Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kinh Hồng Vũ vốn đã thất truyền từ rất lâu, chỉ sau một đêm liền danh chấn thiên hạ. Các giáo phường nhanh chóng phổ biến, thậm chí trong mấy gia đình quan lại hiển hách cũng rèn luyện cho mấy vũ cơ nhuần nhuyễn điệu múa này. Huyền Lăng càng sủng ái Nhu Tắc hơn trước, mỗi ngày tan triều đều chạy đến Cam Tuyền cung, khi thì đàm luận thơ phú, lúc lại kẻ đánh đàn người xướng vũ, sớm tối đồng lòng, ân ái triền miên.
Đế hậu kiêm điệp tình thâm, nhóm phi tần ở hậu cung ngày đêm mỏi mắt ngóng trông. Mùa đông năm nay rét mướt, lại thêm mấy cỗ giấm chua nổi lên tứ phía. Chu Nghi Tu thấy bọn họ đến Chiêu Dương điện than thở mãi mà nhàm chán, liền chọn một ngày rồi cùng Tiễn Thu và Hội Xuân ra ngoài giải sầu.
Mai đỏ nở rộ, mùi hương lan tỏa khắp Ỷ Mai Viên. Chu Nghi Tu dừng bước tại nơi này. Hoa đẹp quá, tựa như vầng mây đỏ trên trời, rợp bóng vườn cây. Đáng tiếc, cảnh sắc dù có rực rỡ đến đâu cũng không xua đi được nỗi hận của nàng với hai nữ nhân đời trước. Màu đỏ chói lọi ấy như đang khoét sâu vào vết thương cũ trong lòng nàng.
Tiễn Thu thấy thần sắc của chủ tử khác thường, liền nói, “Nếu nương nương thích, nô tỳ sẽ sai người chiết lấy vài cành đem về, đặt trong tẩm điện để nương nương ngắm nhìn mỗi ngày. Nơi này tuyết dày như vậy, nương nương đứng lâu, chỉ e sẽ nhiễm phong hàn.”
Chu Nghi Tu hít một hơi thở thật sâu rồi khẽ lắc đầu, “Bản cung đã lâu không thấy hoa mai nở rộ như vậy... Ngươi chiết lấy vài cành, đưa qua Cam Tuyền cung. Tỷ tỷ vốn yêu thích loài hoa này, chỉ là nàng bệnh lâu ngày, không tiện đi lại nhiều, coi như một chút tâm ý của bản cung đi.”
“Dạ. Nô tỳ sẽ gọi người làm ngay.” Tiễn Thu phúc thân một cái rồi nhanh chóng đi lo liệu.
“Nương nương, bên kia có mấy gốc Ngọc nhị đàn tâm vừa nở, là giống mới được trồng, người có muốn qua đó xem thử không?” Hội Xuân thấy Chu Nghi Tu cứ nhìn vườn mai chăm chú, liền ướm hỏi.
“... Cũng được, theo ý ngươi vậy.” Hội Xuân cẩn thận đỡ chủ tử đi qua những chỗ tuyết đóng thành lớp dày. Cả Ỷ Mai Viên trắng xóa một màu tuyết. Khi mùa xuân đến, tuyết tan thành nước, thấm sâu vào đất, rất có lợi cho mai.
“Hương trung biệt hữu vận. Thanh cực bất tri hàn. Nghịch phong như giải ý. Dung dịch mạc tồi tàn*.” Chu Nghi Tu nhớ mãi bài thơ này, chuyện cũ theo đó mà ùa về trong trí nhớ.”
*Trích từ bài thơ “Mai Hoa” của Thôi Đạo Dung thời Đường.
Hội Xuân không thông hiểu thi thư, nghe chủ tử ngâm vịnh bài thơ với giọng mang đầy ưu sầu phiền muộn, lẫn trong đó là nỗi thương tâm không thể nào kể xiết cũng không dám xen mồm vào, đành ở một bên cẩn thận đỡ đần.
Bất thình lình, giữa không gian lặng im chợt vang lên tiếng nói của một người trẻ tuổi, “Hiếm khi nghe được có người biết thưởng thức hoa mai như vậy, bổn vương thực muốn gặp mặt một lần.”
