Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
  3. Quyển 1 - Chương 28: Tin tưởng vững chắc
Trước /157 Sau

[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 28: Tin tưởng vững chắc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngày hôm sau Harry để bọn nhỏ về lớp, chỉ giữ cậu bé William còn cần ở lại bệnh thất quan sát thêm một thời gian.

Harry rất quan tâm tới tình huống của cậu bé, khi nào rảnh đều tới bệnh thất, làm Ron đang là trợ giảng đột nhiên tăng lượng công việc. Toàn bộ bài tập học sinh đều được Harry giao cho anh, ngay cả giáo án cũng do anh làm, thậm chí Harry bắt đầu đưa chương trình học năm dưới cho Ron luôn.

Ron tức giận gào lên với Harry.

Harry cười hì hì nói, “Ron à, cậu cũng không thể làm trợ giảng mãi được.” Anh nghĩ tới một việc. Tới khi Dumbledore trở thành hiệu trưởng, thầy ấy sẽ không còn dạy lớp biến hình, đến lúc đó anh có thể để Ron trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mà mình thì làm giáo sư biến hình.

Nói thật, thực lực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của anh đều là tích góp từng chút kinh nghiệm mỗi lần thực chiến, nhưng biến hình anh lại di truyền được thiên phú của ba – thật đáng tiếc, anh cũng không di truyền được thiên phú độc dược từ mẹ. Mà khả năng biến hình của anh cũng không tệ, tuy rằng dạy năm bảy có hơi khó khăn, nhưng đến lúc đó chắc anh cũng nghĩ được cách thôi. Dù sao thì cũng phải tìm ít chuyện cho Ron làm chứ, không thể nào một mình anh bận được.

Ron trừng Harry nửa ngày, tức giận nói không ra lời. Rất nhiều người nhận ra, số lần trợ giảng Ron xuất hiện cũng không kém giáo sư Harry.

Tuy không phải là lần đầu tiên đứng trên bục giảng nhưng trước đó là hỗ trợ, nếu muốn Ron đứng trên bục giảng mấy tiết liền quả thật anh không chịu nổi. Điều này làm Harry bất đắc dĩ. Để Ron ở trên bục giảng hơn 10 20 phút thì còn được, nhưng nếu bắt cậu ấy làm giáo sư chính, hình như rất khó. Harry nghĩ nghĩ quyết định của mình, cảm thấy có thể không thực hiện nổi.

Chờ khi cậu bé William trở về Slytherin, Harry sẽ quay lại cuộc sống trước kia. Giữ khoảng cách nhất định với Slytherin, không xa cũng không gần, có học trò Slytherin xin anh giúp đỡ, anh sẽ vui lòng hỗ trợ, nhưng bình thường không có việc gì, anh cũng không đến phòng sinh hoạt chung, dù hầm rất gần nơi đó.

Cứ thế, ngược lại bọn nhỏ lại mất tự nhiên. Chúng nhớ tới khi về trường giáo sư giúp đỡ họ rất nhiệt tình – chúng chắc chắn vì chuyện này mà Harry đã vài hôm không nghỉ ngơi, quầng mắt Harry thâm rõ rệt mà.

Vị giáo sư này… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Đôi khi, con người chính là vậy, khi mình gây bất hòa với người khác thì cảm thấy đương nhiên, chờ đến khi người khác bắt đầu giữ khoảng cách với họ, họ lại bắt đầu suy nghĩ miên man – nhất là trước đó, đối phương thực sự rất quan tâm tới họ.

Nếu là kỳ trước, có lẽ bọn  nhỏ sẽ không nghĩ gì, nhưng sau khi tất cả mọi người đều biết Harry quan tâm họ lại xảy ra chuyện này, làm họ cực kỳ kinh ngạc. Cũng làm họ mất tự nhiên.

Trong phòng sinh hoạt chung, đề tài thảo luận của bọn nhỏ đã dần dần có tên Harry, rất nhiều người tin chắc thủ tịch nhà có nghe được họ nói chuyện nhưng y lại im lặng không tỏ thái độ gì cũng làm họ giật mình.

