Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh Ninh đối với chuyện của Tô Phỉ cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai người Thẩm Thanh Vũ và Chu Mi chắc có lẽ cấu kết với nhau làm việc xấu.
Thẩm Thanh Vũ là vì Tống Tử Dật.
Còn về phần Chu Mi thì sao?
Bây giờ Thẩm Thanh Vũ ở Đào Nhiên Cư với lão phu nhân. Chu Mi phối hợp với nàng ta đoán chừng là muốn mượn tay Thẩm Thanh Vũ lấy lại khế ước bán thân đi.
Đáng tiếc khế ước bán thân của Chu Mi từ lâu đã không còn ở trong tay lão phu nhân!
Chu Mi lần này coi như đi nhầm cửa rồi!
Bầu trời mùa thu nhanh tối. Thanh Ninh thấy trời sắp tối liền thu dọn mọi thứ rồi dẫn Ngọc Trâm và Trà Mai đi Đào Nhiên Cư thỉnh an lão phu nhân, sau đó đi Mộ Lan Viện cùng nhau ăn cơm tối với Lý Vân Nương.
Lý Vân Nương không tiếp quản các công việc vặt, lão phu nhân cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho bà chăm sóc sức khỏe. Vì vậy dứt khoát không cần bà mỗi ngày sớm chiều đi vấn an để miễn mỗi ngày phải nhìn thấy hai lần trong lòng lại tức giận. Thứ hai là cũng mong muốn Lý Vân Nương chăm sóc sức khỏe tốt vì Thẩm Phong sớm sinh con trai.
Lúc Thanh Ninh đến Mộ Lan Viện đã lên đèn, Lý Vân Nương đang ngồi. Ánh đèn dịu dàng. Mai ma ma bên cạnh đang nói chuyện tình trong phủ cho bà nghe.
Lý Vân Nương chờ Mai ma ma nói xong thở dài một hơi "Lần trước ở yến hội vẫn thấy Quốc Công Phủ còn rất tốt, sao đột nhiên lại có người trúng tà. Sự thật ở giữa tình hình xáo trộn thế nào không ai đoán được."
Mai ma ma gật đầu.
Lý Vân Nương dừng một chút, không khỏi nhớ tới người đã mất, thở dài nói "Nhớ lúc trước, Tôn gia tiểu thư đẹp như tiên nữ cũng vậy, cũng còn trẻ vừa sinh hạ thế tử liền qua đời."
"Mẫu thân, người biết mẹ đẻ của thế tử sao?" Thanh Ninh cười đi tới hỏi.
Lý Vân Nương từ ái nhìn "Ninh nhi đến rồi à? Thu Bội ngươi đi sắp xếp đi, tiểu thư đã tới, có thể bày cơm, nhớ bưng bánh hoa cúc buổi chiều vừa làm lên."
"Vâng, phu nhân." Thu Bội gật đầu, vui vẻ đi tới trù phòng (phòng bếp).
Thanh Ninh ngồi bên cạnh Lý Vân Nương "Mẫu thân, ngày trước người biết Tôn gia tiểu thư sao?"
"Tôn gia tiểu thư Lâm Lang lớn hơn nương vài tuổi. Nương cũng chỉ gặp vài lần ở yến hội, không tính là quen." Lý Vân Nương nói.
"Bộ dạng rất đẹp sao?" Thanh Ninh hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên là vô cùng xinh đẹp." Mai ma ma là nha đầu thiếp thân bên người Lý Vân Nương từ đầu nên cũng đã gặp Tôn Lâm Lang, vì vậy gật đầu nói "Dung mạo của bà ấy là đẹp nhất. Khuôn phép vô cùng tốt, giống như một người bước ra từ trong tranh. Tiểu thư Tôn gia bây giờ thua xa một nửa bà ấy."
"Tôn đại tiểu thư bây giờ dung mạo cũng xinh đẹp nhưng khí chất thua xa bác nàng ta." Lý Vân Nương nói.
"Vâng, trái lại thế tử có vài phần phong độ của mẫu thân." Mai ma ma nói.
Tôn Ngọc Tuyết đúng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương nhé! Thanh Ninh như có chút suy nghĩ.
