Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hậu Duệ Kiếm Thần
  3. Chương 11-15
Trước /887 Sau

Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 11-15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: Đi xem thử đi!

Đối với Diệp Quân thì:

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng

Nếu người không kính ta, giết là xong chuyện!

Nam Thanh Việt đứng bên cạnh, vừa nhìn Diệp Quân vừa không ngừng lắc đầu.

Làm vậy sướng không?

Đúng là sướng thật!

Nhưng cô ta thấy đây chính là hành động ngu xuẩn nhất của Diệp Quân.

Vì hắn làm vậy là đang chọc giận Trịnh Lâm, kết thù với hắn ta.

Diệp Quân có thân phận thế nào?

Còn Trịnh Lâm lại có thân phận thế nào?

Cô ta thấy Diệp Quân đang tự đâm đầu vào chỗ chết!

Bên khác, Tư Thanh liếc nhìn Diệp Quân một cái, trong mắt thoáng tia kinh ngạc, sau đó, ánh mắt cô ấy trở nên nghi ngờ!

Trông người đàn ông này không giống kẻ ngu si!

Nhưng hắn dám làm như vậy thì chắc hẳn phải có chỗ dựa!

Hơn nữa, đối mặt với nhà họ Trịnh trong ba gia tộc lớn mà hắn vẫn tự tin đến vậy!

Đúng là không đơn giản!

Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân mà không nói gì.

Diệp Quân cười hỏi: "Trịnh công tử, ngươi sẽ không giận thật đấy chứ?"

Trịnh Lâm cười khẽ rồi đáp: "Diệp Quân công tử, đồ có tốt đến mức nào thì cũng phải có mạng dùng mới được!"

Lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên lên tiếng: "Trịnh công tử!"

Nói rồi cô thẳng tay vứt năm quả Hỏa Linh tới trước mặt Trịnh Lâm: "Biến mẹ nhà ngươi đi!"

Diệp Quân nghe vậy thì ngớ người!

Sao cô vợ này lớn lối ghê vậy?

Sắc mặt Trịnh Lâm vô cùng khó coi, hắn ta nhìn Nạp Lan Ca chòng chọc nhưng cô không hề e sợ: "Nếu ngươi muốn đấu tay đôi thì bây giờ chúng ta có thể quyết chiến sinh tử luôn!"

Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca, tay phải từ từ siết chặt.

Còn Diệp Quân đứng bên cạnh thì hơi nheo mắt, ánh mắt đã hằn lên sát khí.

Bấy giờ, Nam Thanh Việt đứng bên cạnh đột nhiên cất lời: "Các ngươi ồn ào gì vậy? Chẳng phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao? Không cần phải vậy!"

Trịnh Lâm thu hồi ánh mắt, buông lỏng tay phải rồi lạnh lùng nhìn Diệp Quân, cười gằn một tiếng, xong quay người bỏ đi!

Hắn ta không hoàn toàn trở mặt!

Vì đạo sư của Nạp Lan Ca là Phí Bán Thanh, là một trong ba đạo sư siêu cấp của thư viện Quan Huyên, dù có là nhà họ Trịnh cũng không dám tùy tiện mạo phạm!

Diệp Quân nhìn Trịnh Lâm mà không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, trong Tiểu Tháp vọng ra tiếng nói: "Tên nhóc này không giống cha hắn!"

Giọng nói bí ẩn kia hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Tiểu Tháp trầm giọng trả lời: "Nếu là cha hắn thì tên kia đã chết rồi!"

Giọng nói bí ẩn lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tiểu Tháp trả lời: "Sau đó cha hắn gọi thêm người, sau đó nữa thì cả cái Nam Châu sẽ không còn nữa!"

Giọng nói bí ẩn: "..."

Tiểu Tháp khẽ than: "Ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa! Hầy!"

...

Nam Thanh Việt nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: "Tiểu Ca, đừng giận nữa!"

Nói rồi cô ta chỉ nhìn Diệp Quân mà không nói gì.

Vẻ mặt Nạp Lan Ca bình tĩnh, cô nhìn Diệp Quân: "Chúng ta có đi tiếp không?"

Hắn cười khẽ: "Cũng đã đến đây rồi, tiếp tục xem thế nào!"

Nạp Lan Ca hỏi: "Huynh chắc không?"

Diệp Quân gật đầu, khẽ mỉm cười đáp: "Không sao đâu!"

Không sao đâu!

Nạp Lan Ca nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Quân, cười nhẹ trả lời: "Được!"

Sự tự tin của chàng trai này chính là thứ từ trước đến nay cô vô cùng tán thưởng!

Đương nhiên, bây giờ còn thêm một điều nữa, đó chính là sự sắc bén của hắn!

Ôn tồn lễ độ nhưng không thiếu đi sự sắc bén!

Nhóm người cùng đi vào trong sơn động kia.

Lúc này, Tư Thanh đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Quân và Nạp Lan Ca, cô ấy bỗng lấy ra hai quả Hoả Linh đưa cho hai người.

Hai người Diệp Quân đều sửng sốt.

Tư Thanh nhìn hai người nói: "Để kết một thiện duyên ấy mà!"

Thiện duyên!

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: "Tư Thanh cô nương..."

Tư Thanh lần lượt nhét linh quả vào tay hắn và Nạp Lan Ca, sau đó quay người đi xa.

Hai quả Hoả Linh!

Quý giá không?

Rất quý giá!

Nhưng cô ấy muốn cược một ván, để kết một mối thiện duyên!

