Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 86: Tốc độ cực nhanh
Chỉ có đúng một cơ hội ra tay!
Tất cả mọi người đang có mặt đều không hề cảm thấy An Mục đang chém gió!
Gã là chàng trai mà ngay cả thuật thần thông cấp Thần cũng chẳng thể làm bị thương nổi đấy!
Lúc này, người của ba trăm sáu mươi châu đều đang nhìn về phía Diệp Quân!
Không thể không nói, ở trong mắt rất nhiều người, chàng trai tới từ Nam Châu này không biết tốt xấu!
Trên đài quan chiến, Triệu Tố nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thú vị đấy!”
Bà ấy cũng không ngờ Diệp Quân giờ lại dám khiêu chiến cả An Mục!
Phải biết rằng, ban nãy An Mục mặc dù không hề ra tay, nhưng tất cả mọi người đều đã cảm nhận được thực lực của gã!
Mà dù là như vậy thì Diệp Quân vẫn dám khiêu chiến với gã!
Tự tin?
Tự phụ?
Rất nhanh sẽ biết ngay thôi!
Dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước tới trước mặt An Mục, khẽ cười nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
An Mục gật đầu: “Được!”
Gã vừa dứt lời, cả người Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí ban đầu!
Tốc độ cực nhanh!
Vào khoảnh khắc Diệp Quân biến mất, hai mắt An Mục khẽ nheo lại, cánh tay phải của gã đột nhiên giơ lên ngăn phía trước, nhờ điều đó mà gã đã cản được đòn đánh thẳng vào yết hầu của Diệp Quân!
Ngay giây sau, Diệp Quân đột nhiên giơ chân lên đá về phía hông của An Mục.
Lúc này, An Mục đã lùi về sau gần mười trượng, Diệp Quân đá thẳng ngay vào khoảng không, nhưng An Mục vừa mới dừng lại, Diệp Quân đã lại xông tới trước mặt gã giống như ma quỷ!
An Mục giơ tay tung ra một cú đấm!
Ầm!
Sức mạnh cường đại cứ thế làm cho thời không trước mặt hắn chấn động tới độ nứt toác cả ra!
Rất rõ ràng, gã đang muốn đánh bại Diệp Quân chỉ với một cú đấm!
Thế nhưng cú đấm của gã lại đánh thẳng vào không trung!
Diệp Quân không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh gã, một giây sau, một cú đấm giáng thẳng lên trên đầu gã!
Bốp!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, An Mục bị đánh bay ra xa, mà vào khoảnh khắc gã bay ra, Diệp Quân đột nhiên xông lên trước, nháy mắt đã áp sát An Mục, sau đó lại tung một cú đấm về phía yết hầu của An Mục!
Bốp!
An Mục bay ra sau, Diệp Quân lại biến mất khỏi vị trí!
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị lập tức xuất hiện, từng tàn ảnh không ngừng công kích về phía An Mục, những tiếng vang âm trầm liên tiếp phát ra, nghe hết sức kinh người.
Chẳng bao lâu sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, An Mục đã bị đánh lui ra sau cả trăm trượng!
Tốc độ hoàn toàn lấn át!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt đều ngơ ngác!
Cậu thanh niên tới từ Nam Châu này lại mạnh tới vậy sao?
Mọi người đều kinh ngạc tới độ trợn mắt há mồm!
Trên đài quan chiến, Viên Cổ nhìn Diệp Quân phía bên dưới, hai mắt híp lại: “Tốc độ thật khủng bố!”
Triệu Tố khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất kinh ngạc, tốc độ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với Diệp Quân mà bà ấy gặp lúc ban đầu!
Rất rõ ràng, trong khoảng thời gian vừa qua tên này lại có một sự nâng cao cực lớn rồi!
Ầm!
Đúng vào lúc này, bên trong cơ thể An Mục đột nhiên bộc phát sức mạnh khủng bố, bấy giờ, Diệp Quân đã lùi ra xa mười mấy trượng, thành công né được sức mạnh khủng khiếp này!
Sự linh hoạt này rõ ràng khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều trố mắt nhìn.
Đương nhiên càng bất thường hơn là sau khi bị Diệp Quân nện cho một hồi lâu như vậy mà An Mục lại vẫn còn sống!
Hơn nữa còn chẳng hề bị thương chút nào!
Đây là một thể tu sao?
Tất cả mọi người đang có mặt đều kinh hãi nhìn An Mục.
Phía xa, An Mục vặn cổ, xương đột nhiên kêu lên răng rắc.
