Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sau hôm biết mình thích Khánh nhưng biết anh có người trong mộng rồi, Nhi bắt đầu luyện nội công tâm pháp với các câu bùa chú phong ấn tình yêu “Không được thích anh ta, anh ta có người yêu rồi”, “Mầy phải cố gắng kìm chế, không thích nữa! không được thích nữa!”... Nhi rất chăm chỉ luyện tâp mỗi ngày, mỗi khi rãnh, nếu đốt những câu thần chú này uống có hiệu quả chắc Nhi cũng quyết tâm đốt uống. Giờ cứ mỗi lần gập Khánh là tim nhỏ nhảy bất quy tắc, mắt mất kiểm soát, vì thế hôm nay một ngày thiệt hiếm có Khánh có việc đột xuất không đi làm. Vy và Tuấn thì không rõ hành tung đang ché giấu nhỏ chuyện gì chẳng chịu khai. Giờ thì Nhi đang tình tan trên đường truy lùng đồ ăn ấy mà, nhỏ vừa đi vừa hát.
- La...la... lá...là... la. Một mình thiệt là sướng quá đi. – Nhi chạy tung tăng trên phố.
Đang có mùi yêu khí nồng nặc quanh đây, nhưng cặp mắt hiểm độc đang theo Nhi từ bao giờ.
- Đại ca là nó đó. Hôm trước nó phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. Em đã theo dõi nó lâu nay. Hôm nay nó chỉ đi một mình.
- Được rồi! Tốt lắm. Chuẩn bị đi. Đây là cơ hội tốt chúng ta. - Cười gian xảo.
- Dạ.
Bọn đó tiếp tục theo dõi, đến khúc đường vắng thì ra tay. Linh Nhi không kịp phản ứng thì bị bắt lên xe và chở về hang ổ. Nơi thăm sơn cùn cóc nào không biết, xung quanh chẳng nghe tiếng động gì. Nhi ngồi một góc, tay bị cồng khóa cứng ngắt nhỏ nghe tiếng mở cửa và những tiếng bước chân dồn dập. Khi được mở bịch mắt ra thì đã thấy một tên ra vẽ đại ca ngồi hùng hổ trên ghế trước mặt, xung quanh là đám đàn em mặt mài bậm trợn.
- Chào cô em! - Đại ca đám đó, hắn vừa phì phà điếu xì gà vừa chào hỏi.
- Tôi không quen mấy người. Sao mấy người bắt tôi đến đây?
- Không quen sao. Sao em mau quên vậy? – Hắn nhìn Nhi bằng con mắt bên to bên nhỏ, một bên chân mài cao, một bên chân mài thấp. Rồi quay bảo đàn em - Nhắc cho nó nhớ.
- Sao vậy? Mầy quên đã phá đám anh mầy rồi hả? – Tên đàn em phía sau bước lên.
- Thì ra là ông sao? – Nhi nhận ra lão ta là tên lừa đảo hôm bữa, nhỏ nhìn lão bằng bộ mặt câm ghét, rồi nở nụ cười đểu chọc tức cùng những lời chanh chua.- Ơ hay...Từng này tuổi mà kêu thằng ranh con bằng đại ca à. Tội nghiệp thay.
- Mầy...- Lão ta đó tức giận đến phi cho Nhi một cước, nhỏ trọng thương.
- Này. Mầy bình tĩnh đi con đó còn giá trị. Đừng có động đến nó. - Thằng đại ca ngăn lại.
- Rốt cuộc, mấy người định làm gì?
- Tôi không làm gì đâu. Chỉ lấy lại những gì cô em nợ thôi. Bắt cô em và lấy một mớ tiền.
- Chắc mấy người lằm rồi. Tôi không có tiền, chỉ có cái mạng này thôi.
- Ha..ha.. Cô em thật biết đùa. Cô em không có thì chắc là Tập Đoàn XYZ của gia đình cô em không thiếu đâu chứ? - Hắn đứng dậy rồi lại cúi người nâng cầm Nhi lên.
- Mấy người điều tra tôi kỹ vậy à. – Nhi vẫn rất bình thản.
- Đương nhiên vì em đặt biệt mà. - Hắn cười gian xảo rồi đứng dậy. Móc chiếc điện thoại trong túi. Đầu dây bên kia mẹ Nhi nhắt máy.
