Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sao vậy, Tom?” Vì Tom không muốn để Ron phụ đạo, nên Harry chỉ có thể tự mình làm.
May mắn chính là, thật ra Tom rất thông minh, lời Harry nói căn bản y không mất nhiều thời gian đã có thể hiểu được. Harry cũng không phải chưa từng nghĩ Tom không phải không hiểu nội dung hôm nay, chỉ là muốn tìm một cái cớ đến hầm mà thôi, nhưng mục đích của Tom, Harry không rõ lắm. Mà nếu Tom không nói, vậy đương nhiên anh cũng không hỏi. Dù sao đây không phải chuyện anh nên quan tâm.
Nhưng Tom liên tiếp ngơ ngẩn ngay khi anh đang giảng bài, thật sự làm người ta bất đắc dĩ.
Nếu cậu lấy lý do không hiểu bài học hôm nay mà tới hầm, như vậy xin cậu có thể tỏ vẻ nghe mê nghe mẩn khi tôi giảng bài một chút thôi có được không vậy? Không thì thật xin lỗi một đám vấn đề trên vở của cậu đó!
Tom tỉnh táo lại, nhìn Harry.
Harry thật sự không giống các giáo sư khác, anh ta có kiên nhẫn mà các giáo sư khác không có, nhìn vừa nãy mà xem, dù mình lấy cớ để anh ta phụ đạo, mà trong quá trình phụ đạo còn thất thần, nhưng Harry cũng không tỏ vẻ tức giận gì. Theo lý mà nói, hành động vừa nãy của y đã có thể cho là không tôn trọng giáo sư rồi.
Nhưng Harry chỉ có chút nghi hoặc nhìn Tom.
Tom chợt nhớ tới Dumbledore.
Đúng vậy, chính là Dumbledore.
Bao dung của Harry cực kỳ giống với Dumledore, cái nụ cười hiền hòa, cái ánh mắt như hiểu rõ tất cả, giống Dumbledore một cách khó hiểu.
Tom bỗng nhiên có chút không vui.
Vì sao chủ nhiệm Slytherin anh ta lại tương tự với chủ nhiệm Gryffindor chứ? Người không biết còn cho họ là cha con, nếu không sao lại có khí chất tương tự như thế này?
Nhưng y không nói sự khó chịu đó ra, mà là chuyển sang một đề tài khác, “Họ đã bị trừng phạt, hiệu trưởng tự mình cấm túc.”
Bản thân y cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện này cho Harry, tuy thật ra Harry có thể nghe được chuyện này từ các giáo sư khác, nhưng y vẫn tới.
Harry sửng sốt, mới biết được Tom đang nói tới cái gì.
“Ừ, thầy đã nghe nói.”
“Giáo sư…” Tom do dự một chút, lập tức hỏi, “Giáo sư nghĩ thế nào về Slytherin hiện tại?”
Harry ngạc nhiên, “Vì sao lại hỏi thầy điều này?”
Tom rũ mi mắt, “Chỉ là muốn biết…”
Harry chợt im lặng.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó nói một đáp án cho Tom, “Đối với thầy mà nói… họ giống như trẻ con còn chưa trưởng thành.”
Tom ngạc nhiên nhìn Harry.
Y đã nghĩ qua rất nhiều câu trả lời của Harry, ví dụ như, quá mức ngạo mạn, hoặc quá chú trọng lễ nghi, hoặc là yêu cầu rất cao, thậm chí còn là không quan tâm tới các Nhà khác, đều có thể trở thành đánh giá của Harry về Nhà Slytherin.
Nhưng giờ thì sao?
Đối phương lại dùng giọng điệu chuyện trò vui vẻ nói với mình, “Đó chẳng qua chỉ là một đám trẻ con.”
Tốt rồi, họ là vị thành niên, nhưng hành động lời nói thường ngày của họ đã khiến rất ít người coi họ còn là trẻ con, trong bốn Nhà, ai cũng có thể là trẻ con, nhưng không có ai liên hệ với người trong Slytherin cả.
Cho nên hồi lâu, Tom không phản ứng kịp.
Harry cười cười, “Trò cảm thấy hành vi của họ trước đó thế nào?”
