Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 204: Pháp tướng
Ngay khi kiếm đâm vào giữa trán thanh niên thiên mệnh, Diệp Quân bỗng cảm nhận được khí tức chết chóc.
Nguy hiểm!
Cảm giác này lập tức lan ra từ đáy lòng, sau đó lan khắp cả người hắn.
Diệp Quân không hề do dự lập tức thả kiếm, cấp tốc lùi về sau.
Ngay lúc này, một Pháp tướng hư ảo bỗng đứng lên từ trong người thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng này cao mười trượng, dáng vẻ giống hệt thanh niên thiên mệnh, xung quanh nó có vô số phù văn bí ẩn, còn kiếm của Diệp Quân thì đang nằm trong tay phải của nó.
“Pháp thân!”
Lúc này sắc mặt Cố Triều Nguyên đứng trên núi Quan Huyên bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Pháp thân hay còn gọi là thân của Pháp tướng, là một thuật thần thông cổ.
Sở dĩ ông ta biết đến nó là vì năm đó ông ta ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên từng xem sách cổ.
Ông ta cũng không ngờ hôm nay ông ta lại có thể nhìn thấy pháp thân trong truyền thuyết ở đây.
Đáng sợ thật!
Sắc mặt Cố Triều Nguyên cực kỳ nghiêm trọng, không hổ là người mang thiên mệnh.
Dù là cả vũ trụ Quan Huyên thì gã cũng là sự tồn tại đỉnh cấp, chứ đừng nói là ở Trung Thổ Thần Châu.
Đương nhiên không thể nói là vô địch được.
Dù sao các yêu nghiệt nơi đó càng bất bình thường đến mức không thể hình dung được.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Pháp tướng đó, nhíu mày, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng hắn biết cái này rất bất thường.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, thanh khí kiếm được ngưng tụ trong bàn tay hắn.
Thanh niên thiên mệnh ở đằng xa nhìn Diệp Quân, gã bỗng cúi người xuống quát lên: “Phá!”
Vừa dứt lời, Pháp tướng đằng sau gã cũng vươn người về trước: “Phá!”
Ầm!
Một luồng sáng màu vàng cả trăm trượng bỗng cuộn trào ra từ trong Pháp tướng đó, những nơi ánh sáng này đi qua, sức mạnh ẩn chứa trong đó nghiền ép cả không gian, vô cùng hãi hùng.
Thấy thế, Diệp Quân đã lùi về sau mười mấy trượng bỗng nheo mắt, hắn không lùi nữa mà cũng không thể lùi về sau, hắn cầm kiếm lao về trước, sau đó chém xuống một kiếm.
Rầm!
Kiếm ý bỗng lao ra từ khí kiếm trong tay hắn.
Nhát kiếm của Diệp Quân thế mà lại đỡ được luồng sáng vàng cao trăm thước trước mắt mọi người, đồng thời một thanh phi kiếm bỗng bổ đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, tốc độ phi kiếm cũng cực kỳ nhanh vì nó đang phá vỡ các quy tắc.
Thế nhưng khi phi kiếm lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, Pháp tướng đằng sau thanh niên thiên mệnh bỗng ôm lấy gã bảo vệ cho gã.
Rầm!
Phi kiếm bị Pháp tướng đỡ được, không thể tiến thêm nửa tấc.
Thanh niên thiên mệnh nhìn Diệp Quân đứng ở đằng xa, lúc này Diệp Quân bỗng chém một kiếm, ánh sáng màu vàng trăm trượng đó bị hắn chém đứt.
Diệp Quân cũng nhìn thanh niên thiên mệnh, hai người đứng cách nhau rất xa nhìn nhau.
Cố Triều Nguyên ở trên núi Quan Huyên nhìn Diệp Quân lắc đầu: “Nếu Diệp Quân có một thanh kiếm hợp với mình hơn thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều”.
Ông ta nhận ra Diệp Quân có một khuyết điểm chí mạng, đó là không có một thanh kiếm tốt.
Mặc dù kiếm tu đều chú trọng vạn vật đều có thể là kiếm nhưng ở cấp bậc này chắc chắn không phải là điều mà Diệp Quân có thể đạt đến.
Thế nên bây giờ Diệp Quân đánh với thanh niên thiên mệnh, không có một thanh kiếm thích hợp, chắc chắn sẽ bị thiệt.
Điều này cũng nhờ trình độ kiếm đạo của Diệp Quân khá cao, kiếm ý mạnh chứ nếu không khí kiếm của hắn không thể uy hiếp được thanh niên thiên mệnh.
Đúng lúc này, thanh niên thiên mệnh bỗng xòe tay ra, ngọn lửa trước mặt gã bay vào trong lòng bàn tay gã, gã niệm thần chú gì đó. Không lâu sau, ngọn lửa cấp tốc bốc lên, không gian xung quanh tan chảy với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Thấy thế tay phải Diệp Quân siết chặt thanh kiếm trong tay, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khí kiếm trong tay bắt đầu rung lên.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đi!”
Ầm!
Ngọn lửa đó đột nhiên bay ra ngoài, trong khi đó, nó được gió thổi bùng lên, bỗng chốc một ngọn lửa lớn cỡ ngón tay cái biến thành một con rồng lửa dài cả trăm trượng.
Rầm!
Ngay khi con rồng lửa khổng lồ xuất hiện, không gian xung quanh bỗng như nứt toác, con rồng lửa bay về phía đằng xa.
Diệp Quân nhào đến, nó như muốn nuốt chửng Diệp Quân, vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc này Diệp Quân mở mắt ra, ngay lúc hắn mở mắt ra, hắn lập tức biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Tốc độ của Diệp Quân trong đòn tấn công này đạt đến cực hạn của bản thân.
Vèo!
Kiếm quang đâm thẳng vào trên đầu con rồng lửa dưới ánh nhìn của mọi người, dừng một chút sau, nhát kiếm đó xé mạnh đầu rồng lửa ra, ngay sau đó cả con rồng lửa khổng lồ bị một kiếm của Diệp Quân xé thành hai nửa.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Sau khi xé tan con rồng lửa, Diệp Quân lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh.
