Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
Y Lan không tin vào tai mình, tỷ tỷ bắt mình quỳ sao? Mà lí do là vì mình đánh một nô tài hèn mọn không thân thích, chẳng lẽ trong lòng tỷ tỷ, mình không quan trọng bằng một tên nô tài? Nàng đau lòng, hất mặt thốt ra hai chữ: “Không quỳ!”
“Rầm.” Lăng Nhã đập bàn, lạnh giọng: “Trong mắt muội còn có tỷ tỷ này không?”
“Vậy trong mắt tỷ tỷ còn có muội không?” Y Lan hệt như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, gầm gừ lên tiếng: “Muội là muội muội ruột của tỷ, cùng chảy chung một dòng máu, nhưng tỷ vì đám nô tài này mà bắt muội quỳ, tỷ đừng quên tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội.”
“Lan nhi, muội... Khụ khụ khụ...” Lăng Nhã ôm ngực ho khan, Lý Vệ lật đật bò dậy chạy tới xoa lưng cho nàng, đợi Lăng Nhã dễ chịu hơn rồi mới nhỏ giọng nói: “Chủ tử đừng trách nhị tiểu thư nữa, cũng tại bọn nô tài phạm lỗi, nhị tiểu thư chỉ giáo huấn một chút thôi, người đừng vì bọn nô tài mà ảnh hưởng tới hòa khí với nhị tiểu thư.”
“Không cần phải giả nhân giả nghĩa nói tốt cho ta.” Y Lan hung dữ trừng mắt liếc Lý Vệ, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Tóm lại, muội không sai.”
Nếu không nhờ gương mặt thân thuộc kia, Lăng Nhã quả thật nghi ngờ người đứng trước mặt mình không phải là muội muội gần gũi suốt mười năm trời, nàng cố tới đâu cũng không thể tin, Y Lan xưa giờ ngoan ngoãn biết điều, này lại trở thành một người ngang ngược kiêu ngạo tới mức đó?
“Quỳ xuống!” Lăng Nhã nhấn mạnh thêm lần nữa, nhưng Y Lan vẫn cứng đầu đứng lì ở đó, xem lời nói của nàng như gió thoảng mây bay, Lăng Nhã giận run người, tay không tự giác vung lên, đến tận lúc cái tát giáng thằng vào mặt của Y Lan rồi, nàng mới hoàn hồn, mặt tái không còn giọt máu.
Y Lan che một bên má đang đau rát, thần sắc kinh hoảng, từ nhỏ tới giờ, ở trong nhà, đừng nói là trách đánh, ngay cả một câu lớn tiếng cũng chưa từng chịu, nhưng bây giờ tỷ tỷ lại không ngừng quát nạt mình, lại còn tát mình một cái.
Nhìn vết đỏ trên mặt Y Lan, Lăng Nhã hối hận vô cùng, tuy Y Lan không đúng, nhưng dù sao cũng là muội muội của mình, sao mình có thể xuống tay đánh nó được chứ?
“Tỷ xin lỗi! Lan nhi, tỷ không có cố ý, là... là do nhất thời nóng giận nên mất bình tĩnh, muội đừng giận tỷ có được không?” Lăng Nhã bối rối, vươn tay ra muốn kéo Y Lan tới gần mình, nhưng tay vừa chạm đã bị Y Lan dùng hết sức hất ra.
“Tránh ra!” Y Lan hét lên chói tai, ôm mặt lùi về phía sau, nước mắt rơi như chuỗi ngọc: “Tỷ đánh ta? Tỷ dám đánh ta? Từ nhỏ tới lớn, ngay cả A mã Ngạch nương cũng chưa từng đánh ta, tỷ dựa vào cái gì mà lại đánh ta?”
Lăng Nhã cũng rơi nước mắt: “Thật sự tỷ không cố ý, cho tỷ tỷ xin lỗi được không? Muội bỏ qua cho tỷ đi, đừng giận nữa.”
Y Lan vừa lắc đầu vừa tiếp tục lùi lại phía sau, trên mặt vẫn còn bỏng rát, nàng lớn tiếng: “Cả đời này của ta cũng không bỏ qua cho tỷ! Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, ta hận tỷ, hận tỷ!” Dứt câu, nàng xoay người chạy đi, nước mắt rơi lã chã, rõ ràng là rất đau lòng.
“Lan nhi! Lan nhi!” Lăng Nhã lớn tiếng gọi với theo, tiếc rằng Y Lan lại chẳng đoái hoài, trong chốc lát đã chạy mất dạng.
Lăng Nhã lảo đảo bước tới, suýt nữa thì té ngã, may mà có Lý Vệ và Mặc Ngọc đỡ kịp, đợi nàng ngồi xuống rồi, Mặc Ngọc mới lên tiếng: “Thai khí của chủ tử vừa ổn định chưa được bao lâu, nhất định không được suy nghĩ nhiều, nô tỳ thấy, nhị tiểu thư chỉ nhất thời giận hờn mà thôi, đợi bình tĩnh lại sẽ không sao nữa.”