Trong mắt Tom hiện lên một tia sáng lạnh, “Cực kỳ ngu xuẩn, không suy nghĩ đến hậu quả.” Người như vậy, sao xứng ở lại Slytherin chứ!
“Không tốt?” Harry vuốt tay, “Trẻ con mà, làm việc sẽ luôn không suy nghĩ tới hậu quả, sẽ chợt thế này thế nọ, suy nghĩ không chu toàn, nên các trò không phải trẻ con thì là gì? Như trò chẳng hạn, rõ ràng là hỏi bài, hiện tại lại lôi tới đề tài khác, đây không phải là hành vi điển hình của trẻ con sao?”
Tom không thể tin mà mở to mắt.
Đối phương là đang nói y quá mức chần chừ không chăm chú học tập sao?
Sau đó cứ thế mà bị coi là “trẻ con”?
Người kia cực kỳ không phục cái xưng mà Harry cho y, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
“Được rồi, chúng ta nên quay lại vấn đề chính, thầy thấy vở trò khoanh rất nhiều vòng tròn đỏ.” Harry giơ giơ vở của Tom, ý bảo Tom đừng nên lãng phí thời gian vào chuyện không đâu.
Tom lấy lại tinh thần, cũng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn chăm chú nghe Harry giảng giải.
Thật ra 80% vấn đề khoanh đỏ trên vở là y hiểu, chẳng qua là vì lấy cớ tìm Harry, nhưng Tom không biết, Harry là một người cực kỳ trách nhiệm, khi thấy y mang quyển vở có khoanh tròn đỏ quá nhiều như thế, Harry cũng cố để Tom có thể hiểu được mấy vấn đề này trước giờ giới nghiêm.
Đương nhiên, lúc này Harry đã quên mất, bản thân Tom là một thiên tài, tri thức mà rất nhiều người không nắm được y không mất quá nhiều thời gian để hiểu, nên anh mới có thể bắt Tom chăm chú một ít.
Tom không phải là không hiểu những kiến thức này, vốn y còn muốn hỏi thêm Harry một số vấn đề, nhưng sau khi Harry bắt đầu giảng giải, y chợt im lặng.
Tuy những cái đó y đều biết rõ, y cũng không ngại nghe Harry nói lại mấy lần.
Dù sao… Tom không phải không thừa nhận, y thích nhìn vẻ mặt chuyên chú của Harry khi giảng bài cho họ, sau khi y tới Hogwarts, trước khi quen Harry đã từng có ba vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng không có vị nào có thể như Harry, để y có thể toàn tâm toàn ý tập trung nghe giảng cả.
Phong cách Harry giảng bài rất thú vị, mà lên lớp Harry không có tách lý thuyết và thực tiễn, mà tập trung cùng nhau, vừa thực tiễn vừa giảng giải lý thuyết, thậm chí còn nhắc nhở họ ở một số trường hợp đặc biệt họ có thể phạm sai lầm.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Tom cảm thấy y thích giọng nói của Harry.
Giọng nói hiền hòa nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy nghe nó thôi cũng là một loại thư giãn.
Nên lúc này, ngược lại y không hỏi thêm gì, mà chăm chú nghe Harry giảng, sau đó thi thoảng bổ sung một hai vấn đề để chứng minh mình có nghiêm túc nghe, mà còn nghiêm túc suy nghĩ.
Có qua có lại, họ đều quên thời gian, bên Ron, Moody và Minerva đã sớm kết thúc, chờ Ron cởi bỏ thần chú, phát hiện Harry vẫn còn đang giảng cho Tom.
Vì thế, Ron lập tức nhướng mày, muốn nghiến răng nghiến lợi.
Người kia là Voldemort, Voldemort đó!
Tuy ở thế giới này y còn chưa trở thành Voldemort, nhưng đã sinh ra một cái Trường Sinh Linh Giá, nên thật sự không lâu nữa sẽ trở thành Voldemort!
Harry ơi Harry à, cậu biết y là Voldemort, vì sao còn nghiêm túc dạy dỗ y như thế!
Chết tiệt, chẳng lẽ cậu muốn tự tay bồi dưỡng ra một Voldemort sao!
