Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Hepc
Phía trước có một nam một nữ đang đứng, khoảng cách của hai người cũng không phải rất gần. Bộ dáng bọn họ nhìn nhau cười, đặc biệt rất hài hoà. Nhẹ nhàng vui vẻ nói chuyện với nhau một tiếng, kèm theo tiếng cười của người phụ nữ xinh đẹp, rất là chói tai.
Bàn tay Quyền Sơ Nhược cầm ví da không nhịn được nắm chặt. Hô hấp của cô coi như bình ổn, chỉ là vị trí tim cảm thấy nhảy lên kịch liệt rõ ràng, thật giống như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cũng may mấy năm này Quyền Sơ Nhược luyện rất nhiều, nắm rất rõ vui buồn của mình. Cô đạp giày cao gót đi tới, kinh động hai người đang nói chuyện trời đất.
Chu Thi Thi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, để cho lòng của Quyền Sơ Nhược hoàn toàn chìm xuống. Bản thân cô ấy nếu so với trên tạp chí thì xinh đẹp hơn rất nhiều!
"Trở về sớm vậy?" Khóe miệng Lục Cảnh Hanh khẽ chuyển động, giọng điệu ôn hòa.
Hôm nay thời gian về nhà quả thật so bình thường sớm một chút, bằng không cũng sẽ không bắt gặp bọn họ!
Quyền Sơ Nhược nhíu lông mày, không có mở miệng. Người đàn ông đưa tay lôi cô đến bên cạnh, tay trái vòng ở hông của cô một cách tự nhiên, "Đây là bà xã của tớ, Quyền Sơ Nhược."
"Đây là bạn thời đại học của anh, Chu Thi Thi."
Lục Cảnh Hanh mấp máy môi, lễ độ giới thiệu. Bởi vì động tác của anh, Quyền Sơ Nhược buông chân mày hơi nhíu ra.
"Xin chào, " Chu Thi Thi vươn tay trước, mấp máy môi, "Chị biết em."
Người ta bắt tay, Quyền Sơ Nhược cũng không thể không đáp. Cô nắm tay, sau đó liền rút tay lại.
"Vụ án tranh chấp đất đai lần trước, em thắng vô cùng xuất sắc, hơn nữa không lấy đồng nào, thật đúng là một đoạn giai thoại." Chu Thi Thi cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt mang theo ẩn ý.
Trong cái vòng này, Chu Thi Thi ra nghề sớm hơn Quyền Sơ Nhược, coi như là đàn chị của cô. Thái độ Quyền Sơ Nhược bình tĩnh, khách khí đáp một câu, "Khiến mọi người chê cười rồi."
"Làm sao lại như vậy?" Chu Thi Thi lắc đầu, ánh mắt nặng nề, "Bây giờ luật sư giống em, đã không còn nhiều lắm."
Quyền Sơ Nhược không dám nhận sự tâng bốc này, chỉ cười không nói.
"Cảnh Hanh, bà xã cậu rất đẹp." Bỗng nhiên Chu Thi Thi đổi giọng, giọng nói rất thân mật, khiến Quyền Sơ Nhược tức giận, lần nữa nhíu thật chặt chân mày.
Kể từ khi kết hôn đến bây giờ, Quyền Sơ Nhược đều chưa từng gọi hai chữ ‘Cảnh Hanh’ này.
"Quả nhiên là thân thiết nên trò chuyện rất hợp." Mắt Lục Cảnh Hanh sáng như đuốc, bởi vì lời khen ngợi của Chu Thi Thi, không tự chủ cong môi lên.
Đôi vợ chồng trước mắt này đứng chung một chỗ, vô luận là từ ngoại hình hay là từ phong cách, đều rất xứng đôi. Chu Thi Thi cụp mắt, đôi mắt sáng ngời lướt qua một tia mất mác.
Sau một khắc, Chu Thi Thi giơ chìa khóa xe lên, đưa cho người đàn ông đối diện, "Được rồi, tớ đã đưa cậu về nhà an toàn, có thể lui thân rồi."
Bởi vì lời nói của Chu Thi Thi, Quyền Sơ Nhược mới phát hiện tay phải Lục Cảnh Hanh bị thương. Cô nhìn mu bàn tay sưng đỏ của người đàn ông, rồi kéo đến trước mắt, nóng lòng hỏi: "Làm sao lại như thế này?"
"Không có gì." Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, gương mặt tuấn tú ôn hòa.
