Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 91: Không thể sống thì cùng chết
Người xuất hiện chính là Tháp gia.
Ngao Tiêu nhìn chằm chằm Tháp gia, híp mắt: “Ngươi là cái gì đấy?”
Tháp gia tức giận: “Ta là tổ tông của ngươi, thứ súc sinh”.
Vừa dứt lời, Tháp gia bỗng biến mất.
Đồng tử Ngao Tiêu co rụt lại, tay phải ông ta đấm về phía trước.
Rầm rầm!
Ông ta vừa tung cú đấm, một luồng sáng màu vàng nổi lên, thời không lập tức nổ tung.
Ầm!
Ánh sáng vàng đó vỡ nát trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Ngao Tiêu văng ra xa.
Mọi người sửng sốt.
Đúng lúc này hư ảnh đó bắt lấy đầu Ngao Tiêu, sau đó đập mạnh xuống đất.
Bịch!
Cả mặt đất đều vỡ tan.
Mọi người đều há hốc miệng.
Chân Long bị đánh bay ư?
Đúng lúc này Ngao Tiêu bỗng tức giận, hiện lại chân thân, một con rồng cực lớn dài hàng ngàn trượng bay lên trời.
Ngay sau đó hư ảnh đó xuất hiện trên đỉnh đầu Ngao Tiêu, sau đó hư ảnh đó giậm mạnh một chân xuống.
Bụp!
Ngao Tiêu rơi xuống đất, trong khi ông ta đang rơi xuống, miệng ông ta liên tục nôn ra máu, hơn nữa còn kêu lên tiếng thảm thiết.
Đánh treo?
Mọi người đều kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Lúc này Ngao Tiêu vừa rơi xuống đất, hư ảnh đó xuất hiện trước bụng ông ta, hai tay bị tách mạnh sang hai bên.
Xoẹt!
Trước bụng Chân Long xuất hiện một cái lỗ rất lớn, sau đó hư ảnh đó rút mạnh gân cốt rồng của con Chân Long dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Thấy thế, mọi người đều hóa đá.
Rút gân rồng!
Chuyện này quả thật là đang sỉ nhục tộc Chân Long.
Gân rồng của Chân Long bị rút, cơn đau đớn dữ dội khiến ông ta liên tục gào lên, nhưng hư ảnh đó lại không dừng lại mà càng điên cuồng hơn. Không lâu sau, gân rồng trên người Chân Long đều bị hư ảnh rút hết.
Máu rồng nhuộm đỏ cả mặt đất.
Lúc này Ngao Tiêu đã thở không ra hơi.
“Tháp gia”.
Lúc này giọng nói run rẩy của Diệp Quân vang lên.
Hư ảnh đó dừng lại, nó xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân run giọng: “Tiểu Ca, muội ấy… còn có thể sống không?”
Tiểu Tháp chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nó nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, im lặng một lúc rồi nói: “Có thể”.
Diệp Quân cầu xin: “Cứu muội ấy”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Bây giờ ta không thể cứu cô ấy, chỉ có thể tạm thời bảo vệ linh hồn, hơn nữa linh hồn của cô ấy bị thương nghiêm trọng, ngươi phải tìm được một thanh kiếm cho cô ấy thì mới có thể hồi phục linh hồn của cô ấy như ban đầu, nếu không dù lúc này cứu sống được, linh hồn bị thương nghiêm trọng cũng chỉ là linh hồn khiếm khuyết, linh hồn khiếm khuyết thì dù có cứu sống được cũng không hoàn toàn là cô ấy nữa”.
Diệp Quân vội nói: “Kiếm gì?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Kiếm Thanh Huyên”.
Kiếm Thanh Huyên!
Diệp Quân trợn to mắt: “Bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian?”
Tiểu Tháp gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân lại hỏi: “Ở đâu?”
Tiểu Tháp nói: “Đế tộc Bất Tử ở Trung Thổ Thần Châu”.
Đế tộc Bất Tử!
Diệp Quân siết chặt hai tay.
Tiểu Tháp khẽ nói: “Trước tiên để kiếm của ngươi thu linh hồn của cô ấy lại”.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Can mờ ảo trước mặt, lòng đau như cắt, hắn nhẹ nhàng sờ lên mặt Nạp Lan Ca nói: “Tiểu Ca, đợi huynh”.
Nói rồi hắn thu linh hồn của Nạp Lan Ca vào trong kiếm Hành Đạo.
Hắn lau vết máu trên khóe miệng, sau đó đứng lên, rồi đi về phía Ngao Tiêu.
Lúc này Ngao Tiêu đã chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Diệp Quân đi đến cạnh Ngao Tiêu trong tầm mắt của mọi người, ngay lúc này Ly Hoan trên đài quan chiến bỗng nói: “Nếu ngươi giết ông ta thì sẽ sống chết với tộc Chân Long, một khi tộc Chân Long ra lệnh đuổi giết ngươi, ngươi chắc chắn sẽ chết, ngươi muốn…”
Diệp Quân bỗng giơ kiếm lên chém xuống.
Kiếm quang lóe lên.
Xoẹt!
Đầu Chân Long đó rơi xuống, máu phun ra như suối trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Mọi người đều chết lặng.
Lúc này Diệp Quân bỗng đứng lên đi về phía An Mục.
Thấy thế Viên Cổ trên đài quan chiến bỗng nói: “Không được”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Viên Cổ, Viên Cổ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nhà họ An từng xuất hiện hai võ thần, nó là hậu duệ của nhà họ An, ngươi giết nó tức là gây thù với hai võ thần của nhà họ An, cũng đối địch với thư viện Quan Huyên, ngươi…”
Đúng lúc này, Diệp Quân đã biến mất.
Vèo!
Ngay sau đó kiếm Hành Đạo đã đâm vào giữa trán An Mục.
An Mục đứng sững tại chỗ.
Nhưng vào thời khắc quan trọng này, khí tức ngút trời đáng sợ ập đến từ nơi tinh không xa xăm.