A, đừng nói cho mình đến khi y trở thành Voldemort cậu sẽ nói với mình “Chúng ta có thể giết chết y một lần cũng có thể có lần thứ hai”, mình cũng không muốn cùng cậu đi tìm Trường Sinh Linh Giá một lần nữa đâu!
“Trợ giảng?” Nhìn vẻ mặt Ron không tốt, Minerva nghi hoặc nhìn anh, “Thầy làm sao vậy ạ?”
“Không sao!” Ron nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên Harry.
Moody nhìn nhìn Harry và Tom bên kia, có hơi khó hiểu vì sao Ron lại xuất hiện vẻ mặt hung ác như vậy – bình thường Ron đều thuộc loại… khá ngốc.
Hiển nhiên Tom cũng chú ý tới có người đang nhìn chằm chằm mình, y chợt quay đầu, Ron không kịp trốn, ánh mắt khó chịu vừa lúc bị y thấy.
Vì đột nhiên đối mắt với Tom, mà trong mắt Tom còn mang theo chút sắc bén, làm cho Ron đã có bóng ma tâm lý tim hẫng một nhịp, anh phải dùng vài giây để khôi phục cái cổ cứng ngắc của mình về trạng thái bình thường, sau đó giả vờ không có chuyện gì dời tầm mắt, trong lòng không ngừng rơi lệ ròng ròng: mình mình mình mình… mình lại có thể cùng Voldemort nhìn nhau lâu như vậy…
Tom ngạc nhiên nhìn Ron, đương nhiên y nhận ra tầm mắt của Ron không phải là nhìn y, mà là nhìn Harry trước mặt.
Nhưng… anh ta là một đứa con trai, dùng ánh mắt đó nhìn Harry làm gì? Như là Harry nợ anh ta cái gì vậy.
Nghĩ nghĩ, Tom bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khi còn ở Muggle thì chưa biết, đến giới phù thủy lại trở thành bình thường.
Y nhớ lại, chợt phát hiện tình cảm của Harry và Ron thật ra rất tốt không giống bình thường, chẳng lẽ là họ…
“Sắp tới giờ giới nghiêm rồi.” Giọng Harry ngạc nhiên vang lên, “Hôm nay tới đây thôi, Tom, nếu trò còn gì không hiểu, ngày mai có thể tới hỏi thầy,” Harry cười trả lại vở cho y, nụ cười rực rỡ còn chói mắt hơn cả ánh nến.
Tom yên lặng cầm sách mà Harry đưa, trong lòng nghĩ ngày mai hẳn là viết vấn đề gì mới khiến Harry không nhìn ra y chỉ là vì muốn tới hầm mà tùy tiện chọn một ít vấn đề đây.
Toàn trường ai cũng biết y là thiên tài mà!
Thiên tài chết tiệt, y thà mình là một học trò bình thường còn hơn! Tom lau trán nghĩ.
Nói như vậy, trước khi đến hầm y không cần phải lật xem vở ghi, vì tiến độ học tập nhanh hơn người khác, nên với kiến thức khá khó với người khác, với y mà nói, cũng không là gì, cho nên…
“Sắp tới giờ giới nghiêm, hay để hai thầy đưa các trò trở về, vừa lúc đêm nay đến lượt thầy và Ron tuần tra.” Harry nói.
“Vì sao không phải cậu đi!” Ron lười biếng, muốn nằm trong hầm không ra ngoài. Lượn đêm không phải là sở trường của anh, dù anh là Gryffindor đi nữa.
“Trừ khi cậu không muốn ăn khuya.” Harry nhún nhún vai.
“A…” Ron uể oải, “Đừng uy hiếp mình.”
“Mình luôn thích thế.”
“Mình đi, mình đi còn không được sao…” Đêm nay anh còn chưa ăn no, anh cần được các gia tinh phục vụ!
“Đi thôi đi thôi!”
Ron trước đó còn lười, hiện tại lại đánh trống nâng cao sĩ khí đi về phía trước.
Harry lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Ba người đi sau họ, Tom nhìn bóng dáng Ron và Harry kề vai sát cánh, ánh mắt hơi hơi nheo lại…