Nhỡ đâu tên họ Diệp này là một ông lớn ngầm thì sao?

Dù có lỗ thì cũng không mất bao nhiêu!

Nạp Lan Ca và Diệp Quân nhìn nhau, hắn cười: "Nhận đi!"

Nói rồi hắn cất linh quả đi!

Nếu đem linh quả này về cho tộc trưởng thì chắc chắn có thể giúp tộc trưởng tăng tu vi!

Mỗi một lần tăng tu vi là một lần tăng tuổi thọ, mà tuổi thọ của tộc trưởng bây giờ đã sắp cạn kiệt rồi!

Nếu không thể tăng tu vi thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng mất!

Nạp Lan Ca cũng không nói thêm, cất linh quả đi.

Mấy người đi vào sâu trong hang động, càng đi càng tối dần. Nam Thanh Việt dẫn đầu lấy một viên đá Nguyệt Quang ra, dưới dự chiếu sáng của nó, trong hang động sáng hẳn lên.

Diệp Quân nhìn quanh tứ phía rồi lại liếc nhìn Trịnh Lâm, trong lòng âm thầm đề phòng!

Một lát sau, Nam Thanh Việt dẫn đầu bỗng ngồi xổm xuống, cô ta dùng tay phải khẽ khều, một tinh thạch to bằng ngón tay cái chợt xuất hiện trước mắt mọi người!

Tử linh tinh!

Thấy vậy, tất cả mọi người đều lộ vẻ phấn khích!

Nam Thanh Việt khẽ phất ống tay áo phải, một làn kình phong phóng ra, mặt đất phía trước bị xốc hết lên, tiếp đó, một đống tử linh tinh xuất hiện trước mặt mọi người!

Phải có đến mấy nghìn viên!

Lúc này, nhóm ba người Nam Cung Việt phấn khởi hẳn lên!

Vẻ mặt Diệp Quân thì lại rất bình tĩnh, vì trực giác mách cho hắn biết rằng có điều gì đó không ổn!

Nơi này yên lặng đến đáng sợ!

Nam Thanh Việt thu hết tất cả rồi bắt đầu chia phần!

Rất nhanh sau đó, ba người bọn họ mỗi người đều được chia một nghìn hai trăm viên!

Nam Thanh Việt hào hứng nói: "Chắc chắn nơi này có linh mạch, hơn nữa rất có thể không chỉ một nhánh thôi đâu!"

Trịnh Lâm gật đầu đồng tình: "Đi!"

Nói rồi hắn ta nhanh chóng đi sâu hơn vào hang động!

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường, ba người Nam Thanh Việt tiếp tục phát hiện thêm rất nhiều tử linh tinh, hơn nữa, càng vào trong tử linh tinh càng nhiều!

Mà lúc này, Diệp Quân lại dừng bước!

Hắn cảm thấy không ổn!

Có nguy hiểm!

Diệp Quân định dẫn Nạp Lan Ca rút lui nhưng giọng của Tiểu Tháp lại bỗng vang lên: "Đi xem thử đi!"

Diệp Quân ngớ người, sau đó nói: "Tháp gia, trong hang động này có nguy hiểm không?"

Tiểu Tháp nói: "Với ngươi thì không!"

Không có!

Diệp Quân chớp mắt hiểu ra: "Không nguy hiểm với ta nhưng nguy hiểm với bọn họ? Ta hiểu vậy đúng không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Đi xem thử đi!"

Diệp Quân do dự một lúc rồi gật đầu.

Tuy trong lòng còn nghi ngờ nhưng hắn biết Tháp gia sẽ không hại hắn!

Chương 12: Cùng gánh vác!

Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca tiếp tục đi vào trong.

Đúng lúc này, Nam Thanh Việt dẫn đầu lại đột nhiên dừng bước, cô ta ngồi xổm xuống, thò tay phải xuống bới đất, sau đó một viên tử tinh to bằng đầu nắm đấm con nít xuất hiện trên tay cô ta.

Nhìn thấy viên tử tinh này, ánh mắt cô ta bỗng nhiên trở nên nóng rực!

Trịnh Lâm đứng bên cạnh cô ta thì càng phấn khích không thôi: "Trời ạ! Tử linh tinh to thế này! Dòng linh mạch ở đây chắc hẳn phải là linh mạch cực phẩm!"

Linh mạch cực phẩm!

Dù là Tư Thanh vẫn luôn tỉnh táo kia thì vẫn cảm thấy xao động!

Vì ba đại thế gia bây giờ, mỗi nhà chỉ sở hữu một dòng linh mạch cực phẩm thôi. Hơn nữa, chính nhờ dòng linh mạch cực phẩm này mà ba đại thế gia mới có thể bồi dưỡng ra nhiều cường giả và thiên tài hơn.

Tu luyện cần tiền đấy!

Không có tiền thì ngươi có tài năng đến thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Nếu có được dòng linh mạch này...

Giờ phút này, cả ba người đều có suy nghĩ này.

Không còn gì để nghi ngờ, gia tộc ai có được nhánh linh mạch này thì chắc chắn gia tộc đó sẽ vượt xa hai gia tộc còn lại trong vòng mười năm tới!

Nhánh linh mạch cực phẩm này đủ để phá vỡ thế cân bằng của các thế lực ở Nam Châu!

Tất cả đều động lòng!

Nam Thanh Việt bỗng cất giọng: "Ta biết suy nghĩ của hai người, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc này chúng ta vẫn nên đoàn kết với nhau, đúng không?"

Trịnh Lâm khẽ gật đầu: "Đúng!"