Gã nhìn về phía Diệp Quân ở nơi xa: “Phải thừa nhận rằng, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc, tốc độ này của ngươi, dù là ta thì cũng còn kém xa nhiều lắm!”
Diệp Quân trầm mặc.
Ban nãy hắn đã tung ra hết các đòn chí mạng, thế nhưng vẫn chưa đủ để khiến cho đối phương bị thương!
Lẽ nào đối phương thật sự là thể tu?
Diệp Quân hơi hoài nghi.
Lúc này, An Mục đột nhiên nói: “Tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng tiếc là ngươi lại chẳng thể phá vỡ phòng ngự của ta”.
Vừa dứt lời, tay phải của gã đột nhiên giơ lên, sau đó nằm sấp người bên trên mặt đất.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả mặt đất trở nên rung động kịch liệt, ngay sau đó, từng luồng sức mạnh đáng sợ khủng bố quy tụ lại từ sâu bên trong lòng đất, cuối cùng đổ dồn vào trong lòng bàn tay gã giống như nước thủy triều.
“Sức mạnh mặt đất!”
Lúc này, trên đài quan chiến có người hét lên.
Cũng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí cũ!
Phía xa, trong mắt An Mục lóe lên một tia sáng sắc lạnh, tay phải của gã vung lên trên cao, phẫn nộ gào lên: “Nứt đất!”
Ầm!
Ngay lập tức, mặt đất trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh bị gã mở ra, cùng lúc này, luồng sức mạnh cường đại cùng men theo mặt đất lao thẳng về phía Diệp Quân đang bổ nhào về phía gã!
Một người có sức mạnh cường đại có thể chiến thắng tất cả!
Gã đang muốn dùng sức mạnh để phá hủy tốc độ của Diệp Quân!
Luồng sức mạnh này không hề yếu hơn thuật thần thông cấp Thần trước đó!
Thế nhưng, cảnh tượng xuất hiện ngay sau đó lại khiến cho ba người Triệu Tố bên trên đài quan chiến phải đứng phắt dậy!
Bởi vì lúc này, chỉ có bọn họ mới có thể nhìn rõ được tốc độ của Diệp Quân!
Chỉ thấy Diệp Quân liên tục tung ra những cú đấm bên trong khoảng đất đó, mà mỗi một lần hắn tung đòn đều nhắm thẳng vào điểm yếu nhất của luồng sức mạnh đó!
Chỉ cần ba cú đấm, Diệp Quân đã phá giải được đòn đánh khủng bố này, ngay sau đó, hắn lại xuất hiện trước mặt An Mục giống như ma quỷ.
Dùng sự nhanh nhạy để công phá sức mạnh!
Chương 87: Hóa đá
Lúc nhìn thấy Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt mình, đôi đồng tử của An Mục đột nhiên co lại, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi!
Một giây sau...
Bốp!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, An Mục bay ngược ra sau!
Ngay sau đó lại xuất hiện cảnh tượng xuất hiện ban nãy, chỉ thấy từng tàn ảnh không ngừng công kích An Mục, dưới sự công kích điên cuồng của những tàn ảnh này, An Mục ngay tới sức đánh trả cũng chẳng có!
Rõ ràng đã bị đánh túi bụi!
Tất cả mọi người đang có mặt đều há mồm trợn mắt!
Trên đài quan chiến, Viên Cổ nhìn An Mục bị đánh đến mức không còn sức để đánh trả phía xa, biểu cảm hơi khó coi: “Người này chỉ có cảnh giới Ngự Không, tại sao tốc độ của hắn lại nhanh tới vậy?”
Triệu Tố cũng hơi hoài nghi.
Tốc độ này của Diệp Quân thật sự nhanh tới độ hơi không bình thường!
Lúc này, Lạc Chiêu Kỳ phía bên cạnh đột nhiên nói: “Con từng thấy hắn tu luyện ở tháp trọng lực thời không!”
Triệu Tố nhìn về phía Lạc Chiêu Kỳ: “Hắn có từng nói hắn ở tầng thứ mấy không?”
Lạc Chiêu Kỳ trầm giọng nói: “Hắn nói hắn ở tầng thứ chín!”
Tầng thứ chín!
Triệu Tố và Viên Cổ đều sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc.
Triệu Tố nhẹ giọng nói: “Chả trách tốc độ của hắn lại có thể nhanh tới trình độ này... Hóa ra hắn đã vào trong tầng thứ chín rồi... Hơn nữa, rất có khả năng hắn đã phá được cửa ải ở tầng thứ chín!”
