Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cận Tịch bất ác hơi cau mày lại. “Nương nương nói rất phải, nhưng ngoài mấy vị ấy ra thì chúng ta chẳng có ai khác đáng tin cậy để ao trọng trách cả, thực đã vất vả cho nương nương rồi.”
Tôi bỏ chiếc khăn bông trên mặt xuống, khẽ cất tiếng hỏi: “Lung Nguyệt năm nay đã mười tuổi rồi đúng không?”
Hai mắt Cận Tịch bất ác sáng rực lên, nơi khóe miệng thoáng lộ nét cười. “Dạ phải, nếu là một cô nương con nhà bình thường thì vào tuổi này đã phải theo mẫu thân học quản a rồi, có điều nếu là ở a đình hào môn quyền quý thì mười tuổi e rằng vẫn chỉ là trẻ con thôi.”
Tôi trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Công chúa nơi cung đình không ống với các thiên kim hào môn chẳng phải lo nghĩ việc gì. Lung Nguyệt từ nhỏ đã nhanh nhẹn, quyết đoán, đã đến lúc để nó rèn luyện một chút rồi. Hơn nữa bây giờ nó đang ở trong cung của Đức phi, rất tiện cho việc này. Trong số các vị công chúa thì Thục Hòa đã gả chồng, Ôn Nghi thì tính tình yếu đuối, Lung Nguyệt chính là lựa chọn thích hợp nhất rồi.”
Cận Tịch cười tươi rạng rỡ, nói: “Dạ phải, nhớ lại tình cảnh Lung Nguyệt Công chúa úp nương nương đối phó với Chu Nghi Tu trước đây, khó ai có thể ngờ được đó lại là chủ ý của một đứa bé mới bảy, tám tuổi. Công chúa của chúng ta từ nhỏ đã tâm tư tinh tế, lại là do nương nương rứt ruột đẻ ra, quả thực rất đáng để dốc lòng bồi dưỡng.”
Tôi đứng bật dậy, đuổi tất cả những người khác đi, nắm chặt lấy bàn tay Cận Tịch, trịnh trọng nói: “Cận Tịch, sau khi ta vào cung, dù đã phải trải qua mấy phen chìm nổi nhưng ngươi trước sau chưa từng rời bỏ ta, thời an ở bên ta thậm chí còn nhiều hơn cả Hoàng thượng và Thanh. Nói một câu thực lòng, có lẽ ngươi còn hiểu rõ hơn bọn họ rằng ta đang nghĩ cái gì và muốn làm gì.”
Cận Tịch cũng nắm lại tay tôi, xúc động nói: “Nương nương quá lời rồi, kỳ thực tình nghĩa ữa nương nương và nô tỳ đâu phải chỉ là tình chủ bộc mà thôi.”
Tôi nói: “Bây ờ ta xin ao phó Lung Nguyệt cho ngươi, kể từ ngày mai, mỗi khi Đức phi xử lý sự vụ trong hậu cung, ngươi đều phải cùng Lung Nguyệt ở bên lắng nghe quan sát, sau đó thì kêu nó quay về kể lại kĩ càng từng việc với ta. Ngươi nhất định phải đối xử với nó ống như đối xử với ta vậy, đừng coi nó là Lung Nguyệt Công chúa mà hãy coi nó là vãn bối của ngươi, dốc lòng dạy dỗ nó.” Tôi vừa nói vừa nhìn nàng ta chăm chú. “Cận Tịch, ngươi có hiểu không?”
Cận Tịch chậm rãi quỳ xuống, nói: “Nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức mình phò tá Công chúa... Không, nô tỳ sẽ không coi Công chúa như một vị công chúa bình thường mà coi như một vị trấn quốc công chúa hoặc là một vị quốc mẫu để phò tá.”
Tôi bất ác tuôn trào lệ nóng, trầm ọng nói: “Tốt, ngươi hiểu được vậy thì tốt rồi.”
