Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Voldemort bị thương chạy trốn, vì thần chú kia khiến hắn không thể trở lại nơi mình muốn đến. Hắn ngã vào nơi nào đó, thở phì phò, thần chú đánh trúng hắn không phải là ác chú, nhưng cũng đủ khiến hắn phải suy yếu. Trong lúc mơ hồ, có tiếng bước chân tới gần. Hắn cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía đó.
Một người trẻ tuổi đi tới chỗ hắn, người nọ có mái tóc rối bù, đôi mắt xanh biếc mang ý cười, nhìn như chỉlà một người trẻ tuổi đi lạc tới đây. Có vẻ không có chút uy hiếp nào, nên khi anh tới gần, Voldemort không động đậy. Chỉ là sau khi người nọ đi tới, lại khiến Voldemort dùng cạn sức rút đũa phép ra.
“Ây cha, ngài Voldemort, ngài ở đây ngắm cảnh hay là đang chờ chết thế này?” Đối phương hỏi theo kiểu “Anh thấy thời tiết hôm nay có đẹp để đi chơi không” vậy.
“Mi…” Voldemort khàn khàn nói, “Mi là ai…”
“Ta là ai không quan trọng, dù sao mi chưa từng nhớ được tên người khác.” Đối phương nheo mắt lại, cười cực kỳ vui vẻ, “Tàn hồn chỉ là tàn hồn, dù chiếm được cơ thể, dù có pháp lực, thì mi cũng chỉ là một mảnh tàn hồn tách ra từ chủ thể, nói xem, trí nhớ từ từ giảm sút của mi có khiến mi cực kỳ đau đầu không?”
“Mi khốn kiếp…”
“Trước kia cũng có người nói với ta y như vậy.” Đối phương không hề tức giận, “Nhưng sự thật chứng minh hắn đã bị người ‘khốn kiếp’ như ta giết, mà ta thì đang đứng ở đây.”
Voldemort hoàn toàn không hiểu được người chợt xuất hiện trước mặt mình. Hắn không đoán được thếlực, không nhận thấy nhược điểm, cũng không nhớ được lai lịch của đối phương. Thế nhưng có thể khẳng định, người này chắc chắn có quan hệ với chủ hồn, nếu không thì đối phương không thể biết hắn là một Trường Sinh Linh Giá tách ra từ chủ hồn được. Chỉ cần tóm được người này…
“Accio đũa phép.” Như biết rõ hắn đang nghĩ gì, đối phương thừa dịp hắn không chú ý mà thu đũa phép hắn lại, “Nói đi, hiện tại mi có thể sử dụng Lời nguyền Chết chóc không đũa phép chứ?”
“Rốt cuộc mi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì ư…” Đối phương cẩn thận đánh giá đũa phép hắn, như đang nghĩ có nên bẻ nó hay không, “Ta muốn chơi trò cướp bóc.”
“Mi…”
“Nhưng mà… ta lại không thiếu tiền,” Đối phương nghiêm túc suy nghĩ, “Hơn nữa ta cũng không thiếu quyền, chỉ cần ta muốn sẽ có người dâng lên cho ta, vậy để ta cướp sắc là được.” Anh cười híp mắt, “Vậy cướp… ‘phần sắc’ thuộc về Tom Riddle trên người mi vậy.”
Không đợi Voldemort phản ứng, anh bỗng nhiên niệm chú. Luồng sáng vàng đi vào cơ thể, Voldemort hétầm lên. Như có sức mạnh nào đó đang di chuyển trong cơ thể mình, ép xé linh hồn ra, nỗi đau này còn hơn cả Crucio.
Tay Voldemort nổi gân xanh, như chỉ cần một lực nhỏ tác độngt hì máu sẽ chảy ồ ạt vậy. Giây phút đó hắn hiểu ra, đối phương đang ép tách linh hồn mình. Hắn mất nhiều năm như vậy để dung hợp linh hồn, đối phương lại dùng một pháp thuật hắc ám tách nó ra. Đôi mắt hắn lóe lên một tia độc ác, cố chấp không muốn chết thế này khiến hắn bộc phát. Tuy không thể dùng Lời nguyền Chết chóc, nhưng hắn vẫn có thểném ra thần chú để đối phương tránh ra. Ngay lúc đó, hắn biến mất.
