Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sidd; Beta: Leslie
Thượng Khả phấn chấn đứng trước gương, áo sơ mi nhạt màu kết hợp với âu phục đen không dùng cà vạt tạo nên dáng vẻ vừa thoải mái lại không mất đi sự chững chạc. Khuôn mặt của Giang Dư Mặc giống Thượng Khả đến tám chín phần, vóc người cũng không chênh lệch mấy, chỉ là ngũ quan Giang Dư Mặc sắc sảo hơn, mà Thượng Khả cũng đang dần quen với diện mạo mới này.
Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc ở công ty của Giản Trầm Phong, Thượng Khả đã chuẩn bị xong mọi thứ, trước đó cậu còn đặc biệt tìm hiểu thông tin về hắn. Giản Trầm Phong, 18 tuổi đã tham gia vào công việc của công ty, 23 tuổi chính thức tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Giản, trong vòng 5 năm đã giúp doanh thu công ty tăng lên 70%, chứng tỏ khả năng kinh doanh của hắn vô cùng xuất sắc. Phong thái trưởng thành cẩn trọng, điềm đạm nghiêm túc, ứng xử khôn khéo, năng lực giỏi giang... Tóm lại, khen không bao giờ đủ, là người đàn ông độc thân quý báu nổi tiếng suốt bao năm qua trong giới kinh doanh.
Theo lý mà nói, bên cạnh một người như vậy sẽ có rất nhiều mỹ nữ vây quanh, thế nhưng trước giờ lại chưa từng có tin đồn nào về hắn, đời sống tình cảm của hắn hệt như một hòa thượng thanh tâm quả dục. Đương nhiên, cũng có thể là do hắn giữ bí mật quá giỏi mà thôi.
Có điều, lần gặp mặt đầu tiên giữa Thượng Khả và người đàn ông hoàn mỹ quốc dân này lại chẳng tốt đẹp gì.
- Giang Dư Mặc, nếu đã tới công ty tôi thực tập thì hãy bỏ cái danh đại thiếu gia của cậu xuống, chăm chỉ mà làm việc. Tôi sẽ không thiên vị cậu bất cứ điều gì, nếu để tôi phát hiện cậu lười biếng giở trò thì hãy lập tức cút đi. - Giản Trầm Phong dùng ánh mắt sắc bén quét từ đầu đến chân Thượng Khả - Trước mắt cậu sẽ làm trợ lý của tôi, thư ký Thôi sẽ hướng dẫn cho cậu. Bắt đầu học từ những thứ đơn giản nhất, có vấn đề gì hãy hỏi anh ta. Được rồi, ra ngoài đi.
Thượng Khả còn chưa kịp nói câu nào đã bị Giản Trầm Phong không chút khách khí đuổi đi. Ánh mắt và giọng điệu của hắn ngập tràn sự ghét bỏ, giống như việc cậu làm ở đây đã vấy bẩn hình ảnh công ty của hắn.
Thượng Khả hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Chẳng qua là vì Giang Dư Mặc ham muốn em gái của hắn, cho nên Giản Trầm Phong mới khắt khe với cậu như vậy thôi, chuyện này cậu có thể hiểu được.
Thư ký Thôi thấy Thượng Khả không có vẻ gì là tức giận, trong lòng có chút kinh ngạc. Nghe đồn tính tình của vị thiếu gia này rất tệ hại, bị Giản tổng mắng vào mặt một trận mà vẫn chịu đựng được, đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Vốn còn tưởng cậu sẽ nhăn mặt bỏ đi chứ, không biết chừng Giản tổng cũng có ý này...
Thư ký Thôi sắp xếp cho Thượng Khả một bàn làm việc, sau đó đưa cho cậu một tập tài liệu:
- Đầu tiên cậu hãy nghiên cứu tài liệu một chút, nắm sơ thông tin về công ty.
- Vâng, cảm ơn thư ký Thôi. - Thượng Khả giận nhanh nguôi cũng nhanh, hơn mười giây sau là đã bình thản trở lại.