Lúc này cả thượng giới đều rung chuyển.
Là cả thượng giới.
Viên Cổ trên đài quan chiến run giọng nói: “Khí tức mạnh như vậy chắc chắn là cụ tổ nào đó của nhà họ An”.
Gia tộc họ An đã có truyền thừa mấy chục tỷ năm, ngoài hai vị võ thần đó ra thì còn rất nhiều cường giả đỉnh cấp.
Người đến lần này chắc chắn là một nhân vật siêu cấp.
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tinh không, so với uy lực đáng sợ này, uy lực của Chân Long lại giống như một đứa trẻ.
Hoàn toàn không thể so sánh được.
Diệp Quân khẽ cười, hắn nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu không thể cùng sống với Tiểu Ca, vậy thì cùng chết.
Đúng lúc này, kiếm Hành Đạo trong tay hắn bỗng rung lên…
Chương 92: Không cần đợi đến ngày mai
Tất cả mọi người đều đang nhìn lên trời đợi cụ tổ nhà họ An xuất hiện.
Đúng lúc này, ở nơi sâu nhất trong tinh không nơi mà mọi người không thể nhìn thấy cũng không thể nghe được, một giọng nói không cảm xúc vang lên: “Cút!”
Cút!
Giọng nói này không hề có cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng.
“Hỗn xược!”
Giọng nói tức giận bỗng vang lên từ trong tinh không: “Thế mà dám xem thường lão phu, ngươi…”
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ nơi sâu nhất trong tinh không vũ trụ vô tận đó, sau đó ở nơi tinh không rất nhiều người không nhìn thấy, một cái đầu máu chảy ròng ròng rơi xuống.
Một hồi im lặng, trong tinh không hoàn toàn trở nên im ắng.
Mọi thứ đều trở lại bình thường.
Trên hoang địa, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời đợi ông lớn đó xuất hiện.
Thế nhưng lúc này uy lực đáng sợ đó biến mất rất nhanh.
Mọi người sửng sốt.
Không xuất hiện nữa sao?
Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan chiến hiện lên vẻ khó tin: “Chuyện này…”
Ánh mắt Triệu Tố cũng đầy vẻ không thể tin được.
Chuyện gì thế này?
Vậy là đi rồi sao?
Diệp Quân ở đằng xa mở mắt ra, trong mắt hắn cũng là vẻ ngờ vực.
Chuyện gì thế?
Không xuất hiện nữa ư?
Lúc này Tháp gia bỗng nói: “Có lẽ là ông trời muốn ngươi sống, nếu đã thế thì phải sống cho tốt”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi gật đầu: “Ừ!”
Nói rồi hắn nhìn An Mục ở phía trước, lúc này An Mục đã không còn hơi thở.
Ngay sau đó cả người hắn bỗng xoẹt ngang qua, một kiếm chém vào cổ Chân Long đó.
Gừ!
Một tiếng gào bi thương vang lên, Chân Long rơi xuống.
Hai Chân Long đã chết!
Hiện trường im phăng phắc.
Hai Chân Long đã chết!
Thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Châu – An Mục đã chết!
Nam Châu giành hạng nhất!
Mọi người đều không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn của An Mục đi, sau đó lại thu thi thể của hai Chân Long vào trong chiếc nhẫn rồi hắn chậm rãi đi về phía lá cờ hạng nhất trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Cuối cùng hắn đi đến bên cạnh lá cờ, sau đó nhìn Triệu Tố: “Nam Châu, hạng nhất!”
Nam Châu hạng nhất.
Lúc này rất nhiều người ở Nam Châu đều sục sôi.
Mọi người đều vui mừng reo hò.
“Diệp Quân!”
Cái tên này đã trở thành một cái tên có danh tiếng nhất trong lịch sử Nam Châu.
Triệu Tố trên đài quan chiến nhìn Diệp Quân, im lặng không nói gì.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Bắt đầu từ giờ, ta mãi mãi là học viên của thư viện Quan Huyên Nam Châu, hơn nữa không gia nhập vào bất kỳ thư viện Quan Huyên nào khác”.
Nghe thế đồng tử Triệu Tố co rụt lại, hai tay siết chặt.
Diệp Quân nhìn Triệu Tố: “Một thư viện Quan Huyên sợ mạnh ức hiếp yếu, một thư viện Quan Huyên không thể đứng ra lấy lại công bằng cho học sinh, đây không phải là thư viện trong lòng ta”.
Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.
Tất cả học viên thư viện Quan Huyên có mặt ở đó đều như bị vả vào mặt, đau đến mức nóng rát.
Người của ba trăm sáu mươi châu đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Có thể nói bắt đầu từ hôm nay danh tiếng của thư viện Quan Huyên thượng giới đã xem như bị hủy hoại.
Sắc mặt Triệu Tố trắng bệch, bà ấy siết chặt tay phải, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Thật ra lúc nãy không ra tay đã làm trái với lòng bà ấy nhưng những lời Diệp Quân nói lúc này như đâm vào lòng bà ấy một nhát dao.
Bà ấy biết trái tim hướng về võ thuật của bà ấy cũng tan nát.
Công bằng!
Thiên lý!
Quan Huyên Pháp!
Đây là những thứ bà ấy đã từng hết mực tuân thủ.
Thế nhưng lúc này bà ấy mới nhận ra khi đối diện với cường quyền, bản thân bà ấy cũng rất yếu đuối.
Can đảm!
Đối mặt với cường giả, dám ngẩng cao đầu nói không thì mới là can đảm.
Sắc mặt Viên Cổ ở bên cạnh cũng hơi tái.
An Mục chết rồi!
Điều này có nghĩa là gì?
Tức là thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu sẽ không có ai đi đến cuộc chiến tranh giành số mệnh đó!
Ông ta càng hiểu rõ những gì ông ta làm lúc nãy đã khiến cậu thanh niên tên Diệp Quân đó căm ghét, thế nên muốn kéo Diệp Quân đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là điều không thể.
Ly Hoan cũng thầm nhủ đáng tiếc.
