Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngươi làm ra mấy chuyện chẳng biết liêm sỉ như vậy. Mấy ngày nay tựở nhà bế môn, đừng đi ra ngoài mất mặt xấu hổ."
"Ta với ngài hơn mười năm phu thê, ta là hạng người như vậy sao?"
Phanh, trong phòng lại truyền đến âm thanh đồ sứ bịđập nát.
Thanh Ninh cau mày dừng chân, nhìn bốn phía một lần. Mộ Lan viện không có ai, chỉ có Mai ma ma cùng Thu Bội ngồi ở cửa. Hai người nghe âm thanh trong phòng đều khẩn trương nhưng không dám đi vào.
Thẩm Phong phất áo từ trong nhà tức giận đi ra.
"Phụ thân." Thanh Ninh đi tới hành lễ.
"Ừ." Thẩm Phong nhìn Thanh Ninh "Bệnh khỏi rồi, có thểđi thỉnh an tổ mẫu."
Thanh Ninh trả lời "Lát nữa nữ nhi sẽđi thỉnh an tổ mẫu."
Thẩm Phong cũng không nói thêm lời gì thừa thãi cất bước rời đi.
Nghe được tiếng khóc nức nở kiềm nén trong phòng, Mai ma ma và Thu Bội đi vào. Thanh Ninh đứng ở trong sân một lúc chờ trong phòng không còn tiếng khóc mới đi vào.
"Mẫu thân."
Lý Vân Nương mắt sưng đỏ thấy Thanh Ninh vào nhà liền nén khổ sở cười một tiếng "Ninh nhi, con bệnh chưa khỏi hẳn, nên ở trong phòng nghỉ ngơi."
"Con muốn cùng mẫu thân ở một chỗ." Thanh Ninh đi tới, dựa vào người Lý Vân Nương làm nũng "Nữ nhi ở trong phòng buồn bực vài ngày, bệnh đãđỡ cũng nên đi lại một chút. Lẽ nào mẫu thân ngại nữ nhi ầm ĩ sao?"
Lý Vân nương nhìn Thanh Ninh cốýđùa mình, ng.ực không khỏi chua xót, cười vu.ốt ve đầu Thanh Ninh.
"Nha đầu ngốc, phụ thân con sao lại không tin ta." Lý Vân Nương liếc nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ vỗ vai Thanh Ninh nói "Con bệnh còn chưa khỏi hẳn, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Không cần thỉnh an tổ mẫu. Lão nhân gia người lớn tuổi, tránh lây bệnh cho người."
Đây là không muốn nàng đi gặp tổ mẫu đang tức giận. Ng.ực Thanh Ninh ấm áp, cốý cau mày nói "Hôm nay nữ nhi náo loạn như vậy rồi, nên đi xin tổ mẫu tha tội. Mẫu thân ngài lát nữa che chở nữ nhi."
Thanh Ninh thấp giọng đem sự tình ra phủ hôm nay nói cho Lý Vân Nương. Sau đó vẻ mặt đau khổ nói "Tổ mẫu nhất định giận."
"Nha đầu ngốc." Viền mắt Lý Vân Nương đọng nước đứng dậy bảo Thu Bội chỉnh sửa trang phục. Hai mẹ con mới ra khỏi phòng liền đụng Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên đến thỉnh an Lý Vân Nương. Vì vậy Lý Vân Nương dẫn theo ba tỷ muội cùng đi Đào Nhiên cư.
Mấy người đứng ngoài đợi một lát, Thúy Trân mới từ trong nhàđi ra đón hai người vào.
Lão phu nhân híp mắt, ngồi ở chủ vị.
Vải bồi đế giầy (1) hoa văn quý giá màu đỏ sẫm, váy màu xanh nhạt ánh tím hồng. Tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, dùng một thanh ngọc trâm cốđịnh ở sau ót. Trán điểm dây buộc đầu hồng ngọc. Ngoài trên tay một đôi vòng ngọc không còn trang sức nào khác, môi mím thật chặt không giận tự uy (2). Như thế chỉ ra tâm tình lão phu nhân lúc này rất không tốt.
Nữ nhi của Bùi thị Thẩm Thanh Vận ngồi bên người lão phu nhân, Bùi thị ngồi ở ghế dưới cạnh lão phu nhân khóe miệng vểnh lên.
"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu mạnh khỏe."
"Con dâu thỉnh an mẫu thân."
Tỷ muội Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương đi vào. Lý Vân Nương, Thẩm Thanh Vũ, Thẩm Thanh Nghiên quỳ gối gập người. Thanh Ninh liền quỳ trên mặt đất.
Lão phu nhân mắt cũng không mở ra.
Thấy lão phu nhân không lên tiếng, Thanh Ninh rũ mắt nói "Cháu gái hôm nay làm trái ý tốt của Tổ mẫu, đặc biệt đến đây xin tha tội."
Lão phu nhân liếc Thanh Ninh "Ngươi cũng biết ngươi sai rồi?"
