Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 231: Kiếm Thiên Đạo
Nghe vậy, tất cả mọi người đều dừng lại!
Ai là người đầu tiên ra tay?
Mọi người nhìn nhau, đều không dám ra tay đầu tiên.
Lúc này, một người bỗng tức giận quát lên: "Mọi người cùng..."
Vù!
Một thanh phi kiếm cắm vào đầu kẻ này, giọng nói của hắn ta cũng im bặt!
Mọi người sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau!
Diệp Quân nhìn những người lính đánh thuê kia: "Ta chỉ giết người đầu tiên ra tay, và người đầu tiên lên tiếng!"
Những lính đánh thuê ở đó đều nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng kiêng dè!
Đáng sợ quá!
Một nhát kiếm một mạng người!
Diệp Quân không thèm để ý tới đám người đó nữa, cất nhẫn không gian của gã binh đoàn trưởng vào rồi quay người ngự kiếm trở về tàu sao.
Những thành viên của binh đoàn đánh thuê nhìn nhau nhưng không một ai dám ra tay!
Đều không muốn bị Diệp Quân nhắm vào!
Cứ như vậy, đám người đứng nhìn Diệp Quân ngồi tàu sao bay đi xa!
Trên tàu sao, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật ra nếu hắn cố gắng thì cũng có thể giết được đám lính đánh thuê này, tuy bọn họ đông người nhưng rất ít cường giả, chỉ cần hắn ra tay là giết được họ thôi!
Nhưng hắn không làm vậy!
Vì dù có giết được hết đám lính đánh thuê này thì mình cũng mệt chết!
Đến lúc đó những cường giả thật sự nấp trong bóng tối sẽ bước ra!
Khi ấy, tình cảnh của hắn sẽ rất tồi tệ!
Lúc giết thì sướng tay!
Nhưng giết xong thì sao?
Một khi mình bị đuối sức, cường giả thật sự xuất hiện thì mình phải làm sao?
Lẽ nào nhờ Tháp gia giúp đỡ?
Tháp gia cũng đã bị thương, ngại làm phiền nó ra tay lắm!
Hơn nữa Tháp gia đã giúp mình rất nhiều lần rồi, mình không thể lúc nào cũng ỷ lại vào Tháp gia được.
Diệp Quân siết chặt hai tay lại, vào lúc này mình phải tỉnh táo lên, không thể hành động theo cảm tính được!
Cuối cùng đám lính đánh thuê trong binh đoàn đánh thuê Giang Bạn phía sau đều không dám ra tay!
Giây phút binh đoàn trưởng chết, bọn họ đã cực kỳ sợ hãi!
Giết trong chớp mắt đấy!
Mọi người cùng lên đánh có lẽ sẽ có cơ hội thắng, nhưng phải chết mất bao nhiêu người?
Mọi người tập hợp lại là để phát tài chứ không phải để lấy mạng ra đùa!
Rất nhanh, đám lính đánh thuê giải tán.
Ở một bên, một cô gái cũng đang nhìn Diệp Quân ngồi xếp bằng trên chiếc tàu sao đó. Cô gái ăn mặc rất đơn giản, một bộ váy màu mây, một đôi giày vải, mộc mạc nhưng dung nhan khuynh nước khuynh thành. Cô ấy đứng ở đó khiến đất trời như mất đi màu sắc!
Sau lưng cô gái này là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô gái nhìn Diệp Quân, khẽ nói: "Đó là người đã đánh bại vị ở hệ Ngân Hà sao?"
Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy! Không chỉ có thế, cậu ta còn giết cả Thiên Đạo của Trung Thổ Thần Châu!"
Cô gái gật đầu: "Lợi hại!"
Người phụ nữ: "Sau lưng cậu ta cực kỳ không đơn giản, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra được thân thế và lai lịch của cậu ta".
Bà ta dừng lại một chút rồi lại nói: "Giết kẻ này sẽ có được ba đạo số mệnh đại đạo..."
Cô gái lắc đầu: "Nói cho cùng chuyện này là do nhà họ An không chịu thua, không liên quan gì đến vị Diệp công tử kia. Đừng nói là huynh ấy, dù là ta gặp phải chuyện này, ta cũng sẽ phản kháng. Không thể vì nhà họ An đặc biệt mà bênh vực bọn họ được!"
Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói gì.
Cô gái bỗng chau mày: "Điều khiến ta không ngờ là lần này thư viện lại ngang nhiên bênh vực nhà họ An và tộc Thiên Long!"
Người phụ nữ lắc đầu: "Bây giờ chuyện này đã trở nên rất phức tạp, thay vì nói là họ đang đối phó với vị Diệp công tử này, chi bằng nói phe thế gia và phe tông môn đang đối đầu với phe thư viện!"
Cô gái lắc đầu: "Thư viện đã mất đi sự công bằng rồi!"
Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: "Tiểu chủ, không được bình phẩm thư viện!"
Cô gái nhìn chiếc tàu sao, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt người phụ nữ: "Đưa vật này cho huynh ấy!"
"Tàu vũ trụ!"
Người phụ nữ sững sờ, bà ta do dự rồi nói: "Có cần thiết phải làm vậy không?"
Cô gái khẽ gật đầu: "Huynh ấy vất vả quá, giúp được thì giúp một lần!"
Người phụ nữ vẫn còn hơi do dự!
Bà ta thấy không nên nhúng tay vào vũng bùn này làm gì!
Cô gái nhìn người phụ nữ, không nói gì.
Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi, bà ta biết, tiểu thư đang tức giận.
Bà ta không dám chậm trễ, lập tức hoá thành một đạo ánh sáng biến mất tại chỗ!
Phía xa, Diệp Quân nhíu mày, hắn quay người, một luồng kiếm thế phóng ra, một giây sau, một đạo ánh sáng phá vỡ kiếm thế ở gần đó.
Ánh sáng tản đi, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi bước tới!
Diệp Quân nhìn bà ta với ánh mắt đầy sát ý!
Người phụ nữ bỗng nói: "Diệp công tử, ta không hề có ác ý!"
Nói rồi, bà ta xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn nó, trong đó là một chiếc tàu, to hơn chiếc tàu hắn đang đi ít nhất phải đến năm lần!
Tàu vũ trụ!
Diệp Quân hơi kinh ngạc, là tàu vũ trụ đấy!
Nếu có vật này, chậm nhất là mười ngày hắn sẽ tới được Thanh Châu, thậm chí còn có thể nhanh hơn!
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, hơi khó hiểu: "Các hạ là ai?"
Người phụ nữ: "Đây là vật tiểu thư nhà ta tặng công tử, mong công tử có thể nhanh chóng tới Thanh Châu!"
Diệp Quân lấy làm lạ: "Tiểu thư nhà bà sao?"
Người phụ nữ gật đầu, bà ta nhìn sang bên phải, Diệp Quân nhìn theo. Cách đó mấy nghìn trượng có một cô gái đang lặng lẽ đứng đó, lúc nhìn rõ dung mạo của cô ấy, Diệp Quân bỗng sửng sốt!
Cô gái thật đẹp!
Cô gái này là người duy nhất có thể so sánh với Tiểu Ca về nhan sắc trong số những người mà hắn từng gặp.
Thấy Diệp Quân nhìn mình, cô gái hơi ngẩn người, hai tay cô ấy siết chặt, do dự một lát mới khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Nhưng có thể nhận ra, cô ấy hơi mất tự nhiên, hoặc có thể nói là hơi gượng.
Trên tàu sao, Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt mình: "Tiểu thư nhà bà là ai?"
Người phụ nữ lắc đầu: "Diệp công tử, ta không thể nói cho cậu biết được, vì tiểu thư không cho phép!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Ta có thể nói chuyện với tiểu như nhà bà một chút không?"
Người phụ nữ lại lắc đầu: "Tiểu thư không giỏi xã giao, cũng không thích nói chuyện với người khác!"
Nói rồi, bà ta để lại nhẫn không gian: "Diệp công tử, bảo trọng!"
Nói xong, bà ta quay người rồi biến mất phía xa.
Trên tàu sao, Diệp Quân cau mày, cô gái này là ai?
Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có quen không?"
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Ngươi tưởng ta là thần tiên à?"
Diệp Quân: "..."
Phía xa, người phụ nữ bước tới trước mặt cô gái, cô gái hơi trách móc: "Bà để nhẫn lại rồi đi là được mà! Bà nói với huynh ấy về ta làm gì?"