Nghe vậy, biểu cảm của Lạc Chiêu Kỳ phía bên cạnh đột nhiên trở nên phức tạp, cô ta liếc nhìn tàn ảnh phía xa, mỉm cười tự giễu.
Hôm đó lúc Diệp Quân nói với cô ta hắn ở tầng thứ chín, cô ta đã không tin, còn nói mát đối phương một câu!
Hóa ra bản thân mình mới là tên hề!
Nghĩ tới đây, Lạc Chiêu Kỳ đột nhiên thẹn quá hóa giận: “Tên này, lúc đó ta hiểu nhầm ngươi, vậy mà ngươi lại chẳng phản bác chút nào! Đúng là bực bội!”
Phía xa, Diệp Quân đang điên cuồng công kích An Mục, hắn đã lấy ra một con dao găm, chém liên tục vào chỗ hiểm của An Mục!
Thế nhưng vẫn không có tác dụng!
An Mục lại dùng thân xác ngăn cản lại tất cả đòn công kích chí mạng của hắn!
Đúng vào lúc này, một khí tức khủng bố đột nhiên dâng lên bên trong cơ thể An Mục!
Ầm!
Đồng tử của Diệp Quân đột nhiên co lại, hắn phản ứng rất nhanh, vào khoảnh khắc nhận ra không ổn đã lập tức lùi ra sau, nhưng vẫn hơi muộn.
Ầm!
Diệp Quân bị chấn động tới độ văng ra xa mấy chục trượng!
Bấy giờ, tất cả mọi người đang có mặt đều ngẩn ra!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu An Mục có một con rồng màu vàng đang uốn lượn.
Rồng?
Tất cả mọi người đều đờ cả ra.
“Chân Long!”
Trên đài quan chiến, Viên Cổ đứng bật dậy, ông ta nhìn An Mục phía xa, trong mắt ngập tràn vẻ phấn khích: “Rồng thật, đây là tộc Chân Long tới từ Trung Thổ Thần Châu, ấy vậy mà hắn lại có được sự thừa nhận của tộc Chân Long, ha ha... hắn lại có được sự bảo hộ Chân Long từ tộc Chân Long, ha ha ha ha...”
Tiếng cười của Viên Cổ không có chút kiêng nể gì!
Chân Long!
Lúc này, xung quanh tĩnh lặng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Đây là Long tộc trong truyền thuyết sao?
Hơn nữa còn là tộc Chân Long đứng đầu bên trong Long tộc!
An Mục này thế mà lại nhận được sự bảo hộ của tộc Chân Long?
Lúc này, mọi người cũng hiểu ra tại sao năng lực phòng ngự của An Mục lại nghịch thiên tới vậy!
Là có Chân Long đang bảo hộ!
Diệp Quân nhìn con Chân Long phía xa, cũng hơi kinh hãi, hắn không ngờ bên trong cơ thể tên này lại có một Chân Long đang bảo vệ!
Chân Long!
Thứ này chỉ là sinh vật trong truyền thuyết ở Nam Châu!
Hắn không ngờ mình lại gặp được ở nơi này!
Diệp Quân cảm thán trong lòng: “Tháp gia, ngươi xem, rồng đó!”
Tiểu Tháp: “...”
Phía xa, An Mục trừng mắt nhìn Diệp Quân, biểu cảm cực kỳ khó coi: “Phải nói rằng, ta không ngờ phải để lộ một con át chủ bài của mình ở nơi này!”
Vốn dĩ gã không muốn dùng con át chủ bài, nhưng đáng tiếc là lúc giao đấu với Diệp Quân, hắn phát hiện ra tốc độ của chàng trai trước mắt mình thực sự quá đỗi nghịch thiên!
Nghịch thiên tới độ gã buộc phải dùng đến con át chủ bài này của mình!
Bởi vì không dùng thì hắn chỉ có thể bị động chịu đòn tiếp!
Mặc dù Diệp Quân cũng chẳng thể đánh chết được hắn, nhưng chủ yếu là sẽ mất hết thể diện!
Diệp Quân liếc nhìn ảo ảnh con Chân Long trên đỉnh đầu An Mục, đây không phải bản thể của rồng, bản thể của rồng vẫn ở bên trong cơ thể An Mục.
Rồng!
Không thể không nói, hắn vẫn hơi kiêng dè trước loài sinh vật này!
Đương nhiên,bây giờ hắn không hề sợ hãi!
Chân Long?
Dù ngươi có là thần thì hôm nay Diệp Quân ta cũng phải đấu một trận!
