Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mai quý nhân nhịn không được, quỳ gối xuống đất ôm lấy chân Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp mang thai 8 tháng, đột nhiên sinh non, lại sinh ra một hài tử như vậy đến mức bị Hoàng thượng chán ghét. Thần thiếp vẫn không dám oán trời trách đất, chỉ nghĩ do mệnh mình phúc bạc mà thôi, nay nghĩ lại kỹ, nguyên lai đã có người âm thầm bố trí như vậy, mưu hại thần thiếp và hài tử của Hoàng thượng. Hoàng thượng, Hoàng thượng, hài tử chúng ta chết thật đáng thương, nó sinh ra ngay cả câu nói “Ngạch nương” cũng chưa kịp kêu lên, ánh mắt cũng chưa mở to để nhìn thế gian này, vô duyên vô cớ mà mất đi như vậy. Hoàng thượng, cho dù thần thiếp ở tại Vũ Hoa các niệm trên ngàn vạn biến Hướng sinh chú nhưng hài tử chết oan khuất như vậy thì cũng sẽ không chịu đi về cực lạc đâu ạ!”
Mai quý nhân khóc lóc thật thương tâm, ở đây không có ai là không buồn rầu, Di quý nhân cũng cắn khăn tay khóc lóc không thôi. Triệu Thái y nói: “Mai quý nhân chớ thương tâm. Theo vi thần và Hứa thái y thấy cái người hại nương nương ngay từ đầu đã dùng chu sa thủy ngân rất cẩn thận, cơ hồ là muốn thuốc chậm rãi tác động đến thai nhi cho nên thai nhi nương nương mới kéo dài đến 8 tháng sau đó mới sinh non, đối với Di quý nhân, cái người kia dường như lớn mật, dùng thuốc rất nhiều cho nên mới khiến Di quý nhân mang thai 4 tháng thì đã chết trong bụng”.
Di quý nhân rốt cuộc nhịn không được, khóc rống lên: “Hoàng hậu nương nương tra được nhiều điều như vậy, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương nói cho thần thiếp biết một tiếng, rốt cuộc là ai đã mưu hại hài tử thần thiếp?”
Thần sắc Hoàng hậu tối tăm nhìn Hoàng đế rồi định thần lại nói: “Không chỉ có các muội mà ngay cả bổn cung cũng rất muốn biết, cái người có tâm ác độc ở trong hậu cung này là ai và mưu hại long thai đến cùng là vì lý do gì? Cho nên lúc bổn cung cho triệu tập các muội đến đây thì đã lệnh cho Tố Tâm mang theo người ra bên ngoài tra xét, sẽ có tin tức sớm mà thôi”
Hoàng hậu còn chưa dứt lời thì Tố Tâm đã mang theo người vội vàng tiến vào, vén áo thi lễ nói: “Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tỳ đi làm công đạo, quả nhiên ở trong cung một vị tiểu chủ tìm được một bao đựng chu sa, thỉnh Hoàng hậu nương nương xem qua”
Hoàng hậu đem bao chu sa kia tới trước mặt Hoàng đế: “Hoàng thượng ngửi cái bao đựng chu sa này có dính mùi gì không?”
Hoàng đế nhẹ nhàng ngửi, đồng tử trong mắt chợt co chặt lại, hắn thất thanh nói: “Là mùi trầm hương! Nhàn phi, trong cung chỉ có nàng dùng trầm hương này!”
Trong lòng Như Ý kinh hãi, thấy Hoàng đế chỉ nhìn chằm chằm vào mình, kìm lòng không được vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp thật sự không biết, lại càng không biết trong cung có cái bao chứa chu sa này!”
Hoàng hậu nhắm mắt thở dài một tiếng: “Tố Tâm, ngươi nói đi!”
Tố Tâm nói: “Hoàng thượng nói không sai, nô tỳ đã đến Diên Hi cung của Nhàn phi nương nương và thấy trong tủ có bao chu sa này. Lúc đó nô tỳ bên cạnh Nhàn phi nương nương là A Nhược còn cản trở, không cho nô tỳ mở ra xem, sau khi xem xong, A Nhược cũng thấy cảm kích cho nên liền cùng nô tỳ đến đây”.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Không cần truyền A Nhược, Nhàn phi, muội hãy xem những người này, muội có nhận ra không?”
Như Ý quay đầu nhìn lại, đã thấy đứng phía sau Tố Tâm là hai tiểu thái giám, hiển nhiên là bọn họ vừa từ Thận Hình tư đi ra, trên khuôn mặt vẫn còn một chút vết thương nhẹ, nhìn không nghiêm trọng lắm. Như Ý lắc đầu nói: “Thần thiếp không biết”
Hoàng hậu cười lạnh nói: “Muội không biết bọn họ nhưng bọn họ lại biết rõ muội. Đây là Tiểu Lộc Tử trong Ngự Thiện Phòng, còn tên kia là Tiểu Phúc Tử trong cung của muội, chuyên quản lý việc nuôi sống cá tôm cho các tần phi mang thai”
Như Ý bình tĩnh nói: “Thần thiếp có nghe qua cái tên Tiểu Phúc Tử nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên thần thiếp thấy mặt hắn, từ trước đến nay đều không biết”
Hoàng hậu lấy bao đựng thức ăn cho tôm cá để trước mặt Tiểu Lộc Tử nói: “Nói đi, là ai sai ngươi dùng chu sa cho tôm cá ăn?”
Tiểu Lộc Tử liếc mắt nhìn Như Ý, ngoài miệng lại cứng rắn: “Nô tài không biết, nô tài thật sự không biết ạ”
“Không biết sao?” Hoàng hậu lạnh lẽo nói: “Lúc ở Thận Hình tư ngươi đã nói ra, bây giờ lại nói không biết sao? Nếu ngươi không chịu nói thì bổn cung sẽ cho ngươi quay về Thận Hình tư ngay lập tức”
Tiểu Lộc Tử vừa nghe thấy ba chữ “Thận Hình tư” thì cả người sợ tới mức phát run lên, liên tục dập đầu xin tha mạng nói: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, Hoàng hậu nương nương tha mạng. Là Nhàn phi nương nương lệnh cho nô tài làm vậy, nô tài thật sự không dám không nghe, Nhàn phi nương nương nói với nô tài nếu nô tài dám chống lệnh thì sẽ giết nô tài và đệ đệ Tiểu Phúc Tử, nô tài chỉ có một đệ đệ là Tiểu Phúc Tử, từ nhỏ đến nay đều sống nương tựa lẫn nhau cho nên nô tài không dám không nghe lời Nhàn phi nương nương ạ!”
Như Ý nhìn hắn nói: “Tiểu Lộc Tử, ngươi hãy nghĩ lại cho kỹ, bổn cung chưa bao giờ gặp ngươi thì sao có thể uy hiếp tính mạng của ngươi và đệ đệ ngươi chứ?”
