Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tứ muội run rẩy đứng dậy, thân mình không ngừng run lên, giọng lắp bắp:
"Bệ... bệ hạ."
Hoàng Đế lạnh lùng liếc nhìn Đại tỷ, Nhị tỷ, rồi ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt ta:
"Trẫm không tin. Nếu các ngươi thực sự linh nghiệm như vậy, hãy nói xem, trẫm có g.i.ế.c nàng ta không?"
Đương nhiên là không.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tứ muội, ta đã thấy được cái c.h.ế.t của nàng.
Trong hình ảnh ấy, nàng mặc cung phục của Hoàng hậu, gương mặt điên cuồng dữ tợn, giơ d.a.o nhọn đ.â.m về phía một nữ nhân trước mặt. Nhưng ngay khi đó, một mũi tên từ không trung bay tới, xuyên qua n.g.ự.c nàng.
Nàng không đứng vững nổi, khuỵu xuống, còn nữ nhân kia như đã sớm đoán trước được, rút chiếc trâm cài trên đầu, cắm mạnh vào cổ nàng.
Nghĩ tới đó, ta bình thản đáp:
"Bệ hạ sẽ không g.i.ế.c nàng."
Lời vừa dứt, lưỡi kiếm đã xuyên qua n.g.ự.c trái của Tứ muội.
Tứ muội kinh hoàng ôm lấy vết thương, m.á.u chảy không ngừng từ giữa các ngón tay. Nàng quỳ sụp xuống, thân thể đổ về phía trước.
Hoàng Đế rút kiếm ra, lau vết m.á.u trên tay, giọng nói lạnh như băng:
"Đưa về cung cứu chữa. Nếu không cứu được thì g.i.ế.c cả bốn người."
…
Hai tháng sau, ta cùng hai vị tỷ tỷ tiến cung.
Nghe nói, vết thương của Tứ muội đã sớm khỏi hẳn, ngày đêm hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế, thậm chí còn từng xung đột với một vị phi tần nào đó.
Hôm nay, Hoàng Đế không chỉ triệu chúng ta vào cung, mà còn gọi đến bốn người được phụ thân ta nhắc đến.
Ngài muốn ban hôn cho chúng ta.
Ở phía bên trái đại điện, bốn nam nhân ngồi đó, khí chất cao quý, dáng vẻ bất phàm.
Phía trước là năm bức bình phong thêu dài, ngăn cách đại điện, nhưng qua khoảng trống giữa các bức, vẫn có thể nhìn thoáng được dung mạo đối diện.
Nhìn từ trái qua phải: hai người trẻ tuổi là Tướng quân và Thái Tử, độ chừng mười tám mười chín tuổi.
Tướng quân mang nét oai phong, Thái Tử thì đoan chính; kế đến là Thừa tướng, một thanh niên tuấn tú; và cuối cùng, ở phía phải, lớn tuổi hơn một chút, là Hiền Vương Hoàng thúc.
Đại tỷ và Nhị tỷ cúi đầu thì thầm trò chuyện, còn ta bị để mặc cho ngồi một mình.
Những năm qua, hai nàng luôn giữ khoảng cách với ta, như thể ta là một kẻ tội lỗi không thể tha thứ.
Chẳng bao lâu, Hoàng Đế bước vào, ngồi lên vị trí cao nhất.
"Trẫm muốn xem, bốn tỷ muội các ngươi, ai có mắt nhìn người tốt hơn."
Tứ muội theo sau ngài, vận đồ quý nữ, trông thấy chúng ta ngồi phía sau bình phong, bèn nhanh chân chạy đến bên cạnh ta:
"Tam tỷ."
Nàng ngồi sát cạnh ta, ta cũng thuận tay kéo lấy tay nàng, nhân cơ hội đó dò mạch nàng.
Quả thật, vết thương của nàng đã hoàn toàn lành lặn.
Một vết thương nặng đến vậy, dù là người luyện võ, cũng khó mà không mất nửa mạng.
"Tam tỷ," nàng không nhận ra ý nghĩ của ta, hạ giọng nói, "Hoàng Thượng cho phép ta và tỷ được chọn trước."
Nàng xoay đầu nhìn ta, giọng nói đầy lo lắng: "Nếu để các đại tỷ chọn trước..."
Ta ngắt lời:
"Phải để các nàng chọn trước, chúng ta mới biết được điều cần biết."
"Ý tỷ là, Đại tỷ chọn ai, chứng tỏ người đó phẩm hạnh tốt; Nhị tỷ chọn ai, chứng tỏ người đó sống lâu. Nhưng nếu vậy, phần còn lại dành cho chúng ta chẳng phải là... kẻ ác hoặc đoản mệnh sao?"
Ta hướng mắt nhìn về phía bốn người kia:
"Kẻ ác chưa chắc đã thua, còn đoản mệnh, miễn không phải chúng ta đoản mệnh là được. Biết người, biết ta, mới là điều quan trọng nhất."
Tứ muội rõ ràng đang do dự.
Nàng muốn chọn trước, nhưng lại không có năng lực như ta, chẳng biết phải chọn ai.
"Muội tin tỷ."
Đại tỷ cầm lấy miếng ngọc bội trên khay của cung nhân, vòng qua bình phong, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thái Tử Triệu Triệt nổi danh là người thuần thiện, đối nhân xử thế ôn hòa, ba năm trước còn tự thân đến Tây Nam cứu trợ, cùng dân chúng ăn ngủ, thậm chí khi khốn khó, đã g.i.ế.c chính chiến mã của mình để nấu ăn cùng dân.
Nhưng ngoài dự đoán, Đại tỷ không chọn Thái Tử, mà đưa ngọc bội cho Hiền Vương.
Hiền Vương Triệu Minh Thừa, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hoàng Đế, tính cách trầm ổn, thâm trầm, lại là trụ cột phe bảo vệ Thái Tử trong triều.
Nhưng việc Đại tỷ chọn ông ta, chứng tỏ ông ta là người thiện lương, ta chỉ cần nhớ điều này là đủ.
Hiền Vương cũng không ngờ mình được chọn đầu tiên, thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy ngọc bội.
Ông đã có Vương phi, nhận thêm một nữ nhân cũng chẳng đáng bận tâm.
Nhị tỷ chọn Thái Tử.
Điều đó có nghĩa là Thái Tử sống lâu nhất.
Nàng đặt ngọc bội lên bàn trước mặt.
Triệu Triệt khẽ nâng mắt, sắc mặt không chút gợn sóng, chẳng buồn đưa tay nhận, coi như việc này chưa từng xảy ra.
Đến lượt ta.
Ta vừa định đứng dậy, Tứ muội đã kéo tay ta lại, quỳ sụp xuống, giọng nghẹn ngào gấp gáp:
"Tỷ, đừng đi! Muội phải chọn thế nào đây? Muội cầu xin tỷ, hãy nói cho muội, ai sẽ có kết cục tốt đẹp nhất?"
Ta nhất thời sững lại.
Ta không thể nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");