Cánh tay phải của hắn từ từ siết chặt lại, lần này, hắn đã không định nương tay nữa!
Lúc này, An Mục đột nhiên chậm rãi tiến về phía Diệp Quân, gã nhìn Diệp Quân, nói đầy hiểm ác: “Tới mà cảm nhận uy lực huyết mạch từ Chân Long đi!”
Vừa dứt lời, gã đột nhiên phẫn nộ gầm lên.
Vào khoảnh khắc gã gầm lên, Chân Long hư ảo trên đỉnh đầu gã đột nhiên mở to hai mắt, một giây sau, nó mở miệng gào lên.
Ầm!
Sức ép huyết mạch Chân Long hết sức khủng bố đột nhiên tràn lan khắp đất trời!
Rầm rầm!
Trong nháy mắt, vô số người đang có mặt đều nằm bò lên trên mặt đất, run rẩy không ngừng!
Huyết mạch trấn áp!
Huyết mạch của người bình thường sao có thể chống đỡ lại nổi sức ép huyết mạch của Chân Long?
Cho dù là một số trưởng lão của thư viện Quan Huyên thì lúc này cũng chậm rãi khom người lại.
Ngay cả Triệu Tố và Viên Cổ thì sắc mặt cũng hơi trắng bệch, mặc dù bọn họ có thực lực mạnh mẽ, nhưng uy lực của huyết mạch đó thực sự quá mạnh, bọn họ dẫu sao cũng chỉ có huyết mạch bình thường, khó mà chống đỡ nổi!
Thế nhưng một giây sau, tất cả mọi người đang có mặt đều sững sờ!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân hiện đang đứng ở khu vực trung tâm của uy lực huyết mạch đó!
Diệp Quân chẳng sao cả!
Hắn đứng ở đó, đứng thẳng lưng, sắc mặt hết sức bình tĩnh, chẳng có chút vấn đề gì!
Tất cả mọi người như hoá đá!
…
Chương 88: Đòn đánh của Chân Long
Không sao cả?
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hóa đá tại chỗ, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin!
Trên đài quan chiến, Triệu Tố nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong mắt bà ấy cũng đầy vẻ không thể tin nổi!
Đối mặt với uy lực huyết mạch Chân Long mạnh mẽ, vậy mà lại không hề hấn gì?
Giờ phút này, đối diện với Diệp Quân, trong mắt An Mục cũng ngập tràn vẻ khó tin: “Ngươi... sao có thể...”
Diệp Quân im lặng.
Kỳ thật, hắn không biết tại sao hắn lại không hề bị thương!
Sức ép huyết mạch kia dường như không có bất kỳ tác dụng gì với hắn!
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, vì sao uy lực huyết mạch Chân Long này không có tác dụng gì với ta?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc, nói: “Rất có khả năng đó là một rồng giả!”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Rồng giả?
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía ảo ảnh Chân Long kia, Chân Long này không giận mà uy, thoạt nhìn không giống hàng giả!
Hơn nữa, rất nhiều người xung quanh đều bị uy hiếp bởi uy chấn của Chân Long này!
Nhưng mình lại không bị làm sao hết!
Diệp Quân im lặng.
Chắc chắn là Tháp gia đang giấu mình chuyện gì đó!
Lúc này, An Mục đột nhiên gầm lên một lần nữa, cùng với tiếng gầm này, đầu của ảo ảnh Chân Long cũng gầm lên một cách hung tợn.
Cùng với tiếng gầm này, uy lực khủng khiếp của huyết mạch Chân Long bao trùm toàn bộ trời đất trong nháy mắt!
Giờ khắc này, ngay cả thời không xung quanh cũng đã bắt đầu méo mó!
Bấy giờ, thất khiếu của một số người ở gần đang chảy máu, các cơ quan nội tạng của bọn họ cũng bị xé nát!
Thật kinh khủng!
Xung quanh, vô số người rút lui!
Người trên đài quan chiến giờ phút này cũng liên tục lùi về phía sau, không dám tới gần khu vực trung tâm của uy lực huyết mạch Chân Long kia!
Nhưng Diệp Quân vẫn không có vấn đề gì!
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích!
Diệp Quân nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều có vấn đề, nhưng hắn thì không sao cả!
Hắn im lặng!
Chuyện này có gì đó không đúng lắm!
Đối diện với hắn, An Mục nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, giờ khắc này, gã cũng thấy hơi tê dại!
Không bị sao cả!
Tên trước mắt này thế mà lại không bị làm sao khi đối mặt với uy lực của Chân Long ư?
Tại sao lại thế này?
