Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 26: Bị vứt bỏ từ nhỏ
Trong điện.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói ngươi đút lót ông ta rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh nói: “Bao nhiêu?”
Diệp Quân đáp: “Một ngàn viên kim tinh!”
Phí Bán Thanh hơi nheo mắt: “Ngươi giàu thật!”
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh im lặng một lúc rồi nói: “Tội cậu ta không đáng chết!”
Diệp Quân lắc đầu: “Đó là vì gã chết rồi! Trong lòng đạo sư, bây giờ gã là kẻ yếu! Nhưng nếu ta không có thực lực, thì hôm nay ta sẽ thế nào đây? Không phải ta không lý luận với với gã, nhưng đổi lại là sự chế giễu coi thường của gã!”
Hắn lại lắc đầu: “Ban đầu, ta cũng không muốn giết người, nhưng gã đã có ý định giết chết ta. Hôm nay không giết gã, thì ngày mai, thậm chí là ngày kia gã cũng sẽ tìm cách hại ta, nếu đã vậy thì tại sao ta không thể diệt cỏ tận gốc, để trừ hậu họa về sau?”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, lúc này bà ấy chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Hắn suy nghĩ kỹ càng đến đáng sợ.
Sắc mặt Phí Bán Thanh vô cùng phức tạp: “Nhưng ngươi có biết có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Ca không? Lẽ nào ngươi muốn giết hết bọn họ sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu hôm nay ta không giết gã, người của thư viện Quan Huyên sẽ cho rằng ta dễ bắt nạt. Thế giới này chính là như vậy, ta càng giảng đạo lý thì người khác càng cho rằng ta dễ bắt nạt, sau đó sẽ càng bắt nạt ta nhiều hơn! Bởi vì bắt nạt kẻ yếu là bản tính xấu xa của con người! Đánh một còn hơn đánh mười, đây là thái độ của ta!”
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Nếu có người đến tỏ tình với Tiểu Ca tiếp thì sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Đạo sư, người thấy hành vi tỏ tình với người đã có vị hôn phu là tôn trọng người khác sao? Lẽ nào hành vi này không đáng trách à? Nếu có người tỏ tình với chồng của người ngay trước mặt người thì sao? Thử hỏi xem có người nào có thể rộng lượng như vậy chứ? Ta từng nói không muốn làm lớn chuyện, nhưng ta không nói muốn làm con rùa rụt cổ!”
Phí Bán Thanh im lặng.
Diệp Quân nói tiếp: “Nếu còn có người đến, ta sẽ giết tiếp!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi là một tên nguy hiểm!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đạo sư, tại sao đến lúc này rồi mà người vẫn nghĩ tất cả là lỗi của ta?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta không nói đây là lỗi của ngươi, chỉ là cách hành sự của ngươi nhiều lúc quá cứng nhắc, giống như một thanh kiếm quá cứng sẽ dễ gãy, ngươi hiểu không?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy xin đạo sư hãy dạy ta nên xử lý những tên tỏ tình với Tiểu Ca trước mặt ta như thế nào?”
Phí Bán Thanh suy nghĩ rồi hồi, thở dài, sau đó quay người rời đi.
Trong điện, Diệp Quân trầm mặc một mình.
Sau khi rời khỏi đại điện, Phí Bán Thanh đến một đám mây.
Trước mặt bà ấy không xa chính là Lục Trầm đã rời đi lúc nãy.
Lục Trầm mở bàn tay, một ngàn viên kim tinh kia chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.
Phá Bán Thanh im lặng.
Lục Trầm liếc nhìn xuống dưới: “Ta trọng tài, cộng thêm nể mặt bà, nên chuyện này coi như dừng lại ở đây!”
Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Đa tạ!”
Lục Trầm nói: “Người này tính cách rất tốt, là thiên tài, không nên chơi mấy trò láu cá này, bà nên dạy dỗ cậu ta tử tế, đừng để cậu ta đi con đường sai trái!”
Phí Bán Thanh nghiêm túc nói: “Cậu ta đến từ nơi nhỏ bé, môi trường nơi đó phức tạp, những thủ đoạn này chỉ dùng để sinh tồn mà thôi, vì vậy một số suy nghĩ và cách làm của cậu ta hơi cực đoan… Ta sẽ từ từ dạy bảo cậu ta, để cậu ta đi đúng đường!”