“Cậu dọa hắn rồi.” Ron đi ra từ một góc, nhìn dấu vết trên mặt đất, chậc chậc lắc đầu, “Trước kia khi chúng ta gặp Voldemort thì chỉ có chúng ta chạy trốn thôi.”
Người trẻ tuổi – Harry Potter nhún nhún vai, bẻ gãy đũa phép lấy từ Voldemort, sau đó cho nó một thần chú biến mất.
“Nói đi, cậu về khi nào vậy?” Ron nhìn bạn mình. Ba năm không gặp, người bạn đi xa gầy hơn nhưng cũng sáng sủa hơn, ít nhất nhìn vào thì sự u ám trên người anh không còn nữa, mà nỗi đau buồn trong đôi mắt cũng thay thế bởi ý cười.
“Vừa tới chiều qua thôi, mình đi thăm vài người bạn.” Harry cất đũa phép, cười nói với Ron, “Ron à, mình đói chết rồi.”
“Mình chỉ mua nguyên liệu nấu ăn, tự cậu đi mà làm.” Ron xòe tay.
“Nói đi, cậu và Moody sao thế? Ở cùng nhau sắp bốn năm rồi mà không tính toán gì à?” Tuy vẫn du lịch bên ngoài nhưng Harry biết tình huống của bạn mình.
“Mình nói này, cậu vừa trở về không quan tâm đến chuyện bạn đời mình thì thôi, đi hỏi chuyện của mình làm gì.” Ron bất đắc dĩ nhìn anh.
“Đừng chuyển đề tài, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
“Vài năm này giới phù thủy hỗn loạn như vậy, cậu ấy bận rộn như thế thì còn tính toán gì.” Ron phất tay, “Cậu lại bảo mình đừng nhúng tay vào chuyện Voldemort, cậu thấy mình có thể bị làm sao?”
“Vậy là lỗi của mình rồi.” Harry cười đấm nhẹ vào ngực Ron, “Để bù lại lỗi lầm, lát nữa mình làm một bữa cơm thịnh soạn cho hai người thế nào?”
“Chỉ sợ có mình mình thôi.” Ron vui vẻ, “Moody đi Ai Cập rồi, hai ngày nữa mới về được.”
“Ai cha, vậy giờ là thế giới của hai người chúng ta thôi sao?”
“Harry Potter! Rốt cuộc dạo này cậu đi đâu hả!”
Trở lại ngôi nhà Ron và Moody đang ở, Harry bắt đầu bận rộn. Nơi này vẫn giữ một phòng cho Harry, Moody biết nhưng cậu vẫn chưa thấy Harry trở về, nhưng nếu Ron muốn thì cậu cũng không ý kiến.
Harry trở lại phòng mình rửa mặt chải đầu một lúc rồi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
“Mình nói này, tình huống bên Voldemort thế nào rồi?” Khi Harry chuẩn bị, Ron ở bên cạnh giúp anh.
“Không tách được.” Vẻ mặt Harry hơi nặng nề, “Nếu muốn dung hợp thì tách linh hồn ra cũng không phải là không thể, chỉ là dựa vào những gì mình dò xét được thì linh hồn hắn đã dung hợp với linh hồn cơ thể mà hắn cướp lấy rồi, căn bản không tách ra được.”
“Cậu nói trí nhớ hắn suy giảm, chẳng lẽ là…”
“Cũng chỉ là một mảnh linh hồn nhỏ, không thay thế được địa vị của toàn bộ linh hồn.” Mắt Harry lóe lên sựkhinh thường, đối với Voldemort ngu xuẩn, anh chưa bao giờ muốn đồng tình.
“Ý cậu là, chủ hồn của cơ thể đó đang đấu tranh?”
