Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
Qua Nhĩ Giai thị không hiểu sao tự dưng Niên thị lại làm khó mình, đã vậy lời lẽ còn sắc bén khiến nàng tái mặt, không biết phải trả lời thế nào, nhưng lúc này người lên tiếng lại là Na Lạp thị: “Vương gia, thiếp thân tuyệt đối tin Vân muội muội sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chắc chắc bên trong có uẩn tình.”
Niên thị cười lạnh, vẫn chưa chịu buông tha: “Ta biết tỷ tỷ tâm địa Bồ tát, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, tỷ tỷ lấy gì đảm bảo người khác cũng nhân từ như tỷ? Nếu điều tra được việc này chính xác là do Qua Nhĩ Giai thị làm, có phải tỷ tỷ sẽ cùng nàng ta gánh tội hay không?”
Những lời này khiến Na Lạp thị á khẩu không đáp trả lại được, mặt hơi ngượng ngùng cúi thấp, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Mọi chuyện vẫn nên đợi điều tra rõ ràng chân tướng rồi hẵng nói.”
Đối với sự việc lần này, Dận Chân chỉ nói đúng một chữ: “Tra.”
Chu Dung và Cẩu Nhi làm việc nhanh lẹ, chẳng mấy chốc đã rà soát được toàn bộ sinh hoạt hàng ngày ở Lưu Vân các, trong đó bao gồm những đồ vật được ra vào đây trong suốt mấy tháng qua, quả nhiên, vào ngày hai mươi hai tháng tám, Qua Nhĩ Giai thị đã đưa tới năm bộ tiểu y, hai đôi tiểu hài; cùng ngày, Đới Giai thị đưa tới một cái chăn gấm ‘Phúc Lộc Thọ báo hỉ’, tất nhỏ và tiểu hài mỗi thứ ba đôi.
Sau khi tra hỏi hạ nhân chuyên hầu hạ Hoằng Thời cùng các ma ma, cũng không phát hiện có gì khả nghi. Bệnh đậu mùa này đã tồn tại cũng khoảng mười ngày rồi, trong thời gian này bọn họ chưa hề rời phủ, cho dù muốn hãm hại cũng không có cơ hội đưa mầm bệnh vào đây.
Nghe mấy người Cẩu Nhi báo cáo xong, sắc mặc Dận Chân càng thêm sầm lại, trán nổi gân xanh, khỏi nói cũng biết là hắn đang nổi giận cỡ nào.
Na Lạp thị chỉ còn biết lắc đầu, giọng đau lòng: “Muội muội đúng là hồ đồ quá rồi, ta biết muội nhập phủ đã nhiều năm nhưng dưới gối không con, nên luôn mang lòng đố kị, mà cho dù là vậy cũng không nên trút giận lên người khác. Hoằng Thời chẳng qua cũng chỉ là một tiểu hài còn nằm trong tã mà thôi, sao muội có thể xuống tay được cơ chứ?”
Thật ra đến tận bây giờ, chuyện bệnh đậu mùa vẫn chưa có kết luận rõ ràng, nhưng lời của Na Lạp thị chẳng khác gì đang vô tình kết tội.
“Thiếp thân thật sự không làm.” Qua Nhĩ Giai thị không nhìn qua Na Lạp thị, chỉ một mực nói với Dận Chân, thần sắc bi ai, chuỗi ngọc bên mái tóc theo những cái dập đầu của nàng chạm xuống nền nhà kêu ‘leng keng’, âm thanh vốn trong trẻo êm tai, nhưng vào thời khắc này lại trở nên ai oán, hệt như tiếng chuông tang...
Trong lòng nàng hiểu rõ, chuyện lần này là có người rắp tâm sắp đặt, bấy lâu nay nàng luôn thắc mắc tại sao Na Lạp thị thừa biết mình có lòng phản bội nhưng lại chẳng hề quan tâm, ban đầu nàng nghĩ, chắc có lẽ vì Na Lạp thị biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mặc kệ, nhưng giờ thì nàng hiểu rồi, nàng ta chưa từng tính buông tha cho mình, chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp mà thôi.
Nhất tiễn hạ song điêu, đây mới là mục đích của nàng ta.
Thật hiểm độc... Nàng ta im hơi lặng tiếng bày sẵn cái bẫy, tới lúc mình biết bản thân sa chân vào thì đã không còn kịp nữa. Cho dù bây giờ mình đứng trước mặt mọi người nói ra người hại mình chính là Na Lạp thị, thì cũng chẳng ai tin, ngược lại, còn bị cho là lên cơn điên, cố tình vu khống.
“Nàng ta không có con, nên cũng không muốn ai có được.” Niên thị cười khinh bỉ, chuyển ánh mắt qua Dận Chân: “Vương gia, đã sáng tỏ cả rồi, Qua Nhĩ Giai thị tâm địa độc ác, có ý định mưu hại Hoàng tự, nên tước phân vị, tống giam Tông Nhân Phủ.”
“Chỉ vậy thôi sao, theo thiếp thân thấy, Qua Nhĩ Giai thị hành động ngoan độc, có chết cũng không hết tội.” Tống thị đứng gần đó thêm mắm dặm muối.
“Đừng mà.” Qua Nhĩ Giai thị sợ hãi bò gối tới trước mặt Dận Chân, nắm lấy vạt áo bào của hắn khóc nức nở: “Vương gia, thiếp thân xin thề với Trời, thiếp thân chưa từng có ý xấu với A ca, là có người cố tình hãm hại, cầu xin ngài tin tưởng thiếp thân.”