"Được rồi, không nói chuyện người khác nữa. Người trong Quốc Công phủ có thể bị quái bệnh gì, nếu chỉ là chuyện truyền đi mơ hồ khắp kinh thành sau này cũng đừng nhắc tới, tránh lại làm cho người khác nghe được không hay." Lý Vân Nương nói lại nhìn Thanh Ninh "Mấy ngày nữa sẽ đến ngày mừng thọ tổ mẫu con, con phải chuẩn bị một phần hạ lễ."
À đúng rồi, cuối tháng là mừng thọ tổ mẫu! Thanh Ninh vuốt cằm "Mẫu thân, người bảo con tặng gì thì tốt đây?"
Lý Vân Nương vừa lắc đầu cười vừa nói "Tự con nghĩ đi. Mấy hôm trước không phải vừa dạy con xem sổ sách. Giờ việc bếp núc trong phủ đều do tổ mẫu quản lý, nương cũng không dạy con xử lý công việc vặt thế nhưng vấn đề này con phải tự bản thân từ từ suy nghĩ. Con có chủ ý gì thì nói với nương, nương sẽ chỉ điểm cho con một chút."
"Phu nhân, tiểu thư, cơm đã bày lên." Thu Bội đi đến nói.
"Đi, đi ăn cơm. Còn vài ngày nữa, suy nghĩ thật cẩn thận, cũng không cần gấp." Lý Vân Nương kéo Thanh Ninh đi thiên sảnh.
Thanh Ninh gật đầu nghĩ ngợi, cầm tay Lý Vân Nương nói "Thời tiết càng ngày càng lạnh, không bằng con làm tặng tổ mẫu một cái mạt ngạch (1), mẫu thân thấy sao?"
(1): 1 khăn, đai buộc ở đầu, thường có đính đá ở giữa trán.
"Ừ, được. Cái này cũng đơn giản mà con làm cũng không mất quá nhiều thời gian." Lý Vân Nương gật đầu tán thành "Ta nhớ trong khố phòng còn nguyên liệu là lông cáo, chốc nữa chính con chọn đi. Hay là ta chọn cùng con. Giờ cũng rất nhanh sẽ vào đông, nương làm cho con áo choàng, lông cáo trắng nhất định rất đẹp."
"Vâng." Thanh Ninh cười gật đầu.
Trước kia không rõ đồ cưới của mẫu thân có bao nhiêu, đi theo mẫu thân học tập nhìn thấy mới hoảng sợ.
Đồ cổ châu báu, cửa hàng trong kinh thành, thôn trang ngoại ô kinh thành không cần phải nói.
Ruộng nước ở quê quán Giang Nam gần một nghìn mẫu, hai bên đông nam còn có ruộng muối.
Ở Tịnh Châu Tây Bắc còn có một mỏ bạc.
Vậy mà kiếp trước lúc xuất giá, bọn họ giao đến tay nàng đồ cưới của mẫu thân để lại cho nàng chỉ có mấy cửa hàng thu nhập không tốt lắm trong kinh thành và một thôn trang ở ngoại ô kinh thành.
Mà mấy cửa hàng và thôn trang của mẫu thân ở đây thì không có.
Bọn họ đúng là đã nuốt hết đồ cưới của mẫu thân!
Lạnh bạc và tham lam vô cùng!
"Mẫu thân, con cũng làm cho người một mạt ngạch." Thanh Ninh lau tay, ngồi xuống cười nói với Lý Vân Nương,
"Để mấy người Thu Bội làm cũng được, con không cần động tay, đi theo nương học quản lý cho tốt. Cũng sắp đến cuối năm, các khoản chi năm nay đều phải tính toán, đến lúc đó không cho con lười biếng." Lý Vân Nương nói.
"Vâng!" Thanh Ninh cười gật đầu.
Lý Vân Nương yêu thương gắp thức ăn cho Thanh Ninh.
Dưới ánh đèn cả phòng ấm áp.
Lúc đó ở Thì Hoa Quán, Chu Mi và Thẩm Phong đang ăn cơm cùng nhau.
Trình ma ma ở một bên hầu hạ.
"Hầu gia, ngài ăn nhiều một chút." Chu Mi ôn nhu hầu hạ.
Hai người anh anh em em một hồi mới ăn cơm.
Dùng cơm xong, Chu Mi liền sai Trình ma ma đem quả lựu lên, sau đó tự tay bóc lựu cho Thẩm Phong "Hầu gia, lựu này là hôm nay thiếp sai Trình ma ma ra ngoại thành mua, vừa tươi vừa ngọt, thiếp bóc cho ngài ăn."