An Mục nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Diệp Quân liếc mắt nhìn An Mục, hắn không quan tâm nhiều như vậy, thân hình chợt lóe lên, rồi biến mất ngay tại chỗ!
Sắc mặt An Mục thay đổi ngay lập tức, gã định lui về phía sau, ngay lúc này, một con dao găm đã chém vào cổ họng gã.
Hừ!
Một ánh lửa bắn tung tóe!
An Mục không sao cả!
Đúng lúc này, quanh người An Mục đột nhiên vang lên từng tiếng chém đinh tai nhức óc!
Trong chớp mắt, Diệp Quân đã chém mấy chục nhát đao!
An Mục bị chém liên tục lùi lại, trong lúc đó, đương nhiên An Mục có đánh trả, nhưng những đòn đánh trả của gã đều bị Diệp Quân dễ dàng tránh né!
Nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu của rất nhiều người trong hoang địa đều hơi tê dại!
Tốc độ này của Diệp Quân, quả thật quá nghịch thiên!
Tốc độ này thực sự sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng!
Nhưng biến thái hơn là dưới đòn công kích mãnh liệt như vậy của Diệp Quân, An Mục lại không bị làm sao!
Một lát sau, Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về phía con dao găm trong tay, giờ phút này, con dao găm của hắn đã bị chém đứt!
Diệp Quân nhìn về phía An Mục ở phía xa, An Mục vẫn không hề hấn gì.
Diệp Quân trầm mặc!
Khả năng phòng thủ này, không thể giải quyết!
Xa xa, An Mục nhìn Diệp Quân: “Ta có Chân Long chia sẻ phòng ngự, đừng nói ngươi, cho dù có là cường giả cao hơn ta hai cảnh giới, cũng không giết được ta!”
Diệp Quân liếc mắt nhìn An Mục, không nói gì.
Bấy giờ, tay phải An Mục đột nhiên giơ lên, sau đó siết chặt, đầu ảo ảnh Chân Long trên đỉnh đầu gã đột nhiên vươn ra một cái móng vuốt rồng nâng cao, một giây sau, An Mục mạnh mẽ đánh một đòn xuống chỗ Diệp Quân!
Với cú đánh này, móng vuốt của Chân Long đột nhiên đập mạnh trên trời xuống!
Rắc!
Khi móng vuốt giáng xuống, không gian giữa chiến trường lập tức nứt ra, một sức mạnh khủng bố hủy trời diệt đất quét xuống!
Phía dưới, hai mắt Diệp Quân nheo lại, cả người hắn run lên, chợt lui ra phía sau, kéo dài khoảng cách mấy chục trượng.
Ầm ầm!
Khi hắn vừa rút lui, mặt đất trước mặt hắn sụp đổ, biến thành một cái hố khổng lồ sâu hàng chục trượng, không chỉ vậy, dư âm mạnh mẽ còn làm sụp đổ mặt đất trong phạm vi hàng trăm trượng.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt An Mục, sau đó chém một đao vào đôi mắt gã!
Lúc này hai mắt An Mục nhắm chặt, ánh sáng màu vàng hiện lên!
Xịt!
Một ánh lửa bắn ra từ trong mắt An Mục!
Không sao cả!
Một đòn tấn công không có kết quả, Diệp Quân vừa định lùi lại, lúc này, An Mục đột nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt có hai luồng ánh sáng vàng lóe lên!
Diệp Quân nheo mắt lại, cả người lùi mạnh về phía sau, nhưng vẫn hơi muộn!
Ầm!
Diệp Quân bị đánh bay thẳng ra ngoài mấy chục trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn về phía bàn tay phải của mình, da của cánh tay phải của mình đã hơi cháy đen!
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt của Nạp Lan Ca nhất thời lộ ra vẻ lo lắng!
Xa xa, An Mục nhìn chằm chằm và Diệp Quân, trên người gã tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt!
Đó chính là Chân Long bảo vệ trong truyền thuyết!
Có sự bảo vệ của Chân Long, gã sẽ luôn bất khả chiến bại!
Trên đài quan chiến, Viên Cổ liếc nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Mặc dù hắn không tệ, nhưng thắng bại đã rõ ràng!”
Chân Long bảo vệ!
Có thứ này, đừng nói là Diệp Quân, cho dù là ông ta có ra tay, cũng không chắc chắn có thể giết được An Mục!
Không hổ là người đã sớm được thư viện lựa chọn!
Diệp Quân nhìn về phía An Mục, An Mục nói: “Không thể không nói, ép ta phải dùng con át chủ bài, ngươi...”