Tiểu Lộc Tử đau khổ nói: “Nhàn phi nương nương, ngày ấy tại ngoài cửa Ngự Thiện phòng, rõ ràng nương nương đã nói lời này. Nương nương còn nói vì nương nương không có thai nhưng Mai quý nhân và Di quý nhân đều xuất thân đê tiện mà lại mang long thai, quả thật khiến cho tổ tiên Ô Lạp Na Lạp thị chê cười nương nương nương! Nương nương đã nói ra lời uy hiếp đó, còn nói nô tài nếu không làm thì nương nương sẽ giết ngay Tiểu Phúc Tử, sau đó nương nương sẽ tìm người khác làm việc này, nô tài bất đắc dĩ mới đồng ý mà thôi”
Một tiểu thái giám tên Tiểu An Tử cũng khóc nói: “Nhàn phi nương nương, ngày đó nương nương đến Nội vụ phủ tìm nô tài, muốn nô tài dùng ít chu sa làm thành cây nến đưa đến Diên Hi cung. Nô tài sau đi đưa nến đên thì đã ban thưởng cho nô tài 30 lượng bạc. Nô tài cứ nghĩ nô tài làm nến cho nương nương dùng, ai ngờ nương nương dùng nó để đi hại người khác”
Như Ý tức giận đến cả người ngẩn ngơ, ngực phát ra từng đợt nóng lạnh, phảng phất như rơi vào một cái hố sâu không đáy, chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh càng ngày càng lạnh, Tuệ quý phi khẽ cười một tiếng nói: “Cái này khó trách Nhàn phi! Bổn cung cũng cảm thấy kỳ quái, Kinh Trập ngày đó Di quý nhân gặp phải rắn độc nhưng sao Nhàn phi cô có thể đến cứu kịp thời được chứ, Di quý nhân cảm động đến rơi nước mắt vì chuyện này cho nên mới đến Diên Hi cung của cô mà ở, không phải nhờ duyên cớ này để cô xuống tay sao?
Như Ý tức giận nhìn thẳng nàng nói: “Tuệ quý phi nói cẩn thận. Nếu mọi chuyện đều do muội muội có ý định gây nên thì đáng lý ra phải cách xa Di quý nhân càng xa càng tốt mới để không bị người khác nghi ngờ, vì sao muội muội lại ngu xuẩn dám đưa muội ấy đến Diên Hi cung cùng ở mà để người khác nghi ngờ chứ?”
“Nghi ngờ sao?” Tuệ quý phi cười nhạo một tiếng, “Vì trong bụng cô trống trơn cho nên khi nhìn thấy người khác mang thai cho nên mới không thể dễ dàng bỏ qua mà gây ra chuyện hãm hại đó chứ sao?”
Như Ý cơ hồ chán nản, cố gắng nhẫn nhịn nộ khí, lạnh lùng nói: “Trong bụng Tuệ quý phi cũng trống trơn, quý phi nhất định phải nói ra tâm tư của bản thân mình như vậy sao?”
Tuệ quý phi bình sinh hận nhất là người khác nói mình không có con, bất giác sắc mặt thay đổi, giọng căm hận nói: “Cô…”
Không khí chợt im lặng, Hoàng đế hơi nhắm mắt, hắn nhẫn nhịn một lát, nói: “Được rồi, các nàng đừng tranh chấp như vậy. Hoàng hậu, nếu chỉ có Tiểu Lộc Tử làm chứng, chỉ sợ không đủ thuyết phục”
Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nói: “Hoàng thượng nói đúng. Thần thiếp cũng hiểu được nếu nghe một bên nói thì sẽ không dễ tin cho nên mới lệnh cho Tố Tâm đưa A Nhược đến đây, Hoàng thượng có nhớ Tố Tâm vừa mới nói A Nhược muốn ngăn cản điều tra không? Thần thiếp vẫn muốn tra hỏi cái người hầu hạ thân cận bên cạnh Nhàn phi”. Nàng quay đầu nhìn Tố Tâm: “A Nhược có đưa đến không?”
Tố Tâm nói: “Đang ở ngoài điện hầu ạ”
Như Ý nhìn thần sắc A Nhược khiêm tốn đi vào, không thể hiện chút thái độ bất an nào, trong lòng nàng cũng bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. A Nhược là người theo hầu hạ nàng nhiều năm, nàng hiểu rõ A Nhược không có làm chuyện gì thì trong tâm cũng không có hoảng loạn cho nên nàng cần gì phải lo lắng chứ? Nhưng trong tận đáy lòng, Như Ý vẫn có một phần bất an, cuối cùng là ai đã đem bao chu sa này bỏ trong ngăn tủ ở Diên Hi cung chứ?
Người bên ngoài thì sẽ không hiểu nhưng chính nàng lại hiểu rất rõ, mùi trầm hương rất nhẹ, nếu giả sử có bao chu sa này được đặt trong cung, tất nhiên sẽ có mùi khác lạ trong cung thì cũng dễ dàng biết được, như vậy là ai có thể làm được việc thần không biết quỷ không hay như vậy chứ? Lòng nàng phức tạp như loạn ma, còn đang phân vân thì A Nhược đã tiến tới, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn phúc, Hoàng hậu vạn phúc, cái vị nương nương vạn phúc”
Hoàng hậu nói: “Hôm nay không cần những nghi thức xã giao như vậy. Bổn cung chỉ hỏi ngươi, lúc Tố Tâm đi đến Diên Hi cung điều tra, vì sao ngươi lại muốn ngăn cản, còn không cho vào tẩm điện?”
Trên mặt A Nhược chợt lóe lên một tia đau thương, nói: “Nô tỳ hầu hạ Nhàn phi nương nương cho nên mọi chuyện đều vì nương nương mà chuẩn bị thỏa đáng”
“Chuẩn bị cái gì?”
Sắc mặt bi thương trên khuôn mặt A Nhược bỗng nhiên biến mất, nàng quay đầu nhìn Như Ý dập đầu ba cái nói: “Nương nương, nô tỳ hầu hạ nương nương đã được 8 năm, 8 năm nay không thể nói là không tận tâm tận lực nhưng kể từ lúc nương nương vào hậu cung, tính tình nương nương bất thường, nương nương luôn khiến nô tỳ đi làm những chuyện mà nô tỳ không muốn làm. Nô tỳ biết, nương nương là chủ tử nô tỳ, nô tỳ chỉ có thể vì nương nương mà đi làm nhưng lúc nô tỳ đi làm việc nương nương ra lệnh thì trong lòng không thấy dễ chịu, hôm nay chuyện đã đến nước này, nô tỳ cũng không còn cách nào khác đành phải nói ra những gì mình biết mà thôi”.