Người phụ nữ cười khổ: "Để lại rồi đi sao được?"
Cô gái khẽ lắc đầu: "Chúng ta đi thôi!"
Người phụ nữ: "Tiểu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Cô gái nhẹ giọng nói: "Tới tổng viện thư viện Quan Huyên! Ở đó có rất nhiều sách cổ, hơn nữa, nói không chừng có thể gặp được sư phụ nữa!"
Người phụ nữ cười nói: "Chắc Mộ viện chủ không có trong thư viện đâu!"
Cô gái mỉm cười: "Cứ thử vận may xem sao!"
Người phụ nữ như nghĩ đến điều gì đó, bỗng hỏi: "Tiểu chủ, chúng ta cứ tới như vậy, e rằng tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên sẽ không cho chúng ta vào!"
Cô gái nhoẻn môi cười, bàn tay ngọc ngà xoè ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm: "Ta có kiếm Thiên Đạo sư phụ cho, bọn họ không dám ngăn ta đâu!"
Người phụ nữ cười nói: "Chắc chắn như vậy rồi!"
Hai người đi về phía xa.
Trên đường đi, người phụ nữ bỗng hỏi: "Tiểu chủ, cô giúp Diệp công tử là có lòng tốt, nhưng sao cô lại không để cho cậu ta biết ai đang giúp mình?"
Cô gái khẽ cười: "Làm việc tốt, không cần để lại tên!"
Người phụ nữ lắc đầu, trong lòng thầm than thở.
Tiểu chủ cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện.
Trong con đường võ đạo, điều này là đại kị.
Người phụ nữ quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, thở dài, lại mất một chiếc tàu vũ trụ rồi! Cái này cho đi không lấy về được nữa đâu!
...
Chương 232: Mời vị tiếp theo!
Trên tàu sao, Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn không gian trước mặt, vẫn còn hơi ngơ ngác!
Cho hẳn một chiếc tàu vũ trụ luôn sao?
Hào phóng quá!
Hào phóng đến nỗi hắn cảm thấy như mình đang mơ!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng cười nói: "Không phải cô nương kia đã nhìn trúng ngươi, muốn ngươi tới ở rể rồi đấy chứ?”
Nghe thế, Diệp Quân lắc đầu cười: "E là không thể!"
Tịch Huyền cười hỏi: "Sao ngươi lại thấy không thể?"
Diệp Quân lắc đầu cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, cô đừng lấy ta ra làm trò đùa nữa!"
Nhìn trúng mình?
Cô gái kia trông cũng không giống một người mê trai.
Nhưng hắn cũng không hiểu. Hắn không quen biết đối phương, sao đối phương lại giúp mình?
Phải biết rằng một chiếc tàu vũ trụ có giá trị không nhỏ đâu!
Tịch Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải hiểu được dụng ý của cô nương ấy làm gì, có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là ghét những hành động của nhà họ An và thư viện mà thôi, thế nên mới giúp ngươi".
Diệp Quân lắc đầu cười: "Thôi được!"
Nói rồi, hắn nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, hắn đành ghi tạc ơn nghĩa này trong lòng! Sau này nếu có cơ hội sẽ báo đáp sau!
Một lát sau, hai người đổi sang đi tàu vũ trụ!
Sau khi đổi thành tàu vũ trụ, tốc độ của hai người nhanh hơn hẳn, nhưng Diệp Quân lại thấy hơi đau lòng!
Tốc độ tăng nhanh đồng nghĩa là tiêu hao kim tinh nhiều hơn!
Tàu sao trước đó, một canh giờ tiêu tốn của hắn gần một vạn kim tinh, tàu vũ trụ này thì càng quá quắt hơn, một canh giờ tốn mất năm vạn kim tinh!
Đúng là đang đốt tiền mà!
Nhưng cũng may, trước đây giết khá nhiều người, thu hoạch được rất nhiều kim tinh, nếu không hắn còn chưa tới được Thanh Châu thì đã rỗng túi rồi!