Tư Thanh gật đầu, không nói gì.

Nam Thanh Việt cười nói: "Đi thôi!"

Nói rồi, cô ta thu thập hết tử linh tinh trên đất, sau khi phân chia thì cả nhóm tiếp tục đi!

Mà lúc này, Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm đều hết sức phấn khích!

Linh mạch cực phẩm đấy!

Đúng là phát tài to rồi!

Tư Thanh thì bình tĩnh hơn chút, nhưng có thể nhìn ra được, cô ấy cũng khá là vui mừng!

Nhiều tử linh tinh thế này, lại còn là tử linh tinh cực phẩm, phát tài thật rồi!

Nhóm người tiếp tục tiến về phía trước!

Động này rất sâu, cứ như không có điểm tận cùng!

Trên đường đi, ba người Nam Thanh Việt lại thu thập thêm được rất nhiều tử linh tinh, Trịnh Lâm cười không khép được mồm!

Tầm nửa canh giờ sau, Nam Thanh Việt dẫn đầu đột nhiên dừng lại rồi ngồi xổm xuống. Cô ta bới đất ra, ngay sau đó, đồng tử cô ta bỗng co lại, giọng run rẩy: "Đây... đây là..."

Cả nhóm nhìn theo thì thấy một hòn linh tinh to bằng lòng bàn tay nằm trên đất, hòn linh tinh này không phải màu tím, mà là màu vàng!

Lúc này, Trịnh Lâm cất giọng run run: "Đây là kim tinh... Đây là địa mạch! Ở đây còn có địa mạch!"

Địa mạch!

Lời này vừa cất lên, cả sơn động bỗng chốc yên ắng hẳn!

Cả cái Nam Châu không có một nhánh địa mạch nào cả!

Cho dù là thư viện Quan Huyên lớn mạnh kia cũng không có địa mạch!

Giờ phút này, Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm đều đang run rẩy!

Hưng phấn đến run người!

Sắc mặt Tư Thanh cũng vô cùng nghiêm trọng, còn mang theo nét mừng rỡ!

Ngay lúc này, Trịnh Lâm đột nhiên quay người nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca ở phía không xa, hắn ta nhìn hai người chòng chọc, không hề che giấu sát khí trong ánh mắt!

Nam Thanh Việt khẽ cau mày: "Ngươi..."

Trịnh Lâm gằn giọng hỏi: "Nếu tin tức ở đây có địa mạch truyền ra ngoài thì sẽ ra sao?"

Nghe vậy, Nam Thanh Việt sững người!

Nếu tin này truyền ra, trước tiên, chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ bất chấp tất cả đến cướp. Không chỉ thư viện Quan Huyên, những đại gia tộc, thế gia ở những thánh địa và những thế giới ngoài Nam Châu chắc chắn cũng sẽ phái những cường giả vô cùng khủng bố đến cướp!

Nghĩ đến đây, Nam Thanh Việt nhìn về hướng hai người Diệp Quân, ánh mắt cũng hiện lên sát khí lạnh lẽo không thể che giấu.

Tin này tuyệt đối, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!

Lúc này, Trịnh Lâm bỗng xoè bàn tay, một cây thương dài xuất hiện trong tay hắn ta.

Tay phải Nam Thanh Việt cũng xoè ra, một thanh đoản đao xuất hiện trong tay cô ta.

Bạn tốt?

Trong mắt cô ta chỉ có lợi ích. Kết giao với Nạp Lan Ca cũng là vì lợi ích, mà bây giờ giết cô là vì lợi ích khi giết cô lớn hơn lợi ích của việc kết bạn với cô.

Tư Thanh trầm giọng khuyên nhủ: "Thanh Việt, Trịnh Lâm, không cần phải làm vậy, bọn họ..."

Nam Thanh Việt bất thình lình liếc Tư Thanh, nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô ta, Tư Thanh chợt sững sờ.

Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, sau đó kéo cô ra sau lưng mình, bình tĩnh nói: "Chút nữa muội chạy trước!"

Nạp Lan Ca sửng sốt nhìn Diệp Quân trước mặt.

Trịnh Lâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Hai ngươi đều phải chết!"

Nói rồi hắn ta chuẩn bị ra tay. Ngay lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn phía sau Trịnh Lâm, kinh hãi hét: "Đằng kia..."

Trịnh Lâm bất giác quay đầu nhìn phía sau nhưng không thấy gì cả, sắc mặt hắn ta thay đổi trong tích tắc. Sau đó hắn ta quay phắt đầu, định ra tay nhưng đã muộn!

Phụt!

Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa ấn đường của hắn ta!

Trịnh Lâm đầy vẻ khó tin, sững người tại chỗ, hắn không tin được nhìn Diệp Quân: "Kiếm tu... ngươi là kiếm tu..."

Diệp Quân chỉ tay rút kiếm.

Vù!

Kiếm Hành Đạo bay về tay hắn!

Trịnh Lâm đã chết!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nam Thanh Việt kia, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch: "Ngươi... vậy mà lại là một kiếm tu!"

Diệp Quân không hề phí lời, kiếm Hành Đạo lại bay vút ra!

Đồng tử Nam Thanh Việt rút lại, hai tay vung lên cản, trên hai cánh tay hiện lên một cặp bao cổ tay màu bạc!

Rắc!

Đối đầu với Kiếm Hành Đạo, đôi bao tay màu bạc đó hệt như một miếng đậu phụ, bị đánh nát trong chớp mắt, tiếp theo đó, kiếm Hành Đạo đâm thẳng vào yết hầu cô ta!