Lần này bà ta đến đây là vì thu nhận Nạp Lan Ca, nhưng bây giờ đã thành công cốc.
Mọi người ở đó đều im lặng không nói.
Cuộc tỷ võ lần này chắc chắn đã trở thành một cuộc tỷ võ bất thường nhất trong lịch sử.
…
Trên đường phố.
Diệp Quân và Tiêu Qua về Tiêu phủ.
Trên đường đi hai người đều không nói gì.
Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, vẻ mặt rất phức tạp.
Không lâu sau hai người đi đến trước Tiêu phủ.
Diệp Quân bỗng nhìn Tiêu Qua: “Cảm ơn!”
Tiêu Qua khó hiểu nói: “Cảm ơn cái gì?”
Diệp Quân nói: “Cảm ơn huynh đã đứng ra nói cho ta lúc mọi người đều im lặng”.
Tiêu Qua lắc đầu: “Chúng ta là bạn mà”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này tộc trưởng Tiêu phủ và Chu Phu, Phí Bán Thanh bước ra.
Khi nhìn thấy hai người Diệp Quân, vẻ mặt ba người rất phức tạp.
Tất nhiên họ đã nhìn thấy chuyện xảy ra trên hoang địa.
Lúc này Phí Bán Thanh bỗng đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ấy khẽ nói: “Tiểu Ca… còn có thể sống không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.
Phí Bán Thanh thở phào: “Vậy thì tốt! Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy kéo Diệp Quân đi vào trong Tiêu phủ.
Cha của Tiêu Qua cũng đi đến trước mặt y, mỉm cười: “Thấy con đứng ra nói giúp cho cậu ấy, ta vừa giận vừa sợ, còn hơi vui nữa… đây mới là chuyện một người đàn ông nên làm”.
Tiêu Qua lắc đầu: “Cha, con còn quá yếu. Sau lần này, con muốn ra ngoài trải nghiệm”.
Tiêu tộc trưởng do dự, sau đó gật đầu: “Được”.
Chu Phu thở dài: “Thế đạo này…”
…
Sau khi về đến Tiêu phủ, Diệp Quân nhốt mình trong phòng.
Mãi đến nửa đêm hắn mới ra khỏi phòng.
Hắn đi đến bậc thềm bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hắn cứ thế nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời lặng im không nói gì, trong tay hắn là túi thơm mà Nạp Lan Ca đã tặng.
Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, ngồi xuống rồi khẽ nói: “Lúc nãy Lạc Chiêu Kỳ bên thư viện Quan Huyên đến, cô ta đưa phần thưởng hạng nhất đến. Lần này Nam Châu nhận được mười linh mạch cấp Thiên, hai mươi linh mạch cấp Địa, ba quyển công pháp cấp Tiên, mười quyển công pháp cấp Địa, ngoài ra còn có các loại bảo vật thần khác, mỗi năm còn được hỗ trợ mấy mươi vạn kim tinh…”
Nói rồi bà ấy dừng lại một chốc, lại nói tiếp: “Phần thưởng họ đưa nhiều hơn lúc trước”.
Diệp Quân vẫn im lặng.
Phí Bán Thanh nói tiếp: “Ngoài ra, cá nhân con cũng có ba mươi vạn kim tinh, không chỉ thế họ còn nói vị trí duy nhất của thư viện Trung Thổ Thần Châu sẽ là của con, có nghĩa là con có thể đi thẳng đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu. Họ còn nói chỉ cần con đồng ý đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu thì họ sẽ đòi lại công bằng với tộc Chân Long cho con”.
Giá trị!
Phí Bán Thanh nói xong lại thầm thở dài.
Bà ấy biết đây là thư viện Quan Huyên nhìn thấy tiềm năng của Diệp Quân, sau khi giá trị của hắn vượt xa dự đoán của họ, họ sẵn sàng đối đầu với tộc Chân Long lớn mạnh vì Diệp Quân.
Thế đạo này tàn khốc vậy đấy.
Ngươi có giá trị thì người khác sẽ nịnh bợ ngươi, ngươi không có giá trị thì người khác cũng chẳng thèm đếm xỉa đến ngươi.
Diệp Quân bỗng nói: “Sư phụ, trả lại ba mươi vạn kim tinh này cho họ giúp con”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Con không muốn đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu ư?”
Diệp Quân nói: “Con phải đi, ngày mai sẽ đi nhưng con sẽ không gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.
Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Nếu không có thư viện Quan Huyên chống lại tộc Chân Long cho con, con cứ thế đến Trung Thổ Thần Châu như thế chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long trả thù, con…”
Diệp Quân khẽ nói: “Sống chết có số, nếu con có thể vượt qua thì con sẽ cứu sống Tiểu Ca, giết tộc Chân Long, còn nếu con không vượt qua được thì con sẽ chết cùng với Tiểu Ca”.
Nói đến đây hắn đứng lên rồi đi ra ngoài.
Như thể nghĩ đến điều gì, hắn xoay người nhìn Phí Bán Thanh, sau đó cúi người: “Con đến Trung Thổ Thần Châu đây, người bảo trọng nhé”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Không cần đợi đến ngày mai.
Hôm nay đi luôn.
Phí Bán Thanh nói: “Tiểu Quân…”
Diệp Quân xoay người nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy gượng cười run giọng nói: “Có trở về không?”
Diệp Quân im lặng một hồi mới nói: “Con không biết nữa”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Phí Bán Thanh đứng đó nhìn Diệp Quân biến mất trong màn đêm, khẽ nói: “Nhất định phải trở về! Ta đợi…”
Trăng thanh.
Đêm lạnh.
Có người đứng đó cả một đêm.
…
Chương 93: Thế lực hùng mạnh
Chỉ có hai con đường nhanh nhất dẫn đến Trung Thổ Thần Châu.
Một là thư viện Quan Huyên!
Trong thư viện Quan Huyên có trận pháp dịch chuyển đưa thẳng đến Trung Thổ Thần Châu, đương nhiên, hắn không thể đến thư viện Quan Huyên!