Cận Tịch không kìm được cất ọng nghẹn ngào: “Nương nương yên tâm, chúng ta đã mong chờ, đã phải chịu khổ suốt bao nhiêu năm qua rồi, những nỗi khổ mà nương nương không nói ra nô tỳ kỳ thực đều hiểu rõ. Nương nương xin cứ yên tâm.”
Trong lòng tôi thầm cảm kích không thôi, nhất thời chẳng nói nổi một lời nào cả. Kỳ thực muôn vàn lời nói, đủ sự khổ sở chua cay, tất cả đều đã hiển hiện sờ sờ ra trước mắt, chẳng cần nói gì thì hai bên cũng hiểu rõ rồi.
Trong lòng mang mối tâm sự nặng nề, thêm vào đó cứ cách một canh ờ là đám thái ám ở Hiển Dương điện lại đến báo tin về bệnh tình của Huyền Lăng một lần khiến tôi không thể ngủ sâu được.
Đang lúc tôi nằm đó, chợt có người tới gõ cửa. Hoa Nghi tò mò nói: “Bây ờ hãy còn sớm, liệu là ai đây nhỉ?”
Sau khi mở cửa mới biết người tới hóa ra là cung nữ Hàm Châu, tâm phúc bên cạnh Đức phi. Thị khom người hành lễ cực kỳ cung kính. “Nô tỳ bái kiến Hoàng quý phi. Nương nương nhà nô tỳ lo rằng nương nương hôm qua vất vả, lại không yên tâm về Hoàng thượng, lúc này có lẽ hãy còn chưa ngủ được, do đó mới sai nô tỳ tới đây vấn an.”
Tôi trở dậy xua tay ra hiệu cho Phẩm Nhi lui xuống, chỉ ữ Cận Tịch và Hoa Nghi ở lại bên cạnh, sau đó mới cười, nói: “Đức phi nương nương đúng là chu đáo quá, lúc này rồi vẫn còn nhớ tới bản cung, ngươi hãy quay về báo lại là bản cung vẫn khỏe.”
Hàm Châu ngó nhìn xung quanh một chút rồi mới khẽ cất tiếng hỏi: “Nương nương nhà nô tỳ lòng dạ không yên, không thể ngủ ngon, vậy nên mới sai nô tỳ tới đây hỏi một câu, chẳng hay bệnh tình của Hoàng thượng đột nhiên trở nặng có phải vì chuyện của Tôn Tài nhân không?”
Tôi vừa vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay vừa chậm rãi nói: “Hãy về nói với nương nương nhà ngươi là không phải vì chuyện này, bảo nàng ta cứ yên tâm.” Tôi nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Mà về chuyện này, Hoàng thượng cũng đã đưa ra quyết định rồi.”
Hàm Châu không đổi sắc mặt, quỳ xuống nói: “Nô tỳ xin lĩnh chỉ.”
Tôi trầm tư một lát rồi mới nói: “Tước đoạt ngôi vị của Tôn thị, phế làm thứ nhân, đày vào lãnh cung. Gã thị vệ kia thì cứ am vào bạo thất, chưa cần dùng hình... Ý của Hoàng thượng là tạm thời cứ như thế đã, chờ sau này thánh thể khang kiện thì sẽ tính tiếp.”
Hàm Châu thấp ọng nói: “Hoàng thượng nhân từ.” Sau khi suy nghĩ một lát thị lại nói: “Đức phi nương nương còn có một việc muốn xin ý kiến của nương nương.”
“Ngươi cứ nói đi.”
“Hoàng thượng trước khi hôn mê từng ban khẩu dụ tấn phong cho Khang Tần và Uông Quý nhân ở Vạn Xuân cung, chủ tử nhà nô tỳ muốn xin ý kiến nương nương xem có cần làm theo khẩu dụ ấy không.”