Nam Thanh Việt trợn trắng hai mắt, cơ thể cứng ngắc đổ xuống!

Diệp Quân xoè tay, kiếm Hành Đạo lại bay về tay hắn. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tư Thanh phía xa.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tư Thanh tái nhợt, cô ấy liên tiếp lùi về sau, trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Diệp Quân nhìn Tư Thanh, trầm mặc không lên tiếng.

Hắn do dự!

Lúc này, giọng Tiểu Tháp vang lên: "Nếu không giết cô gái này, một khi cô ta ra ngoài thì chắc chắn việc ngươi có truyền thừa kiếm đạo sẽ không giấu được nữa. Đến lúc đó, không chỉ ngươi mà gia tộc họ Diệp của ngươi cũng sẽ phải đối diện với nguy cơ diệt vong, ngươi phải nghĩ cho kỹ!"

Diệp Quân siết chặt Kiếm Hành Đạo trong tay, không trả lời.

Tiểu Tháp lại nói: "Còn nhớ những lời Nhị trưởng lão đã nói với ngươi không? Đàn ông không được mềm lòng!"

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: "Không được!"

Nói rồi, hắn đi tới chỗ Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm, sau đó lấy đi nhẫn không gian của họ. Sau đó, hắn đi tới trước mặt Tư Thanh, chia một phần tử linh tinh của bọn Nam Thanh Việt cho cô ấy: "Tư Thanh cô nương, ba người chúng ta chia đều tài sản của hai kẻ kia!"

Tư Thanh nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vẫn rất đề phòng!

Diệp Quân khẽ cười: "Cô phải thề bằng cả linh hồn rằng mình sẽ giữ bí mật chuyện ta là kiếm tu, được không?"

Nghe vậy, sau khi trầm mặc một lúc, Tư Thanh giơ tay phải lên thề: "Ta lấy linh hồn thề rằng, nếu ta tiết lộ chuyện huynh là kiếm tu, Tư Thanh ta sẽ chết không toàn thây!"

Diệp Quân gật nhẹ đầu, sau đó nhét một chiếc nhẫn không gian vào tay Tư Thanh.

Cô ấy chỉ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có biết hậu quả là gì không?"

Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Tháp gia, làm người đúng là phải nhẫn tâm, nhưng cũng phải có lương tâm!"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi không sợ cô ta tiết lộ thân phận kiếm tu của ngươi ra ngoài, từ đó rước đại hoạ sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Rất sợ!"

Tiểu Tháp không hiểu: "Vậy ngươi không giết cô ta, có đối sách gì khác không?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: "Nếu có đại hoạ thì Tháp gia giúp ta cũng gánh vác, được không?"

Tiểu Tháp: "???"

Chương 13: Chia thế nào?

Tiểu Tháp trầm giọng đáp: "Ngươi tự đi mà gánh! Ta gánh không nổi!"

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn nhìn Tư Thanh vẫn còn hơi đề phòng đứng bên cạnh với ánh mắt phức tạp.

Lương tâm!

Giết Tư Thanh đúng là không cần phải lo nghĩ về sau.

Nhưng làm như vậy sẽ trái với lương tâm của hắn.

Vì lúc nãy Tư Thanh không hề có ý thù địch với hắn và Nạp Lan Ca, hơn nữa người ta còn cho hắn và Nạp Lan Ca hai quả Hoả Linh.

Nếu bây giờ vì sợ thân phận kiếm tu bị bại lộ mà giết người ta thì mình thành ra cái gì?

Hắn không làm được loại chuyện đê hèn này!

Một con người nhất định phải có giới hạn làm người!

Nếu mất đi cái giới hạn này, thì khác gì với súc vật?

Tiểu Tháp cũng không nói gì thêm.

Diệp Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn không gian đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, cô nhìn hắn không nói gì.

Hắn đưa cô một chiếc nhẫn không gian.

Nạp Lan Ca không nhận.

Diệp Quân khẽ nói: "Muội muốn hỏi gì, ta sẽ trả lời hết!"

Nạp Lan Ca nhìn thẳng Diệp Quân: "Huynh là kiếm tu à?"

Diệp Quân gật đầu.

Nạp Lan Ca trầm lặng một lúc rồi lại hỏi: "Gặp được kỳ duyên gì sao?"

Diệp Quân lại gật đầu.

Nạp Lan Ca gật đầu: "Hoá ra là ta trèo cao!"

Diệp Quân lắc đầu: "Sao muội lại nói vậy?"

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, hắn chân thành nói: "Lẽ nào giữa nam nữ không thể có sự yêu thích đơn thuần sao? Bất kể thân phận, gia thế hay tiền tài thế nào đi chăng nữa!"

Nạp Lan Ca khẽ nhếch môi: "Thế huynh thích gì ở ta?"

Diệp Quân thành thật trả lời: "Xinh đẹp!"

Nụ cười trên mặt Nạp Lan Ca dần tươi hơn.

Diệp Quân khẽ cười, nhét nhẫn không gian vào tay Nạp Lan Ca: "Cái này là phần của muội!"

Nạp Lan Ca không từ chối, nhận lấy nhẫn không gian.

Rồi như bỗng nhớ ra chuyện gì, cô nhìn hai thi thể ở đằng xa: "Tiếp theo phải làm thế nào?"

Diệp Quân im lặng.

Hai thiên tài hàng đầu của hai đại thế gia chết ở đây, đây là một chuyện lớn!