"Nàng đang mang bầu, sai hạ nhân làm là được, đừng làm mệt con ta."
Trình ma ma ở bên cạnh ngay lập tức đem lựu bóc thật nhanh, đặt trên đĩa.
"Hầu gia, ngài ăn đi." Đôi mắt Chu Mi như tơ liếc nhìn Thẩm Phong, sau đó đút cho hắn ăn.
Trong lòng Thẩm Phong xao động, nuốt một miếng lựu, nhân cơ hội nhẹ nhàng cắn ngón tay trắng nón của Chu Mi.
"Hầu gia!" Chu Mi nũng nịu kêu một tiếng.
"Con trai ta hôm nay có ngoan không?" Thẩm Phong bắt được tay nàng ta, kéo lên ngồi trên đùi hắn, tay vu.ốt ve bụng nào, ghé vào lỗ tai hỏi.
"Hầu gia, nhi tử vẫn khỏe, rất ngoan. Hầu gia ngài tạm thời chờ con trai chúng ta một chút." Chu Mi cười duyên ôm cổ Thẩm Phong khanh khách cười.
Tay Thẩm Phong dời đi, nắm lấy bộ ng.ực đ.ẫy đà của nàng ta, vu.ốt ve nắ.n bóp.
Chỉ chốc lát Chu Mi không chịu nổi, miệng ngâm nga vài tiếng.
Thẩm Phong hô hấp dồn dập, bỗng nhiên dừng tay nói "Nàng nghỉ sớm đi, ta..."
"Hầu giam đêm nay để thiếp hầu hạ ngài." Chu Mi ôm cổ hắn, thổi khí bên tai.
"Đừng làm thương tổn nhi tử, chờ nàng sinh con ra, ta nhất định mỗi ngày đều cùng nàng." Mắt Thẩm Phong lóe sáng, nhéo nhéo mặt nàng, mập mờ nói.
"Không được, Hầu gia. Vậy ngài nằm với Mi nhi một lúc." Chu Mi vừa đứng dậy kéo hắn vào trong phòng vừa làm nũng.
"Được, được." Thẩm Phong gật đầu.
Vào buồng trong, nằm trên giường dính vào nhau một lúc Thẩm Phong có chút mất kiềm chế, nói với Chu Mi "Cho nha đầu Tử Yên kia vào hầu hạ đi."
Mặt Chu Mi hiện lên chút không vui, không lên tiếng, cúi đầu.
"Mi nhi!" Thẩm Phong run lên, khàn giọng kêu một tiếng.
.....
Một lúc lâu sau Thẩm Phong cả người khoan khoái nằm trên giường, thỏa mãn thở dài một hơi.
Chu Mi gọi Trình ma ma vào, rửa sạch tay, lau miệng, lại lau cho Thẩm Phong sạch sẽ, rồi mới như chim nhỏ nép vào bên người Thẩm Phong "Hầu gia, Mi nhi hầu hạ có thoải mái không?"
"Có." Thẩm Phong hài lòng gật đầu.
"Hầu gia vừa lòng là tốt rồi." Chu Mi dựa vào trong lòng hắn, thấp giọng mềm mỏng nói.
"Có làm mệt con trai chúng ta không?" Thẩm Phong có chút bận tâm vu.ốt ve bụng nàng.
"Không có việc gì đâu." Chu Mi vừa cười vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong "Mi nhi có mấy lời muốn nói với Hầu gia."
"Có lời gì cứ nói đi." Thẩm Phong nói.
"Vâng, hôm nay thiếp gặp nhị tiểu thư, thấy nhị tiểu thư gầy đến mức gió có thể thổi bay." Chu mi thở dài nói.
"Nàng quan tâm đến con bé làm gì? Cứ an ổn dưỡng thai là được. Giờ con bé ở trong viện của mẫu thân, dĩ nhiên sẽ có mẫu thân chăm sóc, sẽ không chịu khổ sở gì." Thẩm Phong lạnh nhạt nói.
"Sở di nương đi rồi, Mi nhi cũng có chút thương cảm. Mi nhi tuy có cha có mẹ, có anh trai nhưng giờ cũng cách trăm núi ngàn sông. Chỉ sợ kiếp này Mi nhi cũng khó có thể gặp lại họ." Chu Mi nhẹ giọng "Mi nhi thấy nhị tiểu thư đáng thương..."