Ngoài thư viện Quan Huyên, còn một con đường nữa, đó là Tiên Bảo Các!
Tiên Bảo Các có trận pháp dịch chuyển ở khắp nơi trong chư thiên vạn giới, chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền ra thì bọn họ có thể đưa ngươi đến bất cứ đâu ngươi muốn!
Thế nên hắn đi thẳng tới Tiên Bảo Các!
Chắng mấy chốc, Diệp Quân đã đến nơi.
Có một cô gái đang đứng trước của Tiên Bảo Các.
Người này chính là Lạc Chiêu Kỳ!
Diệp Quân nhìn Lạc Chiêu Kỳ, không nói gì.
Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ đến đây!"
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: "Có việc gì không?"
Lạc Chiêu Kỳ khẽ gật đầu: "Hai việc! Một là, viện trưởng mong ngươi có thể gia nhập thư viện Quan Huyên, dù là ở thượng giới hay Trung Thổ Thần Châu đều được".
Diệp Quân im lặng.
Lạc Chiêu Kỳ trầm giọng nói: "Tộc Chân Long là tộc vô cùng bá đạo trong yêu giới, bọn họ sẽ không đối phó với gia tộc họ Diệp và thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ điên cuồng trả thù ngươi".
Đương nhiên tộc Chân Long sẽ không thấp kém đến nỗi đi đối phó với gia tộc họ Diệp ở Nam Châu, nếu làm vậy thật thì bọn họ quá là kém sang!
Dù sao, bây giờ sự việc đã vô cùng ồn ào, vô số con mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ!
Nhưng Diệp Quân thì khác!
Bọn họ đối phó với Diệp Quân là chuyện hiển nhiên! Phải biết rằng, Diệp Quân đã giết hai Chân Long của bọn họ!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Lạc Chiêu Kỳ: "Nói xong chưa?"
Lạc Chiêu Kỳ khẽ than rồi nói tiếp: "Chuyện thứ hai là sư phụ muốn ta chuyển lời xin lỗi đến ngươi. Là viện trưởng thư viện, vào lúc then chốt không thể đứng ra chủ trì công đạo cho ngươi, là bà ấy..."
"Không cần nữa!"
Diệp Quân bỗng lắc đầu, sau đó đi vào trong Tiên Bảo Các!
Lạc Chiêu Kỳ đứng đó trầm mặc.
Lúc này, Triệu Tố bỗng xuất hiện.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn bà ấy, khẽ nói: "Sư phụ..."
Triệu Tố nói: "Nếu là ta, ta cũng sẽ oán hận!"
Lạc Chiêu Kỳ lắc đầu: "Lần này hắn đi Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long điên cuồng đối phó, giết một mạch hai con Chân Long, chắc chắn tộc Chân Long sẽ không bỏ qua đâu! Đây là huyết thù!"
Sau một thoáng im lặng, Triệu Tố khẽ nói: "Cuộc tỷ võ lần này gây ra ảnh hưởng cực kỳ lớn tới thư viện, danh tiếng gây dựng bao nhiêu năm qua đã bị huỷ hoại hết rồi!"
Lạc Chiêu Kỳ im lặng.
Ảnh hưởng của việc lần này thật sự vô cùng ác liệt!
Triệu Tố tự cười mỉa: "Vừa nãy, tấu chương ta trình cho tổng viện thư viện Quan Huyên đã bị gửi trả về rồi!"
Lạc Chiêu Kỳ nhíu chặt mày: "Tộc Chân Long làm sao?"
Triệu Tố gật đầu.
Sắc mặt Lạc Chiêu Kỳ nặng nề: "Chúng ta cáo ngự trạng đi!"
Triệu Tố khẽ lắc đầu: "Chỉ cần chúng ta dám rời khỏi thượng giới thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi thế gian mà thần không hay quỷ không biết!"
Vẻ mặt Lạc Chiêu Kỳ trở nên khó coi vô cùng!
Cô ta biết, việc này hoàn toàn có khả năng!
Một viện trưởng thư viện thượng giới nhỏ nhoi đâu có đáng để tổng viện xem trọng.
Cáo ngự trạng?
Ngây thơ quá!
Triệu Tố nhìn về hướng Tiên Bảo Các, khẽ nói: "Xin lỗi, ta cũng lực bất tòng tâm!"
Nói xong bà ấy quay người rời đi.
Không phải mọi bất công đều có thể được chính nghĩa bảo vệ.
Lạc Chiêu Kỳ quay đầu nhìn Tiên Bảo Các, lắc đầu, có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại thanh niên này nữa rồi!
...
Sau khi giao một nghìn kim tinh xong, Diệp Quân vào trận pháp dịch chuyển nối thẳng đến Trung Thổ Thần Châu.
Trận pháp khởi động, Diệp Quân biến mất trong đó.
Trong thông đạo của trận pháp, Diệp Quân ngồi xếp bằng, hắn lấy mấy quyển sách ra.
Hắn vừa mua số sách này từ Tiên Bảo Các.
Đều là tài liệu liên quan đến Trung Thổ Thần Châu.
Bây giờ sắp đến Trung Thổ Thần Châu, đương nhiên hắn phải tìm hiểu về nơi này trước, nếu không đến nơi sẽ như kẻ mù.
Một lát sau, Diệp Quân đã hiểu đại khái về Trung Thổ Thần Châu rồi.
Trung Thổ Thần Châu là một thế giới rất lớn, dưới thế giới này còn có ba nghìn thế giới nữa!
Mà thượng giới chỉ là một trong những thế giới đó mà thôi!
Từ đó có thể mường tượng ra được nơi này bao la đến nhường nào!
Ở Trung Thổ Thần Châu, thế lực mạnh nhất vẫn là thư viện Quan Huyên, sau đó chính là thương hội phân bố ở khắp thiên hạ - Tiên Bảo Các. Tiếp đến là sáu đại thế gia siêu cấp, đứng đầu là đế tộc Bất Tử.