Hội Xuân cao giọng trách mắng, “Ai đó?! Còn dám lén lén lút lút, quý phi nương nương đang ở đây, sao không dám ra bái kiến hả?”
“Tiểu vương đường đột rồi, không biết quý phi tẩu tẩu giá lâm, mong tẩu tẩu thứ lỗi cho.” Huyền Thanh bước đến gần Chu Nghi Tu. Lúc này, y mới có chín tuổi, vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con, nhưng những cử chỉ, hành động đã có phong phạm của một vị vương gia tự tại sau này.
Chu Nghi Tu cười hiền, “Hóa ra là Thanh Hà vương, sao hôm nay đệ không ở Ngưng Huy đường cho ấm áp, lại chạy đến Ỷ Mai Viên lạnh lẽo này làm chi?”
Mẫu thân của Huyền Thanh là Thư Quý phi Nguyễn thị, sớm đã xuất cung tu hành, để y lại cho Thái hậu nuôi dưỡng. Y là đứa con được sủng ái nhất của tiên đế, Nguyễn thị ngày trước làm như vậy cốt để bảo toàn tính mạng cho y.
Huyền Thanh nắm cành mai trong tay rồi nói, “Đệ định chiết lấy vài nhánh mang đến cho Thái hậu, nào ngờ đi lại một hồi mới nhận ra mình đã lạc đường. May thay gặp được Quý phi tẩu tẩu, nếu không, e là đêm nay, tiểu vương phải ở lại chỗ này rồi.”
Tuy rằng Huyền Thanh hiện tại chưa trưởng thành, nhưng Chu Nghi Tu thân là phi tần, không thể tùy tiện trò chuyện với nam tử khác. Y nói chuyện thân thiết như vậy, nếu ngày sau Huyền Lăng có hỏi tới, nàng cũng không biết phải nói làm sao.
“Lục vương là người con hiếu thảo, ắt hẳn Thái hậu rất vui.” Nghi Tu gật đầu khen ngợi.
“Đa tạ Quý phi tẩu tẩu đã khích lệ. Phải rồi, ban nãy vô tình nghe được Quý phi tẩu tẩu ngâm vịnh vài câu thơ hay, phải chăng tẩu rất yêu thích hoa mai?”
Chu Nghi Tu khẽ lắc đầu, “Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi, không thể nói là yêu thích được.”
“Hóa ra là như vậy, tiểu vương hiểu lầm rồi.” Huyền Thanh nghe Nghi Tu nói vậy, sự hứng thú trong lòng liền giảm đi hơn phân nửa. Y thở dài, “Trời không còn sớm nữa, tiểu vương không quấy rầy nhã hứng của Quý phi tẩu tẩu, tiểu vương phải về Di Ninh cung ngay, kẻo Thái hậu lo lắng.”
“Giang Phúc Hải, tuyết rơi khá dày, ngươi đưa lục vương về đi.” Chu Nghi Tu phân phó.
“Nương nương, lục vương này cũng thật có lòng, không uổng công Thái hậu và Hoàng thượng hậu đãi y.” Hội Xuân thấy Huyền Thanh đi rồi mới dám nói.
Chu Nghi Tu cười trừ. Nếu Huyền Lăng biết được ngày sau Huyền Thanh cho hắn đội nón xanh*, thử hỏi hắn có còn hậu đãi y nữa hay không? Cái gì mà tình huynh đệ cơ chứ, chỉ là chưa xuất hiện mâu thuẫn mà thôi, bằng không, hắn hà tất gì phải ban rượu độc cho y hồi kiếp trước?
Trở về Phượng Nghi cung, thấy Tiễn Thu sốt ruột vô cùng, Chu Nghi Tu vội hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Tiễn Thu vội nói, “Nương nương, Hoàng hậu nương nương vừa phái người tới. Đại Hoàng tử bị đưa đi rồi!”
“Cái gì?!” Chu Nghi Tu không kìm được cơn giận dữ, “Đi Cam Tuyền cung!” Muốn làm người tốt cũng không yên! Chu Nhu Tắc! Nàng ta cho rằng nàng sẽ cam tâm sao?!!!