Đúng lúc này, một tiếng kiếm đột nhiên vang vọng mây trời!
Chương 89: Đợi kiếp sau
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thanh khí kiếm đột nhiên đâm vào cổ họng An Mục!
“Hự!”
An Mục liên tục lùi lại hơn mười trượng!
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Quân, chết lặng.
Kiếm tu?
Hắn là một vị kiếm tu?
Trên đài quan chiến, Viên Cổ đột nhiên đứng bật dậy, định ra tay, nhưng lại bị Triệu Tố ngăn lại!
Đùa à?
Ba trăm sáu mươi châu đang xem cuộc chiến, nếu để cho người ngoài nhúng tay vào, danh tiếng của thư viện Quan Huyên có thể bị hủy hoại!
Giờ phút này Viên Cổ cũng định thần lại, ông ta buông hai tay ra, nhìn về phía chiến trường xa xa. Bấy giờ Diệp Quân chậm rãi đi về phía An Mục, mỗi một bước đi của hắn, đều có một thanh phi kiếm chém về phía An Mục, tốc độ còn nhanh hơn so với bản thân hắn gấp mấy lần!
Vì vậy, nhiều người chỉ có thể nhìn thấy thanh kiếm quang lấp la lấp lánh!
Xa xa, An Mục liên tục lùi lại, sau khi lùi gần trăm trượng, trong cơ thể gã đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng vàng đáng sợ!
Ầm ầm!
Tất cả phi kiếm vào giờ khắc này đã bị nghiền nát!
Ngay sau đó, trong ánh sáng vàng kia, ảo ảnh Chân Long kia chậm rãi ngưng kết lại!
Là hiện thân của Chân Long!
Vừa rồi mặc dù An Mục trúng một nhát kiếm của Diệp Quân, nhưng gã vẫn chưa chết, bởi vì vào thời khắc mấu chốt, Chân Long đã bảo vệ bên trong cổ họng gã.
Trong hoang địa, tất cả mọi người đều đang nhìn vào Chân Long.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, còn có vẻ kính sợ!
Chân Long!
Cho dù là ở Trung Thổ Thần Châu, đó cũng là sự tồn tại đáng sợ đứng đầu chuỗi sinh vật!
Chân Long nhìn xuống Diệp Quân ở phía dưới, giờ phút này ở trước mặt Chân Long, Diệp Quân ở phía dưới nhỏ bé tựa như một con kiến mà thôi!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía đài quan chiến, hắn chỉ vào Chân Long: “Ta đánh với nó hay đánh với An Mục?”
Tất cả mọi người đều im lặng!
Chân Long xuất hiện, điều này đã khiến trận đấu thay đổi!
Lúc này, An Mục đột nhiên nói: “Nó đã ký khế ước với ta, ta sẽ sống chết cùng với nó, có thể nói, nó là cộng sự của ta. Nếu ngươi có đồng bọn, cũng có thể gọi ra!”
Cộng sự!
Triệu Tố nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: “Điều này không vi phạm quy tắc! Phần thứ ba này tranh đấu không có quy tắc, ngoại trừ gọi người ngoài hỗ trợ thì có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào!”
Bà ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Nếu ngươi chấp nhận thua ngay bây giờ thì cuộc chiến có thể kết thúc ở đây!”
Bà ấy vẫn quý trọng nhân tài, muốn giữ Diệp Quân lại!
Kiểu thiên tài như An Mục sẽ bị đưa đi, nhưng nếu kiểu thiên tài như Diệp Quân có thể ở lại trong thư viện thượng giới, vậy đối với thư viện mà nói cũng là một chuyện may mắn!
Diệp Quân im lặng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Triệu Tố trở nên phức tạp.
Bà ấy nhìn thấy sự bất khuất và ý chí chiến đấu trong mắt cậu thanh niên này!
Thật đáng tiếc!
Triệu Tố thầm thở dài.
Đúng lúc này, Chân Long kia đột nhiên gầm lên với Diệp Quân!
Ầm!
Không gian chấn động!
Mặt đất vào giờ khắc này sụp đổ tầng tầng lớp lớp!
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn Chân Long, tay phải chậm rãi siết chặt, đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo tay hắn lại.
Là Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Ta chiến đấu với huynh!”
Sao cô có thể không nhìn ra, Diệp Quân chắc chắn không thể nào nhận thua!
Nếu đã như vậy, thì cùng nhau đối mặt với nó!
Cùng lắm là chết thôi !
Cuộc sống này hiếm khi gặp được một người mình thích, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì chết cùng nhau!
Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn về phía Chân Long, lúc này, Chân Long đột nhiên lao xuống, uy lực mạnh mẽ của Chân Long bao trùm trời đất trong nháy mắt, giờ khắc này, trời đất rung chuyển!
Nó muốn giết chết Diệp Quân và Nạp Lan Ca!
Nạp Lan Ca nhìn chằm chằm vào Chân Long, thời điểm này, cô không hề sợ hãi!
Lúc này, Diệp Quân đang đứng bên cạnh đột nhiên giậm chân phải, ngay sau đó, một đạo kiếm quang phóng thẳng lên trời!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Giờ phút này, thanh kiếm trong tay hắn đã đổi thành kiếm Hành Đạo!
Vù!
Một tiếng kiếm kêu đột nhiên vang vọng khắp trời đất!
Trong ánh mắt của mọi người, một nhát kiếm đột nhiên xuyên thủng đầu Chân Long, trong chớp mắt, Diệp Quân đã đứng trên đầu nó, tiếp theo, hai tay hắn cầm kiếm mạnh mẽ chém một nhát vào phía trước.
“A!”
Một tiếng gầm thét chói tai thê lương của Chân Long đột nhiên vang vọng trong trời đất, ngay sau đó, Chân Long cực lớn cùng với vô số máu tươi chậm rãi rơi từ trên trời xuống!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra như khúc gỗ!
An Mục không thể tin nổi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt này!
Phá lớp phòng ngự của Chân Long?
Nó là bản thể của Chân Long đấy!
Bản thể của Chân Long đấy!
Sao có thể?
Trong ánh mắt của mọi người, Chân Long chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, lúc này, Diệp Quân cầm kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Đối mặt với Chân Long, hắn gần như không dám cho đối phương bất kỳ cơ hội nào!
Phải đánh mất sức chiến đấu của đối phương!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người lập tức bị biến đổi một cách kịch kiệt!
Hắn muốn giết rồng!
Giết rồng!
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Lúc này, Chân Long đột nhiên phát ra một tiếng gầm gừ thê lương, giống như đang triệu hồi, ngay sau đó, thời không phía sau Diệp Quân đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện!
“Cẩn thận!”
Giọng nói lo lắng của Nạp Lan Ca đột nhiên vang lên!
Trong lòng Diệp Quân hoảng sợ, hắn xoay người lại, một bóng dáng xinh đẹp chắn trước mặt hắn.
Chính là Nạp Lan Ca!
Ngay sau đó, một sức mạnh hủy trời diệt đất đột nhiên ập tới!
Ầm ầm!
Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân và Nạp Lan Ca bay thẳng lên trên trời.
Cơ thể của Nạp Lan Ca ngay lập tức giống như một tờ giấy đang cháy, biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân ngây ngốc như khúc gỗ trước mặt, cô đưa tay ra, nhưng không có sức lực, hơn nữa, tay phải của cô đã biến mất, giống như khói xanh bay tán loạn theo gió.
Nạp Lan Ca nhẹ giọng nói: “Chỉ có thể đợi kiếp sau gả cho huynh rồi!”
Chương 90: Công bằng?
Biến cố đột ngột khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Sắc mặt của Triệu Tố đứng trên đài quan chiến trở nên u ám.
Thế mà có người dám nhúng tay vào cuộc tỷ võ của thư viện Quan Huyên.
Bà ấy vừa định ra tay nhưng ngay lúc này một bàn tay ngăn bà ấy lại.
Chính là Viên Cổ!
Viên Cổ lắc đầu: “Vị này là Ngao Tiêu – Đại trưởng lão của tộc Chân Long, nếu bà ngăn cản họ, thư viện Quan Huyên không sao nhưng bà có thể sẽ chết”.
Tộc Chân Long!
Trong yêu giới ở Trung Thổ Thần Châu, tộc này và tộc Vượn Thái Cổ là hai bá chủ lớn.
Dù là thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu cũng sẽ không tuỳ tiện chọc vào.
Vì mẫu tộc của tộc Chân Long – tộc Thiên Long cổ xưa có cường giả đỉnh cấp nhậm chức ở tổng viện của thư viện Quan Huyên.
So sánh chỗ chống lưng, thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu không thể đấu lại được.
Nghe Viên Cổ nói thế, sắc mặt Triệu Tố trở nên cực kỳ khó coi.