Thanh niên thiên mệnh hơi híp mắt, Pháp tướng sau lưng gã bỗng cúi người xuống ôm lấy bảo vệ gã.
Bụp!
Lúc này kiếm của Diệp Quân đâm vào trên người Pháp tướng, cả người Pháp tướng run lên, sau đó xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ hung ác, hắn đâm thêm một nhát kiếm nữa.
Xoẹt!
Khí kiếm và Pháp tướng rung lên cùng lúc, khí kiếm bỗng vỡ tan, còn hai cánh tay Pháp tướng xuất hiện vết nứt.
Lúc này Diệp Quân lại ngưng tụ thêm một thanh khí kiếm nữa, sau đó vung ra.
Rầm rầm!
Pháp tướng đó bỗng há miệng tức giận gào lên.
Rầm!
Một tia sáng màu vàng đáng sợ phun ra từ trong miệng nó.
Lúc này kiếm của Diệp Quân cũng vừa đâm đến.
Rầm rầm!
Chương 205: Con mắt thiên đạo
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Diệp Quân bị đánh văng ra xa, còn Pháp tướng cũng bị đánh nát, lực va chạm quá mạnh khiến thanh niên thiên mệnh kia liên tục bị chấn động lùi về sau.
Đúng lúc này một thanh khí kiếm bỗng bay lướt qua.
Thuật Ngự Kiếm.
Thanh niên thiên mệnh đó híp mắt, miệng thầm đọc chú, một phù ấn bỗng biến thành một chiếc phù khiên chắn trước mặt gã.
Rầm!
Phù khiên đó chặn đòn tấn công đáng sợ của Diệp Quân lại.
Nhưng ngay sau đó lại một nhát kiếm nữa.
Vèo!
Phù khiên đó rung lên dữ dội, sau đó nứt ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt thanh niên thiên mệnh chợt lóe lên vẻ hung ác, khi đòn tấn công thứ ba lao đến, hai tay gã hợp lại kết ấn, giữa trán bị phân ra, một đại ấn màu vàng cực lớn bỗng bay ra, trên đại ấn đó có khắc hai chữ: Càn Khôn.
Ấn Càn Khôn!
Ngay khi ấn Càn Khôn bay đến, khí kiếm của Diệp Quân bị văng ra xa, cùng lúc đó một ký hiệu bí ẩn bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Quân.
Ánh mắt thanh niên thiên mệnh hiện lên vẻ hiểm ác: “Càn khôn trấn áp”.
Gã vừa nói vừa giơ tay phải lên rồi làm động tác đè xuống.
Rầm!
Ấn đó bỗng mang theo từng luồng sáng màu vàng cuồn cuộn lao xuống muốn nghiền ép Diệp Quân ở bên dưới.
Bụp bụp bụp!
Không gian xung quanh bị nứt ra, hơn nữa còn lan tràn ra xung quanh với tốc độ rất nhanh.
Quá kinh khủng!
Diệp Quân ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn ấn đang lao đến, ánh mắt hắn hiện lên vẻ hung ác, chân phải giẫm mạnh xuống đất, cả người biến thành kiếm quang lao lên trời.
Vèo!
Đòn tấn công này Diệp Quân đâm vào ấn Càn Khôn, luồng kiếm quang nổ tung, Diệp Quân rơi xuống đất. Hắn vừa đáp xuống đất, mặt đất dưới chân sụp xuống nhưng ngay lúc này, hắn bỗng bay lên trời, lại tung ra nhát kiếm chém vào ấn một lần nữa.
Rầm!
Ấn Càn Khôn rung lên và nổ tung, ngay sau đó Diệp Quân xoay người xoẹt qua, trong tích tắc đã lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, gã hơi híp mắt, tay phải bỗng xoay nhẹ một cái.
Vèo!
Thanh niên thiên mệnh biến mất như hồn ma.
Kiếm của Diệp Quân đâm vào khoảng không.
Diệp Quân xoay người, lúc này thanh niên thiên mệnh chậm rãi bước ra từ trong ấn Càn Khôn.
Thấy thế Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm ấn Càn Khôn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ấn này cực kỳ đặc biệt.
Thanh niên thiên mệnh nhìn Diệp Quân: “Nữa đi nào”.
Gã vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt gã.
Một kiếm phá quy tắc không gian.
Ngay lúc này ấn Càn Khôn bỗng biến thành một tia sáng màu vàng bao phủ lấy thanh niên thiên mệnh.
Rầm!
Một tia kiếm quang phát ra từ trên ánh sáng màu vàng đó, sức mạnh cực lớn làm ánh sáng màu vàng đó chấn động.
Lúc này Diệp Quân lại chém một kiếm xuống.
Rầm rầm!
Khi đòn tấn công đánh tới, ánh sáng vàng và thanh khí kiếm trong tay Diệp Quân vỡ vụn cùng lúc, lực tác động mạnh khiến Diệp Quân phải vội lùi về sau. Lúc đó, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, khí kiếm lập tức lao đến chỗ thanh niên thiên mệnh.
Thanh niên thiên mệnh hơi híp mắt, gã bỗng nói: “Ngự!”
Vừa dứt lời, ấn Càn Khôn lại biến thành thần quang chắn trước người gã.
Vèo!
Thần quang đó rung lên, thanh niên thiên mệnh liên tục lùi về sau mấy mươi trượng, nhưng khi gã vừa dừng lại, Diệp Quân lại chém thêm một kiếm.
Xoẹt!
Thanh niên thiên mệnh lại liên tiếp lùi về sau mấy mươi trượng.
Một kiếm đánh tới, rồi lại thêm một nhát kiếm.
Vèo!