Như Ý càng nghe càng cảm thấy bất thường: “A Nhược, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
A Nhược quay đầu lại không nhìn nàng mà chỉ nhìn Hoàng đế và Hoàng hậu nói: “Nô tỳ biết Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn hỏi cái gì, nô tỳ nhất định sẽ nói rõ. Từ lúc Mai quý nhân mang thai, Nhàn phi nương nương thường xuyên thương cảm, vui buồn thất thường, thường thương tiếc tuy rằng được nuôi nầng Đại a ca nhưng lại không có con riêng của mình. Mai quý nhân có thai, nhận được sủng ái, nương nương càng ngày càng hận cho đến một ngày nương nương lệnh cho nô tỳ đến Bảo Hoa điện lấy ít chu sa về”
Tuệ quý phi nói: “Nhàn phi đột nhiên lệnh cho ngươi đi lấy chu sa, ngươi cũng không thấy nghi ngờ sao?”
A Nhược lắc đầu nói: “Nô tỳ làm sao nghĩ đến chuyện này được chứ. Lúc ấy Nhàn phi nương nương chỉ nói dùng chu sa vào việc sao chép kinh văn cần phúc, hy vọng chính mình sớm có hài tử. Có lần nương nương đưa nô tỳ đi vấn an Mai quý nhân, nương nương lặng lẽ đến chậu than trong cung Mai quý nhân đổ chút chu sa, cũng bởi vì màu sắc chu sa giống với Hồng La Thán, chậu than lại nhỏ cho nên không ai phát hiện ra. Chỉ là mỗi lần đi, nương nương đều làm như vậy, vài lần sau nô tỳ liền thấy kỳ quái, mấy ngày sau nương nương đột nhiên muốn đi đến Ngự Thiện phòng, liền cho nô tỳ đi theo đứng ngoài cửa Ngự Thiện phòng, nô tỳ loáng thoáng nghe nương nương phân phó Tiểu Lộc Tử ở Ngự Thiện phòng cái gì dùng chu sa, dùng thức ăn cho cá cái gì đó, lúc đó Tiểu Phúc Tử, Tiểu Lộc Tử lập tức khóc lóc mà vâng lệnh. Nô tỳ thấy hoảng sợ, liền hỏi nương nương lấy chu sa làm cái gì, nương nương không cho nô tỳ hỏi nhiều, còn lệnh cho nô tỳ đến Bảo Hoa điện lấy thêm”
Trong lòng Như Ý xuất hiện một trận kinh lạnh, sắc mặt nàng tái nhợt trong rất khó coi, nàng không thể tin được A Nhược sẽ nói ra những lời đó bằng giọng điềm tĩnh tự nhiên như vậy. A Nhược tiếp tục nói: “Từ lúc Mai quý nhân sinh hạ tử thai, Nhàn phi nương nương ngoài miệng tuy không nói nhưng nô tỳ hầu hạ nương nương nhiều năm thì biết rõ nương nương rất vui vẻ. Sau này Di quý nhân lại mang long thai, nương nương và Di quý nhân cũng không phải thân thiết nhưng lại thấy Di quý nhân xuất thân là cung nữ mà lại có hài tử, trong khi đó nương nương lại không có cho nên liền sinh ra ý hận. Ngày đó Di quý nhân gặp rắn độc, nương nương vừa lúc biết thời biết thế cứu Di quý nhân, vốn là muốn mượn cơ hội để có thể đi đến Cảnh Dương cung nhiều hơn, ai ngờ Hoàng thượng lệnh cho Di quý nhân đến Diên Hi cung ở, nương nương thấy ý đồ được thuận lợi. Di quý nhân có thai, Hoàng thượng mỗi ngày đến thăm nương nương cũng đều thăm Di quý nhân, nương nương lại thấy buồn bực cho nên mới xuống tay mạnh như vậy. Nương nương cho rất nhiều chu sau vào Hồng La Thán của Di quý nhân, cũng lệnh cho Tiểu Lộc Tử đi lấy chu sa, cho nên cũng lui tới rất nhiều”
Nhị tâm tức giận đến cả người run rẩy, phẫn nộ quát: “A Nhược, nương nương đối đãi với cô không tệ, cô vì ai mà nói ra những lời không lương tâm mà hãm hại nương nương như vậy chứ?”
A Nhược lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chính là vì ta còn có lương tâm cho nên chịu không nổi cái nội tâm đang trách móc ta, cho dù nương nương đối đãi ta không tệ nhưng ta cũng không thể vì thế mà làm trái lương tâm của mình”
Nhị Tâm giận dữ nói: “Tốt! Tốt lắm! Cô nói ra những lời trái lương tâm, ta và cô đều là người hầu hạ nương nương, sao ngươi nói những lời này mà ta lại không biết chứ, với lại, ngày thường ta vẫn hầu hạ bên cạnh nương nương nhiều hơn cô cơ mà”
A Nhược khinh miệt nói: “Đúng là cô hầu hạ nương nương nhiều hơn ta nhưng ta là hồi môn của nương nương, có chuyện gì nương nương đều nói trước với ta, cô thì biết cái gì chứ? Hơn nữa chuyện âm độc này chẳng lẽ nương nương lại nói hết cho tất cả cung nhân đều biết sao?” Nàng nhìn Như Ý, không chút sợ hãi: “Nương nương, nương nương làm mà nương nương không biết sao? Chẳng lẽ nô tỳ và Tiểu Lộc Tử vu oan cho nương nương sao?”
Như Ý nhắm nghiền hai mắt lại, cố gắng nhịn nước mắt xuống, nói: “Rất tốt, rất tốt, bổn cung không biết ai đã bày mưu tính kế với ngươi mà hãm hại bổn cung như vậy, quả nhiên là tâm đầu ý hợp, đối đáp trôi chảy”
A Nhược khom người nói: “Nương nương muốn trách nô tỳ, nô tỳ cũng đành chịu, nô tỳ biết làm những việc nương nương sai khiến, trong lòng nô tỳ ngày đêm bất an, Di quý nhân thai chết trong bụng, nô tỳ hàng đêm đều gặp ác mộng. Lúc đó còn niệm tình chủ tớ, nô tỳ không dám nói cho người khác biết, nay sự tình bị phát giác, âu cũng là ý trời, nô tỳ không nói không được, nương nương muốn đánh muốn phạt nô tỳ thì nô tỳ đành phải chịu thôi”
A Nhược nói xong, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Lộc Tử. Tiểu Lộc Tử xông lên nói: “Nhàn phi nương nương, nô tài biết nói ra sẽ có lỗi với nương nương nhưng nô tài không biết vì duyên cớ gì mà nương nương lại hại chết hai vị Hoàng tự như vậy. Nô tài… Nô tài..” Hắn nói quanh co hai tiếng, đột nhiên đứng dậy, đập đầu vào chậu đồng lớn trong chính điện, máu tươi vọt bay ra ba thước, hắn hồn lìa khỏi xác, đám tần phi sợ tới mức la hét ầm ĩ.
