Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Rùa Lười
_____________________________
Cả đêm, Quyền Sơ Nhược không biết mình đã lăn lộn bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ là, cô vừa trở mình đã bị đè lên. Một lần rồi lại một lần cao trào làm cho toàn bộ thần trí của cô, tất cả đều trở nên mơ màng.
Nhưng tinh lực của tên đáng ghét kia, Quyền Sơ Nhược nhớ rõ đôi mắt đen láy sáng ngời của tên Lục Cảnh Hanh kia, còn cả nụ cười vui vẻ bên khóe miệng anh nữa. Nụ cười đáng ghét đó cứ vương vấn bay bay ở một nơi nào đó trong tim cô rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mày kiếm của Lục Cảnh Hanh cau lại, anh mở mắt ra. Đồng hồ sinh học của anh rất chính xác, mấy năm nay, cho dù là say rượu hay là khó chịu đi chăng nữa anh cũng chưa bao giờ thức dậy muộn.
Đương nhiên rồi, sau khi dục vọng qua đi, mặt anh chẳng lộ vẻ mệt mỏi gì hết, ngược lại tinh thần còn thoải mái nữa chứ.
Người trong lòng còn đang ngủ, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực anh, mỗi một hơi thở đều như chọc trái tim anh ngứa ngáy. Lục Cảnh Hanh cười, quay đầu lại hôn vào chóp mũi cô một cái, chỉ thấy cô cau mày một chút, không thấy có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hanh khẽ nhếch lên, đôi tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như đang dịu dàng dỗ cô ngủ.
Bỏ đi, muộn thì cho nó muộn.
Nếu như bây giờ anh rời giường, chắc chắn là Quyền Sơ Nhược cũng sẽ tỉnh dậy. Anh thích cảm giác được cô dựa dẫm, muộn một chút thì làm sao chứ?
Ngực người đàn ông này rất ấm, rất thoải mái, Quyền Sơ Nhược khẽ dụi dụi khuôn mặt nhỏ, chỉnh lại tư thế gối vào khuỷu tay anh. Cô ngủ rất ngoan, không gác tay gác chân, cũng sẽ không đạp chăn đạp người, cơ bản là lúc đi ngủ nằm thế nào thì tư thế lúc dậy cũng sẽ như thế.
Sáng sớm, bức tranh phòng ngủ thật yên bình, Lục Cảnh Hanh hơi cúi đầu, nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Vén mấy sợi tóc vương trên trán cô ra, anh ngắm cô rất nghiêm túc, đôi mắt sắc bén khẽ chớp. Người ta đều nói con gái mười tám thay da đổi thịt, người ta đều ăn mặc cho đẹp hơn, cô lại ngược lại, rõ ràng là trông cô cũng xinh đẹp, thế mà lại đeo một cái kính màu đen lên, cố tình che đôi mắt sáng ngời kia đi.
Ngây thơ!
Lục Cảnh Hanh khẽ hừ trong đáy lòng một cái, khóe môi cong cong vẽ nên một nụ cười nhẹ. Thảo nào lúc mới gặp cô anh chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cô thanh cao lạnh lùng, chỉ khác với những cô gái anh hay gặp thường ngày một chút.
Sau khi có thỏa thuận hôn nhân, lúc bình thường cũng không hay gặp nhau. Cứ cho là thỉnh thoảng hai người ở chung một chỗ, cô cũng sẽ mặc đồ công sở lạnh lùng đáng ghét, đeo một chiếc kính đen che mặt, đương nhiên anh sẽ chẳng nghĩ gì sâu xa.
Nếu như không phải lần trước ăn cơm ở nhà họ Quyền, nhìn thấy tờ giấy khen kia ở phòng ngủ của cô, anh cũng không nhận ra cô.
Quyền Sơ Nhược.
Cái tên này, anh chẳng hề có chút ấn tượng nào. Thế nhưng hôm ở trên sân khấu, cô mỉm cười một cái, nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn.", đến giờ câu nói đó vẫn như quanh quẩn bên tai anh.
Thì ra là cô. Nhưng sao lại khéo đến vậy chứ, chính là cô!
Bận rộn, bận tới bận lui đã đến cuối năm rồi. Năm nay nhà họ Quyền và nhà họ Lục đều rất vui, nhà họ Quyền có con dâu mới, nhà họ Lục có thêm một đứa cháu đích tôn, hai nhà đã hẹn cùng tụ tập làm một bữa từ sớm rồi.
