Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói chuyện với Kim Seung Hwan được 10 phút, Kim Sang Hyun và Harry đứng dậy rời đi vì Ron và Hermione còn đang ở dưới lầu chờ họ, không thể để khách từ xa đến chờ đợi mình được, làm vậy thực không phải phép tí nào. Kim Seung Hwan biết rằng hai đứa rất bận, cũng không giữ họ lại làm gì, gật đầu nhìn chúng nó đứng lên rồi cũng tiễn hai người rời đi. Thời điểm chia tay ông còn không quên dặn dò hai đứa nhỏ phải canh chừng Choi Kwon Yoo, phải cùng nó trao đổi qua lại, phòng khi có chuyện lớn xảy ra hối hận cũng không kịp. Kim Sang Hyun cùng Harry gật đầu, trừ vụ án không đầu kia thì đây chính là đây một việc lớn hạng nhất, dính líu đến người phụ nữ kia thường không có kết cục gì tốt đẹp, bọn họ cũng không dám đem sinh mạng cùng tiền đồ của người anh em tốt ra đùa giỡn.
Hai người kéo cánh cửa màu đen ra, liếc mắt đánh giá người canh cửa và phục vụ, không phát hiện có gì bất thường rồi đi ra ngoài. Đi xuống cầu thang mới phát hiện, trong đại sảnh hiện giờ đang rất náo loạn, trừ Ron và Hermione ở ngoài, có thể thấy một nửa không gian đều mười mấy người đàn ông một thân màu đen chiếm mất. Những người này nhìn qua cũng không có vẻ hung ác giống xã hội đen, ngược lại, trong đó còn có không ít người có bộ dáng nam sinh thanh tú, hấp dẫn ánh mắt của những vị khách nữ trẻ tuổi.
"Chào đại thiếu gia, chào thiếu gia Harry!"
Mười mấy người đàn ông ấy khi nhìn thấy Kim Sang Hyun cùng Harry từ trên lầu chậm rãi đi xuống lập tức từng người đứng lên, khom lưng theo một góc vuông tiêu chuẩn về phía bọn họ cất tiếng, khí thế áp đảo làm Ron và Hermione ngồi một bên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thậm chí không thể tưởng tượng nổi.
"Chào các cậu." Kim Sang Hyun luôn luôn chán ghét những hành động như này, nhưng không thể nói nó cũng có ích về sau. Anh cũng miễn cưỡng gật cái đầu cứng như gỗ, nói với bọn họ. "Ông già còn ở trên lầu, các cậu nhanh đi lên đi."
"Dạ!"
"Từ từ đã!" Harry đã đi đến trước mặt một người nhìn có vẻ như là thủ lĩnh của đám người đen đúa này, mặt tràn ý cười mà nói: "Nếu lần sau lại để chuyện các cậu bỏ rơi lão gia xảy ra một lần nữa, các cậu có thể phải về lò đào tạo đấy. Chờ tới lúc đó rồi ấy..." Vỗ vỗ bả vai người kia, "Đừng trách tôi cùng đại thiếu gia ra tay tàn độc, hiểu chưa?"
"Vâng! Hai vị thiếu gia yên tâm, chúng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai!"
"Được, vậy thì tốt, các cậu cũng nên đi thôi." Harry vẫy vẫy tay, nhìn những người kia đi lên lầu, mới xoay người đi đến chỗ Ron và Hermione lúc này đã sợ đến kinh hồn bạt vía, vươn tay tới trước mặt họ quơ quơ, "Hồi hồn nào!"
"Hả? À!" Ron quơ quơ đầu, hình ảnh vừa rồi làm cậu hơi bất ngờ. Cậu không thể nào tin được, hình như sư tử nhỏ với đôi mắt xanh vắt đơn thuần vô hại kia đã không còn nữa, đứng trước mặt cậu đã không còn là Harry mà cậu biết nữa rồi. "Phải về rồi sao?"
"Đúng vậy." Harry nhàn nhạt nói, cậu biết tình huống vừa rồi đã làm bạn tốt mình bị sốc, nhưng cũng không còn cách nào khác. Con người không thể mãi mãi đứng một chỗ mà không biết thay đổi, thậm chí là với người đã từng chịu tổn thương sâu sắc thì đây là điều hiển nhiên. "Chúng ta đi thôi, nếu các cậu còn muốn đi tham quan ở đâu nữa, lên xe nói cho tớ, tớ chở các cậu đi."
"Bọn tớ cũng không có gì để mua nữa, hôm nay chơi vậy thật sự quá mệt rồi, tốt hơn là trở về nghỉ ngơi một chút. Chỉ là, Harry này, bộ dáng vừa rồi của cậu thật đáng sợ, giống như..." Hermione dừng một chút, cô không muốn nói ra tên người kia, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bạn tốt của mình.