Mai quý nhân không nói lời nào, xông lên đánh hai tát vào mặt Như Ý, nàng đang còn muốn đánh tiếp thì bị cung nữ kéo lại, trong miệng nàng vẫn còn mắng: “Ngươi đúng là độc ác, còn dám nói người khác vu oan cho ngươi, Tiểu Lộc Tử có thể lấy tính mệnh hắn ra để vu oan cho ngươi sao? Ngươi đã hại chết hài tử trong bụng của ta, giờ lại khiến hắn chết thảm như vậy nữa sao?”
Đầu óc Như Ý choáng váng, trong đầu on gong tiếng kêu, trên mặt nóng rát, khóe miệng có máu chảy ra, đúng là Mai quý nhân xuống tay quá nặng nhưng nàng không cảm thấy đau, chỉ là nhìn thấy trên chậu đồng kia nhỏ xuống từng giọt máu tươi, một giọt rồi lại một giọt. Tiểu Lộc Tử chết được đám nô tài mang ra bên ngoài, trời tiết trong cung ấm áp như vậy nhưng nàng lại chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, chết vô đối chứng, cuối cùng lại chết vô đối chứng!
Sắc mặt A Nhược trắng bệch, nhìn Như Ý nói: “Nương nương nếu hôm nay có điều gì bất mãn với nô tỳ, nô tỳ cũng tự biết không thể sống được nữa, nhất định sẽ đập đầu mà chết như Tiểu Lộc Tử, cũng coi như bảo ân nghĩa nhiều năm của nương nương”. Nàng nói xong, liền muốn chạy đến lư đồng kia mà đập đầu.
Tuệ quý phi nhanh tay lẹ mắt, liền kéo lại nói: “Đã chết một người rồi, bây giờ lại muốn chết thêm nữa sao, chẳng phải đều chết vô đối chứng sao?”. Nàng đi chầm chậm về phía trước, nhìn Hoàng hậu vén áo thi lễ nói: “Hôm nay chuyện ở hậu cung, các tỷ muội đã được hiểu rõ, Nhàn phi mưu hại Hoàng tự, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng và Hoàng hậu vì cái công bằng của Mai quý nhân và Di quý nhân mà xử trí thích đáng xem như an ủi hai vị Hoàng tự đã hàm oan tạ thế”
Hải Lan vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp và Nhàn phi nương nương đều ở chung một chỗ, biết rõ nương nương không phải là người có lòng hại người khác, chắc chắc trong này có mưu đồ, thỉnh Hoàng thượng Hoàng hậu minh giám”
Thuần tần nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp và Nhàn phi nhiều năm bên cạnh nhau, muội ấy đích xác không phải là người như vậy, thỉnh Hoàng thượng Hoàng hậu minh giám”
Hoàng hậu thở dài nói: “Chuyện xảy ra ở hậu cung như vậy, nguyên lai là do thần thiếp không chu toàn. Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Nhàn phi không thể nào chối cãi được nhưng Nhàn phi chung quy cũng là người hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng quyết định thế nào, thần thiếp đều tuân mệnh”
Ánh mắt Hoàng đế chỉ chằm chằm vào vết máu tươi đang rơi xuống trên lư đồng, thanh âm hắn thanh lãnh như băng: “A Nhược, ngươi thật sự muốn tố giác tội lỗi của Nhàn phi sao?”
A Nhược rưng rưng nói: “Nô tỳ tự biết gia đình nô tỳ chịu Hoàng ân, a mã bên ngoài vì triều đình mà cố gắng hết sức nhưng trung hiếu khó bảo toàn, nô tỳ chỉ có thể lấy cái chết đã tạ tội mà thôi”
Trong không khí mang theo sự im lặng và áp lực hòa quyện vào nhau, mùi hoa trong đình viện hòa chung với mùi đất, cơ hồ giống như khiến cho hơi thở không được thông suốt, xa xa không biết có phải là tiếng con ong mật đang đập cánh on gong, mũi châm của con ong kia lợi hại chích vào thân thể, một trận phát ra đau đớn. Như Ý quỳ trên gạch ô kim, đầu gối đau đến mức không thể đứng dậy được, miệng lưỡi nàng khô mà không còn chút lực nào giãy dụa, chỉ còn có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, thẩm ướt khuôn mặt. Thật lâu sau, nàng ngẩng mặt nhìn Hoàng đế: “Hoàng thượng, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, thần thiếp có biện bạch cũng vô ích nhưng mà Hoàng thượng, thần thiếp cho dù có chết cũng chỉ có một câu, thần thiếp không làm việc này”
Hoàng đế không nhìn nàng, chỉ nói: “Nàng cũng biết có đủ nhân chứng vật chứng, bằng chứng vững chắc như núi, trẫm lại không thể không tin tưởng được”. Trên mặt hắn mang vẻ thê thảm và bi thương: “Hình dáng hai long thai kia đã chết như thế nào, trẫm đều chính mắt nhìn qua, cả đời cũng không thể quên được. Như Ý, cho dù nàng không có hài tử thì trẫm vẫn sủng ái nàng, nàng còn có cái gì thấy không đủ mà làm hại hài tử trong bụng tần phi chứ?” Hắn ngẩng mặt, đem nước mắt bi thương và phẫn nộ hòa làm một, giọng điệu lạnh lẽo: “Truyền trẫm khẩu dụ, Nhàn phi Ô Lạp Na Lạp thị tâm ý độc ác, giáng xuống làm quý nhân, giam cầm ở Diên Hi cung, không được xuất nhập cung”
Như Ý tuyệt vọng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, bên trong đôi mắt chứa đầy nước mắt: “Hoàng thượng có nói với thần thiếp rằng thần thiếp cứ yên tâm, nay thần thiếp cũng hết đường chối cãi, chỉ cần cầu Hoàng thượng có thể nhìn rõ mọi việc mà trả lại sự trong sạch của thần thiếp”
Hoàng đế cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Di quý nhân Hoàng thị hôm qua quay về Cảnh Dương cung, Mai quý nhân Bạch thị quay về Vĩnh Hòa cung, tất cả mọi thứ đều như cũ. Còn về phần A Nhược…”Trên mặt Hoàng đế sinh ra vài phần ôn nhu: “Trẫm đã để ý ngươi đã lâu, chỉ là vẫn chưa có cơ hội nói với Nhàn quý nhân. Chuyện lần này cũng do thân bất do kỷ cho nên ngươi đừng tìm đến ý nghĩ nông cạn nữa mà về sau hãy ở lại bên trẫm, hầu hạ trẫm”
A Nhược vui mừng quá đỗi, chỉ có chút sợ hãi nhìn qua Hoàng hậu và Tuệ quý phi. Hoàng hậu thở dài: “Biết sai thì có thể sửa, hơn nữa chuyện lần này đều do Nhàn quý nhân chủ mưu gây nên, A Nhược chỉ là ngại tình nghĩa nhiều năm cho nên không nói rõ mà thôi. Hoàng thượng muốn lưu nàng ta lại bên người hầu hạ, thần thiếp cũng thấy như vậy là hợp tình hợp lý”
Như Ý kinh ngạc nhìn A Nhược xấu hổ, chỉ cảm thấy thiên linh đã bị con người ta xé nát, A Nhược mỉm cười còn chưa lui ra, khóe miệng Gia quý nhân cao ngạo nhếch lên, đứng dậy nói: “Hoàng thượng, chuyện
Nhàn quý nhân mưu hại long thai đã rõ, chỉ là thần thiếp…” Nàng đè bụng của mình lại, vui sướng nói: “Thần thiếp đã mang long thai hơn một tháng, thật sự sẽ không sống chung được với Nhàn quý nhân, may mắn thay Hoàng thượng đã giam cầm muội ấy, thần thiếp mới dám an tâm ở trong cung dưỡng thai”
Hoàng đế đang bi thương và tức giận thì liền bị nụ cười của nàng làm mất đi, hắn tiến lên cầm chặt tay Gia quý nhân nói: “Nàng nói thật sao?”