Theo tập tục của người Trung Quốc, cơm tất niên là phải ăn ở nhà chồng, con gái phải đợi đến mùng hai mới được về nhà mẹ đẻ. Mọi năm Quyền Sơ Nhược đã sắp xếp ngày ba mươi sẽ đi công tác để trốn bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Lục rồi.
Nhưng năm nay Lục Cảnh Hanh lại ra tay trước, ngăn chặn trò gian trá của cô từ sớm rồi. Cho nên hôm ba mươi tết, Quyền Sơ Nhược vừa mới sắp xếp ngày nghỉ cho nhân viên xong đã bị Lục Cảnh Hanh đẩy lên xe, anh đưa cô về nhà họ Lục cùng đón tết.
Xem ra, kiểu gì cô cũng không trốn được rồi, cô đành phải chuẩn bị tinh thần ứng phó thôi.
Cũng may hôm nay là đêm ba mươi, mấy người họ hàng nhà họ Lục đều phải đón tết ở nhà, chỉ có người nhà mới cùng nhau sum họp thôi.
Trong phòng khách lớn như thế, Lục Lệ mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, vẻ mặt uy nghiêm. Ông ngồi trên ghế sô pha, một kiểu khí chất không giận mà nghiêm trời sinh, không ai dám sơ xuất gì.
Nhưng ông trông như thế, chỉ hù được mấy đứa con thôi, chẳng dọa được đám cháu chắt. Mấy đứa bé trong nhà chơi với nhau, vừa nói vừa người, cơ bản là chẳng ai để ý đến vẻ mặt nghiêm túc của ông nội cả.
Hơn nữa, cặp sinh đôi nhà họ Lục, một đứa ngồi trên chân trái của ông nội, một đứa ngồi trên chân phải ông, hai người đẹp bé con tíu tít bên ông: "Ông nội, lì xì lì xì."
Hai bảo bối nhỏ vừa mở miệng, gương mặt vốn còn chút khó chịu của Lục Lệ liền hiện lên ý cười, "Bây giờ chưa phát lì xì được, phải đợi đến lúc mười hai giờ, lúc đấy ông nội mới mừng tuổi."
"Ông nội keo kiệt."
Người chị trong cặp sinh đôi mở miệng nói: "Bây giờ ông nội mừng tuổi trước một lần, lúc giao thừa lại mừng tuổi cho chúng con thêm một lần nữa,"
"Ha ha ha ---"
Lục Lệ bó tay, ôm hai đứa cháu gái bảo bối, hôn mỗi đứa một cái.
"Tố Tố!"
Lục Lệ gọi, Mẫn Tố Tố mỉm cười đi tới, đưa tay ra cốc vào cái đầu nhỏ của cháu gái một cái, "Phát lì xì cho tụi nhỏ trước."
"Lão Lục, ông còn chiều mấy đứa cháu nhỏ hơn con mình nhỉ." Mẫn Tố Tố khẽ cười, giống như là cũng hết cách với mấy đứa cháu gái tinh nghịch này.
Lục Lệ mím môi, lắc đầu nói: "Mấy tên tiểu tử thối kia... làm sao so sánh với cháu gái của tôi được chứ!"
Nghe câu này, Mẫn Tố Tố bất đắc dĩ mà thở dài. Người ta nói người già sẽ yêu cháu mà, xem ra ông bà đúng là già rồi!
"Sơ Nhược ơi," Mẫn Tố Tố gọi Quyền Sơ Nhược đến, kéo ngăn kéo lấy mấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho cô: "Con cầm lấy chia cho mấy đứa nhỏ đi."
"Vâng ạ." Quyền Sơ Nhược đưa hai tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng gật đầu.
Ba chồng ở trước mặt, Quyền Sơ Nhược cũng không dám đến gần. Cô chỉ giơ mấy bao lì xì đỏ thẫm trên tay lên, bọn trẻ con thấy có lì xì là tíu tít chạy đến chỗ cô, miệng đứa nào cũng ngọt như mật.
Lần này về nhà, Quyền Sơ Nhược đã chuẩn bị quà thật kỹ lưỡng, mỗi đứa cháu đều có phần. Cho nên bọn nhỏ rất quý người thím ba này.