Ngoài sáu đại thế gia, còn có hai bá chủ siêu cường của yêu giới, đó chính là tộc Chân Long và tộc Vượn Thái Cổ.
Ngoài ra, còn có một thế lực huyền thoại cổ xưa đã hoàn toàn suy tàn!
Đạo Môn!
Nghe nói Đạo Môn này từng đứng trên cả thư viện Quan Huyên, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì đã dần dần lụi tàn, cuối cùng bị thư viện Quan Huyên chiếm vị trí!
Ngoài ra còn có vô số thế gia và tông môn lớn nhỏ khác.
Còn có một thế lực đặc biệt tên là Công Hội Lính Đánh Thuê. Binh đoàn đứng đầu trong Công Hội là Binh đoàn đánh thuê Quan Huyên, tuy lấy tên là Quan Huyên nhưng lại tồn tại độc lập với thư viện Quan Huyên! Binh đoàn trưởng của Binh đoàn đánh thuê Quan Huyên không chỉ là binh đoàn trưởng của binh đoàn mà còn là hội trưởng của Công Hội Lính Đánh Thuê.
Thế lực này cũng cực kỳ hùng mạnh!
Nghe nói binh đoàn trưởng của Dong binh đoàn Quan Huyên có quen biết với Kiếm Chủ Nhân Gian!
Một lát sau, Diệp Quân đọc quyển thứ hai, quyển này ghi chép về đế tộc Bất Tử!
Nghe nói năm xưa đế tộc Bất Tử từng theo Kiếm Chủ Nhân Gian, cả tộc này suýt chút nữa đều chết trận vì Kiếm Chủ Nhân Gian nên từ đó về sau, Kiếm Chủ Nhân Gian toàn lực nâng đỡ đế tộc Bất Tử. Dưới sự nâng đỡ của Kiếm Chủ Nhân Gian, thực lực của đế tộc Bất Tử có bước tăng tiến cực lớn, sau đó đến Trung Thổ Thần Châu, đồng thời trở thành đại tộc đứng đầu trong sáu đại tộc ở đây!
Điều đáng nói là, mẫu thân của Kiếm Chủ Nhân Gian đến từ đế tộc Bất Tử!
Vì mối quan hệ này, tuy rằng đế tộc Bất Tử chưa từng vào tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên để hưởng được số mệnh đại đạo trong truyền thuyết, nhưng dù là những đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên cũng phải nể mặt họ vài phần.
Mà những năm qua, đế tộc Bất Tử luôn làm một việc, đó là luôn tranh giành suất vào tổng viện thư viện Quan Huyên với vô số thế gia, thế lực đỉnh cấp ở khắp nơi.
Cũng chính là cuộc chiến tranh giành số mệnh nổi danh nhất ở Trung Thổ Thần Châu!
Trăm năm mới có một lần!
Cuộc chiến tranh giành số mệnh này còn khốc liệt hơn cuộc tỷ võ ở thư viện Quan Huyên thượng giới gấp vạn lần!
Sẽ có vô số thiên tài đỉnh cấp đại diện cho thế lực của mình ở vô số thế giới đến tranh dành suất này!
Chỉ có một người đoạt được!
Chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể đưa chính mình và thế lực của mình gia nhập tổng viện thư viện Quan Huyên, hưởng thụ số mệnh đại đạo trong truyền thuyết.
Đế tộc Bất Tử đã tranh giành suất này hàng vạn năm rồi!
Nhưng nỗ lực của vô số thế hệ đều đổ sông đổ bể!
Việc này dẫn đến chuyện những thế lực đỉnh cấp ở các vũ trụ, thế giới điên cuồng tìm kiếm thiên tài yêu nghiệt, mục đích chính là để tranh giành số mệnh đại đạo!
Diệp Quân bỗng nói: "Tháp gia, nếu ta đến đế tộc Bất Tử, ta nghĩ bọn họ sẽ không giao bội kiếm của Kiếm Chủ Nhân Gian cho ta đâu".
Tiểu Tháp hỏi: "Vây ngươi nghĩ nên làm thế nào?"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: "Ngươi có thể đi trộm giúp ta không? Ta dùng xong sẽ mang trả họ!"
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc rồi nói: "E là không được! Bây giờ trong khoảng thời gian ngắn ta vẫn không thể ra tay được!"
Diệp Quân thầm thở dài.
Mượn kiếm?
Dựa vào gì mà người ta phải cho mình mượn?
Trộm?
Tiểu Tháp mà không ra tay thì hắn càng không có khả năng trộm được.
Cướp?
Đừng đùa nữa!
E là đến cả tộc Chân Long cũng không dám đến đế tộc Bất Tử để cướp đồ!
Hơn nữa, hắn đến Trung Thổ Thần Châu chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long điên cuồng báo thù.
Đường cùng rồi!
Tiểu Tháp nói: "Ngươi đến Trung Thổ Thần Châu, định làm gì trước?"
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Phải tìm một chỗ dựa trước đã! Dựa vào thực lực của một mình ta không thể nào chống lại được tộc Chân Long, thế nên phải tìm một chỗ dựa, nhờ họ giúp ta đối phó với tộc Chân Long, mỗi người một tay chứ một mình ta thì áp lực quá lớn!"
Nói rồi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: "Thế đạo này, không có chỗ dựa, thật sự quá khó sống! Thế nên ta buộc phải cố gắng hơn nữa, không được làm hậu duệ của thế lực hùng mạnh thì cố gắng trở thành thế lực hùng mạnh!"
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 94: Tiền bối biết ta sao?
Không nói chuyện thêm với Tiểu Tháp nữa, hắn lấy chiếc nhẫn không gian của An Mục ra.
Trong nhẫn có hai mươi vạn kim tinh, những vật khác bao gồm cả nội đan hắn đều đã bán cho Tiên Bảo Các cả rồi.
Bây giờ hắn có tổng cộng năm mươi bảy vạn kim tinh!
Đây là toàn bộ tài sản của hắn!
Trong thời gian ngắn thì tạm thời đủ dùng!
