Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ớt Hiểm
“Vương gia, Lý thị thân ở phân vị cao, không biết cảm ơn mà lại giả mang thai tranh sủng, còn hãm hại Lăng phúc tấn, tâm địa quả thật ác độc, với tội lỗi của nàng ta, nếu giam cầm trong Tông Nhân Phủ chỉ e là quá nhẹ, cũng khó khiến người tâm phục.” Đôi môi căng bóng của Niên thị nở rộ như một đóa hoa hồng, xinh đẹp mà lại đầy gai.
“Lăng Nhã.” Dận Chân quay qua nhìn Lăng Nhã, ánh mắt đầy phức tạp: “Nàng ta hại nàng như vậy, nàng nói nên xử trí thế nào cho thỏa đáng?” Đây là câu đầu tiên hắn nói với nàng kể từ lúc nàng bước vào đây tới tận bây giờ.
Đôi mi dài mỏng như cánh bướm khẽ run lên, nàng khôi phục lại nét trầm tĩnh như ban đầu, giọng nói thản nhiên: “Xử trí tội lỗi của thiếp thất là quyền của Vương gia và đích phúc tấn, thiếp thân không dám cuồng ngôn.”
Lời của nàng vốn không sai, nhưng Dận Chân biết, nàng vậy là đang trách mình đã không tin tưởng nàng, vẻ mặt hơi buồn, ánh mắt nhìn Lý thị đang khổ sở dưới kia càng thêm chán ghét, hắn hừ lạnh: “Với tội lỗi của ngươi, dù có xử chết cũng là quá nhẹ.”
“Vương gia!” Tình Dung khóc lớn, bò đến ôm lấy chân Dận Chân: “Chủ tử chỉ nhất thời suy nghĩ sai lầm, cũng không phải là không thể tha thứ, huống hồ chi, chủ tử làm như vậy cũng là vì quá để ý tới Vương gia ngài, cầu xin ngài niệm tình nhiều năm tình nghĩa phu thê, chủ tử lại từng sinh hạ cho ngài một nhi một nữ, mà bỏ qua cho chủ tử, toàn bộ đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ tình nguyện chết thay chủ tử.”
Diệp Tú lòng đầy căm phẫn, nghe vậy thì giao hài tử cho Hồng Ngọc ẵm, sau đó tiến lên nắm lấy tóc của Tình Dung, tát nàng ta hai bạt tai thật mạnh, lớn giọng quát: “Tiểu tiện nhân như ngươi, cùng lắm chỉ là một con chó, có tư cách gì mà đứng đây xin chịu tội thay cho chủ tử của ngươi, đồ tiện nhân, tiện nhân!” Vừa nói, Diệp Tú vừa dùng sức đánh vào mặt Tình Dung, đánh tới mức khóe miệng Tình Dung rướm máu, nhưng nàng lớn tiếng như vậy lại khiến Hoằng Thời khiếp sợ, lại khóc oa oa.
Tiếng khóc của Hoằng Thời khiến mày đẹp của Na Lạp thị nheo lại, nàng nói với Diệp Tú đang buông những ngôn từ thô bỉ, giọng có chút không vui: “Ta biết trong lòng muội muội khó chịu, nhưng cũng nên để ý tới thân phận, nổi giận với một tên nô tài làm gì, còn làm cho tiểu a ca hoảng sợ nữa, còn không mau lui xuống.”
Đợi sau khi Diệp Tú dừng tay, Na Lạp thị mới nhìn Dận Chân, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngài cảm thấy nên định tội thế nào?”
Dận Chân quét mắt qua Lý thị đang khóc không thành tiếng, chần chờ chưa mở miệng, hắn vốn đã muốn định Lý thị tội tử, nhưng lời nói của Tình Dung lại khiến cho hắn do dự, chẳng vì gì khác, ngoài một nhi một nữ kia.
Không gian vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức có thể nghe rõ mồn một tiếng mưa phùn rơi ở bên ngoài, cùng với... tiếng bước chân vội vã.
“A mã! A mã!” Linh Tịch dầm mưa chạy vào, gương mặt ướt đẫm, không biết đâu là mưa, đâu là nước mắt, Linh Tịch vốn đang ngủ, lúc mấy người Cẩu Nhi tới lục soát thì nàng mới tỉnh dậy, dù Cẩu Nhi không nói nguyên do, nhưng qua sắc mặt của hắn, Linh Tịch linh cảm được nhất định Ngạch nương đã xảy ra chuyện, dù cái gai trong lòng vẫn còn, nhưng nói gì thì người đó cũng là Ngạch nương, mình không thể ngồi yên không màng đến, thế nên nàng mới lén tới đây, núp ngoài cửa, đến lúc lờ mờ nghe thấy Dận Chân muốn xử lý Lý thị, nhịn không được mới chạy vào. Nàng lao thẳng vào lòng Dận Chân, vừa khóc vừa nói: “A mã, người đừng giết Ngạch nương có được không, Linh Tịch cầu xin người, đừng giết Ngạch nương, Linh Tịch... Linh Tịch chỉ có mỗi một Ngạch nương này thôi!”
Nhìn thấy Linh Tịch cầu xin thay mình, Lý thị rơi nước mắt không ngừng, liên tục dập đầu, mong Dận Chân vì Linh Tịch mà tha cho mình một mạng.