Lúc này, Tư Thanh đứng bên cạnh chợt lên tiếng: "Ta có thể nói bọn họ chết trong tay yêu thú trong này!"

Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn Tư Thanh, cô ấy trầm giọng nói: "Nếu có ta làm chứng, ngoài mặt hai nhà kia sẽ không có bất kỳ lý do gì để làm khó hai người. Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua, ta có nhà họ Tư làm chỗ dựa nên không phải lo nghĩ gì, Nạp Lan Ca cô nương thì có Phí đạo sư chống lưng, cô ấy cũng sẽ không sao..."

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: "Chắc chắn huynh sẽ gặp chuyện!"

Diệp Quân trầm lặng.

Rắc rối thật!

Tư Thanh lại nói: "Huynh có hai con đường để chọn. Thứ nhất, huynh là kiếm tu, chắc chắn sau lưng sẽ có thế lực hay cường giả nào đó, nếu bọn họ chịu ra tay trợ giúp thì chắc là huynh sẽ không sao!"

Diệp Quân vội thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi sợ hai đại thế gia của Nam Châu không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Sợ, sợ muốn chết đi được!"

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: "Ta tưởng ngươi rất lợi hại cơ mà! Ngươi mà cũng biết sợ sao?"

Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Thì ta bị thương rồi mà!"

Diệp Quân khẽ than, sau đó nhìn Tư Thanh: "Nói con đường thứ hai đi!"

Tư Thanh nặng nề nói: "Gia nhập thư viện Quan Huyên để được thư viện che chở!"

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân rơi vào trầm lặng.

Tư Thanh nói: "Với huynh thì gia nhập thư viện Quan Huyên là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nhập học bình thường thì vẫn chưa được, huynh phải tìm được một đạo sư có cấp bậc như Phí đạo sư, chỉ có đạo sư ở cấp bậc đó mới không sợ nhà họ Nam và nhà họ Trịnh!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Tư Thanh nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt phức tạp!

Cô ấy không thể nào ngờ được, người luôn khiêm tốn trước mặt mình lại là một kiếm tu, hơn nữa, còn là biết ngự kiếm thuật trong truyền thuyết!

Đáng sợ thật!

Đúng là nhìn không ra!

Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta đi tiếp chứ?"

Hai cô gái nhìn Diệp Quân, hắn trầm giọng nói: "Nơi này không những có linh mạch mà còn có địa mạch, tiếp tục đi vào trong chắc là sẽ có thu hoạch nhiều hơn!"

Hai cô gái nhìn nhau một cái, họ đều xao động!

Diệp Quân cười nói: "Đi thôi!"

Nói rồi ba người tiếp tục đi vào trong!

Suốt dọc đường họ lại thu hoạch được thêm không ít tử linh tinh, hơn nữa tất cả đều là hàng cực phẩm!

Ngoài ra, bọn họ còn thu được rất nhiều kim tinh.

Rủng rỉnh đầy cả túi!

Lúc này, Diệp Quân đột ngột dừng lại, hắn nhìn hai cô gái bên cạnh: "Hai người đi phía sau ta!"

Hai cô nhìn Diệp Quân, hắn nói: "Chỗ này quá yên tĩnh, ta cảm thấy có thể có nguy hiểm!"

Nói rồi hắn lấy kiếm Hành Đạo giơ ra phía trước.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, khẽ cười rồi đi theo hắn.

Tư Thanh cũng nhìn Diệp Quân, không nói gì, vội theo sau.

Đi được tầm mười lăm phút, Diệp Quân bỗng dừng chân, hắn đâm kiếm xuống đất sau đó mạnh mẽ rạch một đường.

Vù!

Mặt đất bị rạch ra, từ sâu trong kẽ nứt, Diệp Quân nhìn thấy một nhánh sông màu trắng, dài mấy chục trượng.

Nhìn thấy cảnh này, cả ba người đều thấy chấn động!

Linh mạch cực phẩm!

Đừng coi thường nhánh sông trắng nhỏ này, đây là linh mạch cực phẩm đấy, đủ để khiến thế lực lớn như thư viện Quan Huyên động lòng!

Diệp Quân hỏi: "Chia thế nào đây?"

Hai cô gái nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nói: "Cái này khó chia đấy! Lấy ra ngoài bán thì chắc chắn sẽ rước đại hoạ, đổi thành tiền thì ba người chúng ta đều không đủ tử linh tinh".

Nói rồi hắn nhìn hai cô gái: "Hai người nghĩ cách xem?"

Tư Thanh suy nghĩ rồi nói: "Nắm giữ linh mạch này đối với hai người chính là đại hoạ! Vì nếu gia tộc của hai người có nhánh linh mạch này chắc chắn sẽ rước hoạ diệt tộc. Nếu hai người chịu nhường cho ta, ta bằng lòng đưa hết tử tinh và kim tinh của mình cho hai người, hơn nữa ta có thể chia sẻ miễn phí với hai người ba quyển công pháp cấp Địa của nhà họ Tư ta!”

Chương 14: Dập đầu

Công pháp cấp Địa!

Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, cô khẽ cười: "Theo ý huynh!"

Thứ bây giờ cô đang luyện chính là công pháp cấp Địa, vì cô là đệ tử thân truyền của Phí đạo sư.

Diệp Quân thấy khá dao động.

Giá trị của nhánh linh mạch này đương nhiên sẽ hơn hẳn ba quyển công pháp cấp Địa, nhưng hắn lấy về cũng không thể đưa cho nhà họ Diệp dùng được. Đúng như lời Tư Thanh nói, nếu nhà họ Diệp xuất hiện nhánh linh mạch cực phẩm thế này thì ngay ngày hôm sau sẽ gặp thảm hoạ diệt môn!