“Mình đoán là vậy.” Harry đập quả trứng gà, “Cậu xem, trên người mình cũng có một mảnh hồn chết, nhưng nhiều năm rồi nó không có quá nhiều uy hiếp, năm đó Voldemort chiếm cứ linh hồn của cơ thể kia, dung hợp linh hồn đối phương với mình, ép thay đổi dao động pháp lực. Mấy năm nay hắn chiếm cứ cơ thểđó, cho rằng mình đã thành công, nhưng hắn cũng không nghĩ lại, khi hắn bị tách ra cũng chỉ có 16 tuổi, là lúc linh hồn không ổn định, cậu thấy có thể chiếm cơ thể kia được bao lâu?”
“Trí nhớ hắn giảm sút, là vì linh hồn một người khác trong cơ thể đang thức tỉnh?”
“Chỉ sợ là vậy.” Harry nói. “Cậu xem, chúng mình không hiểu nhiều về Trường Sinh Linh Giá, năm đó Tom cũng không hiểu về Trường Sinh Linh Giá được bao nhiêu, sau khi mảnh linh hồn có được cơ thể thì chắc chắn đã nghĩ cách củng cố bản thân, cũng không cẩn thận quay lại nghiên cứu phương diện này, chỉ cần chiếm cứ cơ thể, hắn nhất định cho rằng mình đã thành công.” Không ngờ, đối phương lại tự lấy gậy đập vào lưng mình.
“Nói cách khác, có lẽ không đợi chúng ta ra tay thì Voldemort đã tự gieo gió gặt bão?” Ron đặt khoai tây đã gọt xong lên đĩa, đưa cho Harry.
“Có thể nói như vậy.” Nhưng Harry sẽ tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Cậu thấy, nếu suy đoán của chúng ta là thật, linh hồn Voldemort thật sự bị thay thế, người tiếp nhận ký ức và sức mạnh của hắn sẽ thế nào?”
“Tình huống đó cũng xảy ra sao?” Ron hơi ngạc nhiên.
“Nếu mình cũng có thể trở thành Xà Khẩu, vậy chúng ta phải nghĩ tới mặt xấu nhất… rau thì làm súp à?”
“Mình thích súp ngô.” Ron nói, “Chuẩn bị ít salad hoa quả thì sao?”
“Cậu đi rửa đi…”
Chuẩn bị phần ăn cho hai người không khó, không lâu sau họ đã bưng đồ lên bàn ăn. Đối với Gryffindor mà nói, trên bàn cơm chưa từng có thói quen “nuốt lời”, nếu một ngày nào đó họ yên lặng thì mới là không bình thường.
“Nói đi, cậu định trở về lúc nào?” Ron vừa uống canh vừa dò hỏi, “Cậu vừa hành động bên biệt thự Malfoy, chắc Riddle đã đoán ra là cậu rồi.”
“Y có thể đoán được là mình, cũng không chắc chắn có thể tìm được mình.” Harry rũ mi mắt, “Mình còn không biết nên gặp y thế nào.”
“Mình nói này…” Ron ngạc nhiên nhìn anh một cái, “Ba năm du lịch của cậu là không khí à?”
“Có lẽ vậy, đợi Tom giải quyết xong Voldemort thì mình sẽ suy nghĩ.” Harry lầu bầu, “Tự gây rắc rối thì y phải tự giải quyết.” Đó cũng là nguyên nhân anh không cho Ron nhúng tay. Có một số việc phải tự mình trải qua mới thực sự hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Mà lúc Harry và Ron đang ấm áp thì bên Tom lại có bầu không khí nặng nề.
Trong biệt thự Malfoy, vì trận chiến trước đó Lucius đang khóc lớn không ngừng, Abraxas nhẹ nhàng ôm con dỗ, Tom thì ngồi trên sô pha im lặng không nói. Sau khi Lucius ngừng khóc, Abraxas ôm cậu nhóc tới trước mặt Tom, “Tom?” Cậu không nhìn lầm, trong mắt Tom là sự kích động.
“Là anh ấy…” Tom nói nhẹ, “Anh ấy đã về…”
“Anh ấy…” Abraxas không rõ lắm, nhưng chỉ nháy mắt sau cậu đã nghĩ ra cái gì, “Harry trở lại?”
“Anh ấy đã trở lại…” Tom nhắm mắt nhẹ nói, mang theo một nỗi ưu phiền, và hơn thế nữa, là sự thả lỏng…