Bà ấy biết bà ấy không thể đấu lại tộc Chân Long, nếu hôm nay ra mặt thì thư viện Quan Huyên sẽ không có chuyện gì nhưng bà ấy có thể sẽ chết như Viên Cổ nói. Tộc Chân Long không dám tiêu diệt thư viện Quan Huyên, nhưng không có nghĩa không dám giết bà ấy, hơn nữa đối phương có thể thần không biết quỷ không hay mà làm chuyện này.
Triệu Tố im lặng một lúc rồi nói: “Cứ để như vậy sao?”
Viên Cổ gật đầu: “Nhịn đi, nếu không thì sẽ chết”.
Triệu Tố siết chặt nắm đấm, im lặng không nói nữa.
Một lúc sau, bà ấy nhắm mắt lại.
Cảm giác bất lực.
Bất lực thật sự!
Không có bất kỳ phần thắng nào.
Bà ấy hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào khi đối mặt với những nhân vật tầm cỡ đến từ Trung Thổ Thần Châu.
Liên hệ tổng viện?
Không phải không được nhưng bà ấy biết đối phương có thủ đoạn khiến bà ấy không thể liên lạc được với tổng viện.
Triệu Tố thầm thở dài, buông lỏng hai tay.
Cuối cùng bà ấy cũng từ bỏ.
Mặc dù tức giận nhưng hiện thực tàn khốc khiến bà ấy phải cúi đầu trước cường quyền.
Ở đằng xa, Diệp Quân đập người rơi xuống đất nhưng lúc này cơ thể của Nạp Lan Ca ở trước mặt hắn đã biến mất hoàn toàn, cùng lúc đó linh hồn của cô cũng biến mất với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Không lâu sau, cô sẽ tan thành mây khói, biến mất khỏi thế gian này.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, đầu óc trống rỗng như bị sét đánh.
Ở cách đó không xa, Ngao Tiêu của tộc Chân Long lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Giết tộc Chân Long ta, ngươi cũng xứng sao?”
Sở dĩ ông ta xuất hiện ở đây dĩ nhiên là để cứu Chân Long này.
Đây là thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long.
Nếu bị một thanh niên giết ở đây thì chẳng phải tộc Chân Long sẽ trở thành trò đùa của Trung Thổ Thần Châu sao?
Còn về quy tắc!
Ở Trung Thổ Thần Châu, có lẽ ông ta không dám phá vỡ quy tắc đó nhưng ở đây chỉ là quy tắc của một thư viện thượng giới nhỏ bé, ông ta xem thường.
Ai dám nói gì?
Ai dám?
Ngao Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này trong mắt ông ta đằng đằng sát khí.
Có thể phá được phòng vệ của tộc Chân Long, hơn nữa còn là một kiếm tu, sau này sẽ trở thành kẻ địch mạnh, tất nhiên ông ta sẽ không giữ lại.
Tay phải ông ta siết chặt, sức mạnh đáng sợ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Lúc này mọi người đều cảm nhận được sát khí của Ngao Tiêu.
Người của ba trăm sáu mươi châu cũng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, sao có thể như vậy chứ? Đây chẳng phải là quyết đấu công bằng sao?
Không phải là đang bắt nạt người ta sao?
Tại sao thư viện Quan Huyên không ai nói gì hết thế?
Tại sao?
Mọi người đều đang khó hiểu.
Nhưng không ai đưa ra được câu trả lời.
Đúng lúc này, Tiêu Qua ở cách đó không xa bỗng tức giận gào lên với đài quan chiến: “Đây không phải là trận quyết đấu công bằng sao? Đây không phải là trận quyết đấu công bằng sao?”
Mọi người trên đài quan chiến đều im lặng.
Họ biết điều này không công bằng.
Triệu Tố đứng đầu cũng không nói gì.
Bà ấy cũng biết không công bằng.
Nhưng họ đều không nói.
Họ chỉ nhìn thế thôi.
Thấy tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt Tiêu Qua trợn trừng: “Còn thiên lý không chứ? Có còn công bằng không?”
Mọi người vẫn im lặng.
Đối mặt với cường quyền thì còn thiên lý đâu nữa? Còn đâu công bằng?
Không có ai dám đứng ra đối đầu với tộc Chân Long.
Ngao Tiêu đó nhìn chằm chằm Diệp Quân định ra tay nhưng đúng lúc này, một sức mạnh bí ẩn bỗng bao vây linh hồn của Nạp Lan Ca sắp biến mất, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang lên: “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Vừa dứt lời.
Ầm!
Một luồng sáng màu vàng bỗng phát ra từ trong người Diệp Quân.
Ánh sáng màu tản ra xung quanh, một bóng dáng xuất hiện.