"Nếu không thể chấp nhận được, vậy thì quên nó đi, Hermione." Harry bình tĩnh ôm lấy cánh tay, nhìn Ron và Hermione gật đầu, đi về phía cửa cửa tiệm ăn vặt. "Công việc của tớ rất nguy hiểm, nó yêu cầu phải có năng lực tự vệ cao, giống như anh Sang Hyun làm công tố viên, tớ cũng thường xuyên chạm mặt với những nhóm tội phạm, nếu không biết phòng thân, tụi tớ không biết mình sẽ đi gặp Merlin khi nào nữa."
"Thế tại sao cậu lại lựa chọn nghề nguy hiểm đến vậy?" Hermione đi theo phía sau hai người, khó hiểu hỏi.
"Hermione này, tại sao cậu vào Bộ pháp thuật?"
"Tình thế ép buộc đó, nếu không vào Bộ, bảy năm mài đít trên ghế Hogwarts không phải trở nên vô ích sao?"
"Tớ cũng giống cậu vậy, tớ làm thám tử là đang áp dụng lý thuyết vào thực hành, mặt khác thì nó rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ nha, tớ thích như thế." Bốn người theo thứ tự ngồi lên xe, Harry không dấu vết nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng cười một chút. Cậu vươn tay ra ghế phụ phía sau, sờ soạng rồi lấy ra một cái hộp đen nhỏ, quơ quơ trước mặt tài xế Kim Sang Hyun. "Chúng ta được họ về khách sạn, sau đó đi Han-gang, được không? Em thấy còn sớm quá, không muốn về chút nào."
"Được chứ!"
Kim Sang Hyun hiển nhiên chú ý tới chiếc xe màu đen nhìn qua thực bình thường cách bọn họ đại khái bảy tám mét kia, lại nhìn máy nghe trộm trong tay Harry, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên. Anh không nhanh không chậm khởi động xe, tốc độ 60km/h đi về phía khách sạn của Ron và Hermione. Chờ mãi đến 5 phút sau, chiếc xe kia chậm rì rì khởi động, bám theo xe của họ.
"Em đoán thử xem là người nào?"
"Người mà chúng ta vừa nói chuyện ấy," Harry xem xét chiếc hộp màu đen không có thời điểm khởi động, đem máy nghe trộm trong tay ném vào một cái đài phun nước ven đường, nhưng cậu vẫn gắt gao nhìn thằng vào kính chiếu hậu. "Tiếc thật đó, thứ kia chính là máy nghe trộm tiên tiến nhất hiện nay, em nên lấy về nghiên cứu một chút mới phải!"
"Đúng là như em với ba đã nói, cô ta thực sự có thể làm ra loại chuyện này."
"Dĩ nhiên." Harry cười gật gật đầu, "Hiện tại trọng điểm cũng không phải bọn họ là ai, mà là bọn họ muốn làm gì."
"Hành động theo dõi này đơn giản chỉ có hai loại mục đích." Kim Sang Hyun tin chắc hai vợ chồng trẻ tuổi ngồi ghế sau không hiểu tiếng Hàn, yên tâm cùng Harry thảo luận. Anh vươn hai ngón tay, khoa tay múa chân với em út nhà mình một chút, "Thứ nhất, là xem chúng ta đang ở nơi nào; thứ hai, chỉ sợ cũng là..."
"Em cảm thấy chính là loại thứ hai anh nói đấy."
"Sao thế?"
"Tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Chúng ta nắm giữ trong tay không ít tư liệu về bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không điều tra chúng ta sao? Hẳn là theo tư liệu bọn họ điều tra được, đại khái sẽ cho rằng sự tồn tại của chúng ta đối với bọn họ không quá lớn, cho nên phái một ít người đến uy hiếp, làm cho chúng ta tự động từ bỏ việc điều tra. Căn cứ vào tình huống hiện tại, có lẽ đây là thủ đoạn bọn họ quen dùng. Người của FBI cũng không phải hoàn hảo, nhưng vẫn có người tham sống sợ chết, cho nên việc điều tra thi thể kia vẫn luôn chậm chạp không có tiến triển. Còn có, hiện tại em dám khẳng định, cô ta đến bây giờ vẫn không rõ về thân phận thật sự của chúng ta, đúng hay không?"
"Dĩ nhiên, ông già sợ phiền toái nên đã sớm đem tư liệu đi sửa rồi. Chỉ sợ cô ta cũng không tưởng tượng ra được, cuối cùng đối tượng của cô ta chỉ là một công tố viên và một thám tử không có sức nặng gì."