Lục Trầm gật đầu: “Cũng đừng làm quá, đàn ông cũng nên có chút bốc đồng, nếu không còn gì là đàn ông! Lần này, Mộ Bạch kia quả thực đã quá đáng, cái chết của cậu ta cũng coi như là tự mình chuốc lấy. Nhưng người đứng sau cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, bà phải chú ý chút!”
Phí Bán Thanh vô cảm nói: “Nếu bọn chúng dám nhắm vào Tiểu Quân, ta sẽ giết cả gia tộc chúng!”
Lục Trầm lắc đầu cười: “Bà và cậu ta không phải người một nhà, không chung một gia môn, nhưng tính khí lại giống hệt nhau!”
Nói xong, lão xoay người biến mất trên bầu trời.
Phí Bán Thanh nhìn nhẫn không gian trước mặt, lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
…
Trong điện, Diệp Quân đang ngồi yên lặng.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta sai rồi sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Vẫn câu nói đó, ta không muốn gây chuyện, nhưng kẻ nào dám động đến ta thì ta sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Tiểu Tháp nói: “Vậy thì làm theo trái tim ngươi!”
Trái tim!
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ta muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa!”
Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Bởi vì chỉ khi mạnh hơn, ta mới có thể bảo vệ mình, không để người khác ức hiếp!”
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân không nói gì thêm nữa, bắt đầu tu luyện.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Tên nhóc này không có cảm giác an toàn…”
Tiểu Tháp nói nhỏ: “Làm sao có thể cảm thấy an toàn khi bị vứt bỏ từ nhỏ chứ?”
Giọng nói thần bí lại vang lên: “Cha hắn cũng bị vứt bỏ, biết rõ cảm giác đau khổ đó, tại sao còn đối đãi với con trai mình như vậy chứ…”
Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vì trái tim tan vỡ mà từ chối sự giúp đỡ của Thiên Mệnh tỷ tỷ và chủ nhân, haiz…”
Chương 27: Mồi lửa
Trong điện, Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo, đứng yên tại chỗ.
Trong thời gian qua, hắn luôn tu luyện kiếm kỹ Nhất kiếm định sinh tử!
Khí thế!
Tâm thế!
Đều là cốt lõi của kiếm Hành Đạo!
Tu luyện kiếm kỹ này nhất định phải có khí thế và tâm thế coi thường kẻ địch.
Không rút kiếm thì thôi, nhưng một khi đã rút kiếm thì ngươi phải chết!
Làm thế nào để tâm thế và khí thế vô địch đó?
Diệp Quân cũng không biết.
Hắn chỉ biết một điều là vào thời khắc rút kiếm, đối phương chắc chắn phải chết.
Kiếm là vũ khí giết người.
Rút kiếm thì phải giết người.
Ngoại trừ việc tu luyện, Diệp Quân cũng nhân tiện tìm hiểu về thư viện Quan Huyên.
Hiện nay thư viện Quan Huyên có ba siêu thiên tài là Nạp Lan Ca dưới trướng Phí Bán Thanh, Nam Huyền dưới trương Tiêu Các đạo sư và Tôn Hùng dưới trướng Tống Từ đạo sư.
Đây là ba siêu thiên tài của thư viện Quan Huyên.
Ngoại trừ Nạp Lan Ca ra thì hai người còn lại đã đạt tới cảnh giới Thông U.
Điều đáng nói là hiện nay vị trí chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên Nam Châu vẫn còn trống.
Chủ tịch học viên là gì?
Là người đứng đầu của tất cả học sinh, có quyền lực và uy lực đối với tất cả học sinh, còn có một lợi ích nữa là có quyền điều động một phần quân đội của thư viện Quan Huyên.
Có thể nói là có quyền lực rất lớn.
Trong điện, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, trầm ngâm.
Hắn vừa đến đã có người tỏ tình với Nạp Lan Ca, đây là sự trùng hợp thôi sao?
Theo hắn thấy thì không phải trùng hợp.
Rõ ràng là có người đang nhắm vào hắn.
Là ai?
Không cần hỏi nhiều, chỉ có một người, đó chính là nhà họ Nam luôn có thù với hắn, mà Nam Huyền kia chính là người nhà họ Nam!
Diệp Quân hơi nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Có lẽ Mộ Bạch đã bị người khác lợi dụng để thăm dò mình, hoặc là đang tính kế hại mình, Nam Huyền…”
Vừa nói, ánh mắt hắn trở nên lạnh tanh.
Không có ý hãm hại người khác, nhưng chắc chắn phải đề phòng người khác hại mình.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, ngươi có tâm pháp tu luyện nào tốt không? Ta muốn vượt cảnh giới Thông U!”