Lục Cảnh Hanh ngồi nói chuyện phiếm với mấy anh trai, ánh mắt anh khẽ liếc về phía phòng khách bên này, khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Mấy chị dâu không muốn chơi với trẻ con, thà trốn trong phòng bếp cũng không muốn đến chọc bọn quỷ nhỏ kia, nhưng cô lại ngồi giữa chúng, thỉnh thoảng còn mỉm cười, có lúc lại vờ giận, hơn nữa đôi mắt kia thỉnh thoảng lại sáng lên, trông rất xinh đẹp.
Chuyện làm bếp, Quyền Sơ Nhược chẳng biết gì cả. Cô cũng rất tự giác mà tránh đi, không muốn làm trò cười. Bình thường ở nhà, cô chẳng bao giờ nghĩ đến mấy thứ này, cũng chưa từng nghĩ đến việc sau này làm con dâu nhà họ Lục sẽ phải một chút để "phòng thân".
Bỏ đi, giả vờ cái gì cơ chứ, mà cô cũng chẳng giả vờ được, còn không bằng tự nhiên một chút ấy.
Trước bữa tối, cháu đích tôn nhà họ Lục mới được bế xuống dưới. Đứa bé này mắt rậm mày to, không cần suy nghĩ cũng biết được sau này lớn lên, chắc chắn nó sẽ là một đứa bé đẹp trai.
Gen của bố mẹ đều tốt cả, đương nhiên con cái muốn xấu cũng không được rồi.
Thằng bé này rất hoạt bát, mới qua một trăm ngày thôi mà đã ngóc được cái đầu dậy nhìn ngó xung quanh rồi. Mẫn Tố Tố tranh thủ ôm lấy cháu trai thơm một cái rồi lại tiếp tục đi làm việc.
Lục Lệ không dám bế cháu, sợ làm đau nó, ông chỉ trêu nó một chút rồi gọi các con mình vào trong thư phòng. Lệ Hành bắt đầu dạy bảo con mình trước bữa cơm năm mới.
Lục Cảnh Hanh lên lầu trước, anh xoay người lại gửi cho cô một ánh mắt trấn an.
Thói quen này cũng không khác Quyền Chính Nham lắm, Quyền Sơ Nhược cũng quen từ lâu rồi.
"Sơ Nhược, Cảnh Hanh rất thương em." Bành Giai ôm con trai, ngồi bên cạnh cặp sinh đôi dễ thương, cười tủm tỉm nói.
Quyền Sơ Nhược giật mình, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: "Chị hai, chị lại nói đùa rồi."
Thằng nhóc trong lòng không sợ người lạ, nó đưa tay ra giựt mái tóc dài của Quyền Sơ Nhược rồi cho vào miệng, Quyền Sơ Nhược gỡ bàn tay nhỏ của bé ra, nhẹ nhàng hất tóc ra phía sau, cười nói: "Bé con, có phải con đói bụng rồi không?"
Ánh mắt cô thật dịu dàng, giọng nói cũng đậm vẻ cưng chiều.
"Mẹ vẫn hay nói thầm gì đó với Cảnh Hanh," Bành Giai ôm con trai, mỉm cười nhìn Quyền Sơ Nhược, "Có phải là giục các em mau mau sinh em bé không?"
Quyền Sơ Nhược hạ mi, gật đầu một cái. Cũng không phải là lúc nào cũng giục, nhưng vừa nãy nhân lúc rảnh rảnh, Mẫn Tố Tố cũng càu nhàu với cô một lúc.
Haiz, cả hai bên nhà đều giục, thật phiền mà!
"Hai người các em cũng không nhỏ nữa, đúng là nên có con rồi." Tính tình Bành Giai hướng ngoại, tuy không gặp Quyền Sơ Nhược nhiều, nhưng tình cảm chị em dâu giữa họ vẫn rất tốt.
Đôi môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ cong lên, cô cũng không nói gì nữa.
Sau khi bắt đầu bữa cơm tất niên, cả nhà náo nhiệt hẳn lên. Lục Cảnh Hanh đi đốt pháo hoa với các anh trai ở sân lớn, còn một ít pháo nhỏ để dành cho bọn trẻ con ăn cơm xong thì nghịch.