Mà ba quyển công pháp cấp Địa lại có tác dụng rất lớn đối với nhà họ Diệp!

Công pháp phân thành: cấp Nhân, cấp Linh, cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Thánh, cấp Thần.

Ở thư viện Quan Huyên, công pháp cấp Địa cũng được liệt vào hàng trân quý rồi!

Nếu nhà họ Diệp có công pháp bậc này, thực lực tổng thể của nhà họ Diệp sẽ được nâng cao rất nhiều! Thêm vào đó, lại có thêm tất cả tử linh tinh và kim tinh của Tư Thanh nữa.

Diệp Quân nhìn Tư Thanh: "Tư Thanh cô nương, linh mạch có thể đưa cho cô! Nhưng ta vẫn còn một yêu cầu nữa, đó là nếu vẫn còn linh mạch thì nó sẽ thuộc về bọn ta!"

Tư Thanh gật đầu: "Được!"

Nếu cô ấy có thể đem về một nhánh linh mạch cực phẩm thì nhà họ Tư sẽ vui đến phát điên!

Diệp Quân trực tiếp cho nhánh linh mạch đó vào nhẫn không gian, sau đó đưa cho Tư Thanh.

Tư Thanh nhận nhẫn không gian, sau đó lập tức lấy ra ba quyển sách cổ màu đen đưa cho Diệp Quân, đồng thời còn vội vàng lấy hết tất cả tử linh tinh và kim tinh cho hắn!

Diệp Quân cũng nhận lấy mà không hề khách sáo, sau đó chia một nửa cho Nạp Lan Ca!

Tiếp đó ba người nhìn nhau, nở nụ cười hài lòng.

Họ tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó, những thứ họ thu thập được đều là kim tinh.

Hơn nữa, càng lúc càng thu được nhiều.

Đến cuối cùng, Diệp Quân phát hiện kim tinh ngày càng nhiều, thế là hắn chủ động lấy ra một nghìn kim tinh đưa cho Tư Thanh: "Cho cô!"

Tư Thanh nhìn Diệp Quân: "Vừa nãy đã nói rồi, tất cả mọi thứ tiếp theo ta đều không lấy nữa".

Diệp Quân cười nói: "Ta không ngờ lại thu hoạch được nhiều đến vậy, cô nhận đi! Coi như để kết thiện duyên!"

Thiện duyên!

Tư Thanh nhìn Diệp Quân một cái rồi nhận kim tinh.

Nạp Lan Ca hết nhìn Tư Thanh rồi lại nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì thêm.

Ba người tiếp tục đi, được tầm mười lăm phút sau thì Diệp Quân dẫn đầu bỗng dừng lại. Hắn vạch một đường kiếm lên mặt đất, từ khe nứt có thể nhìn thấy một nhánh sông màu vàng dài hàng chục trượng ở dưới sâu mấy chục trượng.

Địa mạch!

Ba người đều sững sờ!

Thật sự có địa mạch!

Ngay lúc này, tiếng bước chân gần đó vọng đến!

Sắc mặt ba người đều thay đổi!

Diệp Quân lập tức kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, vẻ mặt vô cùng đề phòng.

Một con yêu thú từ từ xuất hiện trong tầm mắt cả ba.

Con yêu thú này trông giống chó, có hai cái sừng, toàn thân đầy vảy dày phát ra ánh sáng, đuôi nó giống một chiếc đao cổ, sắc bén khiến người nhìn không rét mà run.

Nhìn thấy con yêu thú này, sắc mặt ba người đều chợt trở nên nặng nề!

Yêu thú liếc nhìn ba người.

Oành!

Bất chợt, ba người như bị sét đánh, thất khiếu đổ máu!

Diệp Quân kinh hãi nói: "Ngươi... ngươi là yêu thú cấp Vương!"

Yêu thú khinh thường liếc nhìn Diệp Quân, khinh miệt nói: "Cấp Vương? Thứ rác rưởi gì vậy? Ông đây là cấp Đế!"

Cấp Đế!

Nghe vậy, đám Diệp Quân đều tái mặt!

Cấp bậc của yêu thú không giống cấp bậc của nhân loại. Yêu thú phân từ cấp một đến cấp chín, trên cấp chín là cấp Linh, sau đó là cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cuối cùng là cấp Đế!

Yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu này là cấp Vương!

Nhưng thứ trước mặt hắn lại là cấp Đế?

Cấp Đế?

Đầu óc Diệp Quân đã hoàn toàn trống rỗng!

Sắc mặt Tư Thanh cũng u ám như tro tàn!

Toi rồi!

Xong hẳn rồi!

Diệp Quân thầm run rẩy hỏi: "Tháp gia, không phải ngươi nói không có nguy hiểm sao?"

Tiểu Tháp trả lời: "Ừ!"

Diệp Quân run rẩy trong lòng: "Cấp Đế đấy! Là cấp Đế đấy! Ngươi thấy thế này không nguy hiểm sao? Hả?"

Tiểu Tháp đáp: "À... thì là nguy hiểm, rất nguy hiểm!"

Diệp Quân: "..."

Bấy giờ Diệp Quân đã dại cả người!

Tháp gia này không đáng tin cho lắm!

Nạp Lan Ca và Tư Thanh đã tái mét cả mặt, bọn họ không ngờ sẽ gặp yêu thú cấp Đế ở nơi này!

Cấp Đế đó!