"Đi bệnh viện rồi sao?"
Lục Cảnh Hanh muốn rút tay về, lại bị cô nắm càng chặt hơn, "Đỡ hơn rồi, chỉ là phỏng nhẹ thôi."
"Phỏng?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, Lục Cảnh Hanh không phải người không cẩn thận như vậy.
Bên tai vang lên một giọng nói áy náy, Chu Thi Thi áy náy mở miệng, "Là chị không cẩn thận làm đổ cà phê lên."
Là chị?
Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm một cái, buông tay Lục Cảnh Hanh ra.
"Nơi này không tốt gọi xe, để tớ kêu tài xế tới đưa cậu đi." Lục Cảnh Hanh nói với Chu Thi Thi, anh tự tay bấm điện thoại di động, thái độ có chút nặng nề, lộ ra mấy phần sắc bén so với mới vừa rồi.
Chu Thi Thi cong môi cười một tiếng, mắt sáng ngời, "Không cần làm phiền, mới vừa rồi tớ đã kêu xe, đoán chừng vào lúc này đã đến."
Sau đó, cô ấy lễ phép gật đầu một cái, quay người rời đi.
Từ dưới lầu lên đến nhà, Quyền Sơ Nhược cũng không mở miệng, thậm chí cũng không xem lại cánh tay bị thương của Lục Cảnh Hanh.
Hẹp hòi!
Lục Cảnh Hanh đi theo phía sau của cô cô vào nhà, âm thầm oán. Bất quá cô là loại hẹp hòi, ngược lại khiến anh rất hưởng thụ! Phải ghen chứ?!
"Có lời gì muốn hỏi anh không?" Lục Cảnh Hanh nhìn người bên cạnh, mở miệng cười.
Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn anh một cái, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa gì đó, "Anh muốn em hỏi cái gì?"
Giọng nói cô không thay đổi, ngón tay khẽ đẩy mắt kiếng trên sống mũi lên. Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày kiếm, giọng không tự chủ căng thẳng, "Tại sao Chu Thi Thi lái xe đưa anh về?"
"Cái này cô ấy đã nói rồi." Quyền Sơ Nhược ngồi nghiêm chỉnh, cuộn năm ngón tay ở bên người lên. Hừ, mới vừa rổi Chu Thi Thi đã giải thích rõ, kẻ ngu cũng có thể nghe rõ.
Lục Cảnh Hanh nhíu mày, lại hỏi: "Vậy em cũng không hỏi một chút, tại sao anh lại ở chung một chỗ với cô ấy?"
Cái vấn đề này hình như nên hỏi một chút.
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, học bộ dáng của anh, lặp lại một lần, "Vậy anh nói một chút, tại sao anh lại ở chung một chỗ với cô ấy?"
"Gần đây ngân hàng có một trận tranh cãi ầm ĩ, anh muốn thuê cô ấy làm cố vấn pháp luật ngân hàng." Lục Cảnh Hanh nâng tay trái lên, động tác vụng về nới cổ áo ra.
Nét mặt của cô, làm sao lại lạnh lùng bình tĩnh như vậy đây?
Quyền Sơ Nhược nhún nhún vai, mỉm cười đáp lại, "Ánh mắt không tệ, Chu Thi Thi chuyên những vụ án kinh tế, anh tìm cô ấy là chắc thắng."
"......" Lục Cảnh Hanh giận tái mặt, trái tim giận dữ. Cái anh muốn không phải hiệu quả như vậy? Bà xã nhà nào nghe nói chồng mình đi với người tình thuở ban đầu, không phải đều muốn nhảy lên nhảy xuống, cực kỳ tức giận ép hỏi, sau đó không cho để cho bọn họ gặp mặt sao?
Thế nào, mà bà xã nhà anh, sao lại có bộ dáng tự nhiên rộng lượng, tuyệt không tranh đấu ghen tức?!
Đây là tình huống gì?
"Cái đó, quan hệ của anh với cô ấy, em...... Biết không?" Lục Cảnh Hanh mím môi, cẩn thận dò xét.
Quyền Sơ Nhược cười sáng lạng, không nhanh không chậm trả lời, "Biết, hai người là bạn học cùng lớp."
Đang lúc nói chuyện, cô đứng lên đi tới phòng bếp, mấp máy môi, "Buổi tối muốn ăn cái gì? Mì trứng gà cà chua có được hay không?"