"Cô ta không phải kẻ ngốc, thân phận thật sự của chúng ta sớm muộn gì cũng lộ, hôm nay không biết, ngày mai không biết, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rõ thôi. Chờ tới lúc ấy, không chỉ là màn đấu súng của cảnh sát với tội phạm trộm cắp đơn giản, anh cũng nên chuẩn bị tốt đi. Trong đó toàn mấy tên cứng ngắc cổ hủ, tuyệt đối sẽ không cho phép người có bối cảnh hắc đạo làm trung gian giữa bọn họ."
"Anh biết mà, cũng đã sớm đưa ra quyết định rồi. Chỉ là, anh không nghĩ ngày này lại đến sớm thế."
"Chắc chắn ba ở nhà sẽ rất vui lòng cảm ơn cô ta một tiếng vì đã cho anh cơ hội quay đầu, có cơ hội kế thừa gia nghiệp, bằng không, có khiêng anh cũng không chịu về nhà đâu!" Harry híp mắt, "Nhìn qua thì đúng là một chiếc xe bình thường, nhưng đã được tỉ mỉ cải trang, nếu em không lầm, uy lực của nó hoàn toàn có thể so sánh với xe tăng tiên tiến nhất của quân Mỹ. Không biết người phụ nữ này kiếm đâu ra thứ hiện đại như thế, đúng là người có tiền."
"Cô ta cũng giống như nhà chúng ta vậy đó, chỉ là quy mô không có lớn đến thế, cũng không danh chính ngôn thuận như chúng ta thôi." Kim Sang Hyun từ kính chiếu hậu thấy hai người phía sau đã mệt đến dựa đầu vào nhau ngủ, thì không nhịn được cười. "Bạn tốt của em đúng là..."
"Sao thế?"
"Có thể bị bộ dáng bình thản của em dọa nhảy dựng rồi, nếu họ biết em nổi giận lên không khác gì so với tận thế, có phải sẽ ngất xỉu tại chỗ luôn không?"
"Em thật chất là một con người thành thật, chí ít là so với hiện tại, nên phát giận cũng không có gì bất ngờ hay ghê gớm. Huống chi, hai người họ quen thuộc là Harry trong quá khứ, không phải em ở hiện tại, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc rồi."
"Em không tính để họ quen thuộc với bộ dạng hiện tại của em à?"
"Chưa từng có ý định ấy, bây giờ bọn em là người của hai thế giới rồi. Nếu không phải lần này ngẫu nhiên gặp lại khi họ tới hưởng tuần trăng mật, chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội gặp mặt."
"Thế giới này vốn dĩ không lớn, có thể gặp lại chính là duyên phận. Họ còn ở đây bao lâu nữa?"
"Em cũng không rõ lắm, sao thế?"
"Anh muốn để em bồi họ nhiều một chút, dù sao cũng là khách đường xa tới, lễ nghĩa chủ nhà vần phải có." Từ kính chiếu hậu, anh nhìn thấy chiếc xe nãy giờ bám đuôi đã tăng tốc. Kim Sang Hyun đột nhiên dẫm chân ga, chiếc BMW của Harry giống như mũi tên bắt đầu bay đi. "Ngồi cho vững đấy, chuẩn bị súng đi, trò hay bắt đầu ngay bây giờ nè."
"Được." Harry mở một cái ngăn kéo nhỏ phía trước, lấy từ trong ra hai khẩu súng lấp lánh loại nhỏ. "Chậc chậc chậc, một đại nam nhân như em lại đi dùng loại súng này, thật không vui chút nào."
"Dùng tạm đi, đối phó với loại người này chẳng lẽ còn phải dùng tới súng trường AK hả? Đó không phải là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà sao. Dùng nó lên người đám thủ hạ này làm sao xứng? Hơn nữa, loại này có kích cỡ như súng lục, cực kì phổ biến, một nửa giới hắc đạo ở Seoul dùng nó, cho nên bọn họ không thể tra ra thân phận của chúng ta từ mấy viên đạn này được."
"Thôi được rồi." Harry lên đạn, liếc qua kính chiếu hậu, "Đi ra vùng hẻo lánh xíu, đừng để dính líu tới người qua đường."
"Biết rồi biết rồi." Kim Sang Hyun cũng chuẩn bị chiến đấu, đánh tay lái qua bên phải, thẳng tiến về phía vùng ngoại ô thành phố. "Chỉ sợ liên lụy đến bạn em thôi, khi không đến đây chơi mà lại dính vào chuyện này."