“Hay là để nô tài đi kiếm nhị tiểu thư về?” Lý Vệ thăm dò ý Lăng Nhã, thấy nàng buồn bã lắc đầu, hắn mới thở dài: “Thật ra chủ tử không cần vì bọn nô tài mà cãi nhau với nhị tiểu thư.”
Lúc này, Thủy Nguyệt đã vô cùng hối hận, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, nàng vốn không ngờ tình hình sẽ thành ra tới mức này.
Lăng Nhã đỡ Thủy Nguyệt đứng lên, rầu rĩ nói: “Không phải lỗi của ngươi, là do ta không để ý tới Y Lan, nó... đã thay đổi...” Hai chữ cuối cùng, nàng thốt ra thật khó nhọc.
Lẽ ra, nàng không nên để Y Lan tới phủ này...
Về phần Y Lan, sau khi vừa khóc vừa chạy ra khỏi Tịnh Tư cư, cũng không biết đi đâu, cứ cắm đầu chạy, muốn tránh thật xa Tịnh Tư cư, cả đời này không muốn quay lại, chỉ vì đám nô tài ti tiện mà xuống tay đánh nàng, kiếp này nàng không muốn gặp tỷ tỷ nữa.
Không biết đã chạy bao xa, Y Lan bỗng va phải một thân uyển chuyển, định thần nhìn thì mới biết đó là Đồng Giai thị, nàng vội vàng thút thít hành lễ.
Đồng Giai thị quở trách hạ nhân xong ngồi xổm xuống dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Y Lan, sau đó nhét vào hai bàn tay lạnh băng của Y Lan cái lò sưởi bọc gấm ấm áp: “Sao vậy, sao lại khóc tới mức này? Tỷ tỷ của muội đâu?”
Vừa nghe câu này, Y Lan lập tức hét lên: “Đừng nhắc tới tỷ ấy, tỷ ấy không phải là tỷ tỷ của ta, ta không bao giờ muốn gặp tỷ ấy nữa.”
Nghe Y Lan nói vậy, Đồng Giai thì liền hiểu ý, khẽ cười: “Cãi nhau với tỷ tỷ hả, được rồi được rồi, đừng giận nữa, tỷ muội ruột thịt làm gì có chuyện giận lâu, theo ta, ta đưa muội về chỗ tỷ tỷ.”
Nhưng nói gì Y Lan cũng không chịu trở về, Đồng Giai thị không ngờ một tiểu hài tử còn nhỏ như nàng mà lại kiên quyết tới như thế, đành phải nhượng bộ: “Nếu không thì tới chỗ của ta chơi một lát đi, dù gì trời cũng đang rất lạnh, lỡ bị cóng thì không tốt đâu.”
Lúc nãy giận quá nên Y Lan không có cảm giác gì, nay bình tĩnh hơn mới nhận ra trời đang lạnh thật, mà bản thân mình do vội chạy đi nên không mặc áo choàng, gió lạnh quét vào mặt rát như dao cắt, nên bèn gật gật đầu đi theo Đồng Giai thị về Lan Hinh quán. Mùa này, hoa lan đang nở rộ, cả Lan Hinh quán xanh biếc trong veo, hương thơm ngào ngạt.
Sau khi biết được nguyên do, Đồng Giai thị đưa cho Y Lan một bát sữa dê hạnh nhân ấm, cười nói: “Chuyện này ta cũng hiểu, tuy Lăng phúc tấn có phần không đúng, nhưng dù gì nàng ta cũng là tỷ tỷ của muội, không lẽ muội tính giận nàng ta cả đời sao?” Thấy Y Lan cúi đầu im lặng, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Hay là vầy đi, ta tới nói chuyện với tỷ tỷ của muội, bảo nàng ta tới đây đón muội, nhân tiện xin lỗi luôn, được không?”
“Tỷ ấy sẽ không tới đâu.” Y Lan thổi thổi bát sữa, giọng buồn buồn: “Trong lòng tỷ tỷ, mấy nô tài đó quan trọng hơn ta nhiều.”
“Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đó chứ, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Đồng Giai thị vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Y Lan, mỉm cười: “Mau uống hết sữa đi, sau đó ngủ một giấc, đến khi thức dậy sẽ không có chuyện gì nữa. Ta đi tìm tỷ tỷ của muội, nếu cần gì muội cứ việc sai bảo hạ nhân là được, cứ xem đây như Tịnh Tư cư.”
“Dạ.” Y Lan ngước lên nhìn gương mặt thùy mị dịu dàng của Đồng Giai thị, nhỏ giọng nói: “Đồng phúc tấn, người thật tốt.”
“Muội là muội muội của Lăng phúc tấn, dĩ nhiên ta cũng xem như là muội muội của mình mà thương yêu.” Nói xong, Đồng Giai thị dắt theo thị nữ Hàm Hương khoan thai đi đến Tịnh Tư cư.
Tháo chuông cần người buộc chương, tóm lại Lăng Nhã phải đích thân tới đây một chuyến, mới có thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Y Lan, hơn nữa...
Thoáng thấy Đồng Giai thị tới, Lăng Nhã hơi ngạc nhiên, đến khi biết mục đích của nàng thì không khỏi cười khổ: “Nha đầu này, ăn nói lung tung, để muội muội chê cười rồi.”