Thông U!
Bây giờ hắn không thiếu tiền, nhưng lại thiếu công pháp, muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì phải có công pháp tốt hơn.
Tiểu Tháp nói: “Công pháp thì có, nhưng không thích hợp với ngươi bây giờ! À không, phải nói là không thích hợp với nơi này!”
Diệp Quân nhíu mày: “Tại sao?”
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Bởi vì quá nghịch thiên, linh khí của nơi này không xứng với phương pháp tu luyện đó”.
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Hãy nâng cao thực lực trước đã, đợi ngươi đến thượng giới là được thôi!”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy ta chỉ có thể tự mình tìm cách thôi!”
Tiểu Tháp đáp: “Ừ!”
Diệp Quân đứng dậy rời đi.
Phải tìm công pháp tốt, nếu thật sự không thể tốt hơn được nữa thì chỉ có thể dùng những công pháp cấp Địa mà Tư Thanh đã giao cho hắn mà thôi.
Nhưng hắn muốn luyện cấp Thiên!
Công pháp càng tốt thì tu luyện càng nhanh, chất lượng huyền khí cũng càng mạnh.
Ngoài ra, hắn cũng phải đi gặp Nam tỷ!
Điều hắn sợ là nếu đối phương không đấu lại nổi hắn thì sẽ nhắm vào Nam tỷ.
Trong tiểu tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Vũ Trụ Quan Huyên Pháp kia không được sao?”
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Nếu bây giờ hắn tu luyện công pháp này thì sẽ mang đến cho hắn vô số phiền phức, hơn nữa linh khí ở đây không thể để hắn tu luyện công pháp số một trong vũ trụ này!”
Giọng nói bí ẩn đáp: “Khi nào ngươi mới định nói cho hắn biết đang có vô số tài sản đang chờ hắn thừa kế?”
Tiểu Tháp đáp: “Không vội!”
…
Trên đỉnh núi, một thanh niên mặc áo trắng ngồi trên mặt đất, hai tay chắp trước ngực, xung quanh toát ra khí tức mạnh mẽ.
Người này chính là Nam Huyền, một trong ba thiên tài của thư viện.
Lúc này, một ông lão đi tới trước mặt người thanh niên.
Lão già này chính là Khưu trưởng lão của viện chấp pháp.
Nam Huyền mở mắt, cười nói: “Khưu trưởng lão!”
Khưu trưởng lão bình tĩnh nói: “Cậu ta đang ở cảnh giới Vạn Pháp, nhưng mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Vạn Pháp bình thường, hơn nữa cậu ta còn giỏi mưu lược, cậu ta dùng kế khiến Mộ Bạch ra tay trước để biến mình thành phòng vệ chính đáng…”
Nghe đến đây, sắc mặt của hắn ta sa sầm lại.
Thất bại ở núi Bán Thanh thật sự khiến hắn vô cùng mất mặt.
Nam Huyền nói: “Ở dãy núi Nam Sơn từng xuất hiện một con yêu thú cấp Đế!”
Khưu trưởng lão khẽ nhíu mày: “Ta từng nghe nói đến chuyện này, sao thế, có liên quan đến người này sao?”
Nam Huyền gật đầu: “Tỷ tỷ của ta là Nam Thanh Việt đã chết ở đó! Lúc đó năm người bọn họ cùng một cảnh giới, nhưng cuối cùng, tỷ tỷ của ta và thiếu gia nhà họ Trịnh là Trịnh Lâm đã chết, ba người còn lại sống sót! Nhưng theo ta được biết, nhà họ Tư đã lấy được một mỏ linh mạch, hơn nữa còn là linh mạch cực phẩm!”
Linh mạch cực phẩm!
Khưu trưởng lão kinh ngạc.
Nam Huyền nói tiếp: “Gián điệp của bọn ta báo cáo rằng nơi đó không chỉ có linh mạch mà còn có địa mạch!”
Địa mạch!
Sắc mặt Khưu trưởng lão chợt thay đổi: “Ý của ngươi là, địa mạch…”
Nam Huyền nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ địa mạch, nhất định còn có bảo vật khác, ví dụ như linh tinh cực phẩm và kim tinh! Thậm chí còn có những thứ tốt khác”.
Khưu trưởng lão trầm giọng nói: “Bây giờ cậu ta được Phí đạo sư bảo vệ, chúng ta không thể đụng vào cậu ta!”
