Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
Na Lạp thị nhìn lại những cái móng tay không đồng đều do bị gãy trên bàn tay mình, lạnh lùng nói: “Vừa mới tiêu diệt được một Lý thị, giờ lại sinh thêm một Nữu Hỗ Lộc thị, phủ này lúc nào cũng náo nhiệt, làm ta muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.”
“Chủ tử, vậy chuyện đó chúng ta...” Tam Phúc làm động tác cứa cổ, đây không phải là giết Nữu Hỗ Lộc thị, mà là diệt trừ hài tử trong bụng của nàng, chỉ cần không còn hài tử, nàng sẽ lập tức mất đi bậc thang để leo lên vị trí trắc phúc tấn, lúc đó sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
“Vội gì chứ.” Na Lạp thị cười lạnh: “Mới hơn một tháng, cứ từ từ đi. Thật ra Nữu Hỗ Lộc thị mang thai, đối với ta cũng không phải là một tin quá xấu.” Thấy Phỉ Thúy và Tam Phúc tỏ vẻ khó hiểu, Na Lạp thị nhướn mi lên: “Các ngươi cứ nghĩ kỹ xem, ai là người không muốn nàng ta sinh hạ hài tử này nhất?”
Phỉ Thúy và Tam Phúc thoáng nhìn nhau, rồi ánh mắt chợt sáng, cùng thốt lên: “Diệp phúc tấn?”
“Không sai, chính là Diệp phúc tấn.” Nhắc tới cái tên này, ý cười trong mắt Na Lạp thị càng thâm sâu: “Hiện tại, Diệp Tú là phúc tấn duy nhất có con nối dõi, nàng ta lại đang nhìn chằm chằm vào vị trí trắc phúc tấn và thế tử, đối với nàng ta mà nói, uy hiếp của Nữu Hỗ Lộc thị lớn hơn chúng ta rất nhiều, thử hỏi nàng ta có thể chịu ngồi yên sao? Còn Niên thị nữa, tuy nàng ta chưa có con, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có, nên không thể không tính toán trước một bước được.”
“Chủ tử mưu tính sâu xa, không phải đám người như bọn nô tài có thể hiểu được.” Nói đến vấn đề này, hai người Phỉ Thúy sao không hiểu chứ, chủ tử là chuẩn bị mượn đao giết người, chiêu này so với chính mình ra tay, còn cao minh hơn rất nhiều.
Na Lạp thị cười nhẹ, vỗ trán nói: “Các ngươi cứ đợi mà xem, một khi tin tức Nữu Hỗ Lộc thị mang thai truyền ra ngoài, sẽ không biết có bao nhiêu người sẽ ăn không ngon ngủ không yên.” Nói tới đây, nàng giật mình sực nhớ, trước đây vài ngày từng ôm Hoằng Thời, nên bỗng hỏi: “Các ngươi thấy Hoằng Thời thế nào?”
Tam Phúc nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hiện giờ nhìn A ca bụ bẫm đáng yêu, tiếc rằng ngài ấy lại là nhi tử của Diệp phúc tấn, suy cho cũng thì cũng chỉ là con của thiếp thất, sau này khó mà có thành tựu gì.”
Nói về việc phỏng đoán tâm tư của chủ tử, Phỉ Thúy nhanh hơn mọi người một bậc, vừa nghe đã hiểu Na Lạp thị hỏi vậy là có lý do, nàng khẽ cười: “Có thành tựu hay không còn phải xem là đi theo ai nữa, nêu là Diệp phúc tấn thì khỏi phải bàn, nhưng nếu do chủ tử đích thân nuôi nấng dạy dỗ, thì lại khác.”
Na Lạp thị biết Phỉ Thúy đã hiểu ý mình, chỉ cười mà không nói gì, nghỉ ngơi thêm một lát rồi dùng ít thức ăn phòng bếp đưa tới, sau đó mới vươn người: “Đi thôi, tới chỗ Linh Tịch, đã diễn phải diễn cho tới, không được bỏ nửa chừng.” Nàng dừng lại một nhịp rồi nói với Phỉ Thúy: “Ngày mai, ngươi tới khố phòng lấy chăn gấm lần trước trong cung thưởng xuống, đem tới cho Nữu Hỗ Lộc thị, sẵn lấy mấy cuộn tố cẩm đưa tới Lưu Vân các luôn, cứ nói là để may y phục cho A ca, đỡ phải dịn nghị ta nặng bên ngày nhẹ bên kia, hiểu chứ?” Thấy Phỉ Thúy đã nhận lệnh, nàng do dự một lát rồi tiếp: “Còn nữa, ban tặng vòng cổ trường mệnh như ý hải đường qua đó luôn đi.”
