Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hạ Du
Đau nhức. Nội tâm đau đớn vô cùng.
Vị đắng vẫn còn trong miệng.
Tuyệt đối, tuyệt đối không tha cho bọn họ. Dù có xuống dưới mười tám tầng địa ngục cũng không thể bỏ qua cho những người đó.
"Tiểu thư, tiểu thư. Tỉnh lại uống thuốc. Uống thuốc thì sẽ đỡ."
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Giữa cơn mơ màng, có tiếng nói đứt quãng truyền đến, vừa xa xăm vừa quen thuộc.
Giọng nói của Ngọc Trâm.
Nhớ đến Ngọc Trâm đầy máu ngã trên mặt đất, Thanh Ninh cảm thấy thật bi thương.
"Ma ma người nâng tiếu thư ngồi dậy, ta đút cho tiếu thư."
"Như thế là tốt nhất."
Không rõ là ai đang nâng bản thân mình dậy.
Có cái gì đó đưa đến trong miệng.
Vừa đắng vừa ngọt.
Không được!
Thanh Ninh theo bản năng cắn chặt răng.
Thuốc đưa vào miệng, từ từ chảy vào trong.
Thanh Ninh dùng hết sức vung tay, cố sức mở mắt ra. Ánh sáng chiếu vào chói mắt.
"Tiểu thư, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Thanh Ninh chớp mắt. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngọc Trâm liền rơi nước mắt "Ngọc Trâm."
Cổ họng khô khốc đau nhức, giọng nói yếu ớt mang theo chút khàn khàn.
"Tiểu thư, có phải là rất đắng không? Nô tỳ đã chuẩn bị cho ngài mứt hoa quả." Ngọc Trâm dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Thanh Ninh, dịu dàng nói.
"Tiểu thư, uống thuốc bệnh sẽ nhanh khỏi."
Giọng nói nhẹ nhàng hiền hòa.
Thanh Ninh cả người thả lỏng, dựa vào lòng Tôn Ma ma ấm áp ở đằng sau.
Đúng rồi. Nàng quay về lúc mười ba tuổi.
Tối hôm qua nhìn thấy Tôn ma ma đã chết lại càng hoảng sợ. Tự nhiên cho rằng mình và Ngọc Trâm đã đến âm tào địa phủ. Nhưng không ngờ, ông trời lại ưu ái nàng như vậy.
Để nàng trở về lúc mười ba tuổi.
Lúc đó, mẫu thân vẫn còn sống. Nàng là đích tôn trưởng nữ Hầu Phủ, vừa tôn quý vừa được sủng ái.
"Ngọc Trâm, đem thuốc cho ta." Thanh Ninh nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm khàn khàn thật là khó nghe.
"Tiểu thư, nô tỳ đút cho ngài." Ngọc Trâm do dự.
"Uống từng thìa rất đắng." Thanh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đưa tiểu thư đi." Tôn ma ma gật đầu với Ngọc Trâm.
Ngọc Trâm đem chén thuốc đưa cho Thanh Ninh.
Thanh Ninh chìa tay, hai tay mềm nhũn không có chút sức lực. Không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn Ngọc Trâm nói "Vẫn là ngươi phải đút cho ta."
"Tiểu thư." Thấy Thanh Ninh ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có, Ngọc Trâm rớm nước mắt, bưng chén tới gần miệng Thanh Ninh.
Thanh Ninh cúi đầu uống một ngụm lớn, đem một chén thuốc đắng nuốt vào.
Kiếp trước nàng bị bệnh, nhưng là bị bệnh một thời gian dài.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là dưỡng bệnh cho tốt.
"Tiểu thư, mứt hoa quả."
Vị ngọt nhẹ nhè lan trong cổ họng.
"Nô tỳ đi bưng cho ngài ít cháo." Ngọc Trâm nói một tiếng, đem chén thuốc đi ra ngoài.
Tôn ma ma bắt đầu giúp Thanh Ninh ngồi dậy. Sau đó đặt phía sau Thanh Ninh một cái gối. Giúp đỡ nàng ngồi xong, rót một chén nước nóng cho Thanh Ninh uống.
"Tiểu thư, có phải rất khó chịu hay không? Đầu có đau không? Nô tỳ bóp đầu cho người?" Tôn ma ma lo lắng nhìn Thanh Ninh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của nàng mà lo lắng vô cùng.
Thanh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngọc Trâm bưng cháo vào. Thanh Ninh ăn nửa bát cháo mới cảm thấy trên người có chút sức lực.
"Mẫu thân đâu?" Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi.
"Phu nhân tối qua trông tiểu thư cả đêm, rạng sáng nay mới rời đi. Chắc phu nhân đang xử lý các công việc vặt." Tôn ma ma xoa nhẹ thái dương Thanh Ninh, sau đó lại sờ trán Thanh Ninh "Vẫn còn nóng lắm. Tiểu thư, ngủ một lát đi. Vừa uống thuốc xong, ngủ một giấc toát hết mồ hôi sẽ đỡ hơn. "
"Ta ngồi được rồi." Thanh Ninh lắc đầu.