Hắn không bán hai con rồng kia đi, ý của Tiểu Tháp là bảo hắn giữ lại để ăn, có thể bồi bổ thân xác, hắn thấy cũng đúng!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, lấy ra một số kim tinh rồi bắt đầu hấp thụ.
Tu luyện!
Chỉ cần có thời gian là hắn sẽ tu luyện.
Một giây cũng không dám chậm trễ!
Lần này, mục tiêu của hắn là cảnh giới Phá Không.
Cảnh giới Phá Không không chỉ đơn thuần là ngự trị thời không nữa, mà là có thể phá nát thời không, tiến hành dịch chuyển thời không ở khoảng cách xa.
Có thể đến một nơi cách chỗ đang đứng mấy ngàn trượng chỉ trong chớp mắt!
Cường giả ở cấp bậc này có thể giết người khi đứng cách xa mấy ngàn trượng, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Trên cảnh giới Phá Không là cảnh giới Diệt Không. Cường giả ở cấp bậc này có thể khiến không gian phát nổ trong phạm vi lớn, nếu thêm cả võ kỹ hoặc thần thông mạnh mẽ thì chỉ cần phất tay đã có thể huỷ diệt một toà thành trì lớn có hàng trăm vạn nhân khẩu.
Cường giả ở cấp bậc này thì năng lực đã bắt đầu dần dần trở nên biến thái rồi!
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đã hấp thu hết một nghìn kim tinh, đang định tiếp tục tu luyện thì một vầng sáng bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân vội đứng dậy, sắp đến nơi rồi!
Chẳng mấy chốc hắn đã xuyên qua vầng sáng đó, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Một lát sau, hắn cảm giác như mình đã dừng lại rồi!
Hắn chậm ra mở mắt ra, lúc này hắn đang đứng trong một trận pháp dịch chuyển, còn cách hắn không xa phía trước có một ông lão lưng gù.
Ông lão nhìn Diệp Quân, không nói tiếng nào.
Diệp Quân bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển rồi hỏi: "Tiền bối, cho ta hỏi đến đế tộc Bất Tử đi như thế nào?"
Hắn biết, bây giờ đến đế tộc Bất Tử không có chút hy vọng nào nhưng hắn vẫn muốn thử!
Ông lão chỉ trận pháp dịch chuyển bên tay phải, sau đó nói: "Hai ngàn kim tinh!"
Hai ngàn!
Diệp Quân thấy tim rỉ máu, nhưng hắn không nói gì nhiều, lấy hai ngàn kim tinh ra đưa cho ông lão!
Ông lão nhận nhẫn không gian xong, Diệp Quân bước vào trận pháp dịch chuyển, chớp mắt sau, hắn đã biến mất khỏi đó.
...
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đến trên một tầng mây. Cách hắn không xa là một tấm bia đá có ghi ba chữ lớn: Bất Tử Giới!
Diệp Quân đi về phía bia đá, ngay lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân ôm quyền, khẽ hành lễ: "Tại hạ là Diệp Quân, xin cầu kiến tộc trưởng đế tộc Bất Tử, mong..."
Ông lão bỗng ngắt lời Diệp Quân: "Ngươi chính là Diệp Quân?"
Diệp Quân hơi sững người, sau đó hỏi: "Tiền bối biết ta sao?"
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi đến đế tộc Bất Tử của ta có chuyện gì?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta có thể tranh giành số mệnh đại đạo cho đế tộc Bất Tử!"
Ông lão cười nhẹ: "Tranh giành số mệnh đại đạo là giả, đến tìm đế tộc Bất Tử của ta che chở cho ngươi mới là mục đích thật nhỉ?"
Diệp Quân im lặng.
Ông lão lắc đầu: "Một kẻ đứng hạng nhất trong cuộc tỷ võ ở hạ giới là cái thá gì chứ? Nơi đây là Trung Thổ Thần Châu! Còn về cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, ngươi biết có những yêu nghiệt thế nào tham gia không?"
Nói rồi, ông ta cười khẩy: "Hơn nữa, quan hệ giữa đế tộc Bất Tử ta và tộc Chân Long cũng tàm tạm, bọn ta sẽ không vì ngươi mà đối đầu với tộc Chân Long đâu! Còn nữa, đế tộc Bất Tử ta có thiên tài siêu cấp rồi, hoàn toàn không cần đến ngươi! Hiểu chưa?"
Diệp Quân im lặng một chốc rồi gật đầu: "Hiểu!"
Nói rồi hắn quay người rời đi!
Nhìn Diệp Quân rời đi, ông lão cười nhạo: "Chỉ gành được hạng nhất trong một cuộc tỷ võ ở hạ giới thì đã không biết mình ở đâu rồi! Không biết lượng sức!"
Nói rồi, ông ta quay người rời đi!
...
Diệp Quân trở về khu vực trận pháp dịch chuyển ban đầu, nhìn thấy Diệp Quân, ông lão canh trận hơi sững người.
Diệp Quân bước tới trước mặt ông lão canh trận rồi hỏi: "Tiền bối, gia tộc họ Lý đi thế nào ạ?"
Gia tộc họ Lý!
Là một trong sáu đại thế gia của Trung Thổ Thần Châu, mà tiên tổ của gia tộc họ Lý - Lý Bán Tri là một nhân vật ghê gớm! Là trưởng lão nội các của tổng viện thư viện Quan Huyên đấy!
Nội các, đó là giới nòng cốt quyền lợi thật sự của thư viện Quan Huyên, quyền thế ngập trời!
Đáng tiếc là, dù Lý Bán Tri có là trưởng lão nội các thì bà ấy cũng phải tuân theo quy tắc của thư viện Quan Huyên, không thể đón người trong gia tộc thẳng vào tổng viện thư viện Quan Huyên được, nhưng chỉ mình bà ấy đã có thể mang lại lợi ích vô cùng tận cho gia tộc họ Lý rồi!
Nếu không nhờ đế tộc Bất Tử có mối quan hệ sâu xa với Kiếm Chủ Nhân Gian thì gia tộc họ Lý này mới xứng danh là gia tộc đứng đầu!
