Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 857
Thiếu sót lớn nhất của hắn ngay lúc này vẫn là vấn đề cảnh giới.
Cảnh giới quá thấp, huyền khí tích trữ của hắn không có cách nào dùng để đánh nhau trong thời gian dài.
Tăng Vô ở một bên khẽ nói: “Tốc độ hiện giờ của ngươi đã là vô địch trong những người dưới cảnh giới Chí Cảnh rồi, cho dù gặp phải cảnh giới cường giả Chí Cảnh, chỉ cần không phải là thiên tài tuyệt thế về vực thì ngươi cũng đã bất khả chiến bại”.
Diệp Quân mỉm cười không nói gì.
Tăng Vô cười nói: “Ngươi nắm chắc mấy phần trăm trong trận đánh với người mang thiên mệnh?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đối thủ của ta chỉ có một người”.
Tăng Vô sửng sốt, sau đó: “Ai?”
Diệp Quân nói: “Bản thân ta”.
Tăng Vô sửng sốt.
Diệp Quân khẽ nói: “Trên con đường kiếm đạo vô địch của ta, kẻ thù thật sự chỉ có chính ta, chỉ cần tâm cảnh của ta không xấu, luôn có thể giữ vững lòng mình thì không ai có thể đánh bại ta, người có thể đánh bại ta ở giai đoạn này chỉ có ta ở giai đoạn tiếp theo”.
Tăng Vô trầm giọng nói: “Con đường ngươi đi là con đường kiếm đạo vô địch sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Vẻ mặt Tăng Vô trở nên nghiêm túc: “Vậy ngươi có biết ngươi không thể thất bại dù chỉ một lần không?”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông lầm rồi, con đường kiếm đạo vô địch không phải là không thể thất bại mà là cần phải bại”.
Tăng Vô sửng sốt.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chỉ có thất bại mới có thể tìm ra khuyết điểm của mình, mới có thể tiếp tục tiến bộ. Thứ không thể thất bại là trái tim và ý chí, ngươi có thể đánh bại con người của ta nhưng ngươi không thể đánh bại trái tim và ý chí của ta”.
Rầm!
Một luồng kiếm ý đáng sợ bỗng lao lên từ trong người hắn.
Tăng Vô vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Diệp Quân bỗng đè tay phải xuống ép buộc trấn áp kiếm thế đó xuống.
Tăng Vô khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Ngươi… đó là kiếm thế của Đại Kiếm Đế…”
Diệp Quân cong môi không nói gì.
Tăng Vô trầm giọng nói: “Ngươi đang áp chế cảnh giới kiếm đạo của mình”.
Diệp Quân vẫn cong môi cười, không nói gì.
Tăng Vô nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ ta vẫn còn rất yếu kém, không có thực lực vô địch như mấy người Kiếm Chủ Nhân Gian nên nhiều lúc ta không thể để lộ ra, phải học cách che giấu nó đi. Nói đơn giản hơn là ta phải giữ lại vài quân bài để bảo vệ mạng sống, không nên phơi bày hết quân bài của mình ra trước mặt người khác”.
Hắn dừng một chút, sau đó nói: “Kiếm tu không thể cứ mãi cứng nhắc như vậy, dù sao thế giới này cũng quá phức tạp, quá nhiều cường giả. Nếu cứ cứng rắn mãi, chỉ có thể gây thù với rất nhiều người, khiến bản thân liên tục rơi vào tuyệt vọng. Thế nên đôi khi phải mềm mỏng, trong sách nói nhu và cương phải kết hợp với nhau, ta nghĩ câu này rất có lý. Thế nên kẻ thù của ta sẽ chỉ biết con át chủ bài của ta vào một thời điểm, đó là khi ta chôn vùi hắn”.