Tịch Huyền bỗng nói: "Bây giờ, có lẽ chưa tới mười ngày nữa là chúng ta sẽ đến Thanh Châu, cũng có nghĩa là cơ hội cho những kẻ đang âm thầm theo dõi chúng ta ra tay đã không còn nhiều nữa rồi!"
Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Chắc là bọn chúng sắp hành động rồi!"
Diệp Quân nhìn ra phía xa, bầu trời rất đẹp, rất yên tĩnh, nhưng hắn có thể cảm nhận được sâu thẳm trong tinh không có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình!
Đám người này đều tới để giết hắn!
Bây giờ có lẽ chúng đang đợi, đợi xem ai là người sẽ ra tay với hắn trước.
Nghĩ vậy, Diệp Quân bỗng ngự kiếm bay đi, xuất hiện cách đó một trăm trượng!
Nhìn thấy cảnh này, Tịch Huyền ngẩn người, hắn định làm gì vậy?
Diệp Quân nhìn xung quanh, cười lớn: "Các vị đều tới đây để lấy mạng Diệp Quân ta, nếu đã tới rồi, hà tất phải ẩn nấp trong bóng tối làm gì?"
Nói rồi, tay phải hắn khẽ sờ cổ mình, cười nói: "Cái đầu của ta đáng giá ba đạo số mệnh đại đạo cơ đấy, các ngươi còn không mau tới lấy?"
Diệp Quân cầm kiếm đứng giữa không trung, vạt áo bào bay phần phật trong kiếm ý.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nhẹ.
Cô ấy nhìn ra được, tên này thích chủ động, không thích bị động!
Nghĩ đến đây, mặt Tịch Huyền bỗng đỏ như gấc, thật là, suốt ngày mình cứ nghĩ những thứ lộn xộn gì không thế?
Trong bóng tối, tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Quân sẽ chủ động đứng ra khiêu khích!
Tên này muốn làm gì?
Điên rồi sao?
Lẽ nào hắn không biết bây giờ có bao nhiêu người muốn giết mình?
Đám người kia đều đang ngờ vực, nhưng cũng chỉ là ngờ vực vậy thôi, không một ai chọn đứng ra vào giờ phút này!
Dù Diệp Quân định làm gì, thực lực của tên này cũng đã bày ra trước mắt bọn họ rồi!
Kiếm Đế!
Nếu cảnh giới của hắn cao hơn chút nữa thì rất nhiều người sẽ không dám đến đây!
Đúng lúc này, không gian trước mặt Diệp Quân bỗng khẽ rung lên. Một giây sau, một thiếu niên chậm rãi bước ra, y nhìn Diệp Quân đứng đằng xa: "Thiên tài của Trung Châu đều ngông cuồng vậy sao? Để ta dạy cho ngươi cách..."
Vù! Một dãy kiếm quang bỗng lướt qua!
Mọi người còn chưa định hình được thì đã thấy một thanh khí kiếm đâm vào giữa tráng cậu thiếu niên kia!
Tất cả như hoá đá!
Thiếu niên khiếp đảm nhìn Diệp Quân, vừa định nói gì đó thì Diệp Quân bỗng vung kiếm ra.
Vù!
Đầu của thiếu niên bay vút ra cách đó mười mấy trượng!
Diệp Quân thu khí kiếm lại, bình thản nói: "Mời vị tiếp theo!"
Vị tiếp theo!
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại hệt như một tiếng sấm đánh vào lòng người khiến người ta khiếp sợ!
Giết trong nháy mắt!
Đây là giết người trong nháy mắt chỉ bằng một nhát kiếm!
Lúc này, Diệp Quân nhìn quanh: "Nếu không ai dám lên thì các ngươi cùng lên một lúc đi!"
Cùng lên!
Lời này vừa dứt, những người trong bóng tối đều nổi giận!
Quá ngông cuồng!
"Ha ha!"
Ngay lúc này, một giọng cười lớn vang lên cách chỗ Diệp Quân đứng không xa: "Không hổ danh là Kiếm Đế, khí thế này thật hiếm có!"
Dứt lời, một chàng trai tóc trắng chậm rãi bước ra!
"Là Trương Long Hổ!"
Ở đó có người kinh ngạc hô lên: "Người đứng thứ sáu trên bảng Yêu Nghiệt! Yêu nghiệt siêu cấp hiện nay của phúc địa Linh Hư!"