- Alo! Ai vậy?
- Chào phu nhân. Con gái bà, đang nằm trong tay chúng tôi.
- Cậu là ai vậy? Con gái tôi đâu? Cậu định làm gì con bé?
- Phu nhân yên tâm. Tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho con bà. Muốn đưa cô ta bình an trở về thì chuẩn bị cho chúng tôi 1 tỉ.
- Được thôi. Con bé đâu? Tôi muốn nghe giọng con bé.
- Nào lên tiếng cho mẹ cô nghe nào! - hắn đưa điện thoại lại gần Nhi. Nhỏ không lên tiếng. Trong khi bên đầu kia điện thoại mẹ Nhi đang hết sức lo lắng.
- Linh Nhi con ổn chứ? Họ có làm gì con không?
Nhi vẫn im lặng không lên tiếng, hắn không chịu được giơ bàn chân bẩn thỉu đạp vào người Nhi, Nhỏ kêu lên trong đau đớn. Mẹ Nhi đã rất hoãn sợ khi nghe được âm thanh ấy bà liên tục gọi.
- Linh Nhi. Linh Nhi. Con có sao không?
- Mẹ không cần lo con không sao? – Nhi trấn tỉnh mẹ.
- Bà nghe giọng con mình rồi chứ. Nhớ lời tôi nói 8 giờ tối ngày mai để tiền ở địa điểm A rồi rời đi. Đừng để công an nhún mũi vào nếu không thì con bà không còn mạng trở về đâu. Nói rồi hắn tắt máy rút sim, bẻ bỏ.
Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng nhốt Nhi trở nên tối ôm, nhưng Nhi vô cùng bình tĩnh, nhỏ vẫn mĩm cười ma mị “Muốn nhốt tôi à đâu có dễ vậy”. Sau khi nhận được cuộc điện thoại tống tiền gia đình nhi rất lo lắng đứng ngồi không yên, lập tức quy động tiền.
**********
Nhận được tin giữ Tuấn đã bí mật cho người tìm Nhi. Đã hơn 8 giờ sáng không có tin gì Tuấn nôn nóng đi đi lại lại, suốt đêm anh chẳng chọp mắt được tí nào. Anh đang nhìn chầm chầm vao điện thoại chờ đợi, Có cuộc gọi khẩn từ cận vệ, anh lập tức nhắc máy.
- Tôi nghe đây.
- Thưa thiếu gia! Chúng tôi đã điều tra được chiếc xe đã bắt cô Linh Nhi. Giờ chúng tôi đang cố gắng định vị vị trí của chiếc xe đó.
- Nhờ các anh vậy?
- Vâng! Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Lại 10 tiếng trôi qua, bây giờ đã 18h trời đã bắt đầu sụp tối. Tuấn lại nhận được điện thoại từ cận vệ của Anh.
- Thiếu gia. Đã định vị được vị trí của chiếc xe.
- Tốt lắm. Lập tức đưa tôi đến đó đến đó.
- Nhưng thiếu gia....
- Có chuyện gì?
- Bọn chúng rất đông và chắc đã có chuẩn bị. Thiếu gia không thể cứ thế đi được.
- Vậy anh muốn tôi làm sao?
- Chúng ta cần điều động thêm người.
- Vậy anh còn không làm đi.
- Nhưng việc này cần một ít thời gian. - Anh cận vệ ấp úng.
- Tôi không đợi được nữa. - Tuấn gấp rút qua điện thoại giọng anh đây lo lắng.
- Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm. - Anh cận vệ tỏ vẻ lo lắng
- Không nhưng nhị gì nữa... Mau đưa tôi đến đó. - Tuấn quát qua điện thoại trong cơn tức giận và nôn nóng.
- Vâng! thưa thiếu gia.
Tuấn tắc điện thoại nhưng vẫn suy nghĩ rất kỹ lưỡng, “Mình không thể ngồi yên được, nhưng nếu mình cứ như vậy đi sẽ không thể cứu cô ấy, còn làm hại cô ấy” rồi anh điềm tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Khánh.
- Anh Khánh. Tôi muốn nhờ anh một việc. Tôi cần sự giúp đỡ của anh để cứu Linh Nhi. Hiện tôi đã biết vị trí của cô ấy.