Vừa nói đến người thân của Chu Mi, Thẩm Phong cũng cảm thấy thật có lỗi với Chu Mi, vì vậy nói "Nàng yên tâm, chờ một thời gian nữa ta sẽ liên hệ đem Chu đại nhân chuyển công tác về kinh thành, cũng có thể dẫn nàng đi gặp họ."
"Tạ ơn Hầu gia." Chu Mi dịu dàng rưng rưng.
"Chỉ cần nàng sinh cho ta một tiểu tử mập mạp, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng." Thẩm Phong vui tươi hớn hở nói.
"Hầu gia đối với thiếp thật tốt. Thiếp chỉ cần Hầu gia thương yêu, những cái khác đều không cần." Chu Mi ôn nhu nói rồi nhíu mày thở dài "Nhị tiểu thư thật đáng thương, vết thương trên mặt cũng chẳng biết có thể khỏi hay không."
Thẩm Phong vừa nhớ tới vết sẹo trên mặt Thẩm Thanh Vũ cũng nhíu mày.
Nữ nhi này tương lai làm thế nào lập gia đình?
"Hầu gia nếu tương lai vết thương trên mặt nhị tiểu thư không lành thì phải làm sao? Ngài cần sớm tính toán." Chu Mi cau mày nói.
"Có biện pháp gì chứ? Tất cả thái y đều nói muốn khỏi hẳn là vô cùng xa vời." Thẩm Phong thở dài.
"Hầu gia, đã không thể khỏi hẳn được mà đêm đó trước mặt bao người nhị tiểu thư và Tống thế tử có da thịt chi thân. Hầu gia, tiểu thư và Tống thế tử có hôn ước, nếu nhị tiểu thư cũng có thể hầu hạ Tống thế tử, các nàng tỷ muội tương thân tương ái không phải là một chuyện tốt đẹp sao?" Chu Mi vừa cười vừa nói.
"Cái này...không thích hợp. Lời đồn bên ngoài truyền đi sôi sục khắp nơi, bàn tán khắp nơi. Giờ nếu đem nhị nha đầu đưa đến Tống gia, chẳng phải là chứng thực cho lời đồn đại bên ngoài sao? Sẽ chọc giận đến Hoàng Hậu nương nương." Thẩm Phong lắc đầu.
"Hầu gia, Hoàng Hậu nương nương gả tiểu thư cho Tống thế tử, cũng không có nói là khi nào gả tiểu thư qua đúng không? Chờ tiểu thư gả đi rồi chờ một thời gian sau tiểu thư có con, chúng ta liền có thể đem nhị tiểu thư đưa qua hầu hạ Tống thế tử đi? Chẳng lẽ Tống thế tử muốn nạp một người thiếp, Hoàng Hậu nương nương cũng không cho? Chuyện này chỉ cần chúng ta gật đầu, Tống gia cũng đồng ý thì ai dám nói gì? Dù cho là Hoàng Hậu nương nương cũng không thể nói gì được đúng không? Hơn nữa cũng không phải bảo Tống gia nạp nhị tiểu thư vào cửa bây giờ, chỉ là bây giờ đề cập đến để Tống gia đồng ý là được. Trước mặt bao người Tống thế tử kéo tay Nhị tiểu thư, bế Nhị tiểu thư, chẳng lẽ còn muốn Nhị tiểu thư gả cho người khác?" Chu Mi nói: "Chúng ta cũng phải tính toán vì nhị tiểu thư một chút. Nhị tiểu thư bị Tống thế tử ôm qua ôm lại hơn nữa giờ trên mặt còn có vết thương. Chúng ta có thể vừa khéo níu lấy việc này khiến Tống gia đồng ý."
Thẩm Phong nghe vậy trầm ngâm một lúc gật đầu "Nàng nói cũng không phải không có lý, giờ trên mặt nhị nha đầu có sẹo, tương lai cũng khó tìm được mối hôn nhân thích hợp. So với việc nuôi con bé cả đời không bằng nắm lấy cơ hội này khiến Tống gia đồng ý."
"Vâng, mấy ngày nữa là mừng thọ lão phu nhân. Đến lúc đó Hầu gia tự mình nói chuyện với Kiến An Hầu và Tống thế tử." Chu Mi nói.
"Ừ, ta nhớ rồi. Hiếm thấy nàng quan tâm đến Nhị nha đầu như vậy." Thẩm Phong cười gật đầu.
Chu Mi cười.