“Thần thiếp không dám vọng ngôn, chỉ là trong cung xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp không dám nói ra mà thôi” Gia quý nhân cười đắc ý, nắm tay Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, thần thiếp sợ bị người khác làm hại cho nên thỉnh Hoàng thượng cho phép thần thiếp ở phía sau Dưỡng Tâm điện Hoàng thượng, lấy chính khí của Hoàng thương mà xua đuổi âm tà, bảo hộ long thai”
Hoàng đế hoan hỉ tươi cười, tất nhiên là không có gì là không cho phép, hài tử của Gia quý nhân vừa đúng xua tan chuyện hai hài từ trước, cuối cùng mọi người cũng rời đi, chỉ là không ai để ý đến Như Ý đang tuyệt vọng và bất lực. Nàng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đây là ngày xuân tháng 3 nhưng nàng lại rõ ràng thấy cảm giác, mùa xuân của nàng đã rời bỏ nàng rồi.
Như Ý ngồi một mình ở trong điện, cứ nhìn vào chiếc gương đồng để nhìn dung nhan chính mình, không ngờ mình đã tiều tụy như vậy, cung nhân ở Diên Hi cung đã bị lấy đi hơn phân nữa, trong lư hương mùi trầm hương cũng đã hết mà không ai đến thay mới, chỉ còn lại một chút tro tàn lạnh lẽo như chính lòng của nàng bây giờ, vỡ tán thành bột mịn, không biết sẽ có ngọn gió nào đến mà thổi bay tiêu tán đi.
Hải Lan im lặng không chút tiếng động đi vào, thay Như Ý chải lại mái tóc rối bời, nói: “Tỷ tỷ chớ nên nản lòng thoái chí, Hoàng thượng chỉ giáng tỷ tỷ xuống làm quý nhân, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng vẫn có tỷ tỷ. Chuyện này tuy rằng chứng cứ vô cùng xác thực nhưng cũng không phải không có chút khả nghi, đợi Hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo thì sẽ khôi phục lại vị phân tỷ tỷ, thả tỷ tỷ ra ngoài mà thôi”
Như Ý chậm rãi lắc đầu nói: “Vô ích thôi”
Đúng là vô ích, cái gọi là nhân chứng thì Tiểu Lộc Tử đã chết, hắn chết đều do nàng bức bách, mà chỉ còn một nhân chứng còn sống duy nhất là A Nhược. Hải Lan nói: “Vậy A Nhược…”
Như Ý buồn bã nói: “Muội cũng biết A Nhược sẽ không quay đầu được đúng không? Hôm nay nàng ta ở Trường Xuân cung bình tĩnh mà nói ra những lời sắc bén đầy cẩn thận kia, ta đã biết A Nhược đã muốn đưa ta vào chỗ chết. Hơn nữa bây giờ nàng ta đã hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện, ai muốn tiếp cận nàng ta thì cũng không phải chuyện dễ”
Hải Lan do dự nói: “Nhưng bây giờ cũng chỉ có A Nhược là nhân chứng duy nhất. Muội nghĩ ý Hoàng thượng muốn là không cho nàng ta chết như Tiểu Lộc Tử, để có thể tra hỏi sự tình cho nên mới lưu lại Dưỡng Tâm điện mà thôi”.
Như Ý nản lòng thoái chỉ nói: “Cái gì cũng được. Nha đầu kia vẫn còn tâm khí cao ngạo, ta lại không biết nàng ta còn có bản lĩnh như vậy thế nhưng bây giờ ta cũng không nghĩ ra được cái người cùng cấu kết với nàng ta làm ra chuyện này là ai!”
Hải Lan nhìn bốn phía thanh tịnh lạnh lẽo, cũng không có người bên cạnh hầu hạ, liền nói: “Tỷ tỷ suy đoán A Nhược có cấu kết với ai?”
Như Ý trầm ngâm nói: “Hoàng hậu nương nương đã có Hoàng tử và công chúa, lại là đứng đầu lục cung, theo lý thuyết thì không có ý đồ loại trừ hai hài tử này”
“Nhưng Mai quý nhân thịnh sủng, hài tử của Di quý nhận được xem là đại quý chi thai, không thể không đề phòng”
“Tuệ quý phi và Mai quý nhân không được hòa thuận, thật sự có khả năng Tuệ quý phi hãm hại Mai quý nhân nhưng Di quý nhân và Tuệ quý phi thì lại không có xung đột”
Hải Lan trầm ngâm nói: “Nhưng nếu như lấy hai vị long thai kia để đả kích tỷ tỷ, Tuệ quý phi nhất định làm ra. Mà Gia quý nhân ân sủng ngang với tỷ tỷ và Tuệ quý phi, chẳng sợ lúc Tuệ quý phi bị thất sủng thì nàng ta và tỷ tỷ đều đang chia đều xuân sắc, hôm nay lại vừa đúng nói ra chuyện mình có long thai, khiến Hoàng thượng chuyển nộ thành vui, chỉ sợ Gia quý nhân cũng không phải là người đơn giản”
Như Ý giễu cợt cười nói: “Trong cung muốn sinh tồn thì có ai lại đơn giản chứ? Chỉ là ta không tính toán kỹ càng cho nên mới bị người khác tính kế mà thôi”.
Hải Lan vội la lên: “Có tên Tiểu Phúc Tử kia nữa, hắn là tiểu đệ của Tiểu Lộc Tử, chẳng lẽ hắn không biết gì sao?”
Như Ý nói: “Thận Hình tư đã tra hỏi qua, đúng là hỏi không được điều gì”
Nàng nhìn phía trong sân viện, đào hoa đang vui mừng nở rộ, bên ngoài có tiếng người nói nhỏ nhẹ, đó là cung nhân của Di quý nhân chuyển đồ rời khỏi Diên Hi cung, Như Ý nhìn Hải Lan nói: “Muội có muốn chuyển đi không?”