Được rồi, Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, rốt cuộc thua trận.
Anh bực tức đứng lên, chán nản đi tới phòng tắm, "Anh đi tắm."
Khóe mắt thoáng nhìn thấy anh xoay người, Quyền Sơ Nhược lặng lẽ thu lại nụ cười ở khóe môi. Năm ngón tay cô nắm chặt cửa tủ lạnh đáy mắt từ từ bốc lửa.
Mẹ nó, người tình thuở ban đầu không nói, còn muốn mời người ta làm cố vấn pháp luật? Dù là bưng trà dâng nước, còn làm cho bị phỏng tay, Lục Cảnh Hanh, cái tên khốn kiếp này!
Tối nay Lục Cảnh Hanh tắm chậm hơn rất nhiều so với lúc trước. Quyền Sơ Nhược đứng ở bên ngoài phòng tắm, mấy lần muốn đi vào giúp một tay, anh không thể dùng tay phải, khẳng định động tác chậm lại.
Nhưng nhớ tới khuôn mặt Chu Thi Thi xinh đẹp quyến rũ tươi cười kia, Quyền Sơ Nhược đưa ra tay rồi không chút do dự rút lại.
Đáng đời! Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt?!
Đợi đến Lục Cảnh Hanh tắm xong ra ngoài, mùi thức ăn trong phòng khách đã tỏa ra. Trên bàn ăn bày hai cái chén, bên trong là mì trứng gà cà chua nóng hổi.
Khó có được một bàn món ăn, rau dưa salad.
"Em làm hay sao?" Lục Cảnh Hanh rất là kinh ngạc.
Quyền Sơ Nhược cúi đầu ăn cơm, nhẹ nhàng "Ừ".
"Em biết Chu Thi Thi sao?" Ăn hai cái Lục Cảnh Hanh dừng một chút, ngẩng đầu hỏi cô.
Quyền Sơ Nhược ăn một miếng mì, giọng như thường, "Lần trước ở Hongkong gặp qua cô ấy, chỉ gặp một lần thôi."
Mì trứng gà cà chua coi như là món sở trường của cô, nhưng mùi vị tối nay, thế nào lại chua như thế? Chẳng lẽ cô nêm nhiều gia vị sao?
Cô trả lời ngắn gọn vả lại mặt không chút biểu tình, Lục Cảnh Hanh chán nản nhếch môi, chuyên tâm ăn mì.
Đối diện người đàn ông đang ăn tất cả rất bình thường, Quyền Sơ Nhược bĩu môi, lại nếm lại nữa, vẫn cảm thấy chua. Cô muốn hỏi cảm giác Lục Cảnh Hanh một chút, nhưng chén mì của anh đều đã thấy đáy, cô lại nuốt lời về.
Ngày hôm sau dậy sớm, sau khi Quyền Sơ Nhược như rời giường, vẻ mặt cũng như thường ngày. Sau khi ra cửa, Lục Cảnh Hanh vẫn đi theo phía sau của cô, ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ mất mác.
"Có muốn em chở anh hay không?" Trước bãi đậu xe, Quyền Sơ Nhược xoay người hỏi người phía sau.
Lục Cảnh Hanh nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Không cần, anh có thể tự mình lái xe."
Mắt thấy động tác anh thông thạo lái xe rời đi, vẻ mặt Quyền Sơ Nhược lập tức lo lắng. Lục Cảnh Hanh, anh dám giả bộ với em, rõ ràng mình có thể lái xe, còn để người ta đưa?!
Con mẹ nó, lại thêm một cái tội danh!
Đón ánh nắng ban mai, sắc mặt Lục Cảnh Hanh nghiêm túc đi tới phòng làm việc. Trợ lý Tống Lập hôm nay đến rất sớm, chỉ chờ hôm nay BOSS vui vẻ, lại thưởng lớn.
"Tổng giám đốc!"
Tống Lập cao hứng bừng bừng chào anh, vuốt mông ngựa nói: "Hôm nay thần sắc ngài không tệ."
Kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt Lục Cảnh Hanh sắc bén quét tới, hàn ý lạnh lẽo này, làm Tống Lập lạnh run. Loại vẻ mặt này, chẳng lẽ chuyện có biến?
"Tống Lập, " Lục Cảnh Hanh bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn gì, "Ngày hôm qua thời điểm cậu bày mưu, cam kết thế nào?"