Nam Huyền cười nói: “Chẳng phải Tôn Hùng luôn theo đuổi Nạp Lan Ca sao?”
Khưu trưởng lão hơi nheo mắt: “Ngươi muốn khiêu khích hai người bọn họ giết hại lẫn nhau ư?”
Nam Huyền gật đầu: “Không cần chúng ta khiêu khích, Tôn Hùng kia sẽ tự gây phiền phức cho hắn. Nhưng chúng ta phải thêm vào một mồi lửa”.
Khưu trưởng lão trầm giọng nói: “Thêm thế nào?”
Chương 28: Tiên Bảo Các
Nam Huyền cười nói: “Rất đơn giản, chỉ cần nói Diệp Quân công tử và Nạp Lan cô nương cùng sống trên một ngọn núi!”
Khưu trưởng lão nhíu mày: “Đơn giản vậy sao?”
Nam Huyền cười lớn: “Khưu trưởng lão, ông không hiểu đâu, trong mắt người đàn ông không thể có một hạt cát, một khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ có tin đồn thất thiệt, cuối cùng sẽ biến thành Diệp Quân công tử và Nạp Lan cô nương sống chung với nhau rồi! Đến lúc đó, sao Tôn Hùng có thể chịu nổi?”
Khưu trưởng lão cười: “Tin đồn có thể giết người!”
Nam Huyền gật đầu: “Đừng để người của chúng ta lan truyền tin đồn này, hãy để người khác làm!”
Khưu trưởng lão gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Nam Huyền chậm rãi nhắm mắt lại: “Tỷ… tỷ yên tâm, ta không chỉ khiến hắn đền mạng, mà còn khiến toàn bộ gia tộc họ Diệp phải đền mạng cho tỷ…”
…
Diệp Quân đến tìm Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn luyện công pháp cấp Thiên ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh lắc đầu đáp: “Chuyện này ta không giúp nổi ngươi!”
Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Nói thật cho ngươi biết, trong thư viện chỉ có ba quyển công pháp cấp Thiên, đều ở Kinh Các, người bình thường không được phép xem!”
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Đạo sư, người tu luyện công pháp gì?”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta thật sự tu luyện công pháp cấp Thiên, nhưng trong thư viện có quy định, không được truyền lại cho học sinh, học sinh muốn có công pháp cấp Thiên thì phải dùng đủ học phần để đổi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Học phần?”
Phí Bán Thanh gật đầu: “Có hai cách để có được học phần, thứ nhất là hoàn thành một số nhiệm vụ do thư viện đưa ra, ví dụ như truy sát một số người bị thư viện truy nã, hoặc lập công lớn cho thư viện. Nếu ngươi dựa vào phương pháp này để lấy công pháp cấp Thiên thì phải dùng ít nhất mười năm!”
Mười năm?
Diệp Quân lắc đầu: “Đổi phương pháp khác đi!”
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Đi cướp!”
Diệp Quân do dự rồi nói: “Người giữ sách mạnh không?”
Phí Bán Thanh gõ vào đầu Diệp Quân, trừng mắt nói: “Ngươi định đi cướp thật sao?”
Diệp Quân mỉm cười giễu cợt.
Phí Bán Thanh nói: “Ngươi đừng làm bừa, việc đi cướp Kinh Các, đừng nói là ta, mà ngay cả viện trưởng cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!”
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.
Lẽ nào thật sự phải dùng công pháp cấp Địa sao?
Phí Bán Thanh nói: “Đi! Ta dẫn ngươi đến một nơi!”
Nói xong, bà ấy dẫn Diệp Quân rời khỏi đại điện.
Một lúc sau, hai người đã đến trước một tòa thành cổ.
Tòa thành này tên Huyền Thành, tọa lạc dưới chân núi thư viện Quan Huyên, vô cùng phồn hoa.
Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân đi về phía xa. Diệp Quân nhìn hai bên đường phố tấp nập người qua lại, tò mò: “Đạo sư, chúng ta đi đâu vậy?”
Phí Bán Thanh nói: “Đến Tiên Bảo Các!”
Tiên Bảo Các!
Diệp Quân hỏi: “Là thương hội lớn nhất Nam Châu sao?”
Phí Bán Thanh gật đầu.
Diệp Quân định nói tiếp nhưng hai người đã đến nơi.
Vừa đến cổng Tiên Bảo Các, một ông lão mặc áo xám đã đi ra nghênh đón, cười nói: “Phí đạo sư, sao hôm nay bà lại rảnh rỗi đến Tiên Bảo Các vậy?”
