Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
Sau mấy ngày tịnh dưỡng, cơ thể Lăng Nhã gần như khỏe hẳn, nhưng chân tay vẫn chưa có sức lực. Nhân lúc thời tiết bên ngoài nắng ráo, Mặc Ngọc đỡ nàng đi dạo một chút, ở lâu trong phòng cũng rất ngột ngạt.
Dọc theo con đường được lót gạch lục lăng để tránh trơn trượt, hai người bước ra khỏi Lãm Nguyệt cư. Ánh mặt trời mùa đông trong trẻo, từ trên cao rọi xuống từng mảng từng mảng lớn khiến cho những cơn gió thổi vào mặt cũng trở nên ấm áp, thật khoan khoái và dễ chịu.
Nhanh thật, mới chớp mắt mà đã là ngày hai mươi hai tháng mười hai, chỉ còn chưa tới mười ngày nữa là đến lễ mừng năm mới. Ngày trước năm nào nàng và cả nhà cũng ngồi lại cùng nhau vui vẻ đón năm mới. Năm nay chỉ có một mình mình cô độc, không biết a mã cùng mọi người thế nào, có biết chuyện của nàng chưa, nếu biết chắc chắn là sẽ rất thương tâm…
Đang lúc đăm chiêu, Lăng Nhã không biết có hai nữ tử xinh đẹp đã đứng trước mặt mình, đến khi Mặc Ngọc lén lút kéo kéo ống tay áo của nàng thì nàng mới giật mình, chưa kịp nhìn lên thì đã nghe một giọng nói cay nghiệt: “Nghe nói trong phủ có một cách cách mới, còn là thiên kim của quan lại, tưởng đâu cũng tri thư đạt lý, giờ gặp mới biết thì ra chỉ là một nha đầu lỗ mãng không hiểu lễ nghi, thấy phúc tấn mà cũng không hành lễ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, không biết a mã nàng ta dạy dỗ kiểu gì.”
Nữ tử bên cạnh khoác một cái áo choàng lụa đỏ rực, thân áo thêu hình hoa hải đường, bên trong là y phục gấm hoa, vô cùng lộng lẫy. Trên đầu nàng còn cài hai cây trâm hoa hồng, xung quanh được nạm hồng bảo thạch, sợi châu thật dài rũ xuống hai bên mặt, càng tôn lên dung nhan diễm lệ vốn có của nàng. Ánh mắt nàng ta khẽ chuyển động rồi dừng lại trên người Lăng Nhã, không biết đang nghĩ điều gì.
Lúc đầu Lăng Nhã không để ý, nhưng nghe lời nói nàng ta có ý làm nhục a mã, thần sắc lập tức lạnh đi vài phần, nghiêng đầu hỏi: “Nàng ta là phúc tấn sao?”
Mặc Ngọc bật cười nói nhỏ: “Cô nương, người nói vậy là quá đề cao nàng ta rồi, đúng là nàng ta đang đỏ mắt mong được làm phúc tấn, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, cùng lắm cũng chỉ là một cách cách giống cô nương mà thôi, họ Diệp, ở tại gian đầu tiên của Lãm Nguyệt cư, cũng được xem là một vị cách cách được sủng ái.” Nói tới đây, Mặc Ngọc chỉ chỉ vào nữ tử bên cạnh, tiếp: “Vị đó mới chính thức là trắc phúc tấn.”
Trong phủ tổng cộng có hai vị trắc phúc tấn, một vị họ Niên, một vị họ Lý. Mặc Ngọc đã kể qua về Niên thị, tuổi xấp xỉ với mình, dung mạo thì xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc chim sa cá lặn. Vị trước mặt này thì không đẹp đến mứa như thế, tuổi cũng trên dưới hai mươi, hẳn là vị trắc phúc tấn còn lại.”
“Ngươi chính là cách cách mới tới?” Môi đỏ của Lý thị khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng như ngọc.
“Phải.” Đã biết thân phận của người trước mặt, Lăng Nhã tất nhiên sẽ không tiếp tục đứng trơ trơ ở đó nữa, nàng vung khăn tay thêu hoa mẫu đơn đoan đoan chính chính hành lễ: “Lăng Nhã gặp qua Lý phúc tấn, phúc tấn cát tường.” Sau đó lại xoay qua hướng Diệp thị hành một cái bình lễ, Diệp thị hừ lạnh, không thèm đáp lễ lại.