Còn nguyên nhân khiến hắn muốn đến gia tộc họ Lý là gia tộc họ Lý không sợ tộc Chân Long.
Thế nên hắn chọn đến gia tộc họ Lý!
Nghe Diệp Quân hỏi, lão lưng gù thản nhiên đáp: "Gia tộc họ Lý ở Bán Giới, muốn dịch chuyển đến đó thì phải trả phí một ngàn hai trăm kim tinh!"
Một ngàn hai trăm kim tinh!
Phải nói giá cả và chi phí ở thế giới lớn đúng là khác biệt!
Đắt quá đi mất!
Không nghĩ nhiều, Diệp Quân lấy ra một ngàn hai kim tinh trả cho lão lưng gù, ông lão nhìn sơ qua rồi nói: "Đi theo ta!"
Nói rồi ông ấy dẫn Diệp Quân đến khu vực trận pháp dịch chuyển khác, ông ấy chỉ vào một trận pháp dịch chuyển trong đó: "Vào đó đi!"
Diệp Quân gật đầu, sau đó bước vào trận pháp dịch chuyển.
Vù!
Trận pháp khởi động, Diệp Quân biến mất.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã đến trên một tầng mây, mấy chục trượng phía trước mặt hắn có một bia đá cao nghìn trượng.
Bán Giới!
Diệp Quân đi về phía tấm bia đá kia, nhưng chưa đến nơi thì một luồng thần thức mạnh mẽ đã bao trùm lấy hắn.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên nghiêm trọng.
Mạnh quá!
Đây e rằng là cường giả đỉnh cấp trên cảnh giới Diệt Không!
Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ai?"
Diệp Quân ôm quyền: "Tại hạ là Diệp Quân..."
"Diệp Quân!"
Ông lão hơi nheo mắt, ngắt lời Diệp Quân: "Ngươi chính là Diệp Quân ư?"
Diệp Quân hơi ngây ra: "Tiền bối biết ta sao?"
Ông lão nhìn Diệp Quân: "Ngươi không những giết rồng của tộc Chân Long mà còn giết An Mục của nhà họ An ở Thanh Châu!"
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão quan sát Diệp Quân một hồi, sau đó nói: "Ngươi tới đây là vì muốn gia nhập gia tộc họ Lý của ta sao?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
Ông lão cười nói: "Ngươi có thể mang lại lợi ích gì cho gia tộc họ Lý của ta?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Tranh giành số mệnh đại đạo!"
Ông lão hơi sững người.
Diệp Quân nhìn thẳng ông lão, ánh mắt kiên định.
Sau một thoáng âm trầm, ông lão nói: "Ngươi đợi chút!"
Nói rồi ông ấy quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn ra xa, chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Chương 95: Thứ rác rưởi gì thế
Trong điện nghị sự của gia tộc họ Lý.
Ông lão đứng một cách cung kính, trước mặt ông ấy là một người đàn ông trung niên!
Người đàn ông trung niên này chính là tộc trưởng của gia tộc họ Lý hiện nay - Lý Vân Canh.
Lý Vân Canh im lặng một lúc mới hỏi: "Thực lực người này thế nào?"
Ông lão trầm giọng đáp: "Là kiếm tu, kẻ có thể giết được một con Chân Long ở độ thiếu niên thì đường nhiên là thực lực không tầm thường. Thiên phú chắc chắn là không thể chê vào đâu được!"
Lý Vân Canh trầm tư một lúc rất lâu, lắc đầu: "Không được!"
Ông lão nhìn Lý Vân Canh: "Tộc trưởng đang lo về tộc Chân Long sao? Ta cảm thấy chỉ cần cậu thanh niên này đủ ưu tú, thì gia tộc họ Lý ta hoàn toàn có thể đối đầu với tộc Chân Long vì cậu ấy. Tóm lại, tiên tổ Bán Tri còn đó thì gia tộc họ Lý ta không cần phải sợ tộc Chân Long!"
Lý Vân Canh lắc đầu: "Không chỉ vì tộc Chân Long, còn cả nhà họ An nữa. Cậu ta đã giết An Mục, đẩy mọi chuyện đến đường cùng, chắc chắn nhà họ An sẽ trả thù, mà hai vị võ thần của nhà họ An..."
Nói rồi, mắt ông ta hiện lên vẻ lo âu: "Nếu mai này nhà họ An trả thù cậu ta, đến lúc đó gia tộc họ Lý chúng ta nên làm gì? Bỏ mặc cậu ta sao? Đến khi đó, gia tộc họ Lý ta sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ. Nếu không bỏ mặc cậu ta, lẽ nào lại kết thù với hai vị võ thần nhà họ An vì cậu ta?"
Ông lão chìm vào im lặng.
Hai vị võ thần nhà họ An!
Tuy gia tộc họ Lý có Lý Bán Tri, nhưng hiển nhiên là không thể đối đầu được với hai vị võ thần này rồi!
Lý Vân Canh thầm than: "Bảo cậu ta đi đi!"
Ông lão chần chừ rồi nói: "Ta thấy người này khí khái phi phàm, tương lai..."
Lý Vân Canh lắc đầu: "Gia tộc họ Lý ta không thể nhận mối nhân quả này được!"
Ông lão khẽ thở dài, quay người rời đi.
...
Trước bia đá.
Ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Diệp công tử, ta rất xin lỗi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Ta hiểu rồi!"
Nói xong hắn ôm quyền chào ông lão rồi quay người rời đi.
Nhìn Diệp Quân rời đi, ông lão khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: "Chuyện này, có lẽ nên xin ý kiến của tiên tổ Bán Tri!"
Nói rồi, ông ấy tự cười mỉa: "Tiên tổ Bán Tri giữ chức vị cao trong nội các, mỗi ngày trăm công nghìn việc, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ thời gian được chứ?"
Nói xong, ông ấy quay người đi.
Bên ngoài.