"Không không, họ gặp may đó chứ, người bình thường làm sao thấy được tình huống này. May mắn là em đã cải trang chiếc xe này rồi, nếu không thì... Qua vụ này, chắc họ không thể về Anh được mất."
Trong khi hai người nói chuyện, chiếc xe hiện đại màu đen nãy giờ bám sát họ vươn một họng súng tối om ra, nhắm ngay chiếc BMW phía trước mà bắn một hồi. Nếu không phải vì chiếc xe này đã dùng chất liệu chống đạn tiên tiến nhất, chỉ sợ rằng mấy người bọn họ sẽ bị bắn thành tổ ong như lời Harry nói.
"Là Weaver PKS-9."
Harry thầm đếm trong lòng, canh lúc đối phương đổi băng đạn mà mở mui xe, ló ra nửa thân mình bắt đầu phản kích. Đối phương thật sự quá non, tốc độ băng đạn chậm tới nỗi hoảng sợ, khi thấy Harry đột nhiên chui từ đỉnh xe ra. Bọn họ còn tưởng đã hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ muốn cảnh cáo, mà còn muốn bắt sống tên thám tử to gan lớn mật đem về. Cũng may người phía trước nương tay, không liên tục công kích, chỉ tăng tốc độ chạy đi. Harry không ham chiến, nhìn săm lốp xe lúc này đã xẹp lép của đối phương, nhanh chóng trở lại xe, cười tươi với Kim Sang Hyun.
"Quanh đi quẩn lại chỉ có một chiêu, không chán hả?"
"Ui, vậy thì đã sao, không phải luôn có hiệu quả hả." Harry làm mặt quỷ vào kính phản quang, "Bốn cái lốp xẹp mất ba, để coi bọn họ trở về báo cáo kết quả như thế nào."
"Ha... Harry!?" Không biết Ron đã tỉnh lại khi nào, há to miệng, đôi mắt trợn tròn nhìn vũ khí cậu còn không biết tên trong tay Harry, không biết nói gì.
"Đánh thức cậu rồi sao?" Harry nhìn nhìn Ron, lại nhìn hai khẩu súng trong tay, nhún vai, quăng chúng trở về ngăn kéo. "Có người xấu theo dõi chúng ta, nên vừa rồi tớ chỉ đáp lẽ bọn họ chút thôi. Làm các cậu sợ rồi, thực sự xin lỗi."
"Harry, cậu chọc phải thứ gì không nên dây vào rồi sao?" Nhìn Hermione có vẻ thực lo lắng, cô rất nhạy cảm, vừa rồi cô cũng cảm giác được có người bám đuôi, chỉ là không biết vì cái gì, đột nhiên mơ mơ màng màng, vài giây sau đã ngủ. Khi cô bị đánh thức bởi tiếng đạn, mọi chuyện cũng đã xong rồi.
"Không sao, cậu không cần để trong lòng, đây là chuyện bình thường thôi."
"Thật sự.. Cậu ổn không đó?"
"Tất nhiên rồi." Harry cười cười, không nói chuyện nữa.
Hơn mười phút sau, xe đã về đến khách sạn của hai vị khách. Harry xuống xe, ôm tạm biệt hai người bạn tốt của mình, nhìn họ đi vào sảnh lớn của khách sạn. Chờ bóng dáng hai người biến mất, Harry không nhanh không chậm xem xét mức độ hư tổn của chiếc xe, rồi mới xoay người trở lại lên xe.
"Thế nào?"
"Không thể không nói, chất liệu lần này tốt thật đó, một chút vết xước cũng không có." Harry cười cười lắc đầu, "Chúng ta trở về thôi."
"Không đi Han-gang sao?"
"Muộn quá rồi, ngày mai còn mớ việc ấy, em không muốn mệt chết đâu!" Harry dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại, "Anh Sang Hyun hôm nay ở lại với em đi."
"Cũng được, dù sao hai người cũng tốt hơn một người,"
Harry gật đầu, cậu đuối sức rồi, vừa mới trải qua cuộc tập kích kia làm cậu căng chặt thần kinh, hiện tại mệt đến mức miệng cũng lười mở.
Kim Sang Hyun cầm tay lại, một bên chú ý đường xá, một bên nhìn bộ dáng ngủ say của Harry, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt nhưng hạnh phúc. Có lẽ bọn họ sẽ không thể trở thành người yêu, nhưng vậy thì đã sao, có thể sát cánh cùng người nọ, sống chết không rời, anh cũng mãn nguyện rồi...
Lời tác giả: Haha, Harry bé bỏng cầm súng đến thuận tay nhé, nhìn cục cưng có đẹp trai hong?
HẾT CHƯƠNG 7