Tống Lập ngớ ngẩn, mở miệng nói rõ chi tiết, "Tôi nói, nếu như Tổng giám đốc phu nhân không ghen, tôi liền đi...... Tẩy rửa nhà vệ sinh."
"Ừ." Lục Cảnh Hanh gật đầu, ngón tay thon dài khẽ gõ ở mặt bàn, "Cậu có thể đi, nhớ tẩy rửa nhà vệ sinh của tất cả các tầng lầu. Một tuần này cũng không cho phép ở cậu xuất hiện trước mặt tôi!"
"Tổng giám đốc ——"
Sắc mặt Tống Lập tái nhợt, vẻ mặt đưa đám cầu xin tha thứ: "Ngài không thể đày tôi đi."
Lục Cảnh Hanh nhíu mày, hai mắt sắc bén như đao.
"Tổng giám đốc, tôi lấy công chuộc tội có được hay không? Tôi còn có một biện pháp......"
"Cút!"
Giọng Lục Cảnh Hanh phẫn nộ, Tống Lập cúi gằm đầu chạy trốn. Tẩy rửa thì tẩy rửa, dù sao cũng tốt hơn bị tổng giám đốc dùng những phương pháp khác trừng trị!
Giây lát, ngón tay thon dài của người đàn đặt lên cổ cà vạt, mặt mày lạnh lùng ôn nhu lại. Thôi, cùng cô so đo gì đây, tính cách cô chính là như vậy!
Tối hôm qua ăn mì trứng gà cà chua, có thêm nhiều gia vị. Đặc biệt chua, ước chừng khiến dạ dày Lục Cảnh Hanh khó chịu cả ngày. Anh tan việc đầu tiên là, tính toán dẫn Quyền Sơ Nhược đi ra ngoài ăn.
Có một quán cơm riêng, đến ăn cháo để tốt cho dạ dày.
Lục Cảnh Hanh xuất hiện tại phòng luật sư, mọi người sôi trào lần nữa. Người đàn ông mặt mũi ôn hòa bình tĩnh ung dung, ở trong ánh mắt mọi người có các loại sùng bái ái mộ.
"Anh rể, anh tìm chị Quyền sao?" Tống Văn nhìn thấy Lục Cảnh Hanh xuất hiện, vội vàng tiến lên đón.
Ánh mắt Lục Cảnh Hanh thâm thúy lướt qua cô nàng, lọt vào bên trong phòng làm việc, nhưng không thấy người.
"Chị Quyền đi ra ngoài rồi, " Tống Văn cười cười, nói: "Hôm nay phải lên tòa án."
Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, xoay người lại ngồi ở sofa, "Vậy tôi đợi cô ấy."
Sau đó, Tống Văn rất là vui vẻ bưng cà phê tới, đặt ở trước mặt của Lục Cảnh Hanh. Ánh mắt cô nàng đảo qua, thấy được caravat trên cổ anh, nụ cười sâu hơn, "Anh rể, cái caravat này thật rất thích hợp với anh."
Caravat? Lục Cảnh Hanh nhẹ nheo mắt.
Tống Văn không quản được miệng mình, cũng khoe khoang một hơi, "Cái caravat này là em tự mình đi mua, tự mình chọn màu sắc cùng kiểu dáng, em suy nghĩ, anh đeo nhìn cũng rất đẹp!"
Nghe vậy, ý cười trên khóe môi Lục Cảnh Hanh cứng ngắc.
Từ phòng luật sư ra ngoài, Lục Cảnh Hanh trầm mặt lái xe rời đi. Anh dẫm mạnh lên chân ga, tốc độ xe chạy thật nhanh.
Một tay người đàn ông vịn tay lái, cái tay còn lại cởi caravat ra. Anh chợt lạnh lùng nhếch môi, tròng mắt đen lóe lên nụ cười châm chọc.
Lục Cảnh Hanh, mày xem mày đi nực cười biết bao nhiêu? Vì cô ấy, mà bao nhiêu loại trò hề trẻ con mày cũng chơi? Nhưng mày ở trong lòng cô ấy, căn bản chẳng phải là cái gì! Con mẹ nó thăm dò cái rắm!
Hung hăng ném caravat màu xám tro sang một bên, hai tay Lục Cảnh Hanh nắm chặt tay lái, tròng mắt đen bốc lên một mảnh lửa giận thâm trầm. Quyền Sơ Nhược, đến tột cùng em gạt anh bao nhiêu vậy?!
Hết chương 26.