Có qua có lại thôi.
Làm một giao dịch, nàng vì Thẩm Thanh Vũ thổi gió bên gối, giúp nàng ta mưu cầu hạnh phúc nửa đời sau, Thẩm Thanh Vũ phải dụ được lão phu nhân đưa cho nàng ta khế ước bán thân của nàng.
Như Chu Mi nghĩ, lúc này Thẩm Thanh Vũ cũng đang nói với lão phu nhân về Chu Mi "Tổ mẫu, hôm nay lúc cháu đến chỗ người gặp Chu di nương. Cháu thấy nàng ấy đoan chính trang nhã, lại nhớ đến di nương cháu chết thảm liền cảm thấy Chu di nương thật đáng thương."
"Cháu ý, không cần quan tâm đến nàng ta. Nàng ta đáng thương cũng là nàng ta tự chịu. Con gái nhà đứng đắn làm sao có thể bò lên giường người khác để bụng lớn tướng ra như vậy?" Lão phu nhân vừa thấy nhắc tới Chu Mi liền giận dữ. Nếu không phải trong bụng nàng ta có đứa bé, làm sao nàng ta có thể bước chân vào Hầu phủ?
"Ôi. Cháu thấy nàng ấy cũng là thiên kim con nhà quan lại, giờ ký khế ước bán thân làm thiếp cho phụ thân, lại bị cha mẹ anh trai bỏ rơi. Cháu cũng thật sự thương cảm cho nàng ta." Mắt Thẩm Thanh Vũ lộ ra chút ưu thương.
Lão phu nhân liếc nhìn Thẩm Thanh Vũ nhíu mày hỏi "Tiện nhân kia nói gì với cháu? Có phải giựt dây cháu làm gì không? Cháu cách xa nàng ta ra không khuê nữ tốt lại bị nàng ta làm ảnh hưởng!"
Thẩm Thanh Vũ thấy lão phu nhân nổi giận, sợ hãi vội vàng gật đầu "Vâng, cháu gái ghi nhớ tổ mẫu dạy bảo."
"Ta cũng là vì tốt cho cháu. Hành vi của nàng ta như vậy, cần phải học quy củ." Lão phu nhân nhẹ giọng nói.
Xem ra khế ước bán thân chỉ có thể từ từ xem xét. Thẩm Thanh Vũ cau mày, vội vàng gật đầu.
Mấy ngày tiếp theo cũng không dám ở trước mặt lão phu nhân nhắc tới Chu Mi.
++++++++++++++++
Buổi sáng mùa thu mang theo không khí mát mẻ. Mùa thu hoa cúc trong Đào Nhiên Cư nở ngạo nghễ.
Thanh Ninh vẫn sáng chiều đến vấn an. Tuy lão phu nhân bảo không cần tiểu bối các nàng chạy tới chạy lui mỗi ngày trừ khi có việc đặc biêt. Nhưng Thanh Ninh vẫn đều đặn như trước sớm chiều thỉnh an lão phu nhân. Bây giờ lão phu nhân xử lý các công việc vặt nên sáng sớm gặp nàng một chút sau đó cũng sẽ bảo các nàng về chỉ giữ lại Bùi thị hỗ trợ xủ lý công việc.
Thúy Trân thấy Thanh Ninh tới liền giúp Thanh Ninh vén mành, êm ái nói "Tiểu thư, lão phu nhân tối qua ngủ muộn, giờ vừa mới dậy. Hay là nô tỳ đưa ngài đến thiên sảnh chờ một chút?"
Giọng Thúy Trân cung kính.
Thanh Ninh suy nghĩ một chút hỏi "Sao tổ mẫu trễ rồi mới ngủ? Có chuyện gì sao? Giờ vào thu, khí trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh mới được."
"Xin tiểu thư yên tâm, đã nhiều ngày Nhị tiểu thư chưa đến Đào Nhiên Cư, lão phu nhân buổi tối nói chuyện với Nhị tiểu thư nhiều một chút cho nên mới ngủ muộn, không có việc gì." Thúy Trân trả lời riêng Thanh Ninh.
"Bên ngoài ai tới vậy?" Trong phòng truyền đến giọng của lão phu nhân.
"Dạ, lão phu nhân, tiểu thư tới thỉnh an ngài." Thúy Trân vội vàng cười ngoảnh đầu nhìn phía trong nói.
"Ninh nha đầu tới à, mau vào đi."