Thanh niên thiên mệnh lại liên tục lùi về sau mấy mươi trượng, nhưng khi gã vừa dừng lại, thần quang trước mặt gã lập tức vỡ tan.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng lao đến trước mặt thanh niên thiên mệnh, nhưng lúc này hắn bỗng biến sắc, chỉ thấy mấy mười bùa chú đến lao đến chỗ hắn.
Diệp Quân chém mạnh một nhát kiếm.
Rầm!
Thần quang đó nổ tung, Diệp Quân lùi về sau mấy mươi trượng.
Sau khi dừng lại, hắn nhìn cơ thể mình, lúc này trên người hắn đã có rất nhiều vết thương.
Diệp Quân nhìn thanh niên thiên mệnh, trầm giọng nói: “Tháp gia, hắn có nhiều trang bị quá, không giống ta chỉ có một thanh kiếm Hành Đạo”.
Tiểu Tháp cũng cạn lời.
Lúc này thanh niên thiên mệnh khẽ nói: “Ta đánh giá ngươi hơi thấp rồi”.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trong tay thanh niên thiên mệnh, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng nói: “Ta nghĩ trận chiến của chúng ta nên kết thúc rồi”.
Vừa dứt lời gã ngẩng đầu lên nói: “Thiên đạo của thế gian này ở đâu?”
Rầm!
Cả bầu trời bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó một con mắt mờ ảo xuất hiện trên đại trận phù văn đó.
Thiên Đạo Hiện!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở quảng trường đều biến sắc.
Thanh niên thiên mệnh bỗng lấy một thẻ bài màu đen ra: “Diệp Quân bất nhân, giết hại người vô tội, nghe lệnh, hãy giúp ta giết tên yêu tà này”.
Im lặng một lúc, một giọng nói già nua vang lên từ trên trời: “Tuân lệnh!”
Một luồng sáng thiên đạo bỗng được rót vào trong thần ấn đó.
Rầm!
Thần ấn chấn động dữ dội, sau đó toàn bộ đại trận phù văn bắt đầu cao xoay tròn với tốc độ cao, một luồng ý thức thiên địa khóa chặt lấy Diệp Quân làm cho Diệp Quân không thể động đậy.
Lực Thiên Đạo.
Lúc này mọi người trên Vạn Sơn đều kinh hãi.
Người mang thiên mệnh này thế mà có thể mượn lực Thiên Đạo.
Quá mức vô lý!
Khi khí tức Thiên Đạo đó vây lấy Diệp Quân, cả trời đất đều trở nên hư ảo.
Từng nguồn sức mạnh trời đất đáng sợ không ngưng tụ lại chỗ thần ấn.
Sức mạnh Thiên Đạo cũng là sức mạnh trời đất.
Tấn công dồn dập!
Đây là tấn công dồn dập thật sự.
Mời Thiên Đạo tham gia chiến đấu, mẹ nó thật chứ, thế này thì ai đánh lại được?
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn con mắt thiên đạo mờ ảo trên bầu trời
Lúc này thanh niên thiên mệnh bỗng tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Chịu chết đi”.
Chương 206: Công đạo trong lòng người
Giọng nói của thanh niên thiên mệnh vừa dứt, chiếc thần ấn kia bỗng run rẩy, một giây sau, một chữ "Đạo" màu trắng chợt bay từ trong thần ấn ra. Chữ "Đạo" này mang theo một chiếc đuôi ánh sáng màu trắng phóng về phía Diệp Quân ở bên dưới.
Ầm!
Bỗng chốc, cả đất trời như mờ ảo hẳn đi!
Uy lực của trời đất!
Luồng uy lực khủng bố này vừa xuất hiện, mặt đất bắt đầu rung chuyển, dãy núi lắc lư, dường ngày tận thế sắp cận kề!
Tất cả mọi người chấn động!
Đây chính là uy lực của Thiên Đạo!
Đại diện cho sức ép của trời đất một phương!
Chỉ là uy lực thôi đã có thể dễ dàng giết chết một cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Đây mới gọi là giảm duy độ công kích!
Vì đây không phải là cuộc chiến của thanh niên thiên mệnh nữa rồi, mà đây là Thiên Đạo, Thiên Đạo đại diện cho trời đất một phương!
Thế này thì đánh kiểu gì?
Tất cả mọi người đều nhìn chàng trai tên Diệp Quân ở bên dưới!
Chàng trai này khoanh tay chịu chết hay sẽ chống lại Thiên Đạo?
Nếu chống lại Thiên Đạo thì gay to rồi!
Chống lại Thiên Đạo thì chính là chống lại thư viện Quan Huyên!
Vì Thiên Đạo thuộc thư viện Quan Huyên!
Diệp Quân nhìn chữ "Đạo" đại diện cho Thiên Đạo đang phóng về phía mình, khẽ hỏi: "Tháp gia, đây là Thiên Đạo sao?"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy!"
Diệp Quân thì thầm: "Chẳng phải Thiên Đạo là công bằng công đạo sao?"
Tiểu Tháp: "Thiên Đạo không thể đại diện cho công đạo, công đạo ở trong lòng người!"
Công đạo ở trong lòng người!
Diệp Quân bỗng cười.
Lúc nhỏ, lòng hắn luôn hướng về thư viện Quan Huyên!
Quan Huyên Pháp!
Thư viện Quan Huyên đại diện cho chính đạo của thế gian, đại diện cho chính nghĩa!
Nhưng sau khi trưởng thành, hắn mới hiểu ra mọi thứ không như mình nghĩ!
Trong thư viện Quan Huyên, có điểm tốt, cũng có điểm xấu.
Thiện ác, không phân định rõ ràng!
Công đạo, nằm trong lòng người!
Nếu Thiên Đạo công bằng, ta tôn trọng Thiên Đạo!
Nếu Thiên Đạo không công bằng, ta trảm Thiên Đạo!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Quân dữ dằn, tay phải hắn xoè ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện, một giây sau, chân phải hắn giẫm mạnh xuống đất.
Vù!
Cùng với tiếng kiếm xé gió là một đạo kiếm quang bay vút lên trời!