“Dạ.” Ánh mắt Phỉ Thúy hơi ngạc nhiên, xong lại chần chờ hỏi: “Chủ tử, hôm nay vẫn tiếp tục bỏ thuốc sao? Linh Tịch cách cách đã sốt cả đêm rồi, nô tỳ thấy da mặt của cách cách đỏ ửng lẫn sắc xanh, e rằng nếu còn sốt nữa thì không trụ được, lại còn khiến cho Trần Thái y nghi ngờ.”
“Thật là vô dụng.” Na Lạp thị hất mặt nhíu mày, giọng đầy khó chịu, rồi nàng bỗng nói: “Nếu vậy rồi thì giảm lượng thuốc còn một nửa thôi, sau đó lại giảm tiếp, để mọi người nghĩ rằng nó đang từ từ khỏe lên.”
Dĩ nhiên nàng không phải đang quan tâm tới tính mạng của Linh Tịch, nữ nhi của người nàng xem như kẻ thù này, sống trên đời đã là quá dư thừa rồi, có điều, trước mắt, quân cờ này vẫn còn giá trị lợi dụng, tạm thời vẫn chưa tìm được quân cờ nào tốt hơn để thay thế, nên hiện tại, không thể để nó có chuyện gì.
Trở lại phòng của Linh Tịch, Trần Thái y không có ở đây, hỏi hạ nhân đang hầu hạ thì biết được hắn đang đi sắc thuốc, còn Linh Tịch thì mới uống thuốc xong, đang ngủ rất say.
Sau khi ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, Na Lạp thị vén y phục ngồi xuống mép giường, nàng không muốn nhìn thấy Linh Tịch, nên nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ cứ vậy mà ngủ, trong lúc mơ màng, nàng cảm nhận được một thân mình ấm áp mềm mại dựa vào đùi của mình.
Cảm giác này vô cùng thân quen, khiến nàng run lên, trước đây, mỗi khi tỉnh giấc trưa, Hoằng Huy thích nhất là nằm lên đùi nàng vừa phơi nắng vừa nghe nàng kể chuyện xưa, Hoằng Huy quay lại rồi sao, nó vẫn chưa chết? Hay là, tất cả những gì xảy ra vừa qua chỉ là một cơn ác mộng?
Nàng cố gắng mở mí mắt nặng như chì của mình lên, nôn nóng nhìn xuống đùi, hình ảnh trước mắt khiến nước mắt nàng rơi không ngừng, nàng duỗi tay ôm chặt, không muốn lơi ra một giây. Hoằng Huy, đúng là Hoằng Huy rồi! Là nó! Nhi tử của nàng vẫn chưa chết.
“Ngạch nương, người ôm con chặt quá! Con không thở được, Ngạch nương.” Nghe giọng nói vang lên từ lồng ngực, Na Lạp thị nới lỏng tay ra, Hoằng Huy trong lòng nàng ngẩng gương mặt nhỏ lên, lau nước mắt lạnh băng đọng trên má nàng, hỏi: “Sao Ngạch nương lại khóc? Người không vui sao?”
“Không phải, Ngạch nương vui không kể xiết.” Vuốt ve hai má của Hoằng Huy, Na Lạp thị nức nở: “Ngạch nương vừa trải qua một giấc mơ rất dài, mơ thấy Hoằng Huy bỏ Ngạch nương tới một nơi rất xa, không bao giờ quay về nữa, thật may... thật may đó chỉ là một cơn ác mộng.”
Nàng cười, nhưng rất nhanh, nụ cười đã hóa thành nỗi sợ hãi vô tận, Hoằng Huy... cơ thể Hoằng Huy từ từ tan biến đi, dù nàng cố gắng ôm chặt tới đâu, cũng không giữ lại được, nàng hét lên: “Đừng! Hoằng Huy, con đừng rời bỏ Ngạch nương!”
Nhưng, nàng vẫn không làm được gì, Hoằng Huy cứ tan dần tan dần đi, gương mặt nhỏ ngày càng mờ ảo, nàng sắp nhìn không rõ nữa rồi, đừng! Đừng mà!
Giật mình mở mắt ra, chỉ là một giấc mơ, trong tay nàng vốn chẳng có gì cả, ngay cả hư ảnh cũng không, Hoằng Huy đã chết thật rồi, sẽ không bao giờ trở về thăm người Ngạch nương đã sinh dưỡng nó nữa...