Tôi nhớ lại lời bẩm báo của Cận Tịch lúc vừa rồi, bèn nói: “Theo lệ thì việc tấn phong cần phải có thánh chỉ mới được, chỉ là khẩu dụ thì tất nhiên không có hiệu lực.”
Hàm Châu đáp “vâng” một tiếng, lộ vẻ muốn nói gì đó mà lại thôi, mắt cúi nhìn mũi bàn chân mình. Tôi biết thị là tâm phúc của Đức phi, tỏ ra như vậy ắt là có điều muốn nói, bèn bảo: “Ngươi có việc gì muốn nói thì hãy nói cả ra đi.”
“Nương nương nhà nô tỳ vô tình nghe được mấy lời đồn đại vu vơ, rằng Uông Quý nhân thời gian vừa rồi chưa từng được sủng hạnh mà lại có thai, đã thế Khang Tần còn tùy tiện đi báo tin mừng, vậy nên mới khiến bệnh tình của Hoàng thượng đột nhiên trở nặng...”
Tôi lạnh lùng đưa mắt liếc qua phía thị, chợt lại khẽ nở nụ cười. “Tin tức của Đức phi đúng là nhanh nhạy thực. Có điều tin đồn khó nghe trong chốn hoàng cung này quả thực là nhiều lắm, mà ngươi cũng đã nói đó chỉ là lời đồn đại vu vơ rồi, vậy thì hãy coi đó như ó thoảng qua tai đi, đừng để tâm tới làm gì cho nhọc sức.”
Hàm Châu hiểu ý, bèn nói: “Chuyện này ngay cả Đoan Quý phi cũng không biết, càng đừng nói gì tới người ngoài.” Tôi mỉm cười vui vẻ. “Vậy thì tốt. Ngươi hãy nghe cho rõ đây, Khang Tần cất lời vô lễ, cãi lại Hoàng thượng, thực là quá bất kính, mà đó cũng một phần là tại chủ vị của Vạn Xuân cung là Vận Quý tần không biết cách dạy dỗ. Kể từ ngày hôm nay, hãy phong tỏa Vạn Xuân cung, không cho bất cứ ai ra vào. Còn về việc Uông Quý nhân có thai thì chẳng qua chỉ là tin đồn nhảm mà thôi.”
Hàm Châu thông minh tột bậc, lập tức cung kính nói: “Ý của Hoàng quý phi nô tỳ đã hiểu, tin rằng chủ tử của nô tỳ sẽ càng hiểu hơn. Mọi việc nương nương nhà nô tỳ sẽ xử lý cẩn thận, nếu có chỗ nào không ổn còn mong được nương nương chỉ dạy giúp cho.”
Tôi cười, nói: “Tốt lắm, ngươi rất thông minh, ống như Đức phi vậy, có thể nhìn việc rõ ràng, quả là chủ nào tớ nấy.” Hơi dừng một chút, tôi mới lại ung dung nói tiếp: “Do đó năm xưa, khi bản cung rời cung mới quyết định ao Lung Nguyệt Công chúa cho nương nương nhà các ngươi nuôi dưỡng.”
Hàm Châu cung kính cáo lui. Cận Tịch tiễn thị rời đi, sau khi quay về bèn khẽ nói: “Với tính tình của Hoàng thượng mà lại xử lý Tôn Tài nhân như vậy thì quả thực là quá nhân từ.”
Tôi biết Cận Tịch đã sinh lòng nghi ngờ nên cũng không ấu nàng ta thêm nữa. “Lời của Hoàng thượng là... ngũ mã phanh thây.”
Cận Tịch bất ác cả kinh bật thốt: “Vậy nương nương...”
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ta, nỗi căm hận không ngớt trào dâng tự đáy lòng. “Hoàng thượng sắp không cầm cự được nữa rồi. Dù Hoàng thượng vẫn còn khang kiện thì ta cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ tính mạng của hai người đó. Trong cung đã có quá nhiều đôi uyên ương xấu số rồi, cứ nên bớt gây nghiệt một chút thì hơn.”