Phí Bán Thanh nói: “Mua quyển công pháp cấp Thiên!”
Ông lão áo xám sững sờ, sau đó nói: “Vào trong rồi nói!”
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh với vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ đạo sư lại dẫn hắn đi mua công pháp.
Trong một căn phòng.
Ông lão áo xám nhìn Phí Bán Thanh: “Phí đạo sư, một quyển công pháp cấp Thiên cần ít nhất năm mươi nghìn kim tinh! Đây là cái giá thấp nhất rồi!”
Năm mươi nghìn kim tinh!
Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, trên người hắn bây giờ còn không có nổi mười nghìn kim tinh.
Mà quyển công pháp cấp Thiên này lại tốn đến năm mươi nghìn!
Nghèo thật!
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này!
Lúc này, Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão: “Đây!”
Ông lão áo xám vội vàng lấy chiếc nhẫn, nói: “Xin đợi chút!”
Nói xong ông lão quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: “Đạo sư, ta…”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Chút tiền thôi mà!”
Diệp Quân nghi ngờ: “Thật sao?”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Dù sao ta cũng là đạo sư của thư viện Quan Huyên, tham ô chút là có thể kiếm lại thôi!”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, ông lão áo xám đi tới, đưa một quyển trục màu đen đến trước mặt Phí Bán Thanh, bà ấy liếc nhìn rồi đưa luôn cho Diệp Quân: “Đi thôi!”
Nói xong, bà ấy đứng lên rời đi.
Diệp Quân do dự một hồi rồi cũng đứng dậy, lúc rời đi, hắn quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, có một bức chân dung của một người phụ nữ trên tường.
Người phụ nữ đó để tóc ngắn, trên người mặc áo ngắn tay, bên dưới mặc váy, đeo một chiếc túi nhỏ ở eo.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ rồi bước đến gần, nhẹ nhàng vuốt ve bức chân dung.
Lúc này, ông lão áo xám và Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, hắn nhẹ giọng nói: “Tiền bối, đây là ai?”
Ông lão áo xám cười nói: “Là người sáng lập Tiên Bảo Các!”
Diệp Quân hỏi tiếp: “Nàng ấy tên gì?”
Ông lão áo xám nói: “Tần Quan!”
Tần Quan!
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Trong tòa tháp nhỏ, Tiểu Tháp nói: “May là chưa đưa cái túi nhỏ kia cho hắn…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi định lúc nào cho hắn?”
Tiểu Tháp nói: “Ngay từ đầu ta đã định đưa cho hắn. Nhưng nghĩ đến cha hắn… vẫn nên đợi thêm đã! Để hắn chịu khổ chút cũng không sao! Lão chủ nhân từng nói con trai phải nuôi dưỡng cực khổ chút!”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Chương 29: Đài sinh tử
Trong phòng, ông lão mặc đồ xám và Phí Bán Thanh đều đang nhìn Diệp Quân.
Ánh mắt hai người hiện lên vẻ ngờ vực.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, bà ấy kéo Diệp Quân khẽ nói: “Sao thế?”
Nghe thế Diệp Quân lập tức thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Không có gì, chỉ là ta có cảm giác như từng quen biết”.
Dứt lời, hắn lắc đầu cười nói: “Đi thôi”.
Nói xong, hắn bước ra ngoài.
Phí Bán Thanh nhìn bức chân dung trên tường, sau đó cũng đi theo.
…
Trên đường đi, Diệp Quân nhìn công pháp tu luyện cấp Thiên trong tay: “Đạo sư…”
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta đã nói rồi! Chút tiền thôi mà”.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó xòe bàn tay ra, một thứ màu đen xuất hiện trước mặt Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh mở hộp ra xem, bên trong là một viên nội đan yêu thú cấp Thiên.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Làm gì đây? Không muốn nợ ơn ta à?”
Diệp Quân vội nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi ngại thôi…”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ngươi là học sinh của ta, ta đưa công pháp tu luyện cho ngươi, đây là điều hiển nhiên, hơn nữa ngươi đã từng nói muốn giúp thư viện lấy được hạng nhất trong cuộc tỷ võ nên ngươi không cần cảm thấy nợ ta gì cả”.
Diệp Quân định nói gì đó nhưng Phí Bán Thanh lại xoay người biến mất.
Diệp Quân nhất thời không biết làm sao.
Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân đang định bắt đầu tu luyện thì đúng lúc này một chàng trai chặn hắn lại.
