Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hậu Duệ Tướng Thuật Sư
  3. Chương 2
Trước /31 Sau

Hậu Duệ Tướng Thuật Sư

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phụ thân ngồi trên nền đất lạnh, tóc che khuất mặt, thân hình gầy rộc tựa cành khô: "Con gái ta, người mang huyết mạch của ta, có thể đoán được mệnh cách của phu quân mình."

Nói xong câu ấy, người nhắm mắt thật lâu, như đã quyết định điều gì.

Hoàng Đế nhìn quanh, hỏi mọi người: "Ai là con gái của hắn?"

Trong nhà giam tối tăm, đại tỷ và nhị tỷ vẫn điềm tĩnh như thường, còn ta ngồi trong góc, lòng hơi thất thần.

Tứ muội sợ hãi đến mức ôm chặt lấy tay ta, run rẩy nói: "Tam tỷ, muội chẳng biết làm gì cả."

Nàng mới mười lăm tuổi, vừa tròn tuổi cập kê, vốn nhát gan từ nhỏ.

Năm đó, khi ta cùng mẫu thân lên chùa dâng hương, trên đường xuống núi, trời đổ mưa lớn. Một đứa trẻ ăn mày đuổi theo con ch.ó nhỏ, rồi ngã nhào vào vũng bùn, chặn ngang xe ngựa của chúng ta.

Chỉ nhìn nó một lần, ta đã khuyên mẫu thân cứu lấy nó. Vì vậy mà mười năm nay, Tứ muội luôn thân thiết với ta hơn bất kỳ ai.

Ta nâng khuôn mặt nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt ta: "Tin ta, muội sẽ không sao."

"Thật không?"

Ta khẽ bóp tay nó, trấn an: "Tất nhiên, muội biết bản lĩnh của ta mà."

Chúng ta bị dẫn tới trước mặt Hoàng Đế.

Ông ta hơi ngạc nhiên, khẽ nói: "Thì ra là vậy. Bảo là trong bốn người, hóa ra hắn lại có bốn cô con gái."

Phụ thân họ Minh, đặt tên cho chúng ta rất đơn giản, lần lượt là Vọng Xuân, Văn Hạ, Vấn Thu, và Tá Đông.

 

Hoàng Đế hỏi từng người chúng ta về tên tuổi, rồi hỏi đến năng lực đoán mệnh của mỗi người.

Người đầu tiên trả lời là đại tỷ Minh Vọng Xuân: "Thảo dân có thể phân biệt thiện ác của con người."

Người ta thường nói biết người biết mặt khó biết lòng, nhưng với đại tỷ, chỉ cần liếc mắt một cái là biết đối phương thiện hay ác.

Hoàng Đế nói: "Thiện ác của con người, dù ngươi có nói ra, cũng chẳng thể kiểm chứng."

Người tiếp theo là nhị tỷ Minh Văn Hạ: "Thảo dân có thể biết được tuổi thọ của người khác."

Hoàng Đế tỏ vẻ hứng thú: "Vậy ngươi nhìn xem, trẫm có thể sống được bao lâu?"

Nhị tỷ cúi đầu cung kính: "Bệ hạ vạn tuế vô ưu."

Hoàng Đế không tin lời lấp lửng ấy: "Ngươi không dám nói sao? Vậy thì nhìn khắp nơi này, hãy chỉ ra người có cái c.h.ế.t gần nhất, trẫm muốn xem lời ngươi nói có linh nghiệm hay không."

Nhị tỷ thẳng lưng, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, rồi chậm rãi giơ tay chỉ vào một góc:

"Hắn."

Hoàng Đế theo hướng nhìn qua, nhíu mày:

"Hắn sao?"

Đó là một thị vệ có dung mạo không mấy nổi bật. Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt tái nhợt, cả người khẽ run rẩy.

Ta quỳ bên cạnh Nhị tỷ, nhân lúc này ngẩng đầu lén nhìn, nhưng hình ảnh trước mắt làm ta sững sờ.

Cố gắng trấn tĩnh, ta nhận ra người thị vệ ấy cúi đầu thấp, ngón tay lại di chuyển về phía cạnh giày, nơi chỉ có thể giấu được một lưỡi d.a.o ngắn.

Hoàng Đế bước chầm chậm về phía hắn, ngay lúc đó, hắn bất ngờ bật dậy, lao tới, ánh sáng bạc lạnh lẽo lóe lên trong tay.

"Thích khách!"

 

Tiếng hô hoảng loạn vang lên.

Ta nhặt nắm đất từ dưới nền, ném vào mặt hắn, rồi rút thanh trường kiếm bên người Hoàng Đế, hai tay dồn lực đ.â.m thẳng xuyên qua n.g.ự.c hắn.

Người thị vệ trợn mắt đỏ ngầu, đầu cúi gục, m.á.u nhỏ từng giọt dọc theo lưỡi kiếm.

Đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ta quay người nhìn Hoàng Đế, nhưng lại bắt gặp ánh mắt Tứ muội trước tiên.

Nàng quay đầu nhìn ta, dáng vẻ hoảng loạn.

Nàng đang nằm trong lòng Hoàng Đế, như thể muốn lấy thân mình che chở cho người.

Ngược lại, Đại tỷ và Nhị tỷ, những người đứng gần hơn, vẫn quỳ yên tại chỗ, vẻ mặt không chút biến động.

Điều đó khiến ta bình tĩnh lại. Ta buông thanh kiếm xuống, trở lại quỳ gối.

Hoàng Đế nhìn thoáng qua Tứ muội đang bám lấy người mình, lạnh lùng đẩy nàng ra, tiến đến trước mặt ta:

"Ngươi tên gì?"

"Dân nữ Minh Vấn Thu."

"Ngươi biết võ công sao?"

"Dân nữ không biết."

Ông ta bước tới nửa bước, cúi xuống gần hơn:

"Vậy vừa rồi là gì?"

Ta chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ông ta:

"Dân nữ có thiên phú dự đoán cái chết. Chỉ cần nhìn người nào, sẽ thấy được quang cảnh cái c.h.ế.t của họ."

Câu trả lời này rõ ràng khiến Hoàng Đế bất ngờ.

Ta đưa tay ra trước mặt, lòng bàn tay rách một đường sâu vì lưỡi kiếm:

"Hôm nay là lần đầu tiên dân nữ dùng kiếm, chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi."

Hoàng Đế chăm chú nhìn bàn tay ta, rồi nhặt thanh kiếm lên, chậm rãi xoay nó trong tay:

"Nếu vậy... ngươi cũng có thể thấy được kết cục của trẫm sao?"

"Thần nữ thấy... bệ hạ sẽ thọ tận thiên niên."

Hoàng Đế cười nhạt, không đáp lời, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tứ muội.

Tứ muội hoảng loạn quỳ xuống đất:

"Dân nữ... dân nữ..."

Đại tỷ lên tiếng giải thích:

"Đây là Tứ muội của nhà dân nữ, chỉ là con nuôi, không biết đoán mệnh."

Hoàng Đế nâng kiếm, chạm nhẹ lên cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu:

"Hóa ra còn có kẻ chỉ để lấp số."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trì Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net