"Tiểu thư mời." Thúy Trân nghiêng người mời Thanh Ninh vào.
Lão phu nhân đang ngồi trước gương. Thẩm Thanh Vũ đứng phía sau đang chải tóc giúp bà. Thẩm Thanh Vận đứng bên cạnh bưng một cái gương đứng ở phía sau lão phu nhân giúp lão phu nhân có thể thấy rõ được kiểu tóc phía sau. Thẩm Thanh Nghiên ở một bên điều chế dầu bôi tóc(2) hoa quế.
(2): nguyên bản là phát du. Tức 1 loại dầu bôi lên tóc giúp tóc bóng
Ngược lại đám người Thúy Hương đứng một bên.
Lão phu nhân giương mắt liếc nhìn Thanh Ninh, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhẹ giọng nói "Ninh nha đầu, ngồi đi."
"Vâng tổ mẫu." Thanh Ninh thi lễ rồi đứng một bên, không tiến lên cũng không ngồi xuống.
Một lúc sau Thẩm Thanh Vũ búi xong tóc, Thẩm Thanh Nghiên bôi dầu lên lúc này mới xong.
"Thúy Trân, bày điểm tâm. Hôm nay bốn người chúng ta cùng nhau dùng bữa." Lão phu nhân vịn tay Thẩm Thanh Vũ, cười ha hả đi ra ngoài.
"Vâng, tổ mẫu." Thanh Ninh không đợi ba người nói đã cười đồng ý.
Thanh Ninh đồng ý, ba tỷ muội còn lại không tiện nói chuyện. Vì vậy bốn tỷ muội cùng dùng điểm tâm với lão phu nhân.
Lúc ăn điểm tâm Bùi thị mang con trai nhỏ Thẩm Thanh Triết đến thỉnh an.
Thẩm Thanh Triết bốn tuổi da dẻ trắng nõn, mắt ngọc mày ngải, rất là đáng yêu.
Lão phu nhân ôm vào trong lòng vui đùa một lúc mới sai Thúy Hương dẫn xuống dưới.
"Mẫu thân, sáng sớm hôm nay nhà mẹ đẻ con đưa bái thiếp lại, nương nói đã lâu chưa gặp người, cho nên lần này nhân dịp chúc thọ ngài, nương con đến trước hai ngày, cùng ngài trò chuyện." Bùi thị cầm tấm thiếp ra đưa cho lão phu nhân nói.
Lão phu nhân mở ra nhìn một chút, gật đầu "Được, con bé qua đây con sai xe ngựa Hầu phủ sáng sớm đi đón. Còn có chỗ ở của con dọn dẹp sạch sẽ, đừng để xảy ra sai sót gì."
"Mẫu thân yên tâm, con sẽ dọn dẹp cẩn thận." Bùi thị cười gật đầu.
"Gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, nhân cơ hội này náo nhiệt một chút." Lão phu nhân nói rồi quay đầu nói với bốn tỷ muội Thanh Ninh "Đến lúc đó các cháu cần phải chăm sóc tốt khách đến, không được sơ suất."
"Vâng." Tỷ muội Thanh Ninh gật đầu.
"Mẫu thân, việc kia..." Bùi thị liếc nhìn Thanh Ninh, niềm nở bàn bạc với lão phu nhân "Lần trước Tề Quốc Công phủ mời nhà chúng ta đến ngắm hoa, sau đó tam tiểu thư lại sai người tặng nhiều lễ vật đến. Lần này chúng ta có đưa thiếp mời cho Tề Quốc Công phủ có phải hay không?"
Lần này là đại thọ lão phu nhân năm mươi tuổi, tuy bây giờ Hầu phủ giật gấu vá vai nhưng là lão phu nhân năm muôi tuổi nên đương nhiên phải làm lớn.
"Chuyện này phải có đi có lại, cũng phải. Vậy con đưa thiếp mời qua đi. Chỉ có điều Tề Quốc Công phủ dạo này không yên ổn, bọn họ có tới hay không là một chuyện, chúng ta cũng coi như đủ cấp bậc lễ nghĩa." Lão phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Lần trước, đại tẩu sinh bệnh, là Cố gia Cửu công tử thay Hoàng Hậu nương nương thăm bệnh, chúng ta có nên đưa thiệp mời cho Cố gia không?" Bùi thị liền nói đến Cố gia.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua Bùi thị, nói với tỷ muội Thanh Ninh "Mấy đứa về đi. Ở đây không có chuyện của mấy đứa."