Chàng trai này có dáng người vạm vỡ, mặc một bộ đồ vừa sát cơ thể màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Gã liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ngươi là?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Tôn Hùng”.
Tôn Hùng!
Một trong ba thiên tài!
Diệp Quân nhìn Tôn Hùng: “Có việc gì hả?”
Tôn Hùng cười nói: “Lên đài sinh tử”.
Lên đài sinh tử!
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Được thôi!”
Tôn Hùng bật cười: “Chưa kể những cái khác, ngươi quả thật có gan lắm! Đi thôi”.
Nói rồi gã xoay người đi về phía đằng xa.
Đầu ngón chân Diệp Quân nhún lên rồi bay lên trời, sau đó đi sang đó.
Nguyên nhân?
Hắn không hỏi.
Tại sao?
Không cần thiết.
Ngươi muốn đánh thì đánh thôi.
Không lâu sau, Diệp Quân đi theo lên một đỉnh núi, trên đỉnh núi này có một võ đài được làm bằng đá xanh cực lớn, dài rộng hàng ngàn trượng, hai bên là vực sâu vạn trượng, mà xung quanh còn có các cột đá dài mười trượng dựng đứng.
Đài sinh tử.
Trong thư viện Quan Huyên, nếu hai bên không thể giải quyết được mâu thuẫn thì có thể hẹn nhau lên đài sinh tử.
Một khi lên đài sinh tử thì sống chết đều nghe mệnh trời.
Chuyện Diệp Quân và Tôn Hùng lên đài sinh tử lập tức được truyền đi khắp thư viện Quan Huyên, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh đài sinh tử.
Trên một bục cao nào đó, Phí Bán Thanh lẳng lặng nhìn Diệp Quân ở phía xa, bà ấy không ngăn cản.
Tại sao lại ngăn cản hắn?
Phong cách làm người của bà ấy là không gây chuyện nhưng không thể sợ hãi.
Người khác đến khiêu chiến, nếu Diệp Quân không nhận lời khiêu chiến, bà ấy ngược lại sẽ xem thường hắn.
Lúc này Lục Trầm xuất hiện bên cạnh Phí Bán Thanh, lão nhìn Diệp Quân: “Có người đang âm thầm khiêu khích đằng sau”.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Ta biết”.
Lục Trầm nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy nói: “Thôi kệ, tranh đấu của bọn trẻ thì để chúng tranh đấu đi”.
Lục Trầm gật đầu.
Thư viện Quan Huyên không phải là đất thánh cửa phật, nơi này cho phép tranh đấu, nếu không tranh đấu thì những học sinh này đều trở thành mọt sách, không có máu tanh thì thư viện Quan Huyên mới thật sự toang.
Điều đáng nói là tất cả những người đứng đầu thư viện Quan Huyên trong quá khứ đều là những người chiến thắng trong cung đấu trước đó.
Lúc này một ông lão xuất hiện.
Người đến chính là Tống Từ.
Tống Từ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, vẻ mặt hơi phức tạp.
Hôm đó Diệp Quân suýt nữa trở thành học sinh của ông ta, nhưng cuối cùng ông ta vẫn từ bỏ giao vị trí này cho Lý Xuyên nhà họ Lý.
Ông ta không ngờ thiếu niên này vẫn đến thư viện Quan Huyên.
Trên đài sinh tử ở đằng xa.
Tôn Hùng nhìn Diệp Quân: “Ra tay đi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn bỗng lao về trước, tốc độ cực kỳ nhanh như xé tan không khí.
Tôn Hùng nheo mắt lại, tay phải siết chặt, một ngọn lửa bỗng ngưng tụ trong lòng bàn tay gã, ngay sau đó gã cũng lao về trước rồi tung cú đấm vào Diệp Quân.
Bụp bụp!
Nhìn thấy quyền lửa lao đến, Diệp Quân nheo mắt, ngay lúc nắm đấm hai người sắp chạm nhau, nắm đấm ở tay phải của Diệp Quân bỗng biến thành chưởng, sau đó đánh về phía cổ họng Tôn Hùng dọc theo cánh tay gã.
Gần như cùng một lúc, nắm đấm của Tôn Hùng cũng đánh đến trước ngực Diệp Quân.
Rắc!
Soạt!
Hai người đều lùi về sau cùng một lúc.
Thấy thế sắc mặt Lục Trầm đứng trên cột đá trở nên nghiêm nghị: “Cách đánh bạt mạng này là bà dạy nó sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu, bà ấy nhìn Diệp Quân, vẻ mặt cũng khá phức tạp.
