồi không xong thét chói tai.
“Cha! Nhanh đâm ba!”
Harry khí thế hừng hực điều khiển xe tính quay lại. Nhưng Draco cáo già sao cho anh làm được? Vì thế chỗ chơi xe xuất hiện trạng huống cùng loại chó cắn đuôi.
“Ba hư! Vẫn luôn đâm con và cha!” Scor được Draco ôm, còn tức giận mắng, cắn vai Draco, nhìn mình lưu lại một vòng nước miếng thì vừa lòng gật đầu.
“Con là bò cạp chứ không phải là chó a!” Draco đen mặt nhìn trên vai mình dính nước miếng.
Harry đi tới giơ ba cái kem ốc quế cho cậu bé nhìn.
“Hương thảo, xoài, trà xanh, bảo bối muốn cái nào?”
“Xoài!”
Scor một tay ôm cổ ba, một tay cầm kem Harry đưa.
“Malfoy, anh muốn cái gì?”
“Hai cái đều muốn.”
“Anh rất tham!” Harry đen mặt, trực tiếp đưa hương thảo, “Tôi muốn trà xanh.”
Malfoy nhìn chằm chằm kem trên tay, nhìn kem màu xanh trong tay Harry, ánh mắt lóe lóe, không biết xấu hổ mà đến gần: “Harry em cho anh liếm một chút.”
“Ba, bảo bối có thể cho ba liếm.” Scor ăn khóe miệng cũng dính kem giơ kem che kem của cha đứng đắn nói.
Draco yên lặng bắt đầu ăn kem trong tay mình.
Quả nhiên con mới là bóng đèn lớn nhất.
Harry thưởng xoa mái tóc mềm mại của Scor.
Trời đã tối, đèn cũng sáng, nổi bật nhất là vòng quay khổng lồ với ánh đèn rực rỡ.
“Cha, bảo bối muốn ngồi cái kia!” Scor kéo góc áo Harry chỉ vào nguồn sáng lớn nhất.
“Đi thôi!”
Malfoy nhún nhún vai, đuổi kịp.
“Trước khi dừng hẳn thì không cần mở cửa.” Nhân viên công tác mỉm cười nhắc nhở.
Scor bật người đi vào trong khoang ngồi xuống. Khoang lay động rất nhỏ một chút.
Harry cũng đi vào ngồi một bên. Khoang bật người thiên hướng bên Harry ngồi.
“Ba mau vào!” Scor hô.
Draco thanh thản đi vào, thói quen muốn ngồi xuống cạnh Harry thì nghe thấy Scor thét chói tai.
“A! Ba không cần đi qua! Sắp lật!”
Khoang ngồi lung lay, ngay cả Harry cũng không thể không nắm chặt tay vịn.
Draco rầu rĩ ngồi đối diện Harry. Chết tiệt, quả nhiên con mới là bóng đèn lớn nhất…
Vòng quay chậm rãi chuyển động, khoang ngồi cũng chậm rãi bay lên, đèn trên mặt đất ngày càng nhỏ, phạm vi có thể nhìn đến trong tầm mắt cũng ngày càng lớn.
“Bảo bối, mau nhìn bên kia! Bên kia thật đẹp!” Harry dựa vào cửa sổ giống như một đứa trẻ phát hiện kho báu nóng lòng chia sẻ với người khác.
Draco cũng theo nhìn theo hướng Harry chỉ.
Hừ, một tòa thành mà thôi. Draco khinh thường nhưng nhìn mắt Harry lấp lánh thì lại nuốt châm chọc bên miệng vào bụng.
“Malfoy, anh không thấy nó rất giống Hogwarts sao?”
Chỗ nào giống! Draco vừa định phản bác nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt Harry si mê. Anh lại nuốt xuống câu nói kia.
“Trở về đi.”
“Ân, chúng ta trở về nhà.” Harry cho rằng Malfoy vội vã trở về, vội vàng lên tiếng đáp ứng.
“Ý anh là về thế giới phù thủy.”
Harry đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chống lại đôi mắt thâm thúy của Malfoy.