Theo quy củ, chỉ có đích phúc tấn mới được gọi một tiếng phúc tấn, còn trắc phúc tấn, thứ đẳng phúc tấn, toàn là thêm họ hoặc tên ở trước danh phúc tấn, để phân biệt đích thứ.
Ánh mắt của Lý thị vừa chuyển, bàn tay trắng nõn nà trong tay áo vươn ra, ngón út đeo hộ giáp vàng khảm ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng ta nâng cằm Lăng Nhã lên, sau khi nhìn thật kỹ thì nhàn nhạt nói: “Bộ dáng cũng rất đẹp, nghe nói mấy ngày trước ngươi bị bệnh, giờ có vẻ đã ổn hơn rồi, đã mời đại phu sao?”
Mùi hoa cỏ trên đầu ngón tay thoang thoảng, Lăng Nhã cúi xuống hiền lành: “Phiền Lý phúc tấn quan tâm, đã mời đại phu xem qua, bây giờ đã gần như khỏe hẳn.”
“Vậy quá tốt rồi.” Lý thị gật đầu, tung mạnh tay áo thu tay về, cười như không cười: “Nghe đâu a mã của ngươi là từ tứ phẩm điền nghi, còn là Nạm Hoàng kỳ, thân phận tuy không cao quý lắm nhưng cũng không phải là thấp, tại sao trong trong cung lại ban ngươi cho Tứ gia làm cách cách? Như vậy thật là bất công với ngươi!”
Lời nói ôn hòa nhưng lại giống như một con rắn độc cắn mạnh vào vết thương chưa lành của Lăng Nhã, khiến sắc mặc nàng vì vậy mà biến đổi. Cũng may sau khi dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở về, Lăng Nhã đã không giống với ngày xưa, tức giận mấy cũng có thể điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Hồi bẩm phúc tấn, Lăng Nhã xuất thân tầm thường, có thể may mắn hầu hạ bên cạnh Tứ gia đã là phúc khí mấy đời, Lăng Nhã cảm kích còn không kịp sao lại thấy bất công cơ chứ.”
“Lăng cách cách không chỉ tướng mạo xinh đẹp mà miệng mồm cũng rất lanh lợi, câu này nói cũng rất dễ nghe.” Lý thị che miệng cười nhẹ, đáy mắt lóe lên chút tàn khốc không dễ gì phát hiện.
Diệp thị bên cạnh xen vào: “Nếu nghĩ gì nói đó thì tốt, chỉ sợ miệng nói một đằng mà lòng nghĩ một nẻo thôi. Phúc tấn đừng dễ bị những lời ngon ngọt đó đánh lừa.” Diệp thị vốn không thích Lăng Nhã, giờ có cơ hội dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lăng Nhã cười cười chưa kịp nói gì thì Mặc Ngọc thấy khó chịu đã lên tiếng giải thích: “Cô nương nhà ta không phải là loại người như vậy, Diệp cách cách chớ có nói oan cho người tốt.”
Thấy Mặc Ngọc dám cãi lại, Diệp thị chuyển thái độ, lạnh giọng nói: “Từ khi nào trong phủ của chúng ta lại xuất hiện thứ hạ nhân không biết quy củ như vậy? Ta và phúc tấn đang nói chuyện cũng dám chỉa miệng vào, kiểu này thì chỉ một thời gian nữa là có thể leo lên đâu chúng ta rồi?” Nói tới đây, Diệp thị liếc qua Lăng Nhã rồi nhíu mày: “Đúng là chủ nào thì tớ đó, đều là một đám không biết tôn ti.”
Nghe Diệp thị nhục mạ cô nương nhà mình, Mặc Ngọc vốn chuẩn bị cúi đầu nhận tội lại nổi cơn tức giận: “Nô tỳ không có quên tôn ti, chỉ là có gì nói đó mà thôi.”
“Còn dám cãi! Xem ra ta phải xé nát cái miệng nhiều chuyện này của ngươi!” Tiếp tục bị chống đối, Diệp thị không thể nhịn được, không màng có Lý thị ở đây, giơ tay định tát Mặc Ngọc.