Trước bàn ăn, cả nhà đều ngồi lại với nhau, nhìn thôi đã thấy vui vẻ. Nhưng bàn ăn cơm có nhiều người như vậy, Quyền Sơ Nhược vẫn chưa quen. Cô cầm đôi đũa, gần như là chẳng đụng đến món nào.
Lục Cảnh Hanh biết cô không thích cái gì, có người giúp việc ở phía sau bưng mâm tới, đặt những món đã phần riêng ra từ trước lên bàn, "Mợ ba, mời dùng."
Quyền Sơ Nhược yên lặng, ngước mắt lên nhìn người bên cạnh. Chỉ thấy anh cũng không nói nhiều lời, chỉ cười nói, "Ăn đi, ăn xong anh đưa em đi đốt pháo hoa."
Tật xấu này của cô, thì ra không phải là không ai biết. Vốn là người một nhà quây quần lại cùng nhau ăn bữa cơm sum họp rất vui vẻ, rất tốt, gắp thức ăn cũng là một kiểu lễ phép, thậm chí còn là một cách để thể hiện tình cảm.
Nhưng cô không thích điều đó, cô luôn cảm thấy hành động này không được vệ sinh lắm.
Cũng may cô là tiểu thư nhà họ Quyền, mọi người đều cảm thấy, một gia đình lớn, giáo dục cũng nhiều, chẳng ai so đo với cô cả.
May mà như vậy, nhưng Quyền Sơ Nhược vẫn cảm thấy hơi ngại. Cô cúi đầu gắp thức ăn, thầm nghĩ trong lòng, cô có nên sửa thói quen này đi không nhỉ?!
Nhất cử nhất động của con trai, không thoát khỏi đôi mắt của Mẫn Tố Tố. Bà khẽ thở dài, sắc mặt hơi trầm xuống. Tuy nói rằng nhà họ Lục cưới con gái nhà họ Quyền không tính là với cao, nhưng ở thành phố Duật Phong, nhà họ Quyền đứng đầu ba gia tộc lớn nhất, vị trí có cao hơn nhà họ Lục một bậc.
Kể từ khi bước chân vào nhà họ Lục Quyền Sơ Nhược cũng không thân cận với người nhà như những cô con dâu khác. Lục Cảnh Hanh nói tính cô vốn thế, bình thường lúc ở nhà cũng thanh cao lạnh lùng, không hay nói nhiều.
Nhưng nếu đã là người nhà họ Lục rồi, mọi chuyện luôn đặt người chồng lên trước. Huống chi, cô đã kết hôn với con trai mình lâu như vậy rồi mà bụng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, Mẫn Tố Tố khó mà không suy nghĩ xem hôn nhân của hai đứa có lâu dài được không?!
Bữa ăn này, ăn thật lâu. Phụ nữ đã ăn xong từ lâu rồi, nhưng cánh đàn ông vẫn còn tán gẫu, cũng uống không ít rượu vào bụng.
Cuối cùng vẫn là Lục Lệ lên tiếng bữa tiệc này mới kết thúc. Nhưng Quyền Sơ Nhược vừa đứng dậy thì cô phát hiện ra một điều.
Cô nhìn chằm chằm đống vỏ chai rượu trước mặt Lục Cảnh Hanh, lại nhìn dáng vẻ của anh vẫn rất thanh tỉnh, cô giật mình.
Tửu lượng của người đàn ông này, chắc chắn là hơn cô!
Hóa ra là buổi hôn lễ của A Thác, Lục Cảnh Hanh giả vờ say để trốn? Tên đáng ghét này, gian trá!
Mấy người lớn nói chuyện, bọn trẻ con không có nhẫn nại, đứa nào cũng chạy ra ngoài chờ đốt pháo hoa rồi. Quyền Sơ Nhược không quen với sự náo nhiệt này, định tìm cớ để không đi nhưng Lục Cảnh Hanh đã cầm áo khoác khoác lên cho cô, trực tiếp nắm tay cô đi ra ngoài.
Bùm ---
Đèn trong sân đã sáng, Quyền Sơ Nhược vừa mới bước ra khỏi cửa, một chùm ánh sáng đã lóe lên trước mắt cô. Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, một chùm pháo hoa bảy màu sáng lên giữa bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Tiếng hoan hô của tụi trẻ con vang lên bên tai, đôi lông mày vốn đang cau lại của Quyền Sơ Nhược dần dãn ra.
Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy điện thoại ra, giọng nói của Phạm Bồi Nghi vang lên bên tai cô: "Sơ Nhược, con ăn cơm chưa? Bên nhà họ Lục có náo nhiệt không?"
"Ăn rồi ạ." Quyền Sơ Nhược cầm điện thoại, tìm một nơi yên tĩnh một chút để đứng.
"Sơ Nhược này, năm nay là năm đầu tiên con đón năm mới ở nhà chồng, đừng cáu kỉnh, cũng đừng bày vẻ mặt lạnh cho người ta nhìn, biết không?"
Quyền Sơ Nhược nghe lời dặn dò của mẹ, đôi lông mày xinh xắn cau lại. Sao lại thế chứ, chẳng nhẽ trong cảm nhận của mọi người, hình tượng của cô lại xấu vậy sao?!
"Này, con có nghe mẹ nói không đấy?" Phạm Bồi Nghi không nghe thấy tiếng trả lời, hắng giọng hỏi.
Quyền Sơ Nhược quệt mồm, không phục.
"Mẹ, Sơ Nhược rất tốt." Điện thoại bị anh giật lấy, Lục Cảnh Hanh cong môi cười, giọng nói trầm thấp, "Cô ấy tốt lắm, con rất thích, mọi người trong nhà con cũng thích."
Nghe được lời khẳng định của con rể Phạm Bồi Nghi mới an tâm cúp điện thoại.
Quyền Sơ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy nụ cười cưng chiều của anh. Anh cất điện thoại đi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, "Có lạnh không?"
Hơi thở của người đàn ông phả lên mặt cô, có mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra. Quyền Sơ Nhược nhìn đôi mắt sắc bén của anh khẽ chớp, nơi nào đó trong trái tim cũng như bay bay theo nụ cười bên khóe miệng của anh. Cô hạ mi, né tránh mắt nóng bỏng của anh, "Không lạnh."
Đêm giao thừa năm nay không lạnh, đây là cảm giác của Quyền Sơ Nhược.
Lục Cảnh Hanh đưa tay ra vòng qua hông cô, kéo cô vào trong lòng. Anh cởi áo khoác ra, bao cả người cô lại rồi ôm cô ở chỗ ấm áp nhất trước ngực.
Cái pháo hoa cuối cùng, là do Lục Cảnh Hanh cùng Quyền Sơ Nhược đốt. Trong phút chốc lúc mà pháo hoa bay lên không trung, Quyền Sơ Nhược cảm thấy rằng có thứ gì đó cũng vỡ ra theo ánh sáng tỏa ra của pháo hoa.
Chỗ cao nhất trên bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ như những đốm lửa bắt mắt. Đôi môi cô khẽ cong lên, hòa lẫn với ánh sáng rực rỡ, trái tim cô thấy ấm áp.
Mười hai giờ đúng, chiếc đồng hồ trong phòng khách vang lên một hồi chuông, một năm mới lại đến rồi. Trong phòng khách nhà họ Lục, người giúp việc trải những tấm đệm lên mặt đất, con cháu ngồi xuống theo thứ tự đợi cha mẹ mừng tuổi.
Lục Cảnh Hanh và Quyền Sơ Nhược cùng ngồi xuống để cho bố mẹ mừng tuổi, anh và cô đều nhận được bao lì xì thật dày.
Điều không hài hòa duy nhất là, mấy người anh trai ai cũng có vợ và con ở bên cạnh, còn bên cạnh Lục Cảnh Hanh chỉ có vợ thôi, trông có vẻ cô đơn.
Tuy Mẫn Tố Tố rất vui vẻ nhưng bà vẫn hơn mất mác. Lúc phát lì xì, ánh mắt của bà dừng lại trên người Quyền Sơ Nhược mấy giây, như có như không, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Quyền Sơ Nhược biết bà muốn nói gì, cô hơi căng thẳng. Cũng không phải là cô tưởng tượng ra, chỉ là nếu so sánh, cô và Lục Cảnh Hanh cũng thật xấu hổ.
Đêm Giao thừa, con trai nhà họ Lục đều ngủ ở nhà lớn, đây là quy tắc của nhà họ Lục. Tuy rằng Quyền Sơ Nhược đã có chuẩn bị, nhưng cũng khó tránh được hồi hộp.
