Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người của công ty bách hóa đi rồi, cậu đóng cửa, xoay người lại, đập vào mắt là chiếc giường lớn kia.
Phòng trọ chật hẹp, đồ đạc cũ kĩ, chiếc giường lớn mới tinh kia lại choán hầu hết diện tích phòng, thật khiến người ta khó có thể lờ đi sự tồn tại của nó.
Mà những đồ vật ở trên giường cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác —— không hiểu nổi lúc chọn những thứ này Tương Văn Đào nghĩ cái gì, màu chủ đạo là màu hồng rực rỡ, như thể có chuyện vui, cũng giống như phòng tân hôn của vợ chồng mới cưới vậy.
Song Hỉ trợn mắt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy ngứa răng.
Tương Văn Đào tặng cậu một cái điều hòa không khí thì cũng thôi đi, thế nhưng còn tặng cậu cả bộ chăn đệm, tặng chăn đệm thì cũng đã đành, vì sao còn muốn tặng một chiếc giường to như thế!
Chẳng khác nào cậu ta ngại chiếc giường kia không đủ chắc chắn để lúc “làm” được tận hứng nên nhân dịp này mà làm một công đôi việc luôn…….. Nghĩ đến mục đích Tương Văn Đào tích cực thay giường, mặt Song Hỉ cứ như bảng màu vẽ bị đánh đổ, màu gì cũng có.
Đúng lúc cậu đang bần thần nhìn chiếc giường, Tương Văn Đào gọi điện thoại tới.
Tâm trạng Tương Văn Đào hôm nay vui sướng khôn cùng. Nhìn bầu trời, xanh thật là xanh, nhìn đám mây, trắng thật là trắng, ngay cả tên đối thủ cạnh tranh mà thường ngày anh cảm thấy hắn là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tự nhiên hôm nay thấy hắn cũng ưa nhìn hơn mọi ngày, khi bị hắn khiêu khích —— Ai dà, đại nhân không nên chấp tiểu nhân (*), rồi càng cười đến độ như gió xuân ấm áp.
(*) Câu ngày có thể hiểu là “người lớn không chấp trẻ con” hoặc người có lòng rộng lượng thì không chấp kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Thư kí liếc mắt một cái thì cũng biết ngay nên tận dụng thời cơ, nhân cơ hội trình lên đơn xin nghỉ phép đã cất kĩ trong ngăn bàn nhiều ngày nay. Boss Tương hôm nay tự nhiên dễ tính bất ngờ, tuyệt bút vung lên, hào phóng phê chuẩn, khiến cô thư kí cảm động không thôi: ông trời ơi, xin hãy cho mùa xuân của sếp tới mau đi!
Tương Văn Đào gọi điện thoại cho Song Hỉ, vừa kết nối được, đã dùng giọng nói dịu nhẹ đến độ có thể nổi được trên mặt nước: “Vẫn còn ngủ sao? …….. Tớ mua vài món đồ, lát sẽ có người ở công ty bách hóa đưa hàng tới……….”
Song Hỉ đen mặt: “Đã tới rồi.”
“Hả? Làm việc cũng mau lẹ thiệt…….”
Song Hỉ hỏi có vẻ hơi thừa: “Tương Văn Đào, cậu mua giường mang đến đây làm gì?”
Tương Văn Đào chợt dừng lại, tròng mắt đảo loạn.
Có họa ngốc mới nói thật, anh không phải là tên ngốc, ngược lại còn rất khôn ngoan. Cho nên anh lảng đi không nói vào trọng tâm câu chuyện, nhẹ giọng, mang tất cả thành ý ra: “Song Hỉ, giường của cậu cũng cũ lắm rồi. Cậu xem mỗi lần chỉ trở mình một cái cũng kêu kèn kẹt, nhỡ ngày nào đó giường sập làm người ngã thì sao?” Nói đến cổ lỗ sĩ, tự nhiên anh lại muốn phá tan cái xe của Song Hỉ. Có nên mua cho cậu một cái xe khác không nhỉ? Suy nghĩ vừa hiện lên thì chết yểu ngay lập tức, anh cũng không muốn khuyến khích Song Hỉ tiếp tục ở lại nơi đó đâu.
Song Hỉ chậm rãi trả lời: “Cậu bảo, cậu–mua-giường-đôi, cho tớ?”
Câu hỏi này rất là hiểm. Khiến anh không thể trả lời là “có”, mà cũng không thể bảo là “không”.
Tương Văn Đào không dám nói bừa, giở chút thủ đoạn vô lại, nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Một mình cậu ngủ cũng thực trống trải, thỉnh thoảng chia tớ nửa giường được không……..”
“………..”