“Mong tỷ tỷ bớt giận.” Lăng Nhã kéo Mặc Ngọc ra sau lưng, bước tới nói: “Mặc Ngọc là nô tỳ của muội muội, nàng ta không cẩn thận nên đã mạo phạm tỷ tỷ, muội muội thay nàng ta nhận sai với tỷ tỷ, cũng mong tỷ tỷ niệm tình muội muội hèn mọn mà bỏ qua cho nàng ta lần này, đợi khi trở về muội muội sẽ dạy dỗ nàng ta nghiêm khắc hơn.”
“Niệm tình ngươi? Ngươi là cái thá gì mà ta phải niệm tình?” Diệp thị đẩy Lăng Nhã qua một bên, giọng the thé: “Để hôm nay người làm tỷ tỷ này giúp ngươi dạy dỗ thứ hạn nhân vô lễ phạm thượng này, tránh ra!”
“Mong tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ.” Lăng Nhã lại đứng ra đón nhận bàn tay đang giơ lên của Diệp thị: “Nếu tỷ tỷ thật sự muốn đánh thì hãy đánh Lăng Nhã đi.”
Từ khi vào phủ tới nay, nếu không có Mặc Ngọc dốc lòng chăm sóc thì bây giờ nàng đã không còn mạng để đứng đây. Trong lòng nàng đã xem Mặc Ngọc là người thân thiết, sao có thể để cho Diệp thì mặc sức ức hiếp.
“Ngươi…” Diệp thị giận dữ, cái tát này cuối cùng cũng không dám đánh xuống. Tuy nàng kiêu ngạo nhưng không phải là không có đầu óc, Lăng Nhã cũng là cách cách giống như nàng, nếu như nàng ta đi bẩm báo chuyện này với đích phúc tấn hay thậm chí là Tứ bối lặc thì mình sẽ gặp rắc rối lớn.
“Đủ rồi, mỗi người bớt nói lại một câu đi.” Nghe Lý thị lên tiếng, Diệp thị không dám tiếp tục dây dưa, căm tức dậm chân rồi lùi về sau lưng Lý thị.
Lý thị vỗ nhẹ lên tay nàng ta, ý bảo Diệp thì bình tĩnh đừng làm loạn, sau đó bước tới trước mặt Lăng Nhã cười nhạt: “Không ngờ Lăng cách cách lại là một người lương thiện, yêu quý hạ nhân như vậy.”
Lăng Nhã không biết Lý thị nói vậy là có ý gì nên đắn đo chưa thể trả lời, lại nghe Lý thị nói tiếp: “Lương thiện với người khác dĩ nhiên là tốt, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ, nếu vì vậy mà buông lỏng thì chẳng phải là phả hỏng quy củ của phủ bối lặc sao? Điều này đối với ngươi hay đối với nàng ta cũng không phải là chuyện tốt, có hiểu không?”
“Thiếp thân ghi nhớ lời dạy bảo của phúc tấn, sau khi trở về chắc chắn sẽ quản thúc nghiêm hơn.” Lăng Nhã cúi đầu thật tấp, Mặc Ngọc cũng đã quỳ xuống nhận sai.
Lý thị ừ một tiếng rồi lại nói: “Nếu đã biết sai thì lần này phạt ngươi quỳ một canh giờ, nếu tái phạm thì tuyệt đối không tha thứ.”
“Dạ, nô tỳ nhận phạt.” Mặc Ngọc thật thà chứ không có ngu ngốc, trong lòng hiểu rõ trách phạt như vậy là nhờ cô nương hết sức bảo vệ, còn nói nữa thì chỉ mang lại phiền phức thêm cho cô nương mà thôi. Từ đầu nếu trong lời nói của Diệp thị không mang ý nhục mạ cô nương thì nàng cũng sẽ không bất kể thân phận mà lên tiếng chống đối như vậy.
“Vậy phiền Lăng cách cách ở đây trông chừng.” Lý thị gật đầu một cái rồi nói với Diệp thị: “Chúng ta đi thôi.”
“Dạ.” Diệp thị kính cẩn nghe lời, đỡ Lý thị rời đi. Khi đi ngang qua Lăng Nhã thì hung dữ trừng mắt liếc nàng một cái. Lăng Nhã hiểu rõ, việc này không phải kết thúc ở đây mà ngược lại, tất cả chỉ mới bắt đầu.