Cận Tịch đưa tay tới nắm chặt lấy đôi bờ vai tôi. Tôi biết, thân thể mình lúc này nhất định là đang run lên lẩy bẩy. Tình phu của Tôn Tài nhân dù có xấu xí, hèn mọn đến mấy thì cũng là người mà cô ta thật lòng yêu. Người hữu tình không thể thành quyến thuộc đã đủ khổ đau rồi, hà tất phải làm hại đến tính mạng người ta, huống chi cô ta không chê gã xấu, gã cũng chẳng ngại thân phận của cô ta, chắc hẳn hai người họ yêu nhau thật lòng.
Cận Tịch thở dài, than: “Nương nương đã từng phải trải qua chuyện này, vậy nên mới không đành lòng đó thôi.”
Tôi đan hai bàn tay vào nhau, không kìm được lòng thầm xúc động, sau một hồi trầm lặng mới khẽ nói: “Hôm qua, tâm trạng của Hoàng thượng thay đổi không ngừng, phải chịu mấy phen kích thích, kế đó còn dầm mưa, chắc hẳn khó mà khỏe lại được. Ta cố tình đầy Tôn Tài nhân và gã thị vệ kia vào lãnh cung và bạo thất chính là để tranh thủ dịp hỗn loạn trong hai ngày tới mà đưa họ ra ngoài, coi như là úp người thì úp cho chót.”
“Nô tỳ biết phải làm thế nào rồi.” Cận Tịch nói. “Nương nương đã nói là Uông Quý nhân không có thai, ý tứ bên trong chắc hẳn Đức phi cũng rõ, nhất định sẽ ép Uông Quý nhân phá thai để trừ hậu họa. Còn về Vạn Xuân cung thì sau khi bị phong tỏa nhất định sẽ chẳng khác gì lãnh cung.”
Tôi cười, nói: “Vậy thì tốt, trong thời khắc mấu chốt này thực không nên để nảy sinh lắm chuyện thị phi.”
Nửa đêm hai ngày sau đó, Huyền Lăng rốt cuộc đã từ từ tỉnh lại.
Tôi hay tin liền lập tức tới Hiển Dương điện. Huyền Lăng chỉ vừa mới tỉnh, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy vô cùng, trông hệt như một phiến lá khô trơ trọi nơi đầu cành, lúc này đang được một gã tiểu thái ám bón cho uống canh nhân sâm gà ác.
Thấy tôi đi vào, y liền xua tay đuổi gã tiểu thái ám đang hầu hạ mình uống canh ra ngoài, cất ọng khàn khàn nói: “Nàng tới rồi đó ư?”
Tôi nhún gối thỉnh an, đoạn mỉm cười, nói: “Khí sắc của Hoàng thượng đã tốt hơn trước nhiều rồi.”
Y nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Thiệu thái y đâu rồi?”
Tôi không nói gì, chỉ đón lấy bát thuốc mà Lý Trường bưng tới, ôn tồn nói: “Hoàng thượng, để thần thiếp bón thuốc cho người uống nhé!”
Y làm như không nghe thấy, sau khi ho lên sù sụ mấy tiếng liền hỏi lại lần nữa: “Thiệu thái y đâu rồi?”
Tôi vẫn không đổi sắc mặt, còn khẽ nở một nụ cười ung dung, điềm đạm. “Thiệu thái y thân là thái y mà lại không thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng, còn làm Hoàng thượng phải phiền lòng, thần thiếp đã thay Hoàng thượng trừng trị y rồi.”
Trên mặt y dần hiện lên một nụ cười thê lương và thấu hiểu, thấp thoáng bên trong đó còn có mấy tia ận dữ. “Nàng ết y rồi ư?”
Tôi bình thản gật đầu. “Hoàng thượng từng dạy thần thiếp là những kẻ vô dụng thì không cần phải giữ lại làm gì.” “Nàng bây ờ đúng là rất biết dùng quyền thuật rồi đấy.” Vẻ ận dữ trên khuôn mặt y càng lúc càng trở nên rõ ràng. “Cũng ống như khi nàng ết Uẩn Dung, đến sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi.”