Đi ngược ý trời!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghiêm trọng!
Vị kiếm tu đến từ Nam Châu này lại dám chống đối lại Thiên Đạo!
Đương nhiên, mọi người đều có thể hiểu được!
Phản kháng...
Hoặc chết?
Là một con người bình thường thì ai cũng sẽ lựa chọn phản kháng!
Nhưng đó là Thiên Đạo đấy!
Thiên Đạo đại diện cho một loại trật tự!
Mà lúc này, trong ánh nhìn của tất cả mọi người, đạo kiếm quang kia chém lên chữ "Đạo" đại diện cho Thiên Đạo kia.
Ngay lúc ai cũng nghĩ rằng Diệp Quân sẽ chết thì điều xảy ra tiếp theo khiến họ phải trợn ngược mắt kinh hãi.
Rắc!
Nhát kiếm kia lại chém nát chữ "Đạo".
Kiếm dài tiếp tục chém tới, chém lên thần ấn kia!
Ầm!
Thần ấn và đại trận phù văn lập tức hoá thành tro bụi.
Nhưng kiếm vẫn không dừng lại!
Trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Diệp Quân cầm kiếm đâm lên con mắt Thiên Đạo!
Trong mắt của con mắt Thiên Đạo kia loé lên tia giận dữ: "Con kiến hôi nhỏ bé, lại dám hành động nghịch ý trời!"
Dứt lời, trong con mắt Thiên Đạo phóng ra một luồng lôi quang khủng bố.
Thiên kiếp!
Thấy vậy, mặt mọi người đồng loạt biến sắc!
Chỉ có cường giả cảnh giới Thần Kiếp đang đột phá lên cảnh giới cao hơn mới phải lịch thiên kiếp, mà thiên kiếp lúc này tuyệt đối không phải là thiên kiếp bình thường!
Nhìn thấy đạo thiên kiếp kia, ánh mắt Diệp Quân hung tợn: "Chém!"
Dứt lời...
Rầm!
Trong sự theo dõi của mọi người, nhát kiếm này đã chém nát đạo thiên kiếp kia!
Vù!
Tiếng kiếm xé gió vang lên, kiếm Hành Đạo đâm thẳng vào con mắt Thiên Đạo kia!
Ầm!
Nháy mắt, cả trời đất như trở nên hư ảo, trong suốt!
Mọi người như hoá đá!
Thật sự diệt luôn Thiên Đạo rồi sao?
Bên dưới, thanh niên thiên mệnh kia cũng không thể nào tin nổi!
Diệt luôn Thiên Đạo rồi sao?
Đùa gì thế?
Trong đầu gã bây giờ trống rỗng!
Lúc này, Cố Triều Nguyên đứng bên dưới bỗng hét lên: "Diệp Quân, tuyệt đối không được giết Thiên Đạo!"
Lúc này, Thiên Đạo kia bị kiếm Hành Đạo ghim tại chỗ, chưa chết hẳn!
Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Triều Nguyên, Cố Triều Nguyên run giọng nói: "Thiên Đạo đại diện cho trật tự của một nơi, càng là đại diện cho thư viện Quan Huyên. Hơn nữa, Quan Huyên Pháp đã ra cấm lệnh, không ai được làm tổn hại đến linh hồn của thiên địa, Thiên Đạo này cũng là một trong số đó, nếu cậu giết Thiên Đạo thì chuyện này không thể cứu vãn được nữa!"
Bây giờ ông ta thật sự không có ý xấu nào cả!
Ông ta biết, Diệp Quân và Diệp Quan Chỉ là bạn bè, chỉ cần Diệp Quân không giết Thiên Đạo thì chuyện này còn có thể xoay chuyển!
Dù sao thì thiên phú mà Diệp Quân thể hiện ra quá đỗi phi thường!
Hơn nữa, cộng thêm việc lần này là nhà họ An làm sai, thế nên rất có thể thư viện sẽ thu nhận Diệp Quân!
Cho dù là đám thế gia và tông môn kia cũng không chắc có thể cản được!
Kiếm Đế trẻ đến thế này cơ mà!
Phe của Diệp Quan Chỉ trong thư viện chắc chắn sẽ giành Diệp Quân về, hơn nữa còn là bất chấp mọi giá để giành hắn về!
Diệp Quan Chỉ mà dùng đến thế lực sau lưng mình thì đám thế gia và tông môn kia chưa chắc đã có thể tranh giành được với cô ấy. Nói cho cùng, bên phía Văn Viện có không ít Văn Thánh, lại cộng thêm thân phận của Thư Hiền và Diệp Quan Chỉ đều cực kỳ đặc biệt!
Một khi làm lớn chuyện, chưa chắc phe tông môn và thế gia đã địch lại!
Nhưng nếu Diệp Quân giết Thiên Đạo!
Thì toi!
Phe tông môn và thế gia sẽ có cớ, đến lúc đó, phe Diệp Quan Chỉ dù có muốn giành Diệp Quân cũng không có lý do!
Có thể nói, nếu Diệp Quân giết Thiên Đạo thì đồng nghĩa với việc tự đẩy mình vào đường cùng.
Chương 207: Ta nghe lời ngươi
Diệp Quân đứng trên trời im lặng.
Hắn nhìn được hết điểm được mất trong này.
Thiên Đạo!
Trong Quan Huyên Pháp có cấm lệnh, không ai được giết hại Thiên Đạo, dù Thiên Đạo có sai, cũng chỉ có thư viện Quan Huyên được xử phạt!
Người làm trái, định tội cấp mười!
Trong thư viện Quan Huyên có mười hai cấp hình phạt!
Giết Thiên Đạo, tội cấp mười!
Rất nghiêm trọng!
Trước mặt Diệp Quân, Thiên Đạo kia bỗng chế giễu: "Không dám giết rồi chứ gì?"
Nó là Thiên Đạo cơ mà!
Nó rất lợi hại!
Nó được thư viện Quan Huyên bảo vệ!