Ấn tượng của Thư ký Thôi đối với Thượng Khả không tệ, gã dặn dò thêm vài câu rồi cũng trở về làm việc.
Thượng Khả ngồi xuống, cầm tài liệu bắt đầu đọc qua.
- Ơ? – Con ngươi Thượng Khả đột nhiên lóe lên một tia khác thường, vấn đề không phải ở tài liệu, mà là cậu phát hiện khả năng ghi nhớ của mình đã được nâng cao. Tập tài liệu này rất dày, vậy mà cậu chỉ cần nhìn một lần là đã nhớ rõ. Thử nhắm mắt lại cũng có thể nhớ chính xác đến 95% nội dung, 5% còn lại chủ yếu là những thứ vụn vặt mà cậu vẫn chưa đọc kỹ.
Trí nhớ của cậu vốn đã rất tốt, sau khi trải qua sự rèn luyện của hệ thống thì càng đạt tới trình độ ghi nhớ chỉ sau một lần nhìn.
Khóe miệng Thượng Khả cong lên mỉm cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên. Thượng Khả ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện thư ký Thôi không có trong văn phòng. Cậu đành nhận điện thoại, lập tức nghe thấy giọng nói ác ma của Giản Trầm Phong:
- Thư ký Thôi, một ly cà phê.
Nói xong câu đó liền cúp máy.
Thượng Khả đảo mắt khinh bỉ, đứng dậy đi tới phòng trà, lấy cà phê ra bắt đầu pha.
Lúc Thượng Khả bưng cà phê đi ra, gặp ngay thư ký Thôi từ toilet trở về, liền đưa luôn ly cà phê cho gã:
- Thư ký Thôi, lúc nãy tổng giám đốc gọi anh pha cho anh ấy một ly cà phê.
Thư ký Thôi nhận cà phê, do dự một chút, vẫn nói tiếng cám ơn, sau đó mang cà phê vào phòng làm việc.
Thượng Khả biết lúc nãy thư ký Thôi do dự điều gì, đương nhiên là lo cà phê của cậu pha dở quá, chọc giận Giản Trầm Phong chứ gì nữa?
Thượng Khả không thèm chấp nhặt với mấy người thiếu hiểu biết, với cương vị là một người đàn ông vĩ đại chuyên môn đi thách thức với cái chết, trên đời còn có chuyện gì khiến cậu sợ nữa?
Buổi trưa, thư ký Thôi rủ Thượng Khả đến căn tin ăn cơm.
Thượng Khả hỏi:
- Còn Giản tổng?
- Nếu Giản tổng không có gì phân phó thì bình thường đều là tôi mang cơm hộp cho anh ấy. - Thư ký Thôi trả lời - Tháng nào cũng vậy, hết nửa tháng là anh ấy ăn ở công ty rồi.
Hai người bưng thức ăn tìm một cái bàn trống ngồi xuống, thư ký Thôi vừa ăn vừa giới thiệu những đồng nghiệp khác trong căn tin cho Thượng Khả.
- Hi, thư ký Thôi, anh chàng đẹp trai này là ai thế? - Một nữ lãnh đạo ăn mặc trang điểm thời thượng đi tới, nhiệt tình chào hỏi hai người.
- Xin chào, Laura, tôi là Giang Dư Mặc. - Thượng Khả đứng lên, lễ phép chìa tay, mỉm cười nói - Rất hân hạnh được biết cô.
- Xin chào, tôi cũng rất hân hạnh được biết cậu. Khi nào rảnh cùng ra ngoài ăn cơm nhé? - Laura tính tình hướng ngoại, nhưng lại không làm cho người khác thấy phản cảm.
- Đó là vinh dự của tôi.
Đợi Laura rời đi, thư ký Thôi cười nói:
- Tôi còn đang lo cậu không thích ứng được, hôm nay xem ra lo lắng của tôi là hoàn toàn dư thừa rồi.
- Anh nói gì vậy? - Thượng Khả nói - Anh không biết tôi chỉ là một người tốt mã dẻ cùi hay sao?