“Linh Tịch.” Dận Chân đẩy Linh Tịch ra, lau nước mắt và nước mưa dính đầy mặt, đầy tóc của Linh Tịch, Linh Tịch vốn là một đứa trẻ hoạt bát, từ bé tới giờ hiếm khi khóc nháo, nhưng hiện giờ lại khóc thảm tới như vậy, đúng, dù Lý thị trăm sai ngàn sai, thì trước sau gì cũng là Ngạch nương của nàng, không ai có thể thay thế được, nếu nàng ta chết, đối với Linh Tịch sẽ là sự mất mát mãi mãi không thể bù đắp.
Ánh mắt Na Lạp thị trầm xuống, kéo nhẹ lấy cánh tay của Linh Tịch: “Linh Tịch ngoan, không phải A mã muốn giết Ngạch nương của con, mà do Ngạch nương của con đã làm sai, không trách được người khác.” Dứt lời, nàng quay qua nói với Phỉ Thúy: “Đưa Cách cách xuống thay y phục đi, nấu thêm chén trà gừng đường đỏ, trời lạnh như vậy, cẩn thận coi chừng đổ bệnh.”
“Ta không cần.” Linh Tịch hất tay Na Lạp thị ra, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay áo của Dận Chân, nức nở: “A mã, cầu xin người, cầu xin người tha cho Ngạch nương có được không?”
Ôn Như Ngôn ở bên dưới âm thầm lắc đầu, thương cho hài tử vô tội, dù Lý thị tội lớn tới đâu, thì Linh Tịch cũng chẳng làm gì sai, giết nàng ta, đối với Linh Tịch mà nói, là thật sự quá tàn nhẫn.
Dận Chân cân nhắc rất lâu, xoa xoa gương mặt ướt đẫm của Linh Tịch, nói: “Ngoan, đi theo Phỉ Thúy xuống thay y phục đi đã.” Linh Tịch chưa kịp phản ứng thì hắn đã nói tiếp: “A mã đồng ý với con, sẽ không giết Ngạch nương của con; nhưng con cũng phải hứa với A mã, phải nghe lời, không được náo loạn nữa.” Lời của hắn khiến cho mấy người Niên thị đồng loạt chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Linh Tịch gật đồng đồng ý thật nhanh, như sợ Dận Chân sẽ đổi ý, dù còn lo lắng cho Lý thị, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Phỉ Thúy.
Đợi Linh Tịch đi rồi, Lý thị mới dập đầu tạ ơn không ngừng, Dận Chân phất tay thờ ơ nói: “Đừng vội tạ ơn, ta chỉ hứa với Linh Tịch là tha chết cho ngươi, chứ không có nói là không truy cứu sai lầm của ngươi. Tội chết có thể tha, tội sống khó tha, sau này, ngươi hãy trải qua nốt quãng đời còn lại trong Tông Nhân Phủ đi.” Dứt lời, hắn liền gọi người vào, lúc này, ánh mắt Na Lạp thị chợt lóe lên, mang theo vài phần thương tiếc: “Vương gia, ngày mai hãy đưa Lý thị tới Tông Nhân Phủ, giữ nàng ta lại đây một đêm để trò chuyện với Linh Tịch đi.”
“Cứ theo ý nàng.” Buông xong câu này, Dận Chân đứng dậy rời đi, không thèm nhìn Lý thị thêm một cái nào, lúc đi ngang qua Lăng Nhã, bước chân hắn khựng lại một nhịp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có một tiếng thở dài theo hơi gió lạnh lướt qua tai Lăng Nhã.
Dận Chân đi rồi, Dận Tường, Dung Viễn và các vị nữ nhân cũng lần lượt rời đi, đợi đến tận khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lăng Nhã, Na Lạp thị mới bước xuống, cầm lấy bàn tay lạnh của Lăng Nhã, ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay có thể trả lại trong sạch cho muội muội, cuối cùng ta cũng đã yên tâm, mấy ngày nay muội muội phải chịu oan ức rồi.”
Tam Phúc đứng bên cạnh nói xen vào: “Mấy hôm nay, chủ tử vì chuyện Lăng phúc tấn bị cấm túc mà ăn ngủ không yên, hao tâm tổn trí.”
Có lẽ do sức khỏe không tốt, nên mấy ngón tay của Na Lạp thị cũng lạnh không kém gì Lăng Nhã, nàng liếc Tam Phúc một cái, tỏ vẻ không hài lòng: “Không được nói bậy, lui xuống đi!”
“Đa tạ đích phúc tấn quan tâm, thiếp thân không sao.” Trước sự quan tâm rõ mồn một của nàng ấy, Lăng Nhã cảm thấy ấm áp trong lòng, ở một nơi ta gạt người người gạt ta như Ung Quận vương phủ này, ngoài Ôn Như Ngôn ra, cũng chỉ có mỗi Na Lạp thị thiệt tình đối tốt với nàng.
Na Lạp thị vỗ vỗ lên tay của Lăng Nhã, khẽ thở dài: “Ta biết trong lòng muội đang nghĩ gì, haizz, tình huống ngày hôm đó, ai ai cũng khó tránh được hoài nghi, muội cũng đừng giận Vương gia.” Thấy Lăng Nhã gật đầu, nàng lại tiếp: “Thôi, quay về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta bảo phòng bếp hầm tuyết cáp táo đỏ đưa tới cho muội tẩm bổ thân mình.”
Lăng Nhã tạ ơn xong thì xoay người rời đi, ngoài trời mưa phùn vẫn kéo dài, Mặc Ngọc bung dù che cho Lăng Nhã, tạo ra một khoảng trống không có giọt mưa nào...