Diệp Quân nhìn Thiên Đạo, thầm hỏi: "Tháp gia, giết hay không giết?"
Tháp gia bình tĩnh nói: "Tuỳ ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được, Tháp gia, ta nghe lời ngươi!"
Nói rồi, hắn cầm kiếm Hành Đạo chém một phát thật mạnh!
Tháp gia: "???"
Ầm!
Trong tích tắc, Thiên Đạo kia bị kiếm Hành Đạo chém nát, vô số linh khí của cả Trung Thổ Thần Châu bỗng tiêu tan, biến mất với một tốc độ cực kỳ khủng bố.
Linh khí sụp đổ!
Vì Thiên Đạo gìn giữ hạt nhân của linh khí Trung Thổ Thần Châu, giết Thiên Đạo thì đương nhiên trận pháp linh khí của Trung Thổ Thần Châu cũng sẽ sụp đổ, thế nên, vô số linh khí từ dưới đất bắt đầu tiêu tan.
Thấy cảnh này, Cố Triều Nguyên đứng bên dưới tái mét mặt mày: "Xong rồi! Toi rồi..."
Giết Thiên Đạo thật rồi!
Như thế này, cho dù là Diệp Quan Chỉ cũng không thể bảo vệ được Diệp Quân nữa rồi!
Đây là đại tội chém đầu đấy!
Tất cả mọi người có mặt ở đó như bị sét đánh!
Giết rồi à?
Thiên Đạo cứ thế bị giết rồi sao?
Mọi người đều rất ngờ vực.
Thứ nhất: Thiên Đạo cứ chết vậy sao?
Thứ hai: Mẹ kiếp! Thật sự dám giết Thiên Đạo hả?
Thanh niên thiên mệnh kia cũng khó lòng tin nổi, gã vốn tưởng mình có thể dễ dàng giết chết Diệp Quân. Nhưng gã không thể nào ngờ được, sau khi mình gọi Thiên Đạo ra, không những không giết được Diệp Quân mà còn bị Diệp Quân giết mất!
Là Thiên Đạo đấy!
Gã thấy chuyện này quá ảo!
Lúc này, Cố Triều Nguyên bỗng run giọng nói: "Diệp Quân, cậu..."
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Tháp gia của ta bảo ta giết!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ta bảo ngươi giết à? Hả?"
Diệp Quân: "Chẳng phải ngươi bảo tuỳ ta sao?"
Tiểu Tháp: "...", Diệp Quân do dự một lát rồi nói: "Tháp gia, ta nghe lời ngươi đó, nhân quả của chuyện này ngươi phải cùng gánh với ta!"
Tiểu Tháp im lặng, thằng nhóc nhà ngươi khốn nạn quá đi mất! Ông đây phục ngươi luôn!
Lúc này, Cố Triều Nguyên cười khổ: "Diệp Quân, Tháp gia của cậu..."
Nói rồi, ông ta khẽ thở dài.
Diệp Quân thành thật nói: "Tháp gia của ta lợi hại lắm, thật đấy!"
Cố Triều Nguyên do dự một lát rồi hỏi: "Lợi hại cỡ nào?"
Diệp Quân: "Dưới Tam Kiếm, ông ấy vô địch, đấu với Tam Kiếm, ông ấy có thể một đấu một!"
Tiểu Tháp: "..."
Tam Kiếm?
Cố Triều Nguyên nhíu mày!
Sao chưa từng nghe đến vậy?
Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn thanh niên thiên mệnh đứng bên dưới. Thấy Diệp Quân nhìn mình, thanh niên thiên mệnh nheo mắt lại!
Diệp Quân không thích để lại hậu hoạ cho mình!
Không phí bất kỳ lời nào, Diệp Quân cầm kiếm giết về phía thanh niên thiên mệnh!
Mà ngay lúc này, thời không sau lưng thanh niên thiên mệnh nứt ra, một bàn tay chộp lên vai thanh niên thiên mệnh, kéo gã vào trong!
Vù!
Diệp Quân đâm hụt!
Sắc mặt của hắn trở nên u ám!
Chạy mất rồi!
Diệp Quân thử đuổi theo nhưng vẫn không thể đuổi được, vì dường như đối phương xuyên thời không để chạy trốn.
Tiếc quá!
Diệp Quân lắc đầu, lần sau gặp nhất định phải trực tiếp giết đối phương!
Bấy giờ Tịch Huyền bỗng bước nhanh tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy trầm giọng nói: "Phải chạy thôi!"
Chạy!
Diệp Quân nhíu mày!
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nhanh!"
Cô ấy biết, Diệp Quân giết Thiên Đạo nên chẳng bao lâu nữa sẽ bị thư viện Quan Huyên truy nã, hơn nữa, có thể là lệnh truy nã từ tổng viện thư viện Quan Huyên nữa!
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn Đông Lý Mạch. Thấy Diệp Quân nhìn, sắc mặt Đông Lý Mạch bỗng thay đổi. Một giây sau, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt gã. Đông Lý Mạch hoảng hốt, hai tay siết chặt, một luồng sức mạnh huyết mạch mạnh mẽ đã phun trào ra từ trong cơ thể gã!
Vù!
Nhưng luồng sức mạnh huyết mạch kia vừa xuất hiện đã bị kiếm Hành Đạo của Diệp Quân chém nát!
Thấy cảnh này, ánh mắt Đông Lý Mạch lộ ra vẻ sợ hãi!
Gã hiểu rõ sức mạnh huyết mạch của mình, dù là cường giả cảnh giới Thần Kiếp cũng khó lòng chống đỡ nổi, hơn nữa vừa rồi còn có thể đẩy lùi Diệp Quân đến mấy lần, nhưng bây giờ sau khi Diệp Quân đổi kiếm, thì sức mạnh huyết mạch đã không thể chống đỡ nổi một nhát kiếm của hắn!
Trong lúc suy luận, Đông Lý Mạch đã bị kiếm Hành Đạo kề ngang cổ!