Tên này đúng là dám đùa giỡn với mạng sống.
Trên đài sinh tử, Diệp Quân vẫn chưa lùi xuống, nôn ra máu nhưng sau đó hắn cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, sau đó lao về phía trước giống như một con báo lao về phía Tôn Hùng.
Lúc này Tôn Hùng trợn tròn hai mắt, tay phải sống chết bảo vệ cổ họng mình, thất khiếu của gã đang chảy máu.
Gã cũng không ngờ chàng trai trước mặt này lại dùng cách đánh bạt mạng này.
Sức của gã rất mạnh nhưng tốc độ của gã không đủ nên mới bị Diệp Quân đánh bị thương.
Cổ họng bị va chạm mạnh khiến gã bị thương nặng, nhưng thấy Diệp Quân lao đến, ánh mắt gã lóe lên vẻ hung dữ. Mặc kệ cổ họng đang cực kỳ đau đớn lao đến trước, gã lần nữa dùng nắm đấm đánh Diệp Quân, lần này trên tay phải gã tỏa ra ngọn lửa hừng hực.
Thấy Tôn Hùng liều mạng đánh đến, Diệp Quân lại bỗng thuận thế lăn sang bên phải, kéo giãn khoảng cách với Tôn Hùng.
Chương 30: Không tầm thường
Vụt!
Cú đấm của Tôn Hùng đánh vào trong không khí, không khí lập tức nổ tung vang lên tiếng nổ chói tai.
Gần như trong thoáng chốc sắc mặt Tôn Hùng thay đổi, vì Diệp Quân đã lăn đến dưới chân gã.
Tôn Hùng vừa định tung đòn thì Diệp Quân bỗng giơ chân quét ngang qua hai chân Tôn Hùng.
Rầm!
Tôn Hùng bị trúng đòn của Diệp Quân, cả người mất trọng lượng ngã xuống dưới, lúc này Diệp Quân bỗng nhảy lên đạp vào ngực gã.
Rầm!
Tôn Hùng ngã xuống đất, miệng nôn ra máu.
Sau đó Diệp Quân cúi người xuống, tay phải bóp chặt cổ Tôn Hùng.
“Diệp Quân!”
Đúng lúc này Tống Từ đứng trên bục đá bỗng lên tiếng.
Khuôn mặt Phí Bán Thanh không cảm xúc nhìn Tống Từ.
Lục Trầm nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân từ tốn ngẩng đầu lên nhìn Tống Từ, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Quân, Tống Từ do dự, sau đó vẫn nói: “Có thể tha cho gã không?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Được”.
Nói rồi hắn buông Tôn Hùng ra, đứng lên.
Mọi người sửng sốt.
Tống Từ cũng ngơ ngác, ông ta cũng không ngờ Diệp Quân lại đồng ý tha cho Tôn Hùng.
Sau khi đứng lên, Diệp Quân lau máu trên khóe môi, sau đó đi sang một bên nhìn thẳng vào cột đá ở đằng xa trong ánh mắt của mọi người, nơi đó có một chàng trai mặc đồ trắng.
Người này chính là Nam Huyền.
Diệp Quân nhìn thẳng vào Nam Huyền: “Ta biết mọi chuyện đều là do ngươi đứng đằng sau thao túng. Nếu ngươi đã muốn ta chết đến vậy thì được, bây giờ ta cho ngươi cơ hội này. Nào, xuống đài sinh tử đi, chúng ta quyết đấu một trận”.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, sau đó đồng loạt nhìn Nam Huyền.
Phí Bán Thanh nhìn Nam Huyền không nói gì.
Nam Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lúc sau gã bỗng bật cười nói: “Diệp huynh, ta không biết ngươi đang nói…”
“Lăn xuống đây”.
Diệp Quân tức giận hét lên: “Mẹ nó, bớt nói thừa cho ta, hôm nay phải cho ngươi biết tay, xuống đây chịu chết cho ta”.
Nghe thế sắc mặt Nam Huyền trở nên khó coi.
Có thế nào hắn ta cũng không ngờ Diệp Quân sẽ đột nhiên gây khó với mình trước mặt mọi người.
Nam Huyền biết Diệp Quân đang nghi ngờ chuyện Tôn Hùng là do hắn ta làm, nhưng hắn ta chắc chắn Diệp Quân không có chứng cứ.
Nhưng tên này lại không cần chứng cứ đã khiêu chiến rồi.