“Hoàng thượng đang mang bệnh thành ra đa nghi quá, Hiền phi quả thực chết vì bệnh suyễn, Hoàng thượng từng đích thân sai người điều tra rồi mà.”
Y hơi nhếch khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo. “Hoàng quý phi vốn thông minh tột bậc, tất nhiên có cách để khiến bệnh suyễn của Uẩn Dung phát tác rồi.”
Tôi vẫn ữ nguyên nụ cười bình lặng như mặt nước hồ thu bên khóe miệng. “Bệnh có sẵn từ trong thai cũng ống như bản thân tạo nghiệt, thần thiếp đâu thể làm gì được chứ!”
Y khẽ thở dài một tiếng, cất ọng u buồn: “Nàng quả nhiên đã biết chuyện này.”
Mùi thuốc hơi chua bỗng xộc vào mũi tôi, nhưng tôi vẫn chỉ cười điềm đạm. “Hoàng thượng anh minh thần võ, thần thiếp chỉ cần tuân theo sự chỉ dạy của Hoàng thượng là được rồi, chẳng cần biết việc gì khác cả.” Tôi cầm thìa bạc khuấy nhẹ bát thuốc đen nhánh rồi xúc một thìa đưa tới bên miệng y. “Hoàng thượng mau uống thuốc đi thôi.”
Y bất ác né tránh theo bản năng, còn để lộ ra mấy tia nghi ngờ. Tôi cười nhạt, nói: “Chắc Hoàng thượng sợ nóng, vậy để thần thiếp nếm thử trước vậy.”
Y nhìn tôi không chớp mắt. Tôi thì vẫn ữ nguyên vẻ bình tĩnh mà chậm rãi uống hai ngụm thuốc, không kìm được hơi cau mày lại. “Đắng quá!” Kế đó lại nở một nụ cười vui vẻ. “Có điều thuốc đắng dã tật, Hoàng thượng có thể yên tâm uống thuốc được rồi.”
Y thoáng để lộ thần sắc thư thái, thế nhưng vẫn ngoảnh đầu qua một bên. “Nếu đã đắng đến thế thì cứ tạm thời để đó đi.”
Tôi cúi đầu xuống, ra vẻ rất mực dịu dàng. “Dạ.”
Phía đằng xa dường như có những tiếng khóc nghẹn ngào vọng lại, ữa màn đêm tĩnh lặng lúc này, nghe thật ống như tiếng mưa dầm dịp tiết Thanh Minh, chứa chan một nỗi bi thương đau xót khó diễn tả bằng lời. Huyền Lăng nghiêng tai lắng nghe một lát rồi chậm rãi nói: “Là các phi tần của trẫm đang khóc đấy ư? Chắc bọn họ đã biết việc trẫm chẳng còn sống trên đời này được bao lâu nữa rồi.”
“Hoàng thượng thật chẳng biết kiêng dè gì cả.” Tôi vừa khuấy nhẹ bát thuốc trong tay vừa cất ọng dịu dàng. “Mọi người trong cung đều biết Hoàng thượng sắp băng hà, nhưng khóc sớm như vậy kỳ thực không phải là khóc cho Hoàng thượng mà là khóc cho chính bản thân mình đấy.”
“Vậy ư? Trẫm xưa nay vẫn luôn thích cái sự thành thực này của nàng.” Nụ cười trên mặt Huyền Lăng dần trở nên ảm đạm, cặp mắt thì nhìn chằm chặp vào đôi mắt tôi, bên trong chất chứa đầy vẻ không cam tâm. Mãi một hồi lâu sau y mới nói: “Trẫm có một việc này muốn hỏi nàng.”
Tôi cất ọng dịu dàng vô hạn: “Thần thiếp nhất định sẽ biết gì nói nấy.”