Diệp Quân không giết Đông Lý Mạch mà dẫn Đông Lý Mạch biến mất!
Sắc mặt của Đông Lý Trần thay đổi, vội đuổi theo!
Tịch Huyền và Diệp Khải cũng vội chạy theo!
Rất nhanh, Diệp Quân đã đưa Đông Lý Mạch tới Bất Tử Giới.
Tới Bất Tử Giới, Diệp Quân nhìn thấy ông lão mà lần đầu tiên mình tới đây đã gặp!
Nhìn thấy Diệp Quân, ông lão sững sờ: "Là cậu!"
Diệp Quân không quan tâm tới ông lão, dẫn theo Đông Lý Mạch xông thẳng vào trong Bất Tử Giới. Vừa vào Bất Tử Giới, thần thức của mấy trăm cường giả lập tức khoá chặt Diệp Quân.
Đông Lý Trần xuất hiện trước mặt Diệp Quân!
Diệp Quân kề ngang kiếm Hành Đạo lên cổ Đông Lý Mạch, hắn nhìn chằm chằm Đông Lý Trần: "Tiền bối, ta đến đây không có ác ý gì, chỉ muốn mượn một vật từ quý tộc!"
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Cậu muốn mượn gì?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Kiếm Thanh Huyên!"
"Không được!"
Đông Lý Trần bỗng nổi giận: "Tuyệt đối không được!"
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt thản nhiên: "Không cho mượn thì chúng ta tính nợ đi!"
Nói rồi hắn nhìn Đông Lý Mạch, nói: "Thiên tài của nhà ông bắt tay với An Đạo Tân đối phó với ta, ta giết hắn, không có gì quá đáng nhỉ?"
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Diệp Quân, ta biết, cậu rất yêu nghiệt, sau lưng có chỗ dựa vững chắc, nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ! Nơi đây là đế tộc Bất Tử đấy!"
Nói rồi, ông ta tức giận chỉ tượng Kiếm Chủ Nhân Gian đứng sừng sững trước đại điện Bất Tử: "Đế tộc Bất Tử ta có Kiếm Chủ Nhân Gian bảo vệ, người chống lưng của cậu có mạnh hơn Kiếm Chủ Nhân Gian không? Nếu hôm nay cậu dám xấc xược, đừng trách ta gọi Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Tiểu Tháp: "..."
Chương 208: Không thể ngu vậy được
Đông Lý Trần thật sự không sợ Diệp Quân, đế tộc Bất Tử có chỗ dựa mà!
Chỗ dựa này chính là Kiếm Chủ Nhân Gian!
Ai mà không biết người đứng sau lưng đế tộc Bất Tử chính là Kiếm Chủ Nhân Gian chứ?
Thế nên, dù vị Đại Kiếm Đế sau lưng Diệp Quân có thể hiện ra thực lực khủng bố đến cỡ nào thì đế tộc Bất Tử cũng không sợ!
Chưa nghe bà ấy nói à?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy, bà ấy không dám đánh trả đấy!
Bây giờ người phụ nữ đó rất mạnh, nhưng ba mươi triệu năm trước, bà ấy chắc cũng chỉ là một cô bé thôi.
Nghe thấy lời của Đông Lý Trần, Diệp Quân nheo mắt lại, thanh kiếm kê ngang trước cổ Đông Lý Mạch bỗng chuyển động!
Vù!
Một dòng máu tươi ứa ra!
Đông Lý Mạch trợn tròn mắt, lòng hoảng sợ!
Ai có thể thản nhiên đối diện với cái chết được chứ? Vốn dĩ gã tưởng rằng mình có thể, nhưng lúc thật sự phải đối mặt với cái chết, gã vẫn cảm thấy sợ hãi!
Đặc biệt là Diệp Quân không kết liễu gã luôn mà giày vò từng chút một!
Nhiều khi chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết đến với mình!
"Dừng tay!"
Thấy vậy, lòng Đông Lý Trần hãi hùng, vội lên tiếng. Đông Lý Mạch là thiên tài yêu nghiệt nhất đế tộc Bất Tử hiện nay, nếu chết ở đây thì đế tộc Bất Tử tổn thất nặng nề!
Diệp Quân dừng lại, nhìn chằm chằm Đông Lý Trần nhưng không nói gì.
Sao Đông Lý Trần không hiểu ý của Diệp Quân cho được? Sắc mặt của ông ta lập tức trở nên khó coi: "Diệp Quân, cậu thật sự định ức hiếp đế tộc Bất Tử của ta à?"
Diệp Quân gằn giọng nói: "Là ta ức hiếp đế tộc Bất Tử của ông hay đế tộc Bất Tử của ông ức hiếp ta? Thiên tài nhà ông bắt tay với nhà họ An đối phó ta, ông quên chuyện này rồi à? Hả?"
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Chẳng phải cậu vẫn còn sống sờ sờ đó sao?"
Tiểu Tháp: "..."
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Quân loé lên sát ý, một giây sau, tay phải hắn kéo thật mạnh!
Phụt!
Nháy mắt, đầu của Đông Lý Mạch bay thẳng ra ngoài, máu tươi văng xa đến mấy trượng!
"To gan!"
Đông Lý Trần trợn trừng mắt, ông ta không ngờ người này thật sự dám đối đầu với đế tộc Bất Tử, dám xem thường Kiếm Chủ Nhân Gian!
Quá to gan!
Vừa tức giận vừa kinh hãi!
Vì Đông Lý Mạch đã bị giết chết mất rồi!
Đông Lý Mạch là hạt giống tốt nhất của đế tộc Bất Tử hiện nay!
Cứ thế chết đi rồi sao?
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần, mặt ông ta tái mét, giây phút này ông ta cũng cảm thấy hơi thở của cái chết đang cận kề!
Diệp Quân định giết ông ta!
Đông Lý Trần nhìn Diệp Quân chòng chọc, ánh mắt u ám vô cùng: "Diệp Quân, nơi đây là đế tộc Bất Tử!"