Diệp Quân đứng im lặng một lát rồi xoè bàn tay ra, một miếng ngọc bội xuất hiện trên tay hắn.
Miếng ngọc bội này là người phụ nữ thần bí mà hắn gặp trong tinh không của hạ giới khi trước tặng cho, bà ấy bảo hắn đến Trung Thổ Thần Châu thì tới Thần tộc để tìm bà ấy.
Thật ra hắn hơi do dự.
Vì theo những gì hắn tìm hiểu được, Thần tộc chưa từng tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh.
Lần này, hình như người ta cũng không có ý định tham gia!
Bây giờ mình tới tìm người ta cũng không thể mang lại lợi ích gì cho họ, mà ngược lại còn làm liên luyện đến người ta nữa.
Hơn nữa, lúc đó người ta tặng ngọc bội có lẽ cũng chỉ vì xã giao vậy thôi, mình cứ đến tìm người ta thế này, rồi còn nhờ họ giúp đối đầu với tộc Chân Long và nhà họ An kia...
Chính hắn cũng cảm thấy không ổn cho lắm!
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: "Đến tộc Thần Qua xem thử sao, nếu không được thì hãy đến Thần tộc".
Diệp Quân hơi tò mò: "Tộc Thần Qua sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Ta quen biết với một vị tiên tổ của bọn họ, vị tiên tổ đó của nhà họ là một người thông minh tuyệt đỉnh, chắc là hậu duệ của bà ấy cũng không kém đâu!"
Diệp Quân lại càng tò mò: "Tháp gia, ngươi còn quen biết với cả tiên tổ của bọn họ nữa cơ à!"
Tiểu Tháp đáp: "Đi thôi!"
Diệp Quân gật đầu, sau đó vào trận pháp dịch chuyển về lại khu vực dịch chuyển ban đầu.
Thấy Diệp Quân, lão lưng gù nhìn hắn một cái, Diệp Quân nói: "Đến gia tộc họ Ly!"
Lão lưng gù giơ tay phải ra.
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão, ông lão chỉ một trận pháp dịch chuyển cách đó không xa: "Vào đó đi!"
Diệp Quân gật đầu, vào trận pháp dịch chuyển.
Sau khi vào trận pháp, Diệp Quân vào trong thông đạo dịch chuyển.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, Tiên Bảo Các này xây dựng trận pháp dịch chuyển khắp chư thiên vạn giới luôn sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"
Diệp Quân khen: "Bọn họ biết cách kiếm tiền quá! Chỉ riêng cái trận pháp dịch chuyển này thôi, một ngày không biết đã kiếm được bao nhiêu là tiền rồi!"
Tiểu Tháp buộc miệng nói: "Đều là..."
Nói đến đây, nó bỗng dừng lại.
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Đều là gì?"
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới đáp: "Những thứ ngươi nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi, bọn họ có sản nghiệp ở khắp nơi trong chư thiên vạn giới, doanh thu của trận pháp dịch chuyển thật sự chưa được xem là nhiều!"
Diệp Quân do dự rồi nói: "Nghe ngươi nói vậy, ta muốn nảy ý định đi cướp của họ rồi đấy!"
Tiểu Tháp: "..."
Một lát sau, Diệp Quân đến một tầng mây, hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, trước mắt hắn là một bia đá cao ngàn trượng đứng sừng sững.
Trên bia đá có ghi hai chữ lớn: Ly Giới
Diệp Quân đi tới trước tấm bia đá kia, vừa đến nơi, một thần thức mạnh mẽ đã khoá người hắn lại.
Diệp Quân thầm thấy chấn động!
Khí tức mạnh mẽ quá!
Lúc này, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt hắn, ông lão nhìn hắn: "Có việc gì?"
Diệp Quân chào: "Tại hạ là Diệp Quân, đến đây..."
"Diệp Quân!"
Ông lão áo đen hơi nheo mắt: "Ngươi chính là Diệp Quân từ hạ giới lên đây đấy à?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Ngươi tới đây để gia nhập vào tộc Thần Qua ta à?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vâng!"
Ông lão áo đen đáp: "Đợi chút!"
Nói rồi ông lão quay người rời đi!
Diệp Quân đứng im lặng ở đó.
Tiểu Tháp bỗng nói: "Yên tâm, nếu bọn họ không đồng ý thì ta sẽ đích thân ra mặt, chắc chắn vị tiên tổ kia sẽ nể mặt ta thôi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Ta tin ngươi, Tháp gia!"
Lúc này, thời không phía chân trời xa xôi bỗng nứt ra, một giây sau, một luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa cuốn tới.
Ầm!
Cả mảng thời không như sôi trào!
Diệp Quân sững sờ, chớp mắt, đồng tử hắn co lại, một con Chân Long xuất hiện ở phía cuối tầm nhìn!
Tộc Chân Long!
Mà ngay lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện mười mấy vị cường giả hùng mạnh của tộc Thần Qua!
Bị bao vây rồi!
Sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên vô cùng khó coi!
Thế mà tộc Thần Qua lại thông báo cho tộc Chân Long!
Lúc này, một người đàn ông bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Người đó chính là tộc trưởng đương nhiệm của tộc Thần Qua - Ly Vân.
Ly Vân nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ mặt châm biếm: "Ngươi còn dám mơ tưởng gia nhập tộc Thần Qua ta cơ đấy, ngươi nghĩ thế nào vậy? Tộc Thần Qua ta sẽ đắc tội với tộc Chân Long và nhà họ An vì ngươi sao? Nực cười. Nhưng cũng tốt, vừa hay dùng ngươi để đổi lại một ân huệ với tộc Chân Long và nhà họ An!"
Lúc này Tiểu Tháp bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, nó nhìn Ly Vân kia, hùng hồn nói: "Gọi tiên tổ Ly Qua của các ngươi ra đây gặp ta!"
Ly Vân nhìn Tiểu Tháp, nhíu mày: "Ngươi là thứ rác rưởi gì thế, xứng để gặp tiên tổ của gia tộc họ Ly ta sao?"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân: "..."
...