Dận Chân cúi xuống, lạnh lùng nhìn Qua Nhĩ Giai thị đang trong cơn tuyệt vọng: “Chuyện tới nước này rồi mà nàng vẫn luôn miệng nói mình bị oan, hoàn toàn không có chút hối hận. Vân Duyệt, nàng làm ta quá thất vọng rồi.” Nói đến đây, cơn giận nén chặt trong lòng trong nháy mắt bộc phát ra, hắn đá Qua Nhĩ Giai thị văng một đoạn, đang định xử lý thì Lăng Nhã nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu y kia bất ngờ lên tiếng: “Vương gia, có thể cho thiếp thân nhìn qua tiểu y một chút được không?”
“Ngàn vạn lần không thể.” Dung Viễn là người đầu tiên phản đối: “Trên đó có dịch bệnh đậu mùa, phúc tấn tuyệt đối không được động vào, nếu không thì mẫu tử đều nguy.”
“Chuyện gì cũng có thể phòng ngừa mà, nếu không thì không lẽ toàn bộ đại phu bắt mạch đều chết cả sao?” Nói câu này xong, Lăng Nhã quay qua nhìn Dận Chân, thành khẩn: “Xin Vương gia đồng ý.”
“Nhã nhi cho rằng còn có gì đáng nghi sao?” Dận Chân có vẻ hơi đăm chiêu.
Ánh mắt Lăng Nhã đảo nhanh qua người Qua Nhĩ Giai thị, phức tạp khó hiểu: “Thiếp thân không chắc có đáng nghi hay không, nhưng việc này quan hệ trọng đại, không thể nhầm lẫn dù chỉ một chút, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
“Cũng phải.” Dận Chân nghĩ nghĩ một lát rồi chấp thuận yêu cầu của nàng, đồng thời bảo Dung Viễn phải đảm bảo Lăng Nhã bình yên vô sự.
Tiểu y được đặt lên bàn ở xa xa, Lăng Nhã rửa tay trong bồn rượu mạnh, lấy khăn lụa che mũi cẩn thận xong thì bước tới gần, tay nàng thận trọng né tránh vết bẩn trên cổ áo, nhẹ nhàng mân mê phần góc áo mềm mại bóng loáng, quả nhiên là vậy... Nàng đoán không sai, có điều e là ngay cả bản thân người khởi xướng cũng không hề biết tới chi tiết nhỏ nhặt tới mức không thể nào bị phát hiện này.
Thấy Lăng Nhã đã lui về, Niên thị nôn nóng không đợi nổi nữa, nhướn mày lên cười lạnh: “Không biết muội muội đã tìm được cái gì từ trên cái tiểu y đó rồi?”
Lăng Nhã đưa khăn lụa đầy mùi rượu cho Mặc Ngọc, mỉm cười rất nhẹ: “Đại Thanh ta có tổng cộng ba xưởng dệt ở Giang Nam, gồm Giang Ninh, Tô Châu và Hàng Châu.”
“Thì sao?” Niên thị không hiểu nàng đang muốn nói gì, chỉ có Na Lạp thị là hơi nhíu mày, có vẻ như đã mơ hồ đoán được.
Lăng Nhã nhìn Dận Chân nói tiếp: “Tố cẩm từ ba xưởng dệt này tuy nhìn tương đối giống nhau, nhưng vẫn có những khác biệt rất nhỏ, Tố cẩm của Hàng Châu sẽ mềm mại hơn so với hai xưởng dệt còn lại, nhưng lại không bóng sáng bằng. Nếu thiếp thân nhớ không nhầm, Tố cẩm Vương gia ban thưởng cho chúng thiếp thân phần nhiều là loại Giang Ninh và Tô Châu, nhưng Tố cẩm dùng may tiểu y này là có xuất xứ từ Hàng Châu.”
Dận Chân thoáng ngẩn người, vậy mà hắn lại chưa từng chú ý tới điểm này, hắn lập tức lệnh cho Cẩu Nhi gọi Cao Phúc tới, Cao Phúc là đại quản gia trong phủ, phàm người trong phủ sử dụng đồ vật như thế nào, hắn đều ghi chép lại rất tỉ mỉ, gọi là sách lục, chỉ cần lấy sách lục tới xem lại kỹ càng, rất có thể sẽ biết được chân tướng.
Nghe Dận Chân triệu, Cao Phúc không dám chậm trễ, vội lấy sách lục tới ngay, theo ghi chép trong sách lục, Tố cẩm thưởng cho Qua Nhĩ Giai thị vào năm ngoái có xuất xứ từ xưởng dệt Giang Ninh, khác với vật liệu may tiểu y nhiễm bệnh đậu mùa. Lần phủ nhận Tố cẩm Hàng Châu gần nhất là cách đây ba năm, là trung cung ban thưởng cho Na Lạp thị, Qua Nhĩ Giai thị chưa từng có được.
Nghe Cao Phúc báo như thế, Qua Nhĩ Giai thị đang quỳ trên đất thở nhẹ ra, nàng biết, dựa vào chi tiết này, bản thân nàng có thể đã thoát khỏi một nửa hiềm nghi; dù còn lại một ít nghi vấn nhưng đã không quan trọng nữa rồi.
Thấy Dận Chân nhìn mình, Na Lạp thị vội vàng quỳ xuống: “Mấy cuộn Tố cẩm đó thiếp thân đã bảo Phỉ Thúy đưa tới Lưu Vân các từ mấy tháng trước rồi, Hàm Nguyên cư không giữ lại cuộn nào hết.”
Lời của nàng rất nhanh được hạ nhân ở Lưu Vân các xác minh, sau khi ra hiệu cho Na Lạp thị đứng lên, Dận Chân dời ánh mắt qua Qua Nhĩ Giai thị, giọng có vài phần áy náy: “Nàng cũng đứng lên đi.”