- Cậu nói thật sao? Được thôi. Tôi sẽ giúp cậu.
- Cảm ơn anh. Tôi sẽ đến chỗ anh ngay.
Bây giờ đã là 18h15, còn chưa đầy 2 tiếng nữa là đến giờ giao tiền chuộc.
- Mau lên xe đi. - Tuấn gấp gáp mở cửa chiếc lexus màu đen, và gọi Khánh.
- Cậu.... – Khánh ngỡ ngàng trước giờ anh cứ nghĩ Tuấn là con nhà khá giả chứ không nghỉ anh ta lại là thiếu gia giàu có.
- Mau lên xe chuyện này tui sẽ giải thích sau.
Cả 2 đã ổn định trong xe, chiếc xe lau đi vun vút trên đường.
- Mất bao nhiêu lâu để đến đó - Tuấn hỏi anh tài xế, cũng là cận vệ của anh.
- Thưa thiếu gia. Mất khoảng 30 phút. Nhưng tôi sẽ đến đó nhanh nhất có thể.
- Anh đã điều tra được ai đứng sau chuyện này chưa.
- Là băng của Hắc Long.
- Là hắn ta sao. Chuyện này không ổn rồi. - Tuấn cúi đầu lo lắng, tay anh nắm chặc. Vì Hắc Long nổi tiếng là đồ máu lạnh. Không khí trong xe bắt đầu trùng xuống.
- Xin lỗi 2 người. Tôi có chuyện này cần hỏi. Hắn ta đã đồi tiền chuộc thì đâu thể làm hại con tin. – Khánh lên tiếng.
- Có điều này cậu không biết rồi. Hắn ta rất xảo trá đã đụng đến hắn thì e là không thể chỉ có tiền, lần này chắc cô Linh Nhi khó toàn vẹn trở về. - Cận vệ của Tuấn trả lời.
Đã đến nơi, anh cận vệ cho xe tấp vào một nơi có khoảng cách an toàn.
- Hang ổ của chúng ở phía trước. – Anh cận vệ chỉ về một cái kho cũ kĩ nằm trong khu hoang vu phía trước mặt.
- Được rồi anh Khánh. Chúng ta đi thôi! - Tuấn vừa mở cửa xe.
- Thiếu gia cậu nên chờ người của chúng ta đến vậy. – Anh cận vệ nhìn theo tuấn rồi ngăn lại.
- Không cần đâu, Tôi với anh Khánh sẽ đi trước. Anh đợi họ rồi tiếp viện cho tôi. - Tuấn không nghe cứ thế đóng cửa xe, rồi tiến về căn nhà hoang.
- Vâng tôi hiểu rồi. Thiếu gia cẩn thận.
- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
Khánh và Tuấn đang cẩn thận tiến vào chỗ hang ổ, bọn chúng đang canh phòng rất cẩn mật. Hai người đang nấp ở bịu cỏ gần đó
- Cậu cứ ở đây! Tôi sẽ xử lý họ. – Khánh dò xét động tĩnh rồi chuẩn bị ra tay.
- Không tôi sẽ đi cùng anh. Anh đừng xem thường tôi. - Tuấn cũng vào tư thế chuẩn bị.
- Được rồi cậu phải cẩn thận.
- Chúng ta đi thôi.
Từng tên canh gác bị đánh ngất đi.
- Cậu cũng khá đấy. – Khánh hoàn toàn bất ngờ, mới ngày nào Tuấn với mớ công phu mèo quào thì giờ đã trở thành võ lâm cao thủ võ lâm.
- Để bảo vệ cô ấy tôi sẽ giỏi hơn như thế này. - Tuấn cười lạnh tanh rồi tiếp tục cùng Khánh hạ những tên tiếp theo.
******
15 phút trước khi Tuấn và Khánh tới.
Bên trong căn phòng nhốt Nhi, nhỏ bắt đầu hành động. Nhi tháo chiếc vòng phong ấn sức mạnh mình ra rồi nở nụ cười quyền lực.
- Muốn nhốt tôi đâu có dễ vậy.
Nhỏ lấy tay bể gẫy cái cồng trong chớp mắt, đối với người khác việc này có vẻ khó nhưng với Nhi nó thật dễ dàng, với sức mạnh hóa vàng kèm theo chút lực của tay thì chuyện này quá dễ với cô. Tháo được cồng tay Nhi ôm cổ tay đang gướm máu vì dị ứng kim loại.