“Em rất nhớ nơi đó, không phải sao?”
Ngày càng cao, bọn họ dần dần rời xa đèn trên mặt đất, ánh đèn rực rỡ được ánh sao thay thế.
Đúng vậy, anh rất nhớ nơi đó. Thậm chí mỗi ngày nằm mơ đều có liên quan tới nơi đó. Anh nhiệt tình yêu thương mỗi một nơi của Hogwarts, anh nhớ mỗi một gốc cây mỗi một gốc cỏ, càng nhớ mọi người ở Hogwarts.
Harry há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng.
“Anh cam đoan gia tộc Malfoy sẽ không cướp Scorpio.” Malfoy mỉm cười, nhìn Scor mờ mịt lại ngoan ngoãn không ồn ào, xoa tóc con, “Em có thể yên tâm trở về.”
“Vì sao…” Harry nói chuyện, giọng nói khàn khàn giống như khóc.
“Đại khái bởi vì…” Draco vươn tay đi vuốt tóc, cười cười, không nói nữa.
Harry nhìn Malfoy ngồi đối diện. Anh ta cũng không thích hợp bộ quần áo như vậy, nhìn rất buồn cười nhưng Harry hoàn toàn không cười nổi, ngược lại mũi chua xót. Nhìn Malfoy mỉm cười, Harry có thể nghe được tiếng tim mình co rút.
Khoang bọn họ ngồi đến điểm cao nhất, cảnh vật trên mặt đất trở nên thật nhỏ, tòa thành kia dưới ánh sao chiếu rọi cũng từ từ sáng đứng lên.
Vì sao?
Đại khái vì mình vui đi!
Hôm nay chơi rất mệt. Khi bọn họ tùy tiện tìm một nhà hàng ăn xong thì đã là 9h30 tối.
Bình thường thời gian này, bọn họ đã sớm ngủ.
Tàu điện ngầm cũng không nhiều người, thưa thớt, có rất nhiều chỗ ngồi.
“Còn phải ngồi hơn 40’, bảo bối ngủ một chút đi.” Harry cũng ngáp, lại sờ tóc Scor để con nằm trên đùi mình.
Draco quen ngủ muộn thì tinh thần gấp trăm lần. Anh cầm tạp chí, ngồi cạnh Harry bù lại tiếc nuối khi không thể ngồi bên cạnh Harry ở vòng quay.
Harry dựa vào thùng xe, theo đoàn tàu lay động.
Nếu là chỉ có mình và Scorpio đi tàu điện ngầm, Harry nhất định sẽ không ngủ. Có lẽ là thêm một người làm thần kinh tê dại, ý thức của anh lay động theo đoàn tàu…
Đoàn tàu rung kịch liệt, đầu Harry đập vào xe, lập tức làm Harry sắp đi vào giấc ngủ tỉnh.
“A… Đau quá!” Harry xoa gáy.
“Em có thể dựa vào anh ngủ.” Malfoy ngẩng đầu lên, vô cùng tự nhiên đề nghị.
“Cám ơn.” Harry cũng không nói thêm. Có lẽ là vì anh ngủ tỉnh tỉnh mê mê, có lẽ là cảm thấy như vậy cũng không sao. Harry thả lỏng tựa vào Malfoy, ý thức lại từ từ phát tán, mất đi cảm giác…
Tàu điện ngầm có rất nhiều người, mọi người tò mò nhìn bọn họ gắn bó, tò mò nhìn quần áo bọn họ, tò mò đoán quan hệ của hai người.
Draco không thèm để ý ánh mắt như vậy. Anh cúi đầu nhìn tạp chí. Anh nghiêm túc nhìn nhưng một chữ cũng không vào đầu.
“Ân… Đây là nơi nào?” Hary dụi ánh mắt ngồi xuống, tay cầm kính.
Harry nhìn chăm chú lộ tuyến tàu điện ngầm rồi hung hăng trừng Draco: “Ngu ngốc! Chúng ta đi quá!”
Draco sờ sờ cái mũi, không nói lời nào.