Nó ở cái tầm truyền thuyết cổ xưa rồi!

Cho đến nay, yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu được biết đến là cấp Vương!

Thế mà ở đây lại xuất hiện một con cấp Đế!

Chuyện này hệt như một con rồng xuất hiện ở một dòng sông nhỏ vậy, đúng là ảo thật!

Lúc này, yêu thú kia lạnh lùng nhìn ba người: "Một đám kiến hôi mà cũng dám làm phiền giấc ngủ của bổn đế!”

Nói rồi nó há to miệng định nuốt chửng ba người.

Ngay lúc này, Diệp Quân chợt kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra!

Khoanh tay chịu chết?

Không phải là phong cách của hắn!

Dù không có phần thắng thì hắn cũng phải liều chết thử một phen!

Ngay lúc Diệp Quân định xuất kiếm, yêu thú kia như gặp phải ma, nhảy cẫng lên: "Ối giời! Mẹ kiếp! Khốn nạn! Á... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này, ối giời... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này..."

Nói rồi, trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, nó lập tức chạy tới chỗ Diệp Quân, run lẩy bẩy: "Đại ca ơi, mọi thứ chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi mà... Ta không biết ngài là người của cô ấy, ta dập đầu trước ngài một cái nhé!"

Nói rồi nó quỳ một cái "rầm", cơ thể không ngừng run rẩy.

Ba người: "..."

...

Chương 15: Đi cùng không?

Ba người Diệp Quân ngẩn cả ra!

Yêu thú cấp Đế quỳ xuống rồi?

Ba người đều không dám tin vào mắt mình!

Diệp Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay mình, sau một hồi trầm mặc, hắn thầm nói: "Tháp gia, ngươi quen con yêu thú này không?"

Sau một hồi yên lặng, Tiểu Tháp nói: "Quen!"

Nghe vậy, Diệp Quân vội lấy Tiểu Tháp ra.

Nhìn thấy Tiểu Tháp, con yêu thú kia chợt sững người: "Cái này..."

Diệp Quân nhìn yêu thú, khẽ hỏi: "Tiền bối quen Tháp gia không?"

Yết hầu yêu thú chuyển động, sau đó nói: "Tiểu... Tháp?"

Tiểu Tháp bình thản hỏi: "Đế Khuyển, sao ngươi nhát gan thế?”

Giọng của nó chỉ có Đế Khuyển nghe được!

Vẻ mặt của Đế Khuyển chợt trở nên khó tin: "Thật sự là ngươi à?"

Tiểu Tháp khẽ đáp: "Không ngờ là sẽ gặp lại nhau ở đây!"

Đế Khuyển trầm giọng nói: "Tiểu Tháp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu năm xưa ta không chạy nhanh thì ta đã chết rồi!"

Sau khi Tiểu Tháp trầm mặc một lát thì đáp: "Chuyện nói ra dài lắm!"

Đế Khuyển do dự rồi nhìn Diệp Quân: "Hắn là hậu duệ của Diệp thiếu...?"

Tiểu Tháp trả lời: "Ừ!"

Ánh mắt Đế Khuyển phức tạp, lại nhìn Diệp Quân lần nữa, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi vẫn luôn ẩn thân nơi này à?"

Đế Khuyển trả lời: "Đúng vậy!"

Tiểu Tháp lại hỏi: "Ngươi chuẩn bị rời đi sao?"

Đế Khuyển gật nhẹ đầu: "Chuẩn bị tới vũ trụ Quan Huyên, vì ta cảm nhận được lời hiệu triệu của viện trưởng Nhị Nha".

Nói rồi, nó do dự một lúc rồi hỏi: "Đi cùng không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Không được".

Đế Khuyển không hiểu: "Sao vậy?"

Tiểu Tháp trầm giọng trả lời: "Thân phận của hắn đặc biệt, bây giờ không thể tới vũ trụ Quan Huyên được!"

Đế Khuyển nhìn kiếm Hành Đạo trên tay Diệp Quân, sau đó nói: "Hắn là... truyền nhân của cô ấy sao?"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy!"

Đế Khuyển trầm mặc.

Tiểu Tháp bảo: "Ngươi đi đi!"

Đế Khuyển do dự một lúc, sau đó nhìn Diệp Quân. Nó cười mỉm rồi xoè tay ra, một chiếc hộp nhỏ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân: "Này nhóc, đây là nội đan của những yêu thú mà năm xưa ta giết được, cho ngươi!"

Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người, sau đó vội nói: "Đa tạ tiền bối!"

Đế Khuyển khẽ cười: "Chúng ta sau này sẽ gặp lại!"

Nói rồi nó đột nhiên nhún người nhảy lên, phá vỡ cả đỉnh sơn động, sau đó biến thành một tia sáng mờ bay vút ra ngoài không gian, rồi biến mất trên bầu trời đầy sao.

Điều này khiến cho cả Ninh Châu chấn động!

Yêu thú cấp Đế!

Chớp mắt, vô số đại lão nhìn về phía Nam Sơn với vẻ kinh ngạc khôn nguôi.

...

Trong sơn động, Diệp Quân vội thu nhánh địa mạch vào, sau đó nhìn Tư Thanh. Cô ấy trầm giọng nói: "Xuất hiện yêu thú cấp Đế, chắc chắn sẽ có vô số cường giả đua nhau đến đây, thậm chí cường giả ở Bắc Châu và Trung Châu cũng sẽ nhanh chóng đến đây, hai người phải cẩn thận!"