Tương Văn Đào dán sát tai vào máy, có thể tưởng tượng được giờ phút này Song Hỉ xấu hổ và tức giận như thế nào, thật sung sướng khi trêu chọc được con nhà người ta. Nhưng anh biết, đùa gì thì đùa cũng phải có chừng mực, chẳng may làm quá, sẽ dễ khơi dậy cảm giác căm giận của đối phương. Thế nên anh lập tức cười ha hả, giải thích: “Tớ đùa thôi mà.”
Song Hỉ: “……….”
Tương Văn Đào đổi lại ngữ khí nghiêm chỉnh, giọng nói vẫn mang vẻ dịu dàng: “Nhưng cũng phải nói thật, mấy hôm nay tớ bận nhiều việc lắm, không có thời gian qua chỗ cậu ——”
Song Hỉ thẹn quá hóa giận, nhất thời chưa kịp nghĩ đã thốt ra miệng: “Ai cần cậu đến?”
“!”
Chợt một chút im lặng khiến Song Hỉ cả kinh, nhất thời hiểu ra mình đang làm trò cười cho thiên hạ.
Vừa rồi cậu nói gì cơ?
Ai cần?
Song Hỉ hơi sợ kiểu phản ứng thái quá này của mình. Sao mình có thể dùng kiểu ngữ khí như đang hờn dỗi này? Đây chẳng phải chỉ có con gái mới nói với bạn trai như vậy sao?
Cậu trợn tròn mắt xấu hổ vô cùng, Tương Văn Đào ở đầu bên kia thì cố nhịn cười.
Điềm lành. Đây quả là điềm lành.
Trong giọng nói của anh ngập tràn ý cười, cứ như thể đang dỗ dành người yêu của mình mà nhẹ giọng nói: “Tớ cần. Là tớ cần được chưa?”
Song Hỉ đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi cúp máy.
Tương Văn Đào đồ chết bầm, đồ chết bầm kia ~~
Đêm đến Song Hỉ lại mất ngủ.
Giường rất to, chăn rất nhẹ, gối ngủ mềm vừa phải, một mình cậu giang tay giang chân, lăn lộn hồi lâu vẫn không hết giường, nhưng mà, cậu không ngủ được.
Song Hỉ nhắm mắt cố gắng ngủ, nhưng trong đầu lại không thể khống chế được những suy nghĩ loạn thất bát tao, một chút buồn ngủ cũng không có. Cuối cùng cậu đành ngồi dậy ngẩn người: Tại sao lại không ngủ được? Chẳng nhẽ đúng như Tương Văn Đào nói, một người ngủ thật trống trải?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì nhanh chóng bị cậu dập tắt: trống trải cái rắm ý, ông đây không phải loại đói khát như vậy. Nhất định là do ban ngày mình ngủ quá nhiều rồi!
Đây đúng là lý do khiến người ta yên tâm. Song Hỉ nghĩ lý do ấy rất là chính đáng, nhẹ cả người, lại quay về giường nằm.
Cậu đổi một tư thế ngủ khác thoải mái hơn, chuẩn bị mặc kệ mọi thứ, nhưng mà lại vô tình đánh mắt sang bên cạnh, còn một chiếc gối chưa ai nằm.
Giường đôi, gối cặp……
Song Hỉ tự thôi miên bản thân: chỉ để trưng cho đẹp, cho đẹp thôi! Không có ý gì khác……. Vả lại, mình thích nằm một cái, ôm một cái không được sao? Mình thích ngủ bên trái hay bên phải, dùng cả hai cái gối không được sao? Ai nói giường đôi, nhất định phải có hai người nằm chứ……..
Mấy ngày nay quả thật Tương Văn Đào bận rất nhiều việc.
Thành phố tổ chức họp hội nghị quốc tế, hơn một chục nhân vật tầm cỡ thế giới làm mưa làm gió nghỉ lại tại khách sạn của họ, từ việc bố trí lực lượng an ninh đến chất lượng phục vụ, một khắc cũng không dám lơi lỏng. Nhưng chẳng nhẽ anh thật sự bận đến mức không có thời gian chỗ Song Hỉ ăn uống nghỉ ngơi sao? Tất nhiên là không phải.
Có câu “rèn sắt khi còn nóng”, nhưng cũng có câu “lấy lùi để tiến”. Bây giờ Tương Văn Đào đang sử dụng chiêu này.
Tình yêu, kỳ thật chính là một trận chiến, lúc tấn công khi phòng thủ.