Người đứng thứ sáu trên bảng Yêu Nghiệt!
Phúc địa Linh Hư!
Diệp Quân nhìn chàng trai tóc trắng đang đi tới. Lúc y bước đi, một luồng khí thế đáng sợ tràn ra từ trong người y, không gian trong phạm vi trăm trượng như cuộn trào, cực kỳ ghê người!
Đáng sợ nhất là trong khí thế này còn ẩn chứa một tia uy lực khủng khiếp của đại đạo!
Cảnh giới Đạo Kiếp!
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp công tử, cọ xát chút không?"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Chương 233: Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất
Trương Long Hổ cười lớn, y nhấc chân phải điểm vào không gian.
Ầm!
Không gian bỗng sụp đổ!
Y mượn lực đẩy đó nhún người lao về phía Diệp Quân!
Xung quanh y toả ra lôi quang và ánh lửa đáng sợ!
Trương Long Hổ lao đi, những nơi y lướt qua, không gian đều sụp đổ!
Quan trọng nhất là, tốc độ cực cực kỳ nhanh!
Người chưa tới mà khí thế đã tới trước!
Ánh mắt Diệp Quân bỗng trở nên cháy bỏng, cuối cùng cũng gặp được một kẻ giỏi đánh nhau rồi!
Đối diện với đòn đánh khủng bố này, Diệp Quân không đối đầu trực diện, hắn lách người, lùi sang bên mấy trượng!
Tuy tốc độ của Trương Long Hổ rất nhanh nhưng Diệp Quân vẫn nhanh hơn!
Ầm!
Trương Long Hổ đánh mà không trúng, nhưng sức mạnh khủng khiếp đó đã nghiền nát không gian mấy chục trượng quanh đó.
Vừa dừng lại, đồng tử Trương Long Hổ đã rút lại, y quay phắt người về sau, một thanh kiếm đã im hơi lặng tiếng đâm tới trước mặt y!
Đâm thẳng về phía yết hầu!
Một nhát kiếm chí mạng!
Trương Long Hổ thấy chấn động, lúc đối đầu với Diệp Quân mới cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Diệp Quân nhanh đến đáng sợ!
Đối diện với nhát kiếm của Diệp Quân, y không thể tránh né, hơn nữa y cũng không muốn tránh né, lập tức siết hai tay lại, đan chéo trước ngực, quát lên: "Thiết giáp!"
Ầm!
Một bộ giáp màu vàng lập tức bọc quanh cơ thể Trương Long Hổ.
Keng!
Nhát kiếm này cứ thế bị bộ giáp vàng cản được!
Lúc này, Trương Long Hổ lại tức giận gào lên: "Phản công!"
Ầm!
Một đạo kim quang phóng ra, khí kiếm trong tay Diệp Quân bị đánh nát, Diệp Quân liên tục lùi về sau mười mấy trượng!
Trương Long Hổ bỗng bước tới trước một bước, tay phải siết chặt thành quyền, một đạo kiếm quang phóng từ trong người y ra, sau đó lan tràn trên cánh tay phải của y. Y đánh một quyền về phía Diệp Quân ở đằng xa: "Mở!"
Rầm!
Một đạo kim quang phóng đi, hệt như nước lũ cuộn trào, vô cùng đáng sợ!
Phía xa, Diệp Quân nheo mắt, cơ thể nhoáng lên, liên tiếp lùi nhanh về phía sau.
Ầm!
Âm thanh phát nổ chói tai vang lên từ tinh không, chỗ Diệp Quân vừa đứng lúc nãy đã bị nổ thành một cái hố đen không gian cực lớn, không chỉ thế, không gian xung quanh hố đen cũng đang dần rạn nứt, vết nứt lan tràn ra bốn phía với một tốc độ kinh hoàng!
Uy lực của nắm đấm này khủng bố đến vậy đấy!
Những người đứng trong bóng tối đều kinh hãi!
Mà lúc nắm đấm của Trương Long Hổ đánh hụt, không gian trước mặt y bỗng nứt ra, lại một thanh kiếm nữa đánh tới!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm này nhanh đến nỗi khiến người ta phải nổi da gà!
