Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
“Các ngươi định làm hại chủ tử nhà ta mà giờ còn có mặt mũi ở đây xin tha thứ ư, ta thấy xấu hổ thay các ngươi đó.” Mặc Ngọc tức đến thở không ra hơi, nói xong câu này thì quay lại đứng cạnh Lăng Nhã.
“Bây giờ đã có thể nói được chưa?” Lăng Nhã nhìn xoáy vào huynh đệ Mao thị, lạnh lùng hỏi.
Đã đến nước này, giấu diếm cũng chẳng được gì, Mao Đại lập tức kể lại đầu đuôi việc Tam Phúc tới tìm huynh đệ bọn hắn, bảo bọn hắn nghĩ cách cho Lăng Nhã uống thuốc điên, kể xong, hắn kéo Mao Nhị dập đầu trước mặt Lăng Nhã: “Bọn nô tài ham sống sợ chết, phụ sự tin tưởng của chủ tử trong suốt thời gian qua! Nhưng thật sự nô tài cũng không muốn chết, cho nên...” Hắn cắn răng bê chén thuốc mà Mặc Ngọc đã tiện tay đặt xuống bàn, đón nhận ánh mắt âm u như địa ngục của Lăng Nhã, nhích tới trước mặt nàng: “Nếu chủ tử đồng ý, kiếp sau bọn nô tài nguyện làm trâu làm ngựa chuộc lại lầm lỗi kiếp này!” Đã không còn đường lui, chỉ có cách liều thôi.
“Ngươi cho rằng nghe lời hắn, hạ dược ta thì các ngươi sẽ sống được sao?” Lăng Nhã nhếch miệng coi thường: “Quên những gì trước đây ta đã nói với các ngươi rồi ư?”
“Những lời răn dạy của chủ tử, bọn nô tài chưa từng quên, đằng nào cũng chết nên nô tài đành phải cược một lần. Không dám giấu chủ tử, huynh đệ nô tài đã tính rồi, nhận bạc xong sẽ lập tức rời kinh thành về quê ngay, vậy thì họa may giữ được mạng.”
“Thật không biết nên nói các ngươi ngây thơ hay là ngu ngốc nữa.” Lăng Nhã nhếch môi cười, đứng lên chậm rãi đi một vòng quanh hai người huynh đệ Mao thị, nói một câu khiến bọn hắn tuyệt vọng: “Dưới bầu trời hoàng thổ, trừ phi các ngươi trốn khỏi Đại Thanh, nếu không với thủ đoạn của người đó, ta tin các ngươi sẽ bị đuổi cùng giết tận tới chân trời góc biển, ta hiểu rất rõ nàng ta, nàng ta sẽ không bao giờ để cho người uy hiếp tới mình sống sót. Chưa hết đâu, chuyện các ngươi nghĩ được, bộ nàng ta không tính ra sao? Sợ là một khi tin tức ta phát điên truyền tới tai nàng ta, nàng ta sẽ lập tức phái người tới nhổ cỏ tận gốc, còn bạc, ha ha, các ngươi xuống gặp Diêm Vương gia mà đòi!”
Huynh đệ Mao thị đổ mồ hôi như tắm, tưởng đâu mình đã tính toán đâu vào đó, thì ra trong mắt các nàng, mình giống hệt như hai tiểu hài tử, ngây ngô tới nực cười.
Thời khắc này, thâm tâm Mao Nhị càng thêm cắn rứt, nếu mọi việc đúng như lời Nữu Hỗ Lộc thị thì chẳng phải mình đã hại đại ca rồi sao. Thật tình đại ca không muốn làm hại Nữu Hỗ Lộc thị, hắn hiểu rõ điều này, chẳng qua là do hắn luôn miệng xúi giục, nên đại ca mới bí quá hóa liều, nếu vì vậy mà hại tới đại ca, hắn có thành quỷ cũng không an lòng được.
Cuộc đời của mình, Mao Nhị không đoái hoài tới sống chết của bất kỳ ai ngoài Mao Đại. Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà đã nương tựa nhau mà sống, từng lang thang đầu đường xó chợ xin ăn, cũng đã từng giành thức ăn với chó.
Mao Đại hơn hắn không tới hai tuổi, nhưng lúc nào cũng bảo vệ che chở cho hắn, có cái gì ngon cũng nhường hắn đầu tiên, dù khốn khổ đến đâu cũng chưa từng bỏ rơi đệ đệ phiền phức này. Thế nên trong lòng hắn, mạng của đại ca còn quan trọng hơn bản thân mình; không, hắn không thể trơ mắt nhìn đại ca chết được, bằng mọi giá, dù đánh cược cái mạng này, hắn cũng phải cứu đại ca.
Nếu Nữu Hỗ Lộc thị đã nhìn ra được mọi việc, thì chắc chắn nàng ta sẽ có cách cứu đại ca. Nghĩ vậy, Mao Nhị lê đầu gối tới trước mặt Lăng Nhã, giơ tay tát mạnh vào mặt mình, vừa tát vừa nói: “Nô tài đáng chết! Là nô tài vong ân phụ nghĩa, bị ma quỷ dẫn đường ép đại ca hạ dược chủ tử, nô tài không dám xin chủ tử tha thứ, nhưng đại ca thật sự không muốn bất trung, mong chủ tử đại nhân đại lượng cứu mạng đại ca, xin chủ tử khai ân! Khai ân!”