Thanh Ninh liếc nhìn Bùi Thị, làm lễ cáo từ rồi lui ra ngoài đầu tiên.
Lão phu nhân chờ tỷ muội các nàng đi rồi mới nói với Bùi thị "Ngươi tính toán cái gì?"
"Mẫu thân, con cũng là sốt ruột. Vận nhi qua mười một thì năm sau cũng là mười hai, cũng nên định ra việc hôn nhân. Lão gia cùng con chỉ có một đứa con gái, cho nên con mới quan tâm đến các mối hôn sự." Bùi thị nói "Năm nay hoặc sang năm định ra, sau đó chuẩn bị đồ cưới, thời gian cũng không vội lắm."
"Việc hôn nhân của Vận nhi ngươi cũng không thể nói thẳng như vậy. Bốn tỷ muội bọn nó lẽ nào không nhìn ra? Ngươi lại ở trước mặt mấy đứa nói ra như vậy?" Lão phu nhân cau mày "Ngươi đừng có để mắt cao hơn đầu. Ngươi đem chủ ý đến con thứ Tề Quốc Công thì cũng thôi, ngươi còn dám tính toán đến Cố gia Cửu công tử? Cố cửu công tử là người như thế nào. Ngươi tuy là phụ nhân lẽ nào ngươi còn không có nghe nói qua? Đây chính là người được Hoàng Hậu nương nương coi như con trai, chuyện chung thân của hắn tất nhiên sẽ do Hoàng Hậu giúp hắn chọn lựa."
Mặt lão phu nhân đột nhiên biến sắc làm Bùi thị càng hoảng sợ, vì vậy vội vàng nói "Mẫu thân, con dâu không phải có ý này. Con dâu dĩ nhiên biết Hoàng hậu nương nương sủng ái Cố cửu công tử, trong lòng đương nhiên hiểu rõ."
"Nhưng mà..." Bùi thị ngập ngừng "Vận nhi thanh tú động lòng người, biết đâu lọt vào mắt Cửu công tử? Lấy sủng ái của Hoàng Hậu với Cửu công tử, còn không phải sẽ y theo ý công tử sao? Nếu Hầu phủ ta có thể kết thân với Cố gia, tương lai Hầu phủ không phải càng thêm hưng thịnh sao? Còn có Hầu gia cũng sẽ được trọng dụng!"
"Ngươi cũng đừng ảo tưởng có ngày..." Lão phu nhân cau mày vung tay, vẻ mặt không kiên nhẫn. Đột nhiên sắc mặt cũng hòa hoãn, cau mày trầm tư.
Bùi thị cẩn thận ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Một lúc sau lão phu nhân mới khẽ gật đầu nói "Ngươi nói cũng không phải không có khả năng, nhưng thiếp mời ngươi cũng đừng xen vào. Ngươi đi Mộ Lan Viện một chuyến để đại tẩu ngươi viết. Có thể thành hay không cũng phải chờ vào tạo hóa của Hầu phủ và Vận nhi. Chỉ là không được nháo loạn trò gì lao vào, đánh mất mặt mũi hầu phủ ta."
Bùi thị cao hứng gật đầu,
"Còn có Vũ nha đầu và Nghiên nha đầu cũng nên định thân. Ngươi đi rồi cũng nhớ nhắc đại tẩu ngươi một câu. Ngươi cũng giúp đỡ để ý một chút xem có nhà nào tốt cùng đại tẩu ngươi bàn bạc một chút." lão phu nhân nói.
"Con dâu đã biết." Bùi thị gật đầu.
Thanh Ninh nhìn Bùi thị mặt mày hớn hở cầm thiếp mời mẫu thân viết mời Tề Quốc Công phủ và Cố gia rời đi, nhìn bóng lưng bà ta lắc đầu nói với Lý Vân Nương "Nhị thẩm thế mà cũng thật dũng cảm đấy."
"Ai, nhị thẩm con cũng là vì muốn cho tứ muội muội con một hôn nhân mỹ mãn." Lý Vân Nương cười nhạt nói một câu.
Thanh Ninh cười, hai mẹ con cũng không nói đề tài này nữa.
****
Hai ngày trước khi đến ngày đại thọ của lão phu nhân, lão phu nhân Bùi phủ Bùi Giang thị đến.