Hải Lan nói: “Muội đã cầu xin Hoàng thượng cho muội ở lại Diên Hi cung làm bạn với tỷ tỷ”
Thần sắc Như Ý đau khổ, cầm tay nàng nói: “Để làm gì chứ? Lần này không phải cấm túc lần như trước, muội hãy đi ra ngoài đi, ở trong này giam cầm chung với ta thì cũng như chôn vùi chính muội”
Đáy mắt Hải Lan toàn là nước mắt, ngồi trước mặt nàng, nói chân thành: “Muội muội là người ngốc nghếch cũng như là người ngu dốt không hiểu được chu toàn, cho dù có thể ra ngoài thì cũng chỉ bị người khác khi dễ mà thôi, nếu đã như vậy thì muội muội tình nguyện ở đây cùng với tỷ tỷ”
Như Ý nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Hải Lan, nghẹn ngào không nói nỗi câu nào. Bỗng nhiên, nghe tiếng động phía sau, Như Ý quay mặt nhìn lại liền thấy Di quý nhân mặc toàn y phục màu trắng, trên đầu chỉ dùng một cây kim thoa màu trắng, hai má nàng thâm đen và lõm xuống, chỉ có một đôi mắt khô héo, đen đến mức người ta sợ hãi. Nàng từng bước chậm rãi tiến lại gần Như Ý, thanh âm cực nhẹ như một u hồn: “Nhàn quý nhân, nhìn ngươi cùng Hải Lan tỷ tỷ tình hảo hữu thiện như vậy, ta liền nhớ tới thời gian mà ngươi chiếu cố chăm sóc ta, cũng đối đãi với ta rất tốt. Nhưng Nhàn quý nhân, vì sao ngươi lại giả vờ như vậy chứ, lại không chịu bỏ qua hài tử của ta, nếu ngươi không thích ta ân sủng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là được rồi, cần gì phải hại chết hài tử của ta chứ?”
Nàng bước tới thật gần, thanh âm càng thê lương, rốt cuộc cũng đến gần được Như Ý, Di quý nhân vươn tay bóp chặt cổ của Như Ý. Hải Lan nhất thời không đề phòng nàng lại làm như thế, lập tức kéo Di quý nhân lại và hô to: “Người đâu! Mau đến cứu người!”
Hải Lan không ngờ rằng Di quý nhân gầy yếu như vậy nhưng khí lực lại cực lớn, Hải Lan căn bản kéo không ra. Như Ý chỉ cảm thấy cổ họng đau đến từng đợt, cơ hồ không thở nổi. Nàng dùng tay tách mở từng ngón tay của Di qúy nhân, Hải Lan khó khăn lắm mới kéo được bàn tay Di quý nhân ra thì đã thấy Di quý nhân lấy từ trên đầu một chiếc ngân thoa đâm thẳng vào người Như Ý. Hải Lan dùng tay chặn cái ngân thoa lại, nặng nề kêu to một tiếng, có vài giọt máu tươi bay đến khuôn mặt Như Ý. Di quý nhân tựa hồ cũng bị giọt máu kia làm hoảng sợ, nhất thời hành động có chút chậm chạp, ngay lập tức đám cung nhân lôi kéo Di quý nhân ra. Như Ý vội vàng cầm cánh tay Hải Lan xem kỹ, chỉ thấy máu tươi trào ra khỏi da thịt, nàng hoảng sợ không ngừng kêu lên: “Truyền Thái y, mau truyền Thái y!”
Di quý nhân bị đám cung nhân đưa ra ngoài, trong miệng vẫn chửi rủa không dứt rồi khóc lóc, trên cảnh tay Hải Lan chảy máu không ngừng, Nhị Tâm vội dùng chút vải đưa đến băng bó, Như Ý vội la lên: “Thái y không biết khi nào mới đến, để ta thay muội băng bó vết thương để máu khỏi chảy ra nữa”
Hải Lan đau đến mức trong mắt có nước mắt xuất hiện nhưng nàng lại cực lực nhẫn nhịn nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, chỉ là bị thương một chút da thịt mà thôi. Tỷ tỷ không bị Di quý nhân làm sợ hãi chứ?”
Như Ý đau lòng nói: “Muội như vậy thì cái sợ của ta có đáng xá gì chứ?”
Hải Lan cười an ủi nói: “Không có việc gì đâu, chỉ là một chút da thịt bị thương mà thôi, không có thương tổn gân cốt gì cả”
Từng giọt lệ Như Ý rơi xuống, thấm vài miếng vải: “Nhưng bị thương sâu như vậy, nhất định sẽ lưu lại sẹo”
Hải Lan chịu đựng đau đớn, mỉm cười nói: “Cho dù lưu lại cái sẹo nhưng nếu so với tính mạng của tỷ tỷ bị thương thì có đáng xá gì chứ, có phải không tỷ tỷ?”
Cổ họng Như Ý còn lưu lại cái bóp cổ của Di quý nhân cho nên còn cảm thấy đau đớn nhưng giờ phút này đây, cái cảm động trong lòng nàng càng sâu đậm che lấp cái đau đớn kia. Đúng, đã nhiều ngày phong ba nổi lên, thể xác và tinh thần của nàng đều đã mệt mỏi, vô lực chống cự nhưng còn có Hải Lan. May mắn, còn có Hải Lan vẫn ở bên cạnh nàng trong lúc nàng đau khổ, có người để nàng sống nương tựa lẫn nhau. Ba ngày sau Di quý nhân chết bời vì thương tâm quá độ, thêm cái tàn thể hài tử trong bụng không được lấy ra hết, lại dùng thuốc hoa hồng Ngưu Tất cho nên thân thể nàng rốt cuộc chịu không được, đành phải buông tay ra đi. Nghe nói lúc nàng chết, đôi mắt không nhắm lại, đôi mắt chứa đầy tơ máu mà nhìn thẳng lên trời, cái chết của nàng lại khiến cho hậu cung thêm sôi trào hừng hực sau một thoáng yên tĩnh.
Tin tức truyền đến Dưỡng Tâm điện là lúc Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, A Nhược đã đổi phục sức cung nữ, tuy rằng không thể so với hoa quý lúc còn ở Diên Hi cung nhưng lại có phục sức khác đứng trước ngự giá mà hầu hạ. A Nhược thấy Hoàng đế chỉ múa bút mà đã thành thơ, liền đưa đến một đĩa điểm tâm nhỏ và nước trà tiến vào, nàng quay mặt lại nhìn Lý Ngọc bĩu môi. Lý Ngọc biết biết nàng bây giờ đã ở bên cạnh Hoàng đế hầu hạ cho nên có sự phân biệt giữ nàng và Lý Ngọc, Lý Ngọc cũng không biết tình hình Như Ý bây giờ thế nào, chỉ là nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ lui ra ngoài điện.