- Mấy người chắc sẽ không ngờ tới chuyện này đâu.
Nhi cẩn thận cất đi chiếc cồng tay vừa bị cô bẻ khi nãy, vì chiếc cồng đó giờ là vàng nếu để chúng phát hiện thì khả năng hóa vàng của Nhi chắc sẽ bị lộ. Đã xong công đoạn mở khóa giờ chỉ còn thoát ra ngoài thôi. Nhỏ phát hiện một cửa sổ gần đó nhưng khá cao. Phải mất một lúc mới tìm cách trèo lên được. Nhi dùng cách tương tự lúc nãy bẻ gẫy khung cửa sổ rồi chui ra ngoài, chưa kịp thu dọn tàn cuộc, thì phía ngoài căn phòng.
- Mau lên đem cô ta đi. Có người đột nhập.
Bọn đứng canh ngoài cửa lập tức ập vào. Nhi không do dự được nữa nhỏ nhảy liền ra ngoài của sổ, vết thương ở chân bắt đầu chảy máu, toàn thân đạ nhứt sau cú tiếp đất, nhưng vẫn cố sức chạy, chạy trong đêm, chạy xuyên qua các bụi cây cỏ.
*******
Tại hang ổ, không thấy Nhi đâu bọn chúng bắt đầu hoang mang. Kèm theo người của Tuấn đang từ ngoài ập vào.
- Đại ca. Con nhỏ đó bỏ trốn rồi.
- Một lũ ăn hại. Một đứa con gái canh cũng không xong. - hắn đạp tên đàn em té nhàu. Rồi lại thêm một tên nữa.
- Đại ca chúng ta bị bao vây rồi. - Một thằng đàn em từ ngoài chạy vào, té lên té xuống vì gấp gáp.
- Là ai mà dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta. – Tên cầm đầu quay ngang quát, mặt hầm hổ.
- Là tôi. Tuấn uy phong bước vào bên cạnh anh là Khánh, Anh cận vệ khi nãy và cả một đội người hùng hậu.
- Là cậu à. Thiếu gia của Tập đoàn ZYX. Ngọn gió nào đưa cậu đến đây. – Tên cầm đầu đổi sắc mặt. Hắn ta nhận ra Tuấn.
- Anh còn hỏi câu đó à? Anh đang bắt giữ bạn tôi, nên tôi đến đưa cô ấy về thôi.
- Tôi nào đâu giám bắt giữ ai. Mà đặc biệt là bạn của thiếu gia nữa. - Ra vẻ khiêm nhường.
- Tôi không muốn nói nhiều? – MAU THẢ CÔ ẤY RA. - Tuấn quát lớn, mặt anh thật là đáng sợ.
- Tôi rất muốn, nhưng tôi không giữ cô ta. - Tên đó vẫn vẻ khiêm nhường, bình thản đáp.
Tuấn không đợi được nữa, ra hiệu cho người anh lục tung tất cả để tìm nhưng vẫn nhận được tin là không tìm thấy. Anh tức giận lại đấm cho tên cầm đầu một phát, hắn ta không giám đánh trả.
- CÔ ẤY ĐÂU? - Tuấn nắm cổ áo tên cầm đầu đang nằm dưới đất lôi lên.
Hắn không nói gì lại cười nhết mép. Tuấn lại cho thêm mấy cú nữa giờ hắn mới chịu khai.
- Cô ta trốn rồi. - Hắn lại nhết môi cười.
Tuấn bỏ hắn ra đi tìm Nhi thì hắn lại nói vọng theo.
- Không cần tìm. Trễ rồi thiếu gia à. Ở cái nơi này một cô gái yếu đuối như cô ta dù có trốn được thì cũng đã làm mồi cho rắn độc rồi.
Tuấn không nói gì, anh quay sang cận vệ của mình.
- Tôi để chuyện này cho anh xử lý, muốn giải quyết ra sau tùy anh.
- Vâng. – Anh cận vệ gật đầu.
Tuấn chạy một mạch đi tìm, Khánh cũng phụ một tay. Đã 3 tiếng đồng hồ rồi giờ đã 22h trời tối đen như mực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này biết đi đâu để tìm Linh Nhi.