Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
Sau khi Y Lan và Linh Tịch đi rồi, Lăng Nhã không có việc gì làm liền lấy một quyển sách rồi ngồi đong đưa trên xích đu thong thả đọc, mãi đến lúc có người giật quyển sách khỏi tay nàng, nàng mới ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hai con ngươi đen nhánh quen thuộc, ngay lập tức nụ cười nở rộ trên môi nàng: “Sao hôm nay Tứ gia lại rảnh rỗi mà đến đây?”
Từ sau khi tiếp nhận công vụ ở Hộ Bộ, Dận Chân đã không tới Tịnh Tư cư một thời gian rồi, không ngờ hôm nay hắn lại tới.
Dận Chân đặt quyển sách qua một bên rồi nắm lấy tay nàng, nói: “Ta thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, sực nhớ từ lúc nàng nhập phủ tới giờ cũng chưa ra ngoài lần nào, ở trong phủ hết ngày này qua ngày khác chắc cũng bức bí khó chịu, nên ta đến muốn đưa nàng ra ngoài dạo một chút, không biết Lăng phúc tấn có nể mặt mà chấp thuận hay không?” Hiếm khi thấy hắn chịu nói đùa như vậy.
“Ra ngoài? Thật sao Tứ gia?” Lăng Nhã nhìn vào hình ảnh của mình trong mắt của Dận Chân, giọng nói không giấu được sự phấn khởi hào hứng. Vào cửa hào môn sâu tự biển, tuy không bị cấm cản ra khỏi phủ, nhưng nàng cũng hiểu rõ thân phận của mình, chưa từng nghĩ tới việc có một ngày sẽ được bước chân ra khỏi cánh của này để nhìn ngắm cuộc sống bên ngoài.
Dận Chân cũng vui lây vì sự hân hoan của nàng, hắn vén mấy sợi tóc mai đang rũ xuống trước mặt nàng, khẽ cười: “Dĩ nhiên là thật, trừ phi nàng không thích.”
Lăng Nhã nghiêng đầu giấu đi nụ cười trong mắt, nàng nhìn Dận Chân nói: “Có vẻ như tâm tình Tứ gia đang rất thoải mái, có phải đã xong việc ở Hộ Bộ rồi không?”
Dận Chân đứng thẳng người dưới ánh mặt trời vàng rực, huy hoàng chói mắt, khiến Lăng Nhã không dám nhìn thẳng vào. “Cũng chưa hẳn là xong, chỉ tiến triển tốt hơn một chút thôi, hiện giờ đã đòi được bảy tám phần rồi.” Dận Chân nói nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng Lăng Nhã hiểu bảy tám phần đó là như thế nào, nhiêu đó cũng phải hơn một trăm vạn bạc, có thể thu hồi được tới con số đó, Dận Chân phải trải qua biết bao nhiêu là khó khăn, không cần nói cũng có thể hình dung ra được.
Lăng Nhã quay về phòng tháo hết trâm hoa châu ngọc xuống, chỉ mặc một bộ y phục bình thường rồi theo Dận Chân rời phủ, được nhìn lại cảnh nhốn nháo rộn ràng trên phố lớn ngõ nhỏ khiến nàng cảm thấy thân quen, nàng quay đầu qua nhìn Dận Chân, nở một nụ cười mê mẩn: “Cảm ơn Tứ gia.”
Dận Chân không đáp, nhưng lại nắm tay nàng chặt hơn, trên đường đi, thỉnh thoảng Lăng Nhã tò mò ngó nghiêng vào các gánh hàng ven đường, lúc đi ngang qua một nơi, Lăng Nhã bỗng buông tay Dận Chân ra, nói: “Tứ gia, thiếp đi mua vài thứ.”
Lúc nàng quay lại, Dận Chân thấy trên tay nàng cầm một bọc đồ, lúc mở ra mới biết đó là hạt dẻ vừa mới rang xong, Lăng Nhã lấy một hạt còn nóng hổi, vừa thổi vừa bóc vỏ rồi đưa lên miệng Dận Chân, nói: “Nhân lúc còn nóng Tứ gia ăn thử hạt dẻ này đi, xem hương vị thế nào?”
Dận Chân ăn thử một hạt rồi gật đầu: “Ngọt bùi thơm lâu, đúng là rất ngon.”