Y thoáng do dự rồi cuối cùng vẫn hỏi: “Nó... rốt cuộc có phải là con của trẫm không?”
Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt vì căng thẳng mà chiếu ra những tia sáng rực rỡ của y, bình thản nói: “Sao Hoàng thượng lại hỏi vậy chứ, vạn dân trong thiên hạ đều là con dân của Hoàng thượng mà.”
Huyền Lăng không ngờ tôi lại trả lời như thế, nhất thời ngây ra, một hồi lâu sau mới cười dài đau xót. “Đúng vậy! Đúng vậy!” Rồi y nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm như dao. “Thiên hạ này chính là của trẫm, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành của nàng.”
“Dạ phải, thiên hạ này chẳng bao lâu nữa sẽ là của thần thiếp, có điều...” Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười rất mực thê lương. “Thần thiếp cần thiên hạ này để làm gì chứ, thứ mà thần thiếp muốn đã vĩnh viễn rời xa thần thiếp rồi.”
Huyền Lăng trầm tư suy nghĩ một lát, kế đó liền cười gượng, nói: “Trẫm có lẽ đã từng có được thứ mà mình cả đời truy cầu, thế nhưng nó lại chẳng khác gì một nắm cát khô, rất nhanh đã trôi tuột mất khỏi lòng bàn tay, đến cuối cùng thì chẳng còn lại gì.” Lồng ngực y phập phồng không ngớt, hệt như sóng biển cuộn trào. “Hoàn Hoàn, đã lâu lắm rồi nàng không gọi trẫm là tứ lang. Nàng… hãy gọi như vậy thêm một lần nữa đi, được không?”
Tôi khẽ lắc đầu, cất ọng uyển chuyển nói: “Hoàng thượng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi. Thần thiếp xin phép cáo lui trước.”
Trong mắt y xuất hiện những tia van cầu yếu đuối. “Hoàn Hoàn, nàng hãy gọi ta là tứ lang thêm lần nữa đi, ống như hồi nàng mới vào cung vậy.”
Tôi khẽ nở nụ cười mỉm, thế nhưng ẩn bên trong nụ cười ấy lại là một khoảng cách vô cùng xa xôi. “Hoàng thượng, thần thiếp ờ đã ngoài ba mươi, không còn là người của năm xưa nữa rồi.” Tôi bất giác để lộ ra mấy tia buồn đau và căm hận. “Hoàn Hoàn thời mới vào cung sớm đã chết rồi, Hoàng thượng chẳng lẽ quên rồi ư? Chính người đã ết chết nàng ấy. Thần thiếp là Hoàng quý phi Chân Hoàn.”
Ánh mắt y dần trở nên nguội lạnh giống như tro tàn, chẳng còn lấy một chút sinh cơ nào cả, ọng nói thì ngợp đầy một vẻ buồn bã tang thương: “Đúng thế! Chúng ta không thể trở lại ngày xưa được nữa rồi... Khi đó trẫm cùng Hoàn Hoàn... cùng Oản Oản... Khi đó chúng ta hãy còn trẻ trung biết bao nhiêu... Không thể nào trở lại được nữa rồi...” Y lẩm bẩm một lát rồi nhìn tôi chăm chú. “Vì lão lục mà nàng đã căm hận trẫm tới tột cùng, có đúng vậy không?”
Tôi mỉm cười điềm đạm, nụ cười hệt như một bông tường vi đỏ tươi rạng rỡ lặng lẽ nở ra ữa vô vàn cành lá xanh mướt dịp tháng Năm. “Hoàng thượng thánh minh. Có điều chắc Hoàng thượng cũng rõ Diễm Tần mới là người căm hận Hoàng thượng nhất, bằng không tại sao nàng ta lại muốn ết Hoàng thượng như thế chứ?” Tôi gõ chiếc hộ áp nạm ngọc vào miệng chén thuốc làm phát ra những tiếng đinh đang vui tai. “Có điều Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp dù hận người đến mấy thì cũng sẽ dốc lòng nuôi dạy Thái tử. My Trang tỷ tỷ mà biết con của tỷ ấy và Ôn Thực Sơ sắp được ngồi lên ngôi báu, ở dưới suối vàng chắc tỷ ấy sẽ mừng rỡ vô cùng!”