Nói xong, cô ấy chần chừ một lát rồi nói tiếp: "Ta đi trước để thu hút sự chú ý của họ, huynh với Tiểu Ca cô nương nhân cơ hội chuồn đi! Hai vị, sau này có duyên gặp lại!"

Nói xong, cô ấy bay đi ngay, bay lên phía đỉnh sơn động.

Còn Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca quay về theo hướng đi vào!

Tốc độ của hai người cực kỳ nhanh, chớp mắt đã đến cửa động, mà lúc này, những cường giả ở cửa động đều đã bị Tư Thanh dẫn dụ qua đó rồi.

Thế nên Diệp Quân vội dẫn Nạp Lan Ca chuồn đi.

Trên đường trở về thành Hoang Cổ, khí tức của các cường giả không ngừng lướt qua đầu hai người, hướng đi của bọn họ chính là dãy núi Nam Sơn.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng nặng nề!

Nơi này xuất hiện yêu thú cấp Đế quả thật quá bất thường, chắc chắn sẽ có vô số cường giả đến thăm dò.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến được thành Hoang Cổ.

Ở cổng thành, Diệp Quân lấy chiếc hộp Đế Khuyển cho mình ra. Trong hộp có sáu viên nội đan yêu thú, trong đó có một viên nội đan yêu thú cấp Đế, năm viên còn lại đều là nội đan yêu thú cấp Thiên.

Tuyệt thế trân bảo!

Diệp Quân thấy vậy thì sắc mặt chợt thay đổi!

Nội đan yêu thú cấp Đế đấy!

Cái này mà lộ ra bên ngoài chắc chắn sẽ khiến người ta phát điên đấy. Nội đan này đối với yêu thú thì đúng là thần vật, vì nuốt nội đan của yêu thú cùng bậc có thể đạt được tiến bộ cực lớn!

Ngoài ra, loại nội đan này cũng ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, cũng có tác dụng cực lớn đối với loài người!

Có thể nói, giá trị của mấy viên nội đan này không hề thua kém nhánh địa mạch kia!

Nạp Lan Ca nhìn mấy viên nội đan trước mặt, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh ngạc!

Giàu thật!

Lúc này, Diệp Quân lấy ra ba viên nội đan yêu thú cấp Thiên đặt vào tay Nạp Lan Ca: "Cho muội này!"

Nạp Lan Ca sửng sốt.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta phải về gia tộc họ Diệp trước! Tiểu Ca, chúng ta sau này gặp lại!"

Nói xong, hắn quay người định đi.

Nhưng lại bị Nạp Lan Ca kéo lại.

Diệp Quân quay người nhìn cô, cô nhìn hắn: "Đây là nội đan yêu thú cấp Thiên đấy! Huynh cho ta thật sao?"

Diệp Quân hơi khựng người, rồi hỏi: "Sao vậy?"

Nạp Lan Ca chỉ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Hắn khẽ cười, hắn hiểu ý của đối phương. Hắn lấy ra một viên đan dược, chính là viên Hỗn Nguyên Đan lúc đầu Nạp Lan Ca cho hắn.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: "Đừng nói là ba viên nội đan yêu thú cấp Thiên, cho dù là ba trăm hay ba ngàn viên thì trong lòng ta cũng không quý bằng viên Hỗn Nguyên Đan này!"

Nói rồi hắn quay người rời đi.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân rời đi mỗi lúc một xa, rất lâu sau, cô nở nụ cười cảm động, nụ cười này quả thật khiến cho đất trời như mất đi hết sắc màu.

...

Sau khi về đến gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đi thẳng đến tìm Diệp Tiêu.

Trong điện chỉ có hai người.

Gặp được Diệp Quân, Diệp Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nhận được tin dãy núi Nam Sơn xuất hiện yêu thú cấp Đế, cả người ông như tê dại đi!

Yêu thú cấp Đế đấy!

Đây chẳng phải là chuyện cười quốc tế sao?

Nơi nhỏ thế này lại xuất hiện ông Phật lớn cỡ đó...

Kinh ngạc qua đi chính là nỗi lo, vì Diệp Quân đang ở dãy núi Nam Sơn. Bây giờ thấy Diệp Quân quay về, tảng đá treo trong lòng ông cuối cùng cũng đã được đặt xuống rồi!

Diệp Quân đưa hai quyển công pháp cấp Địa cho Diệp Tiêu: "Tộc trưởng, hai quyển công pháp cấp Địa này cho ngài, ngài chọn một quyển hợp với mình để tu luyện, sau khi ngài tu luyện đến đại thành thì hãy truyền lại cho người trong tộc!"

Nhìn thấy hai quyển công pháp cấp Địa, Diệp Tiêu hoàn toàn sững sờ.

Lúc này, Diệp Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn không gian đặt trước mặt Diệp Tiêu: "Trong nhẫn không gian có một nghìn kim tinh và năm nghìn tử linh tinh cực phẩm, ngài tự chia ạ!"

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Tiêu chợt run giọng gọi: "Tiểu Quân!"

Diệp Quân dừng bước: "Tộc trưởng, đừng để người ngoài biết về công pháp và kim tinh, nếu không sẽ rước lấy đại hoạ cho gia tộc họ Diệp ta!"

Nói rồi hắn đi ra ngoài!

Trong điện, Diệp Tiêu nhìn hai quyển công pháp cấp Địa với chiếc nhẫn không gian trước mặt mình, mãi lâu sau ông mới lắc đầu cười: "Nhóc con này thật là..."

...

Quảng cáo
Trước /887 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên 70 Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Copyright © 2022 - MTruyện.net