Họ còn nhớ rõ, lúc ấy đối phương đã đánh giá. Là một giáo sư không tồi, nhưng không thích hợp trở thành chủ nhiệm Slytherin. Nhưng xem ra, dường như thủ tịch có kế hoạch khác thì phải?

Dù bọn nhỏ Slytherin nghĩ thế nào thì Harry vẫn sinh hoạt như cũ. Chỉ thi thoảng sẽ lưỡng lự giữa tình cảm và lý trí mà thôi.

Như xế chiều hôm nay chẳng hạn, anh không có tiết, vì thế anh chạy tới tháp thiên văn. Tháp thiên văn là nơi cao nhất Hogwarts ngoài tháp Gryffindor, từ nơi này có thể nhìn toàn bộ sân Quidditch, ngoại trừ tòa tháp Gryffindor Harry thích nơi này nhất.

Harry thích nơi cao. Đôi khi anh nhàm chán lượn đêm sẽ chạy tới nơi đây hóng gió ngắm cảnh. Chỗ cao luôn làm Harry thấy thoải mái. Như Harry thích bay vậy. Ở đó, Harry có thể suy nghĩ kỹ càng hơn. Nên vào buổi chiều không có tiết này, anh chạy tới tòa tháp.

Phía dưới sân có một số bọn nhỏ đang học lớp bay, Harry cười cười, nghĩ lại cảnh tượng mình đi học hồi năm nhất. Tại Hogwarts, gần như mỗi một nơi mỗi một hoàn cảnh đều có thể khiến Harry sinh ra xúc cảm.

Harry dời mắt, nhìn thấy Dumbledore đang cầm một hộp đi về lâu đài. Không cần đoán, Harry cũng biết đó là hộp kẹo. Hiện tại Dumbledore còn chưa ăn mặc một cách kỳ quái nhưng sở thích ăn uống cũng khiến Harry méo mặt. Harry nhìn bóng dáng Dumbledore, cảm xúc dần lắng xuống. Nếu như nói trong lúc này có chuyện gì gây ra tì vết trong cuộc sống tốt đẹp của Harry, thì chắc cũng chỉ có chuyện giữa Dumbledore và Grindelwald. Tình cảm và lý trí vẫn đánh nhau không ngừng nghỉ, có đôi khi, anh sẽ nghĩ cứ thế kiếm cách đánh ngất Dumbledore ném tới trước mặt Grindelwald, để họ thẳng thắn là tốt rồi. Đương nhiên, ý kiến này rất ngốc.

“Nếu Hermione ở đây thì tốt rồi.” Nghĩ tới nghĩ lui đau cả đầu, Harry hít sâu một hơi. Nếu Hermione ở đây, sẽ nghĩ được cách, dù có lẽ sẽ không cho Harry làm này làm kia nhưng dầu gì cũng có biện pháp mà không phải sao?

“A…”

Phía dưới vang lên tiếng hét, ngay cả Harry ở trên đỉnh tháp cũng nghe rõ ràng. Anh nghi hoặc nhìn xuống. Trong đám nhỏ đã có vài đứa bay lên không, mà chổi không ngừng bay lên cao, hơn nữa run rẩy không ngừng.

Chổi mất kiểm soát!

Harry liếc một cái đã nhận ra chuyện gì, anh nhíu mày. Chổi lắc lư rất mạnh, dùng thần chú cũng không chắc chắn có thể ném trúng chổi. Anh nghĩ nghĩ, dùng thần chú triệu tập một cây chổi phía dưới. Chỉ chốc lát sau chổi bay đã tới trước mặt anh, anh nhảy lên.

Chổi bay thời đại này rõ ràng kém hẳn thời anh tới trường, hơn nữa sau năm thứ ba Harry đã dùng Firebolt, chổi này thật sự tốc độ không đáng để nói. Nhưng là một cầu thủ Quidditch giỏi, không phải chỉ nhìn vào việc dùng chổi bắt vài trái Snitch, mà là nhìn xem người ấy có thể khống chế một cây chổi cũ tới trình độ nào. Vào năm thứ nhất Harry đã có thể cưỡi một cây chổi bay cũ kỹ làm Draco không trốn được, hiện giờ kỹ thuật anh cũng không hề kém.