“Đích Ngạch nương, người khóc.” Cùng với giọng nói yếu ớt, một bàn tay tái nhợt gần như trong suốt đang nhẹ nhàng xoa mặt nàng, lau di những giọt nước mắt ướt át.
Là Linh Tịch, không biết nó tỉnh lại lúc nào, còn gối đầu lên đùi của mình, khiến mình trong lúc mơ mơ màng màng đã tưởng Hoằng Huy quay trở về.
“Đích Ngạch nương không sao, chỉ mơ một giấc mơ mà thôi. Nhưng con đó, mới vừa tỉnh lại đã hoạt động rồi, mau ngoan nằm xuống đi, con sốt suốt cả đêm qua rồi, làm ta và A mã của con lo muốn chết, cứ sợ con có chuyện gì.”
Na Lạp thị nói rất dịu dàng, sẽ không ai biết, nàng chán ghét khuôn mặt giống mệt Lý thị này biết bao nhiêu, mỗi lần nhìn thấy, nàng đều nhớ tới nỗi đau mất con.
“Con xin lỗi, đều do Linh Tịch vô dụng.” Linh Tịch nghe lời xoay người nằm xuống, nhưng vẫn cứ nắm lấy góc tay áo của Na Lạp thị, nói gì cũng không chịu buông ra, cứ như không muốn rời xa: “Đích Ngạch nương, người đừng đi có được không? Linh Tịch ở một mình rất sợ.”
Na Lạp thị vỗ vỗ tay Linh Tịch, nói: “Yên tâm đi, đích Ngạch nương ở đây với con, không đi đâu hết, đợi lát nữa A mã con hạ triều cũng sẽ tới thăm con, ngủ đi, ngủ được mới tốt, ngủ xong thức dậy thì bệnh cũng khỏi rồi.”
“Nhưng ngủ rồi sẽ không còn nhìn thấy đích Ngạch nương nữa.” Linh Tịch lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên cành ngọc lan vừa mới hái cắm trong bình hoa tử đàn bên cửa sổ, hai mắt lộ rõ sự hoảng sợ, bàn tay nắm lấy góc áo của Na Lạp thị càng xiết chặt, giống như một con vật nhỏ sợ mình sẽ bị vứt đi.
Ánh mắt bất lực thê lương đó khiến trong lòng Na Lạp thị khẽ run, chưa kịp nghĩ được gì thì mành trướng đã động, có người bước vào, là Tam Phúc, hắn thấy Linh Tịch tỉnh rồi thì hơi ngẩn ra, rồi liền tươi cười giả lả: “Cách cách tỉnh rồi, để nô tài đỡ người uống thuốc.” Hắn cầm chén thuốc thên bàn nhỏ lên, đỡ Linh Tịch dựa vào đầu giường, lại lấy thêm một cái gối hoa mềm nhét sau lưng nàng.
Linh Tịch vừa nghe thấy uống thuốc thì liền nhíu mày, tuy đêm qua nàng mê mê tỉnh tỉnh, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được có người không ngừng đổ thuốc vào miệng mình, mùi vị khó chịu đó tới giờ vẫn còn, giống hệt chén thuốc trước mặt, nàng tội nghiệp lén nhìn Na Lạp thị, nói rất nhỏ: “Đích Ngạch nương, có thể không uống thuốc hay không? Đắng lắm.”
Na Lạp thị nén xuống chút gợn trong lòng, nhận lấy chén thuốc, múc một muỗng thổi cho nguội rồi đưa tới gần miệng Linh Tịch, nhẹ nhàng nói: “Thuốc đắng dã tật, không uống thì sao khỏi bệnh được, đích Ngạch nương đút cho con uống được không? Uống xong ăn một miếng mứt ngọt thì sẽ không còn thấy đắng nữa.”
Linh Tịch đành phải gật đầu, theo lời Na Lạp thị uống hết chén thuốc đắng như tim sen, không hề biết rằng thuốc vốn để cứu người đã trở thành thứ khiến bệnh tình của nàng cứ tái đi tái lại, lại càng không biết, gương mặt hiền từ của đích Ngạch nương trước mặt mình, hoàn toàn là giả tạo.
Hận thù, đã hủy diệt một Na Lạp Liên Ý từng rất thiện lương an phận, chỉ còn lại một phúc tấn Ung Vương không từ bất cứ một thủ đoạn nào để báo thù.