Lúc này Tống Từ ở một bên cũng nhìn Nam Huyền, ánh mắt ông ta lạnh như băng.
Ông ta biết học sinh thiếu suy nghĩ này của mình bị lợi dụng.
Lúc này Nam Huyền bỗng cười nói: “Diệp huynh, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì…”
Diệp Quân bỗng nói: “Ngươi sợ sao?”
Các học sinh xung quanh nhìn Nam Huyền, vẻ mặt trở nên quái lạ.
Ánh mắt Nam Huyền dần trở nên lạnh lùng.
Hắn ta biết nếu hôm nay không đáp lại lời khiêu chiến thì mất sạch danh tiếng.
Ngay khi hắn ta định đáp lời, một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Huyền, ông ta chính là Tiêu Các.
Một trong ba đại đạo sư!
Tiêu Các liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn quyết đấu sinh tử, được thôi nhưng bọn ta sẽ không lợi dụng lúc người khác bất lợi. Một tháng sau, sau khi vết thương của ngươi đã hồi phục, hai người lại lên đài sinh tử”.
Nói rồi ông ta dẫn Nam Huyền biến mất.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Một lúc sau, Diệp Quân xoay người đi về hướng khác.
Lúc này Tôn Hùng nằm dưới đất bỗng khàn giọng nói: “Tại sao ngươi không giết ta?”
Diệp Quân nhìn Tôn Hùng, sau đó chỉ về phía bên phải: “Đó là vực thẳm vạn trượng, nếu ngươi cảm thấy thất bại quá mất mặt thì có thể nhảy xuống”.
Tôn Hùng nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thất bại đáng sợ không? Không đáng sợ! Bây giờ điều ngươi nên nghĩ là tại sao ngươi lại thua ta chứ không phải nghĩ đến sự nhục nhã, đàn ông con trai có thể co có thể giãn, nếu không chịu được một lần thất bại thì còn xem là đàn ông gì chứ?”
Nói rồi hắn đi về phía xa: “Nhớ lấy, ngươi nợ ta một ơn nghĩa. Còn nữa đừng chỉ tu luyện thực lực, luyện đầu óc nhiều thêm đi, tránh để bị người khác lấy làm bia đỡ đạn”.
Tôn Hùng không nói gì, gã biết lần này mình bị người khác hãm hại.
Các học viên xung quanh nhìn Diệp Quân rời đi, vẻ mặt ai nấy cũng đều khó tả.
Không ngờ vị hôn phu của Nạp Lan Ca lại mạnh đến thế.
Hơn nữa lại còn đẹp trai.
Ánh mắt của một vài học viên nữ đã bắt đầu khác hẳn khi nhìn hắn.
Phí Bán Thanh đứng trên cột đá nhìn Diệp Quân rời đi, đôi môi khẽ cong lên.
Lục Trầm cười nói: “Tên nhóc này không tầm thường”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Cậu ta không giết Tôn Hùng là điều ta không ngờ”.
Lục Trầm gật đầu: “Tôn Hùng khá ngốc nghếch… Ừ, là đơn thuần, Nam Huyền lại cực kỳ thích dùng âm mưu, tính cách của Tiểu Ca lại quá hiền lành… Ba người bọn nó dường như đều vô duyên với vị trí chủ tịch học viên rồi”.
Phí Bán Thanh nhìn Lục Trầm: “Người đó thì sao?”
Lục Trầm im lặng không nói.
Thật ra thư viện Quan Huyên không chỉ có ba thiên tài, còn một thiên tài bí ẩn nữa, người này đang được viện trưởng đích thân chỉ dạy.
Lục Trầm khẽ nói: “Tên nhóc đó có can đảm, có mưu kế, tính cách cũng ổn nhưng thực lực lại…”
Phí Bán Thanh cong môi: “Ông nghĩ cậu ta chỉ đến thế thôi sao?”
Lục Trầm sửng sốt.
Phí Bán Thanh bỗng nói: “Đi thôi, đến chỗ viện trưởng mượn chút tiền dùng, ta sắp không còn cơm mà ăn nữa rồi”.
Nói rồi bà ấy xoay người rời đi.
Lục Trầm: “…”
…
Diệp Quân vừa về đến đại điện của mình thì nhìn thấy Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: “Nằm xuống”.
Diệp Quân sửng sốt.
Phí Bán Thanh lại đè hắn xuống đất, sau đó xé quần áo của hắn…
Diệp Quân che bụng dưới: “Đạo sư… đừng dùng lực…”
Phí Bán Thanh: “…”