Người phía dưới ngạc nhiên nhìn một người bỗng nhảy ra từ trên tháp, sau đó lấy tốc độ mà họ không thể tưởng tượng nổi tới gần một đứa nhỏ, nắm chặt đứa nhỏ từ cây chổi điên rồi ném xuống. Có lẽ đứa nhỏ đó đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng không ngờ, động tác sau của Harry lại là ném đứa nhỏ xuống.

“Cứu!” Xem ra, tiếng kêu này còn kinh hoàng hơn tiếng trước.

Nhưng còn chưa kêu xong âm cuối đứa nhỏ đã cảm thấy một sức mạnh hiền hòa vây quanh mình. Rồi đứa nhỏ phát hiện tốc độ mình rơi xuống đã chậm lại. Harry ném vài thần chú cho đứa nhỏ rồi lại tiếp tục phóng tới vài đứa nhỏ khác.

Chổi bay mất kiểm soát, giống như một trái Snitch bay tán loạn, thực đáng tiếc, tuy rằng nó cố ý bắt chước Snitch nhưng nó lại gặp phải vị Tầm thủ xuất sắc nhất. Harry không cần tốn nhiều sức đã tóm được đứa trẻ thứ hai, rồi ném xuống như cũ. Từ lúc tóm được đến lúc ném thần chú, toàn bộ quá trình không đến ba giây đồng hồ. Thậm chí anh còn chưa kịp lấy đũa phép, mà cũng không đọc thần chú. Một phút sau, bốn đứa nhỏ an toàn chạm đất.

Lúc này, hiệu trưởng Dippet được thông báo đã chạy tới.

“Merlin ơi, bọn nhỏ không sao chứ?”

“Bị hoảng sợ, nhưng có vẻ bọn nhỏ khá bình tĩnh,” Giáo sư dạy lớp bay Tres nói, “Nhưng mà…” Ông nhìn về một đứa nhỏ đang khóc, hơi bất đắc dĩ. Trải qua lần này, chắc đứa bé sẽ sợ bay rồi.

Harry nhìn đứa nhỏ kia, anh nhớ rõ, đứa nhỏ xuất thân Muggle này rất thích giới pháp thuật, đồng thời anh đã từng quan sát trận đấu Quidditch giữa Ravenclaw và Hufflepuff, lúc ấy thằng bé đang hưng phấn thảo luận với bạn bè sẽ đăng ký tham gia đội nhà vào năm thứ hai đúng lúc anh đi ngang qua, anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Lại là một đứa nhỏ có giấc mơ của mình.

Nhưng giờ đây… sau sự cố này, chắc thằng bé sẽ không dám bay nữa.

“Giáo sư Tres,” Harry cuối cùng lên tiếng, “Nếu không phiền thì tôi muốn nói chuyện với trò Niles một lát.”

“Nhưng mà…” Giáo sư Tres do dự, dù sao đứa nhỏ này có vẻ rất sợ hãi, nên tới bệnh thất kiểm tra thì hơn.

“Để Harry dẫn thằng bé đi,” Dippet nhìn Niles, lại nhìn Harry, “Trò Niles không cần độc dược đâu.”

Hiệu trưởng đã lên tiếng, Tres đành phải cho đi.

Harry cảm kích cười cười, anh ôm đứa nhỏ đang khóc vào trong ngực, đè đầu thằng bé để mặt thằng bé vùi vào vai mình, sau đó trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, anh ngồi lên chổi, bay lên trời.

Barcelona Niles vùi mặt vào vai Harry, hai tay ôm chặt, cậu thấy họ đang bay lên, nhưng sợ hãi mà không dám đẩy Harry ra.

Quá trình bay lên rất nhanh, Harry cũng đưa cậu nhóc tới chỗ cao nhất tháp thiên văn. Barcelona còn đang nức nở, nhưng vì bên người là giáo sư, cậu bé nhanh chóng dừng lại. Cậu nghĩ mình còn đang ôm chặt lấy giáo sư, ngại ngùng thu tay.