Có muôi muội ruột đến, lại nhân ngày đại thọ, lão phu nhân gặp mọi người, tinh thần thoải mái, cả ngày mừng rỡ cười.
Đến hôm đại thọ lão phu nhân, Hưng Ninh Hầu phủ trong ngoài đều vô cùng náo nhiệt. Phía trước mở yến hội chiêu đãi nam khách, hậu viện phía sau mở yến hội chiêu đãi nữ quyến.
Tô Khiêm tĩnh dưỡng mấy ngày về cơ bản vết thương đã đỡ bảy tám phần. Vì vậy Tề Quốc Công phủ Tôn thị dẫn Tô Dao và Tô Khiêm đi dự tiệc.
Mặc dù cũng gửi thiệp tới Cố gia nhưng Cố gia chỉ sai quản gia đến tặng một phần hậu lễ.
Khách tới nhiều, đa phần là các cô nương tới hơn hai mươi người, bốn tỷ muội Thanh Ninh thành thạo phân công nhau chiêu đãi các khuê tú. Mọi người về cơ bản đều quen nhau cho nên rất nhanh đều nói chuyện chung.
Yến hội xong liền dẫn các vị cô nương đi ngắm hoa trong vườn, ở đình nghỉ mát làm thơ. Thẩm Thanh Vũ đứng lên nói với Thanh Ninh "Đại tỷ tỷ, không bằng chúng ta qua hồ kia câu cá đi."
"Được đó. Hiện tại trời đang vào thu, là thời điểm cá rất mập." Thẩm Thanh Vận lập tức vỗ tay phụ họa.
Không ít khuê tú cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, đôi mắt sáng lên.
"Đề nghị này được đấy. Nếu có thuyền thì tốt hơn. Mỗi lần làm thơ, ngắm hoa đều ở đình thật nhàn chán." Tống Tử Quỳnh gật đầu, tán thành.
"Ta cũng nghĩ vậy." Tăng Tuyết cũng gật đầu phụ họa.
Làm thơ thật sự là nho nhã. Các khuê tú khi tham gia yến hội hơn phân nửa thường là đối thơ, chơi dây, nhảy ô hoặc là cùng nhau thêu hoa.
Câu cá ngược lại khá mới mẻ.
Vì vậy hầu như tất cả mọi người đều hào hứng.
"Cái này..."Thanh Ninh nhíu mày trầm tư.
"Đại tỷ tỷ, đi mà! Mấy hôm trước tổ mẫu nói có thả không ít cá vào trong ao mà." Thẩm Thanh Vận đứng dậy lôi kéo tay Thanh Ninh làm nũng nói "Chúng ta có nhiều người như vậy, lại có hạ nhân hầu hạ bên cạnh. Đợi lát nữa chúng ta tìm mấy người biết bơi ở bên cạnh nhìn. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đại tỷ tỷ, chúng ta đi chơi câu cá đi mà!"
Trong Hầu phủ có hồ, tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ hơn nữa hồ lại sâu. Thẩm Thanh Vận cho rằng Thanh Ninh đang lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Thanh Ninh ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Vận, lẽ nào hai người họ muốn bày trò gì sao?
"Đại tỷ tỷ, muội đi xin phép tổ mẫu cho." Thẩm Thanh Vũ quan tâm nói với Thanh Ninh.
Không lâu sau Thẩm Thanh Vũ cao hứng trở lại nói với Thanh Ninh và nhóm khuê tú "Tổ mẫu đồng ý rồi, chỉ là bảo chúng ta phải cẩn thận một chút. Còn đặc biệt sai mấy người chuẩn bị thuyền ô bồng (3). Nếu thích có thể lên thuyền đi chơi thuyền."
(3):
Thanh Ninh cũng không nói gì thêm cùng ba người Thẩm Thanh Vũ đưa mọi người đến bên hồ.
Đến bên hồ quả nhiên hạ nhân đã chuẩn bị xong ghế, dụng cụ câu cá, sắp xếp mọi thứ thỏa đáng đặt bên hồ. Còn có bốn thuyền ô bồng đậu sát bờ.
Gió nhẹ thổi, mặt hồ thu dập dờn.
Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn thấy một nhóm công tử bên bờ đối diện, ánh mắt dừng chút trên người Tô Khiêm và Tống Tử Dật rồi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Vũ.
Thanh Ninh ngay lập tức hiểu ra, khóe miệng cong lên nở nụ cười.