Trương Long Hổ thì mạnh đến khiếp người, chiêu thức nào cũng huỷ thiên diệt địa, còn Diệp Quân thì nhanh!
Nhanh đến cực độ!
Trương Long Hổ đánh nhau rất đẹp, quan minh chính đại, quyền nào ra quyền nấy, còn Diệp Quân thì hay ném đá giấu tay, chốc chốc lại phóng ra một nhát kiếm, khiến người ta khiếp đảm!
Trương Long Hổ vốn định thừa thắng xông lên nhưng khi thấy nhát kiếm này, sắc mặt của y bỗng thay đổi. Phải công nhận rằng lúc này y đang thấy rất kinh ngạc, kinh ngạc vì tốc độ của Diệp Quân, kinh ngạc vì Diệp Quân biết tìm cơ hội!
Phòng thủ phản công quá xuất sắc!
Đối diện với nhát kiếm này của Diệp Quân, Trương Long Hổ hoàn toàn không dám sơ suất, hai tay y thu lại khoanh chéo trước ngực, lại lần nữa sử dụng giáp vàng kia!
Keng!
Nhát kiếm chém lên giáp vàng, sức mạnh khủng khiếp khiến Trương Long Hổ phải liên tiếp lùi sau. Nhưng một tích tắc sau, một luồng lực phản xạ khủng bố trào ra từ giáp vàng!
Ầm!
Kiếm nát!
Nhưng ngay lúc này, lại một thanh kiếm nữa đánh tới, lại chém lên giáp vàng kia!
Ầm!
Trương Long Hổ lại tiếp tục lùi về sau!
Một giây sau, giáp vàng lại phóng ra lực phản xạ ghê người!
Ầm!
Khí kiếm lại vỡ nát!
Nhưng lúc nó vỡ nát, lại một thanh kiếm khác chém tới!
Hết nhát này đến nhát khác!
Hoàn toàn không cho Trương Long Hổ cơ hội ra tay!
Ầm ầm ầm...
Trước mắt tất cả mọi người, Trương Long Hổ liên tục lùi sau!
Bây giờ, y đã hoàn toàn bị áp chế, không thể nào tiếp tục chủ động tấn công được nữa!
Diệp Quân thì từng bước từng bước đi về phía Trương Long Hổ, mỗi một bước đi của hắn đều có một thanh khí kiếm bay ra!
Thuật ngự kiếm!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chấn động!
Không chỉ thế, trong ánh nhìn theo dõi của bọn họ, hai mắt Diệp Quân chầm chậm nhắm lại!
Nhắm mắt!
Nhưng phi kiếm vẫn hết thanh này đến thanh khác chém về phía Trương Long Hổ, hơn nữa nhát sau còn mạnh hơn nhát trước!
Thấy vậy, sắc mặt Tịch Huyền trên tàu vũ trụ bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Tâm và kiếm ý tương thông, tâm và kiếm hợp làm một, kiếm có hay không có ở trong tay, người có xuất hiện hay không đã không còn quá quan trọng. Đây chính là cảnh giới 'Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất' trong truyền thuyết".
Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!
Đây là một cảnh giới được nhắc đến trong kiếm điển do Kiếm Chủ Nhân Gian biên soạn năm xưa, là một trạng thái đặc biệt của kiếm tu!
Khi bước vào trạng thái này, thực lực của người cầm kiếm sẽ tăng lên gấp mấy lần!
Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất, trong tim chỉ có kiếm, quên hết mọi thứ!
Phàm những ai tu luyện được đến cảnh giới này thì có nghĩa đã sắp trở thành Đại Kiếm Đế rồi!
Người đột phá từ Kiếm Đế lên Đại Kiếm Đế nhanh nhất chính là Diệp Vũ Kiếm Đế năm xưa, bà ấy chỉ dùng mười hai năm để làm được việc này!
Mười hai năm!
Là người nhanh nhất trong lịch sử ba nghìn vạn năm nay!
Mà lúc này, Diệp Quân lại lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm đạo được nhắc đến trong truyền thuyết này, cũng có nghĩa là Diệp Quân chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế, chỉ là vấn đề về thời gian thôi!
Mà việc Diệp Quân từ Kiếm Đế trở thành Đại Kiếm Đế có cơ hội được lịch sử ghi chép lại không?