“Nào, nhìn nơi này đi.” Harry nhẹ nhàng nói với cậu.

Barcelona hơi khó hiểu, cậu nhìn nhìn theo hướng Harry chỉ.

Từ đây có thể nhìn tới Rừng Cấm bên ngoài. Rừng Cấm đã bị bao phủ bởi một màu trắng của tuyết, nhìn từ góc độ của Barcelona, đó là một thế giới trắng xóa. Thế giới sạch sẽ tinh thuần ấy, đẹp đến say mê lòng người.

Barcelona mở to hai mắt.

Harry nhìn cậu bé, khẽ mỉm cười.

“Trò cũng có thể nhìn thấy cảnh này từ tháp Gryffindor, tuy không cùng góc độ.” Harry nói với cậu.

“Giáo sư?” Barcelona nhìn Harry, khó hiểu.

“Khi thầy tới trường, rất thích cầm chổi để bay,” Harry nói với đứa nhỏ, “Ở nơi cao có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh, đẹp không tả xiết, rồi thầy tham gia vào đội Quidditch, lại có thêm một mục đích cưỡi chổi.”

“Giáo sư cũng chơi Quidditch ạ?” Nhắc tới Quidditch mình yêu thích, mắt Barcelona lóe sáng.

“Đó là môn thể thao rất hot.” Harry không hề che dấu sở thích của mình, “Trò cũng thích nó mà đúng không?”

Barcelona gật đầu.

“Nhưng trò có biết Quidditch nguy hiểm chứ?” Harry hỏi.

Kỳ trước, hai trận đấu Ravenclaw và Hufflepuff, Slytherin và Gryffindor, trong mắt Harry đều có vẻ hiền hòa.

“Nguy hiểm ạ?” Barcelona kỳ quái.

“Trong trận đấu có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, có lẽ trong lúc trò đang tìm Snitch, còn chưa làm gì nhưng Bludger bay lung tung đã có thể hất trò từ chổi xuống, hay như trò là Truy thủ chẳng hạn? Khi trò dẫn Quaffle, Truy thủ đối phương cũng không ngồi không nhìn trò dẫn bóng đâu.” Harry nhẹ nhàng nói, “Nhưng chẳng lẽ trò lại không động đậy gì vì Bludger, vì không để người khác va chạm tới mình mà không đoạt Quaffle sao? Nói vậy thì không còn là Quidditch nữa rồi.”

Barcelona nghiêm túc dường như đã hiểu, giáo sư đang nói với mình điều gì.

“Trong trận đấu Quidditch sẽ có vô vàn những thay đổi, nếu trò muốn trở thành một thành viên thì sẽ cần phải học tập rất nhiều rất nhiều thứ, như là sự cố ngày hôm nay chẳng hạn, đối với Quidditch mà nói thì không đáng kể chút nào. Thầy nhớ vào trận Quidditch lần đầu tiên của thầy, chổi bay của thầy vẫn lắc lư hất thầy xuống, mà khi đó khoảng cách từ thầy tới mặt đất tuyệt đối là trên 50 thước Anh.”

“Vậy… vậy…”

“Cuối cùng trái Snitch vẫn ở trong tay thầy.” Harry nói, anh vỗ vỗ vai Barcelona, “Thầy vẫn tin, đứa nhỏ Gryffindor sẽ không hề sợ hãi.”

“Trò đã làm rất tốt, Barcelona.”

Barcelona nhìn Harry, gật mạnh.

Harry cười khẽ không nói, nhìn về cảnh đẹp phía xa.

Gryffindor không lên kế hoạch rồi hành động như Slytherin, nhưng Gryffindor có một ưu điểm, dù thất bại bao nhiêu lần đi nữa thì họ vẫn có thể mỉm cười tiến về phía trước.

Nên Harry tin, đứa nhỏ Gryffindor, không hề sợ hãi.

Quảng cáo
Trước /157 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nụ Hôn Của Tù Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net