Nam và nữ, đó là chiến tranh lưỡng tính; nam và nam, đó là chiến tranh đồng tính. Dù là loại chiến tranh nào, đều cần coi trọng chiến thuật; Tương Văn Đào cơ trí, linh hoạt thay đổi chiến thuật, sau khi biến mất vài ngày khỏi cuộc sống của Song Hỉ, cảm thấy cũng đã đến lúc mình nên xuất hiện rồi.
Khi anh mang đồ ăn tới cửa thì Song Hỉ đang lẳng lặng ăn cơm, đột nhiên thấy anh lù lù xuất hiện, mém chút đánh rơi cả bát cơm.
“Cậu, sao cậu lại đến đây?”
Cậu không rõ khi nhìn thấy người này thì mình cảm thấy thế nào, dường như có một chút vui sướng, nhưng càng nhiều hơn lại là tức giận. Người này rốt cuộc coi cậu là cái gì, thích đến thì đến, thích đi thì đi?
Tương Văn Đào cười, nhẹ giọng đáp: “Tớ nhớ cậu.”
Người này lúc nào cũng không tiếc lời ngon tiếng ngọt, chỉ một câu ngắn ngủn đã khiến Song Hỉ mất tự nhiên, tròn mắt, mặt ửng đỏ.
Tương Văn Đào thấy cậu cười, vờ như không có gì nói: “Có còn cơm không? Tớ đói lắm.”
Song Hỉ liếc nhìn anh, rồi cũng xới cho anh một bát cơm. Sau đó hỏi: “Khách sạn chỗ cậu làm không phải cũng bán đồ ăn sao? Sao không đi ăn.”
“Tớ vội đến chỗ cậu mà.” Tương Văn Đào trả lời bâng quơ, mở túi thức ăn ra, “Này, cậu ăn nhiều thịt bò một chút, lúc nào cũng ăn rau, sắp thành con thỏ đến nơi rồi.” Nói xong, gắp cho cậu một gắp thịt to.
Song Hỉ ngẩn ra, lặng ngước mắt nhìn anh, Tương Văn Đào và cơm lia lịa, có vẻ đói bụng thật.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người ngồi đối diện nhau lẳng lặng ăn. Họ không hề nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lần bát của Song Hỉ hết thức ăn, Tương Văn Đào lại gắp đầy cho cậu, cứ vậy lại khiến Song Hỉ thấy hơi sợ, cậu thầm nghĩ: Như thế này, có khác nào đang sống dựa vào nhau đâu…..
Cơm nước, rửa bát xong xuôi, hai người nói chuyện một lúc, khi kim đồng hồ điểm mười giờ, Song Hỉ ngầm bắn tín hiệu cho Tương Văn Đào: cậu phải về đi.
Cơ mà Tương Văn Đào lại không hiểu ý cậu chút nào, hoặc nên nói là anh hiểu, nhưng lại giả vờ hồ đồ. Anh cười tủm tỉm, tiếp tục kể chuyện về những nhân vật hô mưa gọi gió nọ. Song Hỉ bó tay, đành phải liều mình tiếp “quân tử”: “…….Tớ…….đi lấy thêm nước cho cậu.”
Chỉ là nước còn chưa kịp rót xong, Tương Văn Đào đã ôm xiết lấy cậu từ phía sau, tay Song Hỉ run lên, xém chút làm đổ cốc nước trên tay.
Tương Văn Đào đã ôm được người rồi thì nhất quyết không chịu buông ra, ngả ngớn nói: “Song Hỉ, mấy hôm rồi cậu có nhớ tớ không.”
Song Hỉ méo mặt. Mặt cậu hết đỏ lại xanh, xanh rồi đỏ, nửa ngày sau mới cứng miệng đáp trả: “Sao tớ phải nhớ cậu…….”
“À —” Tương Văn Đào dài giọng, chợt hỏi một câu rất vô lại: “Vậy “Song Hỉ bé” cũng không nhớ tớ sao?” Vừa hỏi vừa đưa tay xuống rờ rẫm, vô cùng chuẩn xác mà bắt lấy vật ở giữa hai chân Song Hỉ.
Song Hỉ bị hành động này của anh dọa sợ, đến khi kịp phản ứng lại, nơi yếu hại đã bị người kia tóm cổ.
“……….Tương Văn Đào!” Cậu vừa thẹn vừa bối rối, chân thì mềm nhũn ra, nhưng phía dưới thì lại cứng lên. Muốn giãy ra, song lại chẳng dám giãy, bởi vì cậu phát hiện phía sau mình cũng có cái gì đó nóng ấm đang kề sát vào…..
Tương Văn Đào vươn đầu lưỡi liếm, để lại dấu vết trên cổ cậu, hàm hồ nói: “Cho tớ ở lại đêm nay được không, giường kia…….. tớ còn chưa thử qua nữa……”