Lần đầu tiên Thư ký Thôi nghe thấy có người thẳng thắn nói về bản thân mình như vậy, so với tưởng tượng của gã, vị Giang thiếu gia này đáng yêu hơn rất nhiều.
Thế nhưng vẻ mặt gã đột nhiên thay đổi, gã bỗng nhớ ra hình như mình vẫn chưa giới thiệu Laura với cậu ta kia mà? Làm sao cậu ta biết được?
Cho nên gã đã hỏi cậu nghi vấn này.
Thượng Khả trả lời:
- Laura là giám đốc kinh doanh, đã công tác ở công ty mười năm rồi, những thông tin này đều có lưu trong máy tính.
- Nhưng mà thông tin nhân viên lưu trong máy phải đến hơn 500 người.
- Laura là mỹ nữ, nên tôi rất có ấn tượng với chị ấy.
Thư ký Thôi hoài nghi nhìn cậu, Laura là mỹ nữ thì đúng rồi, nhưng mà chị ta đã hơn 40 tuổi, dù có chăm sóc tốt thế nào cũng không đẹp đến mức không quên như vậy chứ, hay là Giang nhị thiếu có hứng thú với những mỹ nữ thành đạt hơn tuổi?
- Cậu không ăn hả? Thư ký Thôi thấy thức ăn trong đĩa của Thượng Khả còn hơn một nửa, không nhịn được hỏi.
- Hôm nay tôi không đói. - Suốt mười năm học nấu ăn ở bách luyện không gian, khẩu vị của Thượng Khả cũng bắt đầu trở nên kén chọn. Chỉ cần không phải quá đói bụng, món nào không hợp khẩu vị cậu sẽ không ăn nhiều.
Thực ra thức ăn trong căn tin của công ty cũng không phải quá tệ, nhưng dù sao cũng là cơm tập thể, khó tránh khỏi ít muối nhiều dầu, chế biến qua loa, thiếu đi vài phần tinh tế.
Sau khi Thượng Khả ăn thử một lần, bèn quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ tự mình mang cơm đi làm.
Buổi chiều, lúc thư ký Thôi mang cà phê vào, Giản Trầm Phong hỏi:
- Cậu ta thế nào rồi?
- Tính tình tốt, thích ứng nhanh, năng lực giao tiếp cũng không tồi. - Thư ký Thôi thành thực trả lời.
- Ồ? - Giản Trầm Phong nhíu mày, rõ ràng có chút không tin.
Thư ký Thôi lại nói:
- Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với cậu ta, nhưng tôi cảm thấy người này hoàn toàn không giống như những gì người khác đồn thổi, có lẽ Giản tổng có thể xem xét để cậu ta kết giao với Giản tiểu thư.
- Chuyện đó là không thể. - Giản Trầm Phong bưng ly cà phê uống một ngụm, nhíu mày nói - Buổi sáng còn muốn khen anh kỹ thuật pha cà phê đã tiến bộ, sao đến chiều lại y như cũ rồi?
Thư ký Thôi sửng sốt, lập tức nói:
- Xin lỗi, Giản tổng, cà phê sáng nay là do Giang thiếu pha.
- Cậu ta? - Giản Trầm Phong im lặng một chút, nói - Chắc đây là ưu điểm duy nhất của cậu ta, từ giờ để cậu ta pha cà phê cho tôi.
Giản tổng, trong mắt ngài, giá trị của Giang thiếu chỉ dùng để pha cà phê thôi sao?
Thư ký Thôi đột nhiên có chút đồng cảm mơ hồ với Giang Dư Mặc...
Ngày thứ hai, Thượng Khả đến công ty đúng giờ. Thư ký Thôi vừa lúc đi ở phía sau cậu, thấy cậu thành thục chào hỏi từng người một, cảm thấy rất ngạc nhiên: Người này thật sự nhớ hết thông tin của toàn bộ nhân viên sao?!
Người bình thường phải đến mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể gọi đúng tên tất cả đồng nghiệp, nhưng tên này chỉ mất có một ngày, có lẽ là nửa ngày, vậy mà đã thích nghi với môi trường làm việc ở đây. Khả năng ghi nhớ và thích ứng thật đáng nể.
