Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
23.
Khi hai người chúng tôi chạy đến phòng khách ở tầng một, dưới lầu đã hỗn loạn.
Trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, Lăng Linh vừa tát người bừa bãi vừa cười một cách kỳ lạ.
Các bạn cùng lớp hét lớn và bỏ chạy, Lâu Thiến Thiến sợ đến mức mặt tái nhợt.
"Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát nhanh lên——Gọi—"
Tôi yêu cầu hai trợ lý của Trần đại sư xông lên phía trước để kiểm soát hiện trường, và nhanh chóng thiết lập một đội hình trừ tà đơn giản bằng tiền đồng trong sảnh.
"Tất cả đàn ông đến vòng tròn này còn phụ nữ đi đến phía bên kia của ghế sofa."
Hướng dẫn mọi người đứng theo đội hình, tôi lấy ra 5 lệnh phù và lo lắng nhìn Lăng Linh.
Hoàn cảnh của nhà họ Lâu khác với nhà họ Giang, nhà họ không có trận pháp phong ấn linh hồn nên Tuyệt Sát có thể rời khỏi đây.
Nếu lần này không bắt được mà để nó chạy mất, nhất định bên ngoài sẽ còn nhiều án mạng nữa xảy ra.
"Trần Thanh, trước tiên ngươi khống chế cô ấy, tỏ ra nhu nhược, đừng để cô ấy cảm thấy ngươi quá mạnh. Trước tiên ta bố trí trận pháp, giăng bẫy ở Lâu gia."
Cảnh giới cao nhất của vây khốn đó là Thiên la địa võng.
Tôi lấy trong túi ra một cây bút lông và bắt đầu nhanh chóng vẽ trận pháp.
Trần đại sư vừa xấu hổ vừa bỏ chạy khi chiến đấu với Lăng Linh,tôi giơ ngón cái với ông ấy:
“Diễn tuyệt lắm.”
Trần đại sư đã thở hổn hển và quần áo của ông ấy rách rưới khi bị dính chưởng.
"Ta không cần tỏ ra yếu đuối, ta thật sự rất yếu, đại sư, cứu ta —— "
Trần đại sư hét lên một tiếng, bị Lăng Linh ném xuống đất, lúc này trận hình đã hoàn thành, cả phòng lóe lên một tia sáng lạnh, trên không trung hiện lên mấy tia sét.
Mọi người đều ngu ngốc, sinh viên:
"Tam quan của tôi đã bị phá vỡ."
"Có phải Kiều Mặc Vũ đã sử dụng một cây bút lông màu đen để tạo ra giông bão trong phòng không? Lớp trưởng, hãy sử dụng khoa học công nghệ hiện đại để giải thích nó đi!"
Lớp trưởng lắc đầu.
"Tôi cảm thấy tam quan vỡ nát mất rồi. Ôi, đây mới chính là thế giới khoa học của tôi."
24.
Tôi cắn đầu ngón tay của mình và bôi máu lên tấm bùa bằng gỗ sét, rồi ném nó về phía Lăng Linh.
"Cấp cấp như luật lệnh!"*
(nguyên văn là 「急急如律令!」 tui cũng không biết có đúng không nữa,có gì mn góp ý tui nhé)
Một tia sấm sét đột nhiên bắn ra từ lệnh bài, một lưới sét dày đặc hiện lên, bao quanh Lăng Linh.
Lớp trưởng hét lên:
"A, thật sự không thể tin nổi, chung quanh có nhiếp ảnh gia sao, chúng ta là đang quay phim sao? Đây là cái quỷ gì? Rõ ràng là hiệu ứng đặc biệt!"
Tôi phớt lờ anh ta và bận rộn đối phó với Lăng Linh.
Tuyệt Sát thực sự rất mạnh, sau một lúc, nó gần như thoát khỏi lưới sấm sét của tôi. Tôi lấy cây thước gỗ rồng từ trong túi ra và ném vào chỗ .
Trần sư phụ ở bên cạnh, nhìn cây thước gỗ rồng của tôi với khuôn mặt chảy nước miếng.
"Thứ này chính là Đường Đường Dương Công, chậc chậc."
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng tôi đã thu thập được Tuyệt Sát, đặt nó trong một bức tượng điêu khắc một đứa trẻ Thái Lan và giấu nó trong túi xách của mình.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cha của Lâu Thiến Thiến đi tới và bày tỏ lòng biết ơn với tôi.
Tôi đen mặt nói với ông ta.
"Loại đồ vật này sau này ông cũng không thể giữ lại, chúng đều là ác linh, nuôi không nổi sẽ bị chúng nó cắn ngược! Không tốt cho gia tộc!"
Lâu gia chủ nhìn Lâu phu nhân rồi quay sang áy náy nhìn tôi:
"Kiều tiểu thư, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy."
Nói xong, ông ta mắng Lâu Thiến Thiến: "Con còn làm gì mà ngẩn người, sao không xin lỗi Kiều sư phụ!"
Lâu Thiến Thiến đỏ mặt đi tới, vừa rồi đám người hỗn loạn, quần áo của cô ấy bị Lăng Linh vô ý xé rách, đầu tóc rối tung như chuồng gà.
"Kiều Mặc Vũ, tôi....tôi xin lỗi, oaoa"
Lâu Thiến Thiến sợ đến phát khóc, thở không ra hơi ôm lấy cánh tay mẹ.
"Mẹ, vừa rồi thật đáng sợ, con sợ muốn chết."
Lâu phu nhân cũng đến xin lỗi tôi, hai người ôm nhau, mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tôi xua tay, suýt thì quên, là một người có thâm niên trong nghề, sao tôi có thể quan tâm đến loại chuyện nhỏ này.
Khung cảnh rất lộn xộn, Lâu phụ thân nhờ người thu dọn mọi thứ và đưa bạn học bị thương đến bệnh viện, khi tôi ra khỏi nhà họ Lâu, Trần Thanh theo sau tôi.
“Đại sư, ngài thực sự là người tuyệt vời nhất tôi từng gặp.”
"Ngài có thể cùng tôi đi Hồng Kông không, tôi bên đó có một vấn đề rất khó giải quyết, Hồng Kông các thầy phong thủy đều không thể cùng nhau giải quyết."
Tôi tò mò nhìn ông ấy.
"Nói cho tôi biết chi tiết."
"Thương gia giàu có Lưu Hùng ngài có biết không? Bia mộ của tổ tiên gia tộc hắn đột nhiên nứt ra, liên tục ba tháng, bia mộ mới đều bị nứt ở giữa."
Bia mộ bị nứt là điều xui xẻo trong phong thủy, con cháu dễ gặp xui xẻo.
"Lưu Hùng điên rồi, hiện tại đã ra giá lên tới tám con số, môn chủ, ngài đi Hồng Kông, chính là để cho những tên ngu dốt ếch ngồi đáy giếng kia sáng mắt."
Tám chữ số? Một, mười, một trăm, mười triệu, tôi nhẩm tính sau đó dừng lại.
"Có tiền hay không không quan trọng. Cái chính là tôi chưa đến Hồng Kông nên phải đi mua sắm một ít đồ."
Người Hồng Kông luôn mê tín về các truyền thống, nhưng Trung Quốc đại lục trước đây đã bị chia cắt, và nhiều kiến thức độc đáo đã bị thất lạc, vì vậy họ không coi trọng Đạo giáo ở đại lục. Hiện tại đã đến lúc mở mang tầm mắt.
Và đây là khởi đầu của một câu chuyện khác.