"Thứ ngu!"
Diệp Quân gào lên: "Mẹ kiếp, đến người của nhà họ An và Thiên Đạo mà ta cũng dám giết! Ta còn sợ đế tộc Bất Tử nhà ông sao? Ông trực tiếp cho ta mượn kiếm, ta tha cho thiên tài của nhà ông, hai bên hết nợ, không tốt sao? Ông còn uy hiếp ta vào lúc này, ta thật thấy lo cho đầu óc của ông đấy!"
Nghe Diệp Quân nói, cường giả của đế tộc Bất Tử đều nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt đầy bất mãn.
Đúng như Diệp Quân nói, Diệp Quân đã tới đây có nghĩa là người ta không sợ đế tộc Bất Tử!
Lúc này cách làm đúng đắn là trấn tĩnh Diệp Quân, bảo vệ tính mạng của Đông Lý Mạch!
Nhưng tộc trưởng này thì hay rồi, sợ Đông Lý Mạch không chết hay sao ấy, ra sức uy hiếp Diệp Quân!
Đầu óc để làm gì thế không biết!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Không đúng! Ông đường đường là tộc trưởng của đế tộc Bất Tử, không thể ngu như vậy được..."
Nói đến đây, hắn nheo mắt lại: "Ông cố ý để ta giết Đông Lý Mạch, nếu ta không đoán nhầm thì Đông Lý Mạch này không phải là con trai của ông hoặc không phải dòng chính nhà ông!"
Đông Lý Trần hơi nheo mắt lại.
Đám cường giả đế tộc Bất Tử đứng xung quanh thì đều nhìn Đông Lý Trần với vẻ kinh hãi.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng xông ra, quát giận: "Đông Lý Trần, thứ khốn kiếp nhà ngươi, đến lúc này rồi mà vẫn tiếp tục đấu đá với người trong nhà, ngươi trả mạng con trai lại cho ta!"
Nói rồi ông ta xông thẳng về phía Đông Lý Trần.
Những cường giả đế tộc Bất Tử cũng sững sờ!
Mẹ kiếp!
Tộc trưởng này quá đáng lắm rồi!
Bọn họ đều tức giận!
Thật sự tức giận!
Đến lúc này rồi mà mẹ kiếp, ông còn tính kế người trong tộc?
Đông Lý Mạch là thiên tài yêu nghiệt nhất đế tộc Bất Tử hiện nay đó! Đông Lý Mạch mà chết thì thế hệ trẻ không một ai có thể gánh nổi trọng trách lớn lao đâu!
Kẻ này thì hay rồi, vì dòng chính của mình mà giở trò, cố ý ép Diệp Quân giết Đông Lý Mạch!
Ngày thường ông ta đấu mấy cũng được!
Nhưng mẹ kiếp, vào lúc này ông ta còn giở trò!
Tất cả cường giả đế tộc Bất Tử đều phẫn nộ!
Diệp Quân nhìn cuộc đại chiến của hai người Đông Lý Trần ở đằng xa rồi lắc đầu: "Tháp gia, đây là đế tộc Bất Tử mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng dẫn dắt à?"
Tiểu Tháp khẽ đáp: "Tộc trưởng trước đây của đế tộc Bất Tử là một người rất giỏi giang, người của đế tộc Bất Tử thời đó cũng rất lợi hại. Mấy chục triệu năm qua đi... vật đổi sao dời rồi!"
Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, ngươi có thể cảm nhận được kiếm Thanh Huyên không?"
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi ngờ vực nói: "Không cảm nhận được... điều này rất bất thường!"
Nghe vậy, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cuộc đại chiến phía xa, thấy cạn lời!
Mẹ kiếp!
Ông đây tới mượn kiếm, không phải tới xem mấy người nội chiến!
Chương 209: Nhân gian kiếm ý xuất hiện
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quát giận!
Phía xa, Đông Lý Trần và người đàn ông trung niên dừng tay lại, tất cả mọi người nhìn Diệp Quân!
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nội đấu với nhau vào lúc này có thích hợp không? Chẳng phải lúc này các ông nên đồng tâm hợp lực đối đâu với ta sao? Các ông có thể làm kẻ ác cho đến nơi đến chốn không hả? Đừng để ta phải nhắc nhở các ông, được không?"
Mọi người: "..."
Diệp Quân nhìn chằm chằm tất cả mọi người của đế tộc Bất Tử: "Bây giờ ta muốn mượn kiếm Thanh Huyên, nếu các người không cho mượn thì chúng ta tiếp tục tính sổ!"
Kiếm Thanh Huyên!
Nghe vậy, sắc mặt của tất cả cường giả đế tộc Bất Tử đều u ám hẳn.
Diệp Quân bỗng chỉ tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa: "Ta kính ngưỡng Kiếm Chủ Nhân Gian, ta lấy danh tính của Kiếm Chủ Nhân Gian ra thề, ta dùng xong kiếm Thanh Huyên sẽ trả lại cho các người!"
Tiểu Tháp: "..."
Đông Lý Trần định nói gì đó thì lúc này, một cô gái đứng bên cạnh đi ra. Cô gái trông rất trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám, mặc một bộ váy tím, vóc dáng xinh đẹp, dung mạo không tầm thường, mặt mày đẹp như tranh vẽ, không khuynh nước khuynh thành nhưng cũng có điểm khiến người ta phải rung động.
Cô gái nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: "Diệp Quân công tử, kiếm Thanh Huyên kia không ở trong đế tộc Bất Tử của bọn ta!"
Nghe thế Diệp Quân sững sờ: "Không ở đế tộc Bất Tử?"
Cô gái lắc đầu: "Chục triệu năm trước thì đúng là kiếm Thanh Huyên ở đế tộc Bất Tử ta, nhưng sau đó, Tịnh tộc trưởng của đế tộc Bất Tử bọn ta đã mang thanh kiếm này tới tổng viện thư viện Quan Huyên, thế nên thanh kiếm này không còn ở trong tộc ta nữa! Để đe doạ bọn đạo chích, bọn ta không thông báo chuyện này ra bên ngoài".