Đánh giá của người ngoài về Giang Đông Lâm và Giang Dư Mặc khác nhau một trời một vực, một thiên chi kiêu tử, một vô dụng bất tài, nhưng hôm nay xem ra, có thể Giang nhị thiếu chỉ là đang che giấu năng lực của mình mà thôi.
Trong lòng có sẵn sự hiếu kỳ, thư ký Thôi bắt đầu để ý đến cậu. Sau đó gã phát hiện những công việc mình giao cho cậu thường được hoàn thành rất nhanh. Nếu gã không hỏi, cậu cũng sẽ không chủ động phát ngôn. Cách hành xử luôn tuân theo quy củ, phong thái tự nhiên thành thạo, giống như cậu không phải đang làm việc, mà là đang hưởng thụ thời gian.
Buổi trưa, thư ký Thôi cùng Thượng Khả đi ăn cơm, cậu lấy ra hộp cơm của mình:
- Tôi có mang theo cơm, anh đi đi.
- Hả? Đầu bếp nhà cậu chuẩn bị cho cậu à? - Thư ký Thôi nhìn hộp cơm trên bàn Thượng Khả, màu sắc tươi mới, thức ăn tinh mỹ, nhịn không được khen - Trông rất ngon.
Thượng Khả cười nói:
- Hiện giờ tôi đang sống một mình.
Để tiện đi làm, cậu thuê một căn hộ hạng sang ở khu vực nội thành, là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Thư ký Thôi phản ứng nhanh, kinh ngạc nói:
- Ý của cậu là, hộp cơm này là tự tay cậu làm?
Giang nhị thiếu biết nấu ăn?
Thượng Khả gật đầu, đứng dậy đi vào phòng trà, bỏ hộp cơm vào lò vi sóng hâm nóng.
Thư ký Thôi có cảm tưởng mỗi ngày gã đều được nhìn thấy một khía cạnh mới của vị nhị thiếu này.
Trước khi tan làm, thư ký Thôi báo cáo xong công việc với Giản Trầm Phong, thuận miệng nói cho hắn biết phát hiện mới của mình.
Sau khi nghe xong, Giản Trầm Phong trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói:
- Từ ngày mai, cơm trưa của tôi cũng sẽ do cậu ta phụ trách.
- Chuyện này... không ổn lắm?
Giản Trầm Phong lạnh lùng nói:
- Muốn theo đuổi em gái của tôi, trước tiên phải qua ải của tôi đã.
Giản tổng, anh thật không phải đang lấy việc công làm việc tư đó chứ...
Từ chỗ thư ký Thôi biết được cấp trên đại nhân đã thăng cho mình từ em trai pha cà phê lên làm đầu bếp riêng, Thượng Khả cũng không mấy để tâm, ngược lại, cậu đang rất vui vẻ, bởi vì cậu vừa nhận được kết quả kiểm tra tương thích từ bệnh viện, xác nhận tương thích thành công.
Điều này cũng có nghĩa, kế hoạch tiếp theo của cậu có thể bắt đầu tiến hành được rồi.
Tâm trạng sảng khoái, hôm sau ngủ dậy Thượng Khả liền làm cho Giản Trầm Phong một hộp cơm siêu thượng hạng, siêu đẹp siêu lớn.
Lúc Giản Trầm Phong mở hộp cơm ra, suýt bị mùi vị đậm chất nghệ thuật cùng tạo hình phong cách hoàng gia của nó chọc mù mắt.
Chuyện này khiến cho hắn có một nhận định rất sâu sắc, vì muốn theo đuổi em gái của hắn mà Giang nhị thiếu lại lấy lòng anh vợ tương lai của mình khủng bố thế này...
Có điều, thức ăn mà cậu nấu thực sự là ngon không tưởng.
Cho dù Giản Trầm Phong đã thưởng thức biết bao cao lương mỹ vị cũng không thể không thừa nhận, kỹ năng nấu ăn của tên này đã đạt đến trình độ bậc thầy.