Lăng Nhã cũng bóc một hạt khác bỏ vào trong miệng, vừa nhâm nhi vừa cảm nhận hương vị giống hệt trước đây. “Lục Cơ thời Tây Tấn từng nói: Hạt dẻ thì đâu đâu cũng có, nhưng chỉ có hạt dẻ ở Ngư Dương mới thật sự ngọt bùi, không đâu sánh bằng. Cao lão bá đã rang hạt dẻ bán ở đây mấy chục năm qua, cũng chỉ chọn đúng loại hạt dẻ được trồng ở Ngư Dương thôi, nên hương vị chục năm như một ngày, vẫn chưa từng thay đổi. Thiếp thân còn nhớ trước đây thiếp thân thích nhất là quấn lấy ca ca tới đây mua một bọc hạt dẻ, rồi trên đường về nhà vừa đi vừa ăn, lúc nào ca ca cũng nhắc không được ăn nhiều quá.”
“Nếu nàng thích, sau này ta sai người mỗi ngày đên đây mua về cho nàng.” Hắn nói, ánh mắt vui vẻ rộn ràng, giờ hắn mới biết thì ra nữ nhân cũng có thể hạnh phúc chỉ vì một bọc hạt dẻ nho nhỏ như thế.
Dịu dàng như ngọc... Lần đầu tiên Lăng Nhã phát hiện, thì ra bốn chữ này cũng có thể dùng để miêu tả Dận Chân, trong thoáng chốc, trên môi Lăng Nhã xuất hiện một nụ cười si mê. Có lẽ, đây mới chính là con người thật của hắn, một người dịu dàng như ngọc, một Tứ A ca khiêm nhường lễ độ; tiếc là lại được sinh ra và trưởng thành ở một nơi toàn là mưu mô và tranh đấu.
Nàng nhắm mắt, chỉ sợ khí nóng trong đáy mắt này sẽ hóa thành giọt mà rơi xuống, đợi đến khi khống chế được rồi, nàng mới mở mắt ra cười: “Không cần đâu Tứ gia, mấy thứ này ăn mỗi ngày sẽ ngán lắm, thiếp thân không muốn phá hỏng kí ức tốt đẹp của mình, cho nên thỉnh thoảng ăn vài hạt mới hay.”
Gió nhẹ nhàng thổi đến, lùa sợ tua nhỏ phất phơ rối loạn trước mặt nàng, Dận Chân giúp nàng vuốt lại, nói: “Vậy cũng được, lúc nào nàng thèm thì cứ nói với ta, ta và nàng cùng đi mua, được không?” Câu này chẳng khác gì một lời hứa hẹn, là lời hứa nàng có thể ra phủ bất cứ khi nào nàng muốn.
Lăng Nhã rất xúc động nhưng không nói gì, chỉ im lặng nắm chặt tay Dận Chân, Dận Chân như đang cho nàng ân sủng lớn nhất, không liên quan tới địa vị vinh hoa, đó chỉ là tình cảm chân thành của một nam nhân dành cho nữ nhân của mình, dù là Niên thị cũng chưa từng có được. Thời khắc này dù có nói gì cũng là vô dụng, nàng chỉ còn cách dùng cả đời để hồi báo ân sủng này của Dận Chân, kiên nhẫn chờ tới khi Dận Chân thật sự buông bỏ được nữ nhân không đáng nhớ kia, Nạp Lan Mi Nhi.
Hai người cứ như vậy mà đi tiếp, lúc ngang qua đoạn đường dẫn tới Triều Dương môn thì thấy tất cả mọi người đều vội vã chạy về đám đông phía trước, Dận Chân kéo một người trong số đó lại hỏi: “Có chuyện gì bên đó vậy?”
Người nọ mang một vẻ mặt đầy hưng phấn, nói: “Ngươi không biết à, Thập A ca đang bày bán gia sản ở Triều Dương môn đó, nghe nói là do không có đủ bạc để trả cho Hộ Bộ nên bị Tứ A ca bức tới mức bán cả đồ vật trong nhà, những thứ đem ra bán toàn là vật trân quý không hà, thậm chí còn có bảo vật do Hoàng thượng ban thưởng nữa, bình thường chúng ta làm gì có được diễm phúc nhìn thấy chúng chứ, giờ có cơ hội thì phải tranh thủ tới ngắm một lần cho thỏa mắt, nếu các ngươi muốn xem thì nhanh lên đi, chậm chân là không có được chỗ đứng tốt đâu.”
Nghe thấy Dận Ngã thản nhiên bày bán đồ vật trên đường, mặt của Dận Chân lập tức đanh lại, nhanh chân tiến về phía đám người đang tụ tập, Lăng Nhã cũng vội vàng bước theo. Còn chưa tới nơi thì đã nghe được một giọng rao thô lỗ cục mịch.