A Nhược cẩn thận đặt trà bánh trước mặt Hoàng đế, lặng yên không chút tiếng động liền thay Hoàng đế mài mực, thủ thế nàng cực nhẹ, cổ tay vận lực, mực nước đậm nhạt vừa đúng, một giọt cũng không bắn ra ngoài. Hoàng đế chấm mực cười nói: “Khó trách cổ nhân nói khuê tú thiếu nữ đến mài mực thì việc viết thư pháp mới được xem là một lạc thú nhưng chỉ có các ngươi có thể dùng lực vừa phải, mực không sáp không khô mà mang vẻ sáng bóng như vậy”
A Nhược cười nói: “Hoàng thượng quá khen, chỉ là nô tỳ là vì Nhàn phi nương nương… Không, là vì Nhàn quý nhân mài mực đã lâu cho nên quen tay hay việc mà thôi”. Nàng biết lỡ lời, có chút sợ hãi nhìn Hoàng đế: “Nô tỳ lỡ lời”
Hoàng đế chỉ cười nói: “Thật không? Trẫm thích nghe nói chuyện, càng thích ngươi quen tay hay việc”
A Nhược ngượng ngùng cười: “Nô tỳ lo sợ nói nhầm mà khiến Hoàng thượng mất vui”
Khóe mắt Hoàng đế mang theo tiếu ý cực nhẹ, như sắc hoa đào mỏng manh, giống như xuân sắc ngoài cửa sổ tươi đẹp: “Sao có thể như vậy chứ? Ngươi nói gì, trẫm đều thấy thích”
Sắc mặt A Nhược hồng hào, vẫn là nhịn không được hỏi: “Hoàng thượng nói như vậy là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?”
Hoàng đế khó hiểu hỏi: “Cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi lối về?”
A Nhược nói nhỏ: “Hoàng thượng yêu quý Nhàn quý nhân, không nỡ trách tội, bởi vì yêu quý Nhàn quý nhân cho nên ngày xưa nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ quý nhân, nô tỳ là vận đen của Nhàn quý nhân cho nên Hoàng thượng mới thấy thương tiếc nô tỳ”
Hoàng đế thôi cười nói: “Ngày đó ngươi bên vực lẽ phải, chẳng lẽ trong cung có người nghĩ ngươi là vận đen của Nhàn quý nhân sao? Ngươi chính là ngươi, Ô Lạp Na Lạp thị chính là Ô Lạp Na Lạp thị, đã từ sớm không liên quan tới nhau rồi”
A Nhược cúi đầu nói: “Dạ nhưng Hoàng thượng không cảm thấy nô tỳ là người phản bội chủ sao?”
Đáy mắt Hoàng đế thâm thúy nói: “Chỉ cần ngươi bênh vực lẽ phải, không vi phạm hảo tâm thì sẽ không có ai nghĩ phản bội chủ cả”
A Nhược âm thầm buông lỏng một hơi, nhìn Hoàng đế tươi cười, Lý Ngọc tiến vào nói: “Hoàng thượng”
Hoàng đế nhìn hắn thấy hắn mang hàm xúc kinh hoảng, trầm giọng nói: “Có chuyện gì?”
Lý Ngọc nơm nớp lo sợ nói: “Cảnh Dương cung đến báo, Di quý nhân hậu sản mất cân đối cho nên mới vừa qua đời”
Thần sắc Hoàng đế biến đổi liên hồi, cuối cùng khóe mắt lộ ra một chút nước mắt, thở dài nói: “Thật là đáng tiếc. Đi nói cho Hoàng hậu biết Di quý nhân truy phong làm Di tân, hết thảy tang nghi ấn vị chức tần mà an bài, cho Hoàng hậu xử lý”
Lý Ngọc đáp ứng lui đi, A Nhược vội dâng trà đến tay Hoàng đế nói: “Di tần nương nương thật sự đáng thượng, sau khi không còn hài tử cho nên mới bị kích động như vậy, nương nương có chạy đi đến giết Nhàn quý nhân, kết cục lại khiến mình mệt mỏi mà hồng nhan sớm tạ thế, thật sự đáng thương”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Ô Lạp Na Lạp thị tự làm từ chịu, có khiến cho Hải quý nhân cũng bị thương”
A Nhược nhu thuận nói: “Hoàng thượng đừng nóng giận. May mắn thay hiện tại Gia quý nhân đã có long thai, Hoàng thượng yên tâm mới đúng”
Hoàng đế cười nói: “Ngươi chỉ có nhớ thương người khác, vậy còn chính ngươi đâu?”
A Nhược cười si ngốc, quay người đi nói: “Hoàng thượng cứ giễu cợt nô tỳ, nô tỳ có cái gì tốt mà để nhớ thương chứ?”
Hoàng đế lấy chút điểm tâm mà nàng mang đến cắn một cái: “Ngọt lắm”
A Nhược vội hỏi: “Nô tỳ nhớ rõ Hoàng thượng thích ăn cánh hoa hồng chưng nước đường cho nên mới cố ý xuống bếp làm một ít, không biết Hoàng thượng có thích hay không?”
Hoàng đế cười dài nhìn nàng, liền nắm tay nàng nói: “Ngươi còn nói ngươi không đáng nhớ thương nữa chứ? Trẫm thích ăn cái gì ngươi đều ghi tạc trong lòng cơ mà”
A Nhược xấu hổ, đỏ hết khuôn mặt, vội cúi đầu nói: “Hoàng thượng…”
Hoàng đế hôn nhẹ lên tay nàng, cười nói: “Ngọt lắm”
A Nhược càng lúc càng ngượng ngùng, chỉ cảm thấy trái tim đang muốn nhảy dựng, cơ hồ có chút choáng váng. Hoàng đế hôn nhẹ lên tai nàng, nói nhỏ: “A mã của ngươi hiện tại là thủ hạ của Cao Bân đại nhân, theo trẫm thấy a mã ngươi cũng có tiền đồ, không chỉ trị thủy tài giỏi mà làm Tri Phủ cũng có chút danh tiếng. Trẫm sẽ không để ngươi chịu sự ủy khuất… Trẫm tính phong ngươi chức Thường tại, ở tại Khải Tường cung của Gia quý nhân. Phong hào… chữ Thận [慎]*”
*Chữ Thận 慎 có nghĩa là cẩn thận, dè chừng. Đỗ Phủ từng có câu: “Thận vật xuất khẩu tha nhân thư 慎勿出口他人狙 nghĩa là Cẩn thận giữ miệng, (coi chừng) kẻ khác rình dò; hay Tuân Tử cũng từng nói: Tất tương thận lễ nghi, vụ trung tín nhiên hậu khả 必將慎禮儀, 務忠信然後可 nghĩa là Ắt phải coi trọng lễ nghi, chuyên chú ở trung tín, thì sau đó mới được.