“Lão nhị, đệ nói bậy bạ gì vậy, ta là đại ca, có chuyện dĩ nhiên ta phải gánh!” Mao Đại giữ chặt tay Mao Nhị lại, không để hắn tự tát mình nữa, chỉ trong chốc lát mà mặt Mao Nhị đã bắt đầu sưng đỏ, khóe môi còn có máu rướm ra. Trong lúc giằng co, tay áo Mao Đại rơi ra một cái tua như ý, Lăng Nhã nhận ra đó là món quà nàng đã lì xì cho Mao Đại vào mùng một năm ngoái, không ngờ là hắn vẫn luôn mang theo.
“Chủ tử, ngàn sai vạn sai đều là do một mình nô tài, nô tài xin được gánh hết, chỉ xin chủ tử đại phát từ bi, cứu lấy lão nhị, nô tài chỉ có mình hắn là người thân thôi!” Mao Đại khẩn thiết van xin, lúc này, ngoài Lăng Nhã ra hắn thật sự không biết cầu cứu ai nữa cả.
Lăng Nhã cúi đầu quét mắt nhìn bọn họ, phủi phủi tay áo, nhàn nhạt mở miệng: “Thấy các ngươi còn biết nhớ tới tình huynh đệ thủ túc, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Vừa nghe có thể thay đổi tình hình, huynh đệ Mao thị mừng như bắt được vàng, dập đầu lia lịa, luôn miệng nói chỉ cần cứu được người kia thì dù có lên núi đao xuống chảo dầu cũng chẳng nề hà.
Năm ngày sau, Tam Phúc đúng hẹn mà tới biệt viện phía Tây ngoại thành, từ sáng sớm, huynh đệ Mao thị đã đứng chờ, vừa thấy bóng dáng của Tam Phúc, cả hai đồng thanh gọi một tiếng ‘Tam gia’.
Tam Phúc chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nhìn huynh đệ Mao thị đang cung kính trước mặt mình: “Tình hình sao rồi?”
“Hồi bẩm Tam gia, nô tài đã gạt được Nữu Hỗ Lộc thị uống hết thuốc rồi ạ.” Người trả lời là Mao Đại.
Nghe vậy, Tam Phúc không khỏi khoái chí, vội hỏi tiếp: “Rồi nàng ta có điên không?”
“Thuốc của Tam gia vô cùng công hiệu, mới ngày thứ tư mà Nữu Hỗ Lộc thị đã nhảy nhót điên dại rồi, càng ngày càng điên, đến nỗi chẳng nhận ra người bên cạnh nữa.” Mao Nhị cười nịnh nọt.
Tam Phúc mừng thầm, nhưng hắn cũng hiểu, trăm nghe không bằng một thấy, nên liền bảo huynh đệ Mao thị đưa mình tới nhìn qua Nữu Hỗ Lộc thị, xem thử nàng điên thật hay là giả điên.
Để tránh bị mấy người Lý Vệ nhận ra, Tam Phúc được sắp xếp đến một căn phòng sát bên phòng của Lăng Nhã, Mao Đại đã đục sẵn một cái lỗ nhỏ trên tường để tiện cho hắn quan sát.
Ghé mắt vào lỗ nhỏ, Tam Phúc thấy sự thật đúng như lời huynh đệ Mao thị nói, Nữu Hỗ Lộc thị đầu tóc bù xù, điên điên khùng khùng, đang là mùa đông mà lại mặc y phục mùa hè, hài cũng chẳng mang, chân trần ôm cái gối cứ đòi chạy ra ngoài, Lý Vệ và Mặc Ngọc phải cố gắng ngăn nàng lại, không cho nàng chạy đi.
“Buông ta ra, trong này nóng quá, ta muốn ra ngoài.” Lăng Nhã xô đẩy hai người đang chắn trước mặt mình, mặt mày hung tợn.
“Chủ tử, ngoài trời đang tuyết lớn, rất lạnh, ra ngoài sẽ bị cảm lạnh đó, người ngoan ngoãn ở trong phòng có được không?” Lý Vệ nhẹ nhàng khuyên.
Lăng Nhã tức giận hét lên: “Nói bậy, đang là mùa hè, tuyết ở đâu ra chứ?” Nói tới đây, nàng đột nhiên chỉ vào hai người Lý Vệ, nét mặt như chợt nhớ ra điều gì: “À, ta biết rồi, nhất định hai ngươi có ý đồ bất chính, muốn nhốt ta và hài nhi ở đây, không cho ta gặp Tứ gia.”
“Chủ tử, ở đây không có Tứ gia, cũng không có hài nhi, hài nhi của người đã rời bỏ ngươi vào hai năm trước rồi, người tỉnh lại đi mà!” Mặc Ngọc đau khổ nói như hét.
“Câm miệng!” Lăng Nhã hung hăng ngắt lời Mặc Ngọc, ôm chặt cái gối vào lòng: “Rõ ràng là hài nhi đang nằm trong lòng ta, rời bỏ hồi nào chứ, các ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa thì ta sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi.”
Nhìn Lăng Nhã cười khóc điên điên khùng khùng, lòng Mặc Ngọc đau như cắt, nhìn qua Lý Vệ cũng chẳng dễ chịu bao nhiêu: “Ngươi nói xem sao tự dưng chủ tử lại thành ra như thế chứ? Mấy hôm trước vẫn còn êm đẹp cơ mà.”
Lý Vệ không biết trả lời ra sao, chỉ lắc đầu thở dài, hai người họ mới thẫn thờ trong chốc lát mà đã bị Lăng Nhã đẩy ngã rồi vụt chạy đi.