Diệp Quân im lặng một lát rồi nhìn Đông Lý Trần, tức giận nói: "Ông không có kiếm sao ông không nói sớm? Nếu ông nói từ sớm thì ta đã không giết Đông Lý Mạch rồi!"
"Á!"
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì bi thương tột cùng: "Mạch Nhi của ta! Con chết thảm quá!"
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt đầy oán hận: "Lão già khốn kiếp, hôm nay lão phu sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"
Ông ta lại xông về phía Đông Lý Trần!
Hai người lại đại chiến với nhau!
Diệp Quân hơi thất vọng!
Tưởng rằng kiếm Thanh Huyên ở đế tộc Bất Tử, nhưng không ngờ tiên tổ của đế tộc Bất Tử đã đem đi vũ trụ Quan Huyên rồi!
Vừa rồi mình mới giết Thiên Đạo, bây giờ lại tới tổng viện thư viện Quan Huyên sao?
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ta với ngươi, chúng ta có thể giết tới tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên được không? Ta đánh kẻ nhỏ, ngươi đánh kẻ lớn! Chỉ cần ngươi gật đầu, bây giờ chúng ta giết đến tổng viện thư viện Quan Huyên luôn!
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ta cảm ơn ngươi đã xem trọng ta vậy nhé!"
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc này còn tàn nhẫn hơn cả ông nội hắn, còn tinh khôn hơn cả cha hắn, ảo ma thật đấy!
Sao nhà họ Dương này đời sau khủng khiếp hơn đời trước thế nhỉ?
Nghe Tháp gia nói, Diệp Quân lắc đầu, vẻ mặt chua xót.
Lúc này, cô gái váy tím bỗng gọi: "Diệp Quân công tử!"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím, cô ta do dự một lát rồi nói: "Ta có thể nói chuyện với công tử không?"
Diệp Quân bình thản hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Cô gái váy tím đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn hắn, chân thành nói: "Ta có thể nhìn ra được công tử không phải là phường đại gian đại ác! Lần này công tử đến mượn kiếm là vì Nạp Lan Ca cô nương phải không?"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Sao cô biết?"
Cô gái váy tím khẽ cười: "Tuy Diệp Quân công tử tới Trung Thổ Thần Châu chưa lâu nhưng danh tiếng của công tử đã truyền khắp Trung Thổ Thần Châu từ lâu rồi. Thật không dám giấu, ta đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, thế nên đã điều tra về công tử".
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Cô muốn nói gì?"
Cô gái váy tím bỗng nhìn một ông lão bên cạnh: "Đại trưởng lão, hãy lấy khối Ô Mộc của đế tộc Bất Tử chúng ra ra đây!"
Ô Mộc!
Nghe vậy sắc mặt Đại trưởng lão bỗng thay đổi!
Cô gái váy tím bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão, nếu không ngoài dự liệu, Diệp công tử vừa đi thì ông sẽ là tộc trưởng của đế tộc Bất Tử chúng ta rồi!"
Nghe thế, Đại trưởng lão giật mình!
Đúng vậy!
Tộc trưởng hiện nay đã khiến mọi người phẫn nộ rồi!
Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão quay người rời đi, tốc độ của ông ta rất nhanh, chớp mắt đã cầm một chiếc nhẫn không gian tới trước mặt Diệp Quân!
Ông ta đưa nhẫn cho Diệp Quân!
Cô gái váy tím bỗng nói: "Đây là Ô Mộc mười vạn năm, khí Ô Mộc ẩn chứa trong đó rất có ích cho linh hồn! Diệp công tử có thể để Nạp Lan Ca cô nương liên tục hấp thu khí Ô Mộc này, có vật này thì linh hồn của Nạp Lan Ca không những có thể tồn tại lâu hơn mà còn có thể ngưng tụ và cường hoá linh hồn, sau này công tử tìm được kiếm Thanh Huyên, tạo lại thân xác cho cô ấy, linh hồn của cô ấy sẽ không suy nhược và không có hậu di chứng gì cả!"
Ô Mộc mười vạn năm!
Đại trưởng lão thấy xót: "Diệp công tử, vật này trị giá lên đến cả trăm triệu kim tinh, được xem là một trong những bảo vật trấn tộc của đế tộc Bất Tử ta đấy!"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Cô tên gì?"
Cô gái váy tím khẽ cười: "Đông Lý Ngư!"
Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó nói: "Cảm ơn!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Đúng lúc này, Đông Lý Trần ở đằng xa bỗng rống giận: "Hỗn xược! Hỗn xược!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một tấm lệnh bài.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, mặt của tất cả mọi người đều biến sắc!
Kiếm lệnh!
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, thù hận nói: "Đều tại ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta..."
Nói rồi, ông ta kích hoạt kiếm lệnh.
Vù!
Tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa bỗng rung lên kịch liệt, sau đó một dãy kiếm khí xông thẳng lên trời.
Rầm!
Luồng khí tức khủng khiếp này lan tràn ra cả Trung Thổ Thần Châu trong nháy mắt!
Nhân gian kiếm ý!
Giây phút này, tất cả cường giả ở Trung Thổ Thần Châu đều cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng bố!
Nhân gian kiếm ý vừa xuất thế, hàng trăm triệu chúng sinh kinh hãi!
Tất cả kiếm của Trung Thổ Thần Châu dường như đều run rẩy trong giây phút này, sau đó vùng vẫy thoát khỏi tay của chủ nhân của mình, đồng loạt bái về hướng Bất Tử Giới.
Người đàn ông đó trở về rồi sao?
Đông Lý Trần tức giận chỉ vào mặt Diệp Quân, gào lên như một kẻ điên: "Nhân gian kiếm ý, giết hắn, giết hắn!"
Tiểu Tháp: "..."