"Dạ vâng, tổ mẫu." Thanh Ninh gật đầu trả lời "Cháu gái không nên vừa khỏi bệnh đã ra ngoài. Cháu gái đã làm cho tổ mẫu lo nghĩ. "
"Bệnh đỡ rồi ra ngoài không nói, ta phái người đón ngươi trở về ngươi lại còn không nghe lời. Đường đường một tiểu thư khuê các lại xuất đầu lộ diện trên đường. Quy củ ngươi học đi đâu hết rồi?" Lão phu nhân vỗ lên bàn ba một tiếng.
Lý Vân Nương nghe lão phu nhân quát, quỳ gối bên cạnh Thanh Ninh nói "Mẫu thân, con dâu không giáo dục tốt Ninh nhi, thỉnh mẫu thân trách phạt."
Lão phu nhân không nói gì. Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên cúi đầu đứng im lặng một bên.
"Đường đường Hầu phủ tiểu thư cái tốt không học lại mang theo a hoàn ở trên đường tán loạn. Nếu là bình thường ra ngoài dạo chơi thì không nói, cư nhiên còn tự nhiên xách váy chạy trên đường. Nếu người nào thấy còn tưởng Hầu phủ ta không quy củ. Lần này mặt mũi Hầu phủđều bị ngươi vứt sạch." Lão phu nhân trầm giọng.
Thanh Ninh thành thật nhận sai "Cháu gái biết sai rồi."
"Hừ. Biết sai rồi?" Ánh mắt lão phu nhân nặng nề liếc Thanh Ninh biết vâng lời rồi lướt qua Lý Vân Nương, tức giận trong lòng không cách nào áp xuống.
Đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Lý Vân Nương thấp giọng nói "Mẫu thân, con dâu không giáo dục tốt Ninh nhi. Ninh nhi bệnh còn chưa khỏi hẳn, xin ngài trách phạt."
"Đúng vậy mẫu thân. Tuy mặt đất có thảm nhưng thân thể Ninh nhi yếu ớt, nếu lại cảm lạnh sẽ không tốt." Bùi thị cười liếc nhìn Lý Vân Nương và Thanh Ninh lên tiếng khuyên giải.
Lão phu nhân trầm mặt. Nửa ngày mới nói "Đều đứng lên đi. Ninh nha đầu, trở về sao chép năm mươi lần nữ giới."
"Vâng ạ." Thanh Ninh trả lời.
"Lão phu nhân, Hầu gia đến."
"Mẫu thân."
"Phụ thân."
"Hầu gia."
"Đại bá phụ."
Thanh Ninh chờ mọi người rồi vội vàng đứng dậy.
Lễ nghi xong, lão phu nhân liếc Lý Vân Nương, phất tay với mấy tỷ muội Thanh Ninh "Mấy nha đầu các ngươi đều trở vềđi."
Đây là muốn cùng Lý Vân Nương nói về chuyện ở Vương phủ.
Trong lòng Thanh Ninh biết lão phu nhân kiên quyết không để nàng lưu lại, cau mày nghĩ cớ lưu lại nhưng không ngờ Lý Vân nương đứng dậy sửa sang vạt áo cho nàng nói "Gióđêm lạnh, sớm về phòng đi."
Dứt lời vỗ vỗ tay Thanh Ninh để nàng yên tâm.
Thanh Ninh thở dài một hơi, gật đầu với Lý Vân Nương, cùng mấy người Thẩm Thanh Nghiên quỳ gối xin cáo lui.
Chờ tỷ muội Thanh Ninh ra ngoài, lão phu nhân liền cho nha đầu bà tử hầu hạ bên cạnh lui ra ngoài.Đôi mắt nhìn thoáng qua Lý Vân Nương sau đó quay đầu nhìn Thẩm Phon.
Thẩm Phong cau mày, sắc mặt khó coi.
"Lý thị quỳ xuống." Lão phu nhân nghiêm khắc quát dẹp đường.
Lý Vân Nương đứng dậy quỳ trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi... nữ nhân chẳng biết liêm sỉ này." Lão phu nhân sắc mặt u ám nhìn Lý Vân Nượng "Nhiều năm như vậy trong bụng còn chưa ra một đứa con trai, hôm nay lại còn làm ra chuyện không biết liêm sỉ này! Ngươi như thế nào không suy nghĩ một chút cho Ninh nhi. Ngươi làm thế này con bé sau này sao mà ngẩng đầu? Đừng tưởng rằng Lý gia giờ không còn ai, ngươi không chỗ nào về, Thẩm gia ta cũng không dám hưu ngươi. Ngươi làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy đừng nói hưu ngươi, đem ngươi ngâm lồng heo cũng không quáđáng! Thẩm gia ta tạo nghiệt gì mà lại lấy phải một người như ngươi!"
——————————————————–
(1): trang phục của dân tộc hán
(2): hình dung một người chưa nổi giận nhưng đã có khí chất uy nghiêm