A Nhược thấy toàn thân vô lực, liền ngồi xuống trong lòng Hoàng đế, hai tay chạm vào vai hắn, nói: “Có Hoàng thượng chiếu cố, thần thiếp tuyệt không thấy ủy khuất”
Thánh chỉ truyền khắp lục cung, nói Gia quý nhân mang thai cho nên tấn phong thành Gia tần. A Nhược hầu hạ tại Dưỡng Tâm điện, chiếu cố Gia tần có công cho nên phong làm Thận thường tại. Hoàng hậu nhìn thánh chỉ chỉ cười, ở bên cạnh Tuệ quý phi ngắm hoa nói: “Không thể ngờ được nha đầu này lại có tiền đồ như vậy”
Tuệ quý phi hơi có chút không vui: “Theo quy tắc cung nữ nếu được sắc phong thì phải bắt đầu từ Quan nữ tử, đúng là nàng ta may mắn, một bước lên trời”.
“Không phải đây là muội muội coi trọng sao?” Hoàng hậu bẻ một đóa hoa thụy hương đỏ sậm nói: “A mã A Nhược đang làm việc dưới trướng phụ thân muội muội, nghe nói là rất có tài cán, cho nên nữ nhi của hắn ở trong cung không phải có chút phá lệ sao? Thừa chút cơ hội liền bị Hoàng thượng điều đến ngự tiền hầu hạ, không chừng sẽ thò cánh tay ôm chặt lấy Hoàng thượng. Quy tắc tổ tông từ trước do tiên đế định đoạt thì nay Hoàng thượng sửa lại thì cũng không có gì khó”
Tuệ quý phi nói: “Ôm chặt cỡ nào thì cũng chỉ là thường tại, thần thiếp không tin nàng ta có thể bay lên trên trời.”
Hoàng hậu mỉm cười, đưa đóa hoa thụy hương vào trong tay Tuệ quý phi, cười nói: “Hoa lành đã ở trong tay muội muội, dĩ nhiên muội muội đã nắm chắc phần thắng, không cần lo lắng thừa thãi nữa, chúng ta vẫn là cần chút tâm tư xử lý hậu sự Di tần thỏa đáng, cũng khiến Hoàng thượng có thể an ủi đôi chút mà thôi”
Ngày đó gặp mặt Thái hậu, Hoàng hậu đem chuyện cái chết của Di tần kể lại tường tận, không chút giấu diếm, Thái hậu ngồi ở Noãn các, dùng tay vuốt ve một bồn hoa Đinh Hương nói: “Hoàng hậu xem, Phúc Gìa thay ai gia trồng một chậu hoa Đinh Hương này, Hoàng hậu thấy thế nào?”
Hoàng hậu đang bẩm báo chuyện công việc trong cung, đột nhiên nghe Thái hậu nói ra câu đó, vội cười nói: “Phúc cô cô hầu hạ Thái hậu nhiều năm, biết rõ tâm ý Thái hậu cho nên bồn hoa Đinh Hương nhất định rất thích hợp tâm ý Thái hậu”
Thái hậu khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Phúc Gìa, lấy cây kéo đến đây”
Phúc Gìa dâng cây kéo đến, Thái hậu cắt vài chi tiết dư thừa nói: “Bây giờ nhìn đã thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn lúc nãy”
Hoàng hậu vội nói: “Nhi thần nhãn lực không bằng Hoàng ngạch nương cho nên không nhìn mấy đoạn dư thừa kia”
Thái hậu cười nhẹ: “Hoàng hậu, Hoàng hậu có biết tại sao ai gia thích cái bồn hoa Đinh Hương này không? Lúc hoa Đinh Hương khai nhị sắc, có tử có bạch, cũng như trong cung có người được sủng ái cao hứng, thì cũng có người thất sủng thương tâm, lần này chuyện Mai quý nhân bị mất hài tử, mẫu tử Di tần đều mất, Nhàn quý nhân cũng chịu trách phạt giam cầm ở Diên Hi cung, những người này thương tâm đến chết, cò n bên kia Thận thường tại liền nhảy lên Long Môn [Cửa Rồng], nhận được sủng ái, Gia tần cũng mang long chủng nhưng Hoàng hậu có nghĩ tới việc kể từ đó mà trong hậu cũng đã mất đi cân bằng chi đạo không?”
Hoàng hậu vội khom người nói: “Nhi thần lắng nghe Hoàng ngạch nương giáo huấn”
Thái hậu ôn hòa nói: “Gia tần có hỉ tất nhiên là đáng vui mừng, Mai quý nhân mất con cũng đúng là người thương tâm, Nhàn quý nhân bị giam cầm nhưng Tuệ quý phi vẫn chưa nhận được sủng ái lại, luôn bị Hoàng thượng lạnh nhạt. Cái cân bằng chi đạo này, Hoàng hậu ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi”
Hoàng hậu nói: “Nhi thần sẽ cầu xin Hoàng thượng tấn phong Mai quý nhân thành Mai tần để an ủi cho muội ấy, còn về phần Tuệ quý phi, vì vị phân muội ấy đã cao, không thích hợp để tấn phong cho nên nhi thần sẽ an bài cho Tuệ quý phi thị tẩm lần nữa, để tránh Gia tần mang thai không tiện hầu hạ, khiến Hoàng thượng cảm thấy vắng vẻ”
Thái hậu mỉm cười: “Hoàng hậu có thể như thế, ai gia thật vui mừng” Nàng đột nhiên thôi cười: “Thế nhưng Hải quý nhân không có sai gì mà lại bị giam cầm với Nhàn quý nhân, mà Nhàn quý nhân nghiệp chướng nặng nề, chỉ trách phạt như vậy, ai gia thật sự thấy đáng tiếc cho hai vị Hoàng tôn uổng mạng. Hoàng hậu, những lời này ngươi hãy thay ai gia nói cho Hoàng thượng nghe đi”
Hoàng hậu khó xử nói: “Hồi bẩm Hoàng ngạch nương, không phải nhi thần không dám nói với Hoàng thượng mà là chỉ sợ Hoàng thượng nhất thời mềm lòng, cố niệm tình cũ…”
Thanh âm Thái hậu lạnh lẽo, không chút nào tương xứng với xuân sắc bên ngoài, nói: “Hoàng thượng tất nhiên cố niệm tình cũ nhưng Hoàng tôn của ai gia không thể uổng mạng như vậy. Vậy thì truyền ý chỉ của ai gia, Nhàn quý nhân Ô Lạp Na Lạp thị mưu hại Hoàng tự, tội không thể tha thứ, phế làm thứ nhân, nhốt tại lãnh cung suốt đời. Ai gia thật sự muốn nhìn nàng ta sống không bằng chết, ai dám ngăn cản?”
Hoàng hậu hơi rùng mình, vội nói: “Nhi thần tuân mệnh ý chỉ của Hoàng Thái hậu”.