Lục Cảnh Hanh kéo tay cô, đưa cô lên tầng ba. Ở nhà anh là người bé nhất, mọi người trong nhà ai cũng chiều anh cho nên cả một tầng ba đều là phòng của anh.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ trên giường đều có màu đỏ, làm cho người ra có cảm giác như đêm tân hôn.
"Mẹ anh cho chuẩn bị đấy." Lục Cảnh Hanh kéo cô đi vào, tiện tay đóng cửa lại. Nhưng mẹ anh chuẩn bị thế này cũng không tồi, anh và Quyền Sơ Nhược cũng được coi là tân hôn mà, mối quan hệ vợ chồng có danh có thực mới bắt đầu thôi.
"Khụ khụ..." Quyền Sơ Nhược cúi đầu ho nhẹ, nói: "Anh tắm trước, hay là tôi tắm trước?"
"Mình cùng nhau tắm." Lục Cảnh Hanh nới lỏng cổ áo ra, cười gian.
Quyền Sơ Nhược lườm anh, cảnh cáo nói: "Đây là nhà anh đấy, anh có thể thu liễm lại một chút được không?"
"Ừ." Lục Cảnh Hanh tiến về phía cô, đưa tay ra kéo cô ôm vào trong lòng, "Giường nhà anh cũng lớn lắm, đủ để cho chúng mình lăn lộn."
"..."
Quyền Sơ Nhược cau mày, đẩy anh ra, "Lục Cảnh Hanh, anh muốn gây chuyện hả?!"
"Xuỵt ---"
Ngón tay của Lục Cảnh Hanh đặt trên môi cô rồi khẽ vuốt nhẹ, "Vợ à, mấy biện pháp gì đó sau này để anh làm. Nhưng em đồng ý với anh một chuyện, được không?"
Biện pháp gì đó?
Quyền Sơ Nhược ngẩn người, sau khi hiểu rồi thì cô khẽ đỏ mặt. Tên lưu manh này, nói cái gì vậy chứ?
"Chuyện gì?" Quyền Sơ Nhược tức giận hỏi.
Lục Cảnh Hanh chỉ vào kính mắt của cô, nói: "Sau này đừng đeo cái này nữa."
Anh không thích Quyền Sơ Nhược đeo kính, suýt nữa là anh không nhận ra cô rồi. Nếu không phải là nhờ tờ giấy khen kia, nếu cô không còn giữ tờ giấy khen kia, có lẽ cả đời này anh cũng không nhận ra cô được rồi.
Thật nguy hiểm mà!
"Đeo kính thì sao?" Quyền Sơ Nhược cau mày, cô đeo cặp kính này từ lúc tốt nghiệp Đại học, đã lâu lắm rồi.
"Xấu chết đi được." Lục Cảnh Hanh trả lời.
Quyền Sơ Nhược trợn tròn mắt, sau khi do dự một chút, cô thỏa hiệp nói: "Được rồi, lúc chỉ có hai chúng ta thì tôi sẽ không đeo kính."
Thế chắc cũng tính là tiến bộ nhỉ?
"Được." Lục Cảnh Hanh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Miệng của anh còn có mùi rượu, Quyền Sơ Nhược hơi sợ. Cô lui về phía sau tránh, miệng cũng không ngừng nhắc nhở, "Lục Cảnh Hanh, sáng mai họ hàng sẽ đến chúc tết, chúng ta phải dậy sớm đấy."
"Ừ." Lục Cảnh Hanh không nhanh không chậm lên tiếng, môi mỏng tiếp tục hôn cô, cơ bản là không thèm để ý đến lời cô nói.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, hai bóng hình quấn quýt lấy nhau tiến vào. Quyền Sơ Nhược mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào trong, đợi đến lúc lấy lại tinh thần rồi cô mới phát hiện ra, quần áo trên người cô đã bị cởi đến một nửa rồi.
Sao lại như vậy chứ? Tối nay cô không uống rượu, thế mà người say hình như lại là cô?!
"Lục Cảnh Hanh!"
Phòng tắm vang lên một giọng nói giận dữ, sau tiếng thở dốc nhỏ là giọng một giọng nữ lẩm bẩm: "Đừng cắn em..."
Lục Cảnh Hanh thấp giọng cười, đương nhiên anh sẽ không cắn, anh chỉ thích bị cắn thôi!
__Hết chương 21__