"Được, ngồi cũng được." Tôn ma ma đem chăn mềm đắp lên người Thanh Ninh.
Thanh Ninh thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn cửa sổ mở. Bên ngoài vừa lúc trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ. Muôn hoa khoe sắc, đẹp đẽ vô cùng. Trong sân cũng yên tĩnh. Đám hạ nhân cố gắng thở khẽ, ngay cả âm thanh bước đi cũng thật nhẹ, sợ ảnh hưởng đến nàng.
Thanh Ninh trong lòng chua xót vô cùng. Tối hôm qua lúc tỉnh lại, mẫu thân còn chưa tới. Lúc mẫu thân tới mình đã ngủ mê man.
Nàng mong sớm nhìn thấy mẫu thân.
Nhưng hiện tại nàng ngay cả chút sức lực xuống giường cũng không có, không thể làm gì khác hơn là chờ mẫu thân tới.
"Tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư tới thăm ngài."
Thẩm Thanh Vũ!
Thanh Ninh cắn răng, hướng tiểu nha đầu Ba Tiêu vừa đến bẩm báo nói "Để cho các nàng vào."
Không đến một lát, Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên vén mành thạch anh đi vào. Thẩm Thanh Vũ váy áo phấn hồng, Thẩm Thanh Nghiên áo ngắn đỏ nhạt, mềm mại như tranh vẽ, lay động lòng người.
Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ đến gần, bàn tay dưới chăn nắm chặt. Chính nàng từng thìa từng thìa đem độc đoạn trường đút vào miệng mình. Chính nàng dẫm lên bụng mình. Chính nàng cùng Tống Tử Dật cùng nhau cấu kết làm việc xấu.
Đến bên giường, hai người ngồi trên tú đôn Tôn ma ma vừa mang ra. Thẩm Thanh Vũ đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn Thanh Ninh quan tâm "Đại tỷ, tỷ hôm nay đỡ hơn chưa?"
"Đại tỷ, mắt tỷ sao lại đỏ vậy, khí sắc hình như không tốt lắm? Có khó chịu không?" Thẩm Thanh Nghiên thấy sắc mặt ốm yếu tái xanh, mắt lại bị bao phủ một mảnh đỏ, nhìn tựa như rất đáng sợ, quan tâm hỏi Thanh Ninh.
Nàng không phải mệt mỏi. Là hận!
Ánh mắt Thanh Ninh từ Thẩm Thanh Vũ dời sang Thẩm Thanh Nghiên.
"Đại tỷ, đều là muội không tốt. Biết tỷ bệnh mà còn kéo Tam muội tới thăm tỷ, nhưng là muội rất lo lắng cho bệnh tình của tỷ. Cho nên mới gọi Tam muội cùng nhau tới thăm tỷ. Tỷ đừng trách Tam muội được không? Đều là lỗi của muội!" Thẩm Thanh Vũ thu nụ cười trên mặt, nhấp đôi môi đỏ mọng cẩn trọng nói với Thanh Ninh.
Nghe vậy, Thanh Ninh nhịn không được liền cười một chút.
Bệnh mình thành ra như vậy, ngay cả sức giơ tay lên cũng không có. Các nàng tới thăm mình, mình nếu là trách tội các nàng, ngược lại là mình không phải. Bản thân mình còn không có nói gì, nàng ngược lại còn trình bày.
"Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư không cần lo lắng. Tiểu thư vừa uống thuốc nên tinh thần mệt mỏi." Tôn ma ma nói.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Vũ cười gật đầu. Trong lòng đều rõ ý của Tôn ma ma là Thanh Ninh vừa uống thuốc, cần nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Vũ cười "Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho khỏe. Chờ tỷ hết bệnh, muội cùng với Tam muội sẽ cùng tỷ ra vườn ngắm hoa, cùng nhau vẽ, thêu khăn được không? "
Trong giọng nói hàm chứa chút lấy lòng.
"Được!" Thanh Ninh từ trong kẽ răng rít ra một chữ.
Chỉ sợ đến lúc đó ngươi chịu không nổi.
Một từ Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên nghe được, giọng khàn khàn khó nghe vô cùng. Vì vậy hai người đều nhìn nhau đứng lên. Thẩm Thanh Vũ nói "Đại tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi. Muội với Tam muội không quấy rầy tỷ nữa. "
Chờ hai người đi rồi, Thanh Ninh mới nhờ Tôn ma ma giúp mình nằm xuống. Đi cùng tiếng vang thanh thúy của rèm thạch anh, một giọng nói ôn nhu truyền tới "Ninh nhi."
Thanh Ninh ngẩng đầu. Trong phút chốc, viền mắt ngập nước.