“Nhìn đây, đây chính là lọ hoa mạ vàng từ tiền triều truyền lại, dưới gầm trời này chỉ có vài cái thôi, còn có ngọc bội vàng tráng men và cây san hô cao ba thước này nữa, toàn bộ đều là trân bảo trong cung do Vạn tuế gia ban thưởng đó, hiện tại gia ta* thiếu bạc, các ngươi thấy thích món nào thì hãy nhanh chóng đem bạc tới lấy về đi.”
(*Nhắc lại với mọi người chữ ‘Gia’ nghĩa là bố, ông... ‘Gia ta’ nghĩ là bố mày, ông mày... đại loại là một từ thậm xưng ngôi thứ nhất nhé, trong các chương trước cũng đã dùng.)
“Thập gia, đây chính là Hoàng thượng ngự tứ, ngài dám bán thật sao?” Có người lên tiếng hỏi.
“Gia ta bị người khác bức đến sắp chết rồi, còn có gì mà không dám làm chứ, nếu không được nữa thì gia ta sẵn sàng bán luôn cả tòa phủ đệ này, sao, ngươi muốn mua không? Hai mươi vạn lượng bạc thì lấy; không thì tránh qua một bên, nếu tiếp tục đùa giỡn với gia ta thì ta lập tức chém đầu ngươi.”
Qua khe hở của đám đông, Lăng Nhã nhìn thấy người đang đứng trên kia là một nam nhân vạm vỡ có khuôn mặt chữ điền, thân hình tráng kiện, tin chắc đó là Thập A ca Dận Ngã, hắn không giống Dận Chân cho lắm, chỉ có cái cằm là có nét hao hao mà thôi. Đương kim Hoàng thượng có gần hai mươi vị A ca, trưởng thành cũng đã hơn mười vị, trong đó bốn vị Bát A ca, Cửu A ca, Thập A ca, Thập Tứ A ca có tình cảm cực tốt, đều theo Bát A ca Dận Tự cùng thoái cùng lui.
Lúc này sắc mặt của Dận Chân đã trầm lắng như nước, hắn dùng sức gạt những người đang đứng trước mặt qua một bên, bước thẳng tới trước mặt Dận Ngã, nhìn lướt quá số kỳ trân dị bảo đặt đầy trên đất cùng với một lá cờ giăng ngang với bốn chữ to đùng ‘Bán vật trả nợ’, Dận Chân quát lớn: “Lão Thập, đệ làm cái trò gì vậy hả? Đường đường là A ca mà bày bán đồ ở đây thì còn ra thể thống gì?”
Dận Ngã liếc xéo Dận Chân một cái, giở giọng gàn dở: “Ồ, đây chẳng phải là Tứ ca sao? Sao? Luật nào của Đại Thanh quy định A ca không được phép bày bán đồ đạc vậy? Còn chưa nói tới, giờ ta phải ở đây bán đồ kiếm bạc cũng cảm tạ ơn ban tặng của Tứ ca, nếu không bán mấy thứ này thì lấy đâu ra bạc để trả cho ngươi chứ.”
“Bạc đệ trả không phải trả cho ta mà là trả cho triều đình!” Dận Chân giật phăng ngọc bội trên tay Dận Ngã, nói: “Đi thôi, đi về cùng với ta.”
Dận Ngã trừng mắt phun một bãi nước bọt lên mặt đất, nói: “Đi con khỉ, ngươi chưa từng xem ta là huynh đệ, mắc mớ gì ta phải nghe lời ngươi. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay hễ còn đồ là ta còn bán, Thiên hoàng lão tử tới cũng không ngăn được.” Nói xong hắn rao xa xả: “Ai muốn mua thì nhanh lên, đi ngang qua đây thì không thể không ghé vào hàng này.”
Những người xung quanh phần lớn tới chỉ để xem náo nhiệt, đường đường là A ca mà lại bày bán đồ đạc ở đây, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ, còn mua ư? Những thứ đó đa phần là cống phẩm của triều đình, bá tánh dù có tiền cũng không dám động tới, cất giữ vật phẩm trong cũng chính là tội bêu đầu.
Lăng Nhã chứng kiến cảnh này chỉ biết lặng lẽ lắc đầu, nghe đồn trong các vị A ca theo Bát A ca, Cửu A ca thông minh, Thập Tứ A ca dũng mãnh, chỉ riêng vị Thập A ca này, từ nhỏ đã không thích đọc sách, lại chẳng có bản lĩnh gì lớn, chỉ là một vị A ca rỗng tuếch. Giờ xem ra đúng như thế thật, phàm là người có chút đầu óc thì sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng như vầy, đây vốn là chuyện liên quan tới thể diện của triều đình.