Huyền Lăng vùng đứng dậy, lộ vẻ không thể nào tin nổi, cặp mắt như lồi lên ữa khuôn mặt vàng vọt, hốc hác, từ bên trong chiếu ra những tia hung tợn tột cùng. Y mắc bệnh đã lâu, làm sao chịu nổi một sự đả kích như vậy, thân thể tức thì đổ gục xuống, vừa thở dốc vừa nói: “Con đàn bà tàn độc này, trẫm phải ết ngươi...”
“So với sự tàn độc của Hoàng thượng khi ết chết huynh đệ thủ túc, thần thiếp cam bái hạ phong. Lấy đạo của người để trả lại cho người, thần thiếp cảm thấy như thế hãy còn chưa đủ!” Tôi cười tươi rạng rỡ, đôi bông tai bạc đính đá mắt hổ không ngớt đung đưa.
Y vẫn không cam tâm, ra sức đập tay vào thành ường mà quát lớn: “Người đâu...”
“Người đâu?” Tôi khẽ cười một tiếng, trông ngây thơ như hồi vừa mới vào cung. “Thần thiếp đang ở đây mà!”
Bức màn gấm màu đỏ sậm vì những động tác dữ dội của y mà lung lay không ngớt. Tôi lùi ra xa mấy trượng, lạnh lùng nhìn cơn ận điên cuồng của y, cất ọng ôn tồn. “Hoàng thượng vừa uống canh sâm xong, tức ận như thế không có lợi cho long thể đâu.”
Y thấy tôi chậm rãi lùi ra xa thì lại càng thêm tức ận, đưa tay tới muốn kéo tôi lại.
Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ó thổi vù vù, như than như khóc. ữa an đại điện rộng lớn ăng vô số những bức màn, ọng nói yếu ớt của y dù là người ở ngay ngoài điện cũng khó lòng nghe thấy được, càng đừng nói gì tới đám thị vệ và cung nhân đã bị tôi đuổi ra xa.
Y không ngừng vùng vẫy, ãy ụa, rồi dần dần không còn động đậy nữa, mọi thứ lại một lần nữa trở về với tĩnh lặng.
Tôi chậm rãi bước tới gần y, muốn nhìn mặt y lần cuối. Chỉ thấy hai mắt y lúc này trợn trừng lên rất to, bên trong chất chứa đầy nỗi căm phẫn, cứ thế lìa đời.
ữa cơn mơ màng, khung cảnh như trở lại mùa xuân năm đó, những bông hoa hạnh bay lất phất đầy trời tựa như một cơn mưa bụi, y đi xuyên qua rặng liễu tới chỗ tôi, hai mắt nhìn tôi chăm chú, bên trong bừng lên những tia sáng rực. “Ta là... Thanh Hà Vương.”
Hóa ra ngay từ đầu chúng tôi đều đã sai lầm.
Tôi đưa tay lau những ọt lệ đang chậm rãi chảy ra bên khóe mắt, lại nhẹ nhàng vuốt mắt cho y, cuối cùng mới thướt tha đứng dậy.
Mọi ân oán tình thù đều có thể buông xuống được rồi ư?
Tôi chậm rãi đi tới trước cửa điện, đột ngột mở ra. Phía bên ngoài, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp hoàng cung, thật chẳng khác gì đêm ngày Mười bảy tháng Năm năm Càn Nguyên thứ hai mươi bảy.
Trong lòng ngợp đầy cảm ác trống trải, tôi cất ọng bi thương vang lên tới tận chín tầng trời: “Hoàng thượng băng hà...”