Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 878
Diệp Quân nhíu mày: “Chiến trường sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ!”
Diệp Quân đang định truy hỏi thì lúc này bỗng có tiếng bước chân vang lên.
Diệp Quân quay đầu nhìn, ở đó có một cô gái đang đứng. Cô gái mặc một bộ váy dài màu xanh, tóc xõa sau vai, hai tay chắp sau lưng, đang cười mỉm nhìn hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái cười: “Diệp sư đệ!”
Người tới chính là Nam Lăng Nhất Nhất!
Diệp Quân cười: “Nhất Nhất sư tỷ!”
Nam Lăng Nhất Nhất đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy ngồi xuống rồi cười hỏi: “Bất ngờ chứ gì?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng! Sao tỷ lại ở tổng viện vậy?”
Nam Lăng Nhất Nhất nói: “Hôm đó ta đã rời khỏi Đạo Môn, sau đó tới tổng viện thư viện Quan Huyên, cuối cùng ta được Thần Đạo Viện nhận làm học sinh, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của viện chủ Thần Đạo Viện nữa! Khi đệ tới, ta vẫn luôn bế quan tu luyện, thế nên ta không biết, sau khi ta xuất quan, vừa nhận được tin là đã tới tìm đệ luôn!”
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng tỷ!”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Phải cảm ơn đệ đã tặng ta hai quyển thuật tu luyện kia!”
Cô ấy chân thành nói: “Diệp sư đệ, ta nói cho đệ biết nhé, lúc bọn họ nhìn thấy cách thức tu luyện của ta thì những trưởng lão của Thần Đạo Viện kia đều vô cùng kích động, sau đó đã liên hệ trực tiếp với viện chủ, sau đó nữa thì viện chủ đã nhận ta làm đồ đệ. Diệp sư đệ, Tháp gia kia của đệ chắc chắn là một nhân vật cực kỳ lợi hại đó!”
“Ha ha!”
Tiểu Tháp bỗng bật cười!
Cô nhóc này được đấy!
Diệp Quân cười nói: “Đúng là Tháp gia rất lợi hại!”
Vũ Trụ Quan Huyên Pháp kia cũng khiến hắn cực kỳ chấn động, phải công nhận Tháp gia thật sự rất mạnh, chỉ có điều lời nói ra ba phần thật bảy phần giả.
Nam Lăng Nhất Nhất bỗng ngẩng đầu nhìn tinh không, cười nói: “Diệp sư đệ, gặp được đệ thật tốt!”
Diệp Quân khẽ cười: “Đệ cũng vậy!”
Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn Diệp Quân, cô ấy vén tóc mai rồi cứ thế nhìn Diệp Quân mà chẳng nói gì.
Diệp Quân bị cô ấy nhìn như vậy thấy hơi mất tự nhiên, khẽ gọi: “Sư tỷ?”
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn nhìn đệ thôi!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Nam Lăng Nhất Nhất bỗng đứng dậy, cười nói: “Sư đệ, ta đi đây! Mai ta sẽ tới cổ vũ cho đệ!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nam Lăng Nhất Nhất quay người đi.
Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Nam Lăng Nhất Nhất, im lặng.
Rời khỏi viện không bao lâu, Nam Lăng Nhất Nhất bỗng dừng chân, một người phụ nữ váy trắng đứng trước mặt cô ấy.