Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lê Thanh ngoảnh lại nhìn về phía tiếng gọi
Người đàn ông đi tới trông rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo thun dài tay màu trắng, vai rộng chân dài, thân hình thon thả nhưng không gầy yếu.
Đôi mắt chân mày vô cùng nổi bật.
Là kiểu cao ráo khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay cả Giang Lê Thanh cũng không nhịn được mà ngắm nhìn vài lần.
Ngay sau đó lại nhớ đến câu nói của anh, cô dừng lại.
Cô ngập ngừng thử dò hỏi: "Chú… nhỏ?"
Hoắc Nghiên cười nhẹ.
Anh đưa tay ra: "Hoắc Nghiên."
Giang Lê Thanh im lặng nhìn bàn tay anh đưa tới.
Tay áo của người đàn ông được xắn lên, đường nét bắp tay săn chắc và đẹp mắt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạc, năm ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa tròn trịa sạch sẽ.
Nếu anh là chú nhỏ thì mấy cái chậu rửa chân, máy massage và những mẹo nhỏ về sức khỏe mà cô thường xuyên chia sẻ trước đây là cái gì?
Giang Lê Thanh che giấu những suy nghĩ phức tạp, đáp lại: "Giang Lê Thanh."
Hai người khẽ bắt tay nhau rồi nhanh chóng tách ra.
"Không cần quà cáp gì đâu." Hoắc Nghiên nở nụ cười khẽ: "Cháu đưa tôi đi xem heo Tiểu Giang nhé?"
"... Vâng."
Giang Lê Thanh đỗ xe lại, không yên lòng mà đi theo sau Hoắc Nghiên.
Người đàn ông đi phía trước, cố ý bước chậm lại để phù hợp với tốc độ của cô, suốt quãng đường im lặng. Có lẽ là cố ý tiết chế, trông anh dễ gần, không nghiêm khắc và cổ hủ như cô tưởng tượng.
"Cũng khá xa nhỉ, mình đạp xe tới nhé.”
Hoắc Nghiên chỉ vào chiếc xe đạp dựng bên cạnh, tự mình leo lên một chiếc khác.
Anh cao lớn, chân dài, làm cho chiếc xe trông nhỏ đi không ít.
Giang Lê Thanh: “...”
Heo Tiểu Giang quả nhiên đã giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp.
Hai người chậm rãi đạp xe, một trước một sau, đi qua một con đường nhỏ giữa hai hàng hoa, rồi đến chuồng ngựa.
Nghe đồn nhà họ Hoắc rất giàu sang.
Trước khi tận mắt chứng kiến, Giang Lê Thanh cũng không để tâm lắm.
Hiện giờ chứng kiến cảnh này, không khỏi há hốc mồm.
Trên thảm cỏ trải dài, vài con ngựa đua dưới sự dẫn dắt của nhân viên đang phi nước đại dưới trời quang mây tạnh.
Trong đó, có một căn nhà gỗ màu đỏ sừng sững bên cạnh sân tập cưỡi ngựa, có người ra ra vào vào.
Giang Lê Thanh theo Hoắc Nghiên đến trước nhà.
Căn nhà gỗ hai tầng, tổng cộng khoảng năm trăm mét vuông, tầng một là nơi heo Tiểu Giang bơi và tắm, tầng hai là khu nghỉ ngơi, tổng thể xây dựng giản dị mà không kém phần sang trọng.
Lúc này, con heo mà cô tiện tay nhặt được từ chợ nông trại được nuôi dưỡng cẩn thận, thân hình mập mạp, lông màu hồng phấn, trên cổ còn đeo chiếc vòng cổ cao cấp màu đỏ.
Không biết sao, huyết áp của Giang Lê Thanh hơi tăng.
Cô biết, đó là cảm giác ghen tị!!!
Cho dù là Thiên Bồng Nguyên Soái nhìn thấy, cũng phải hối hận vì xuống trần sớm quá rồi.
"Heo Tiểu Giang, lại đây."
Hoắc Nghiên gọi một tiếng.
Heo Tiểu Giang lật người dậy, éc éc chạy tới, chạy vòng quanh anh một vòng.
Hoắc Nghiên lấy đồ ăn vặt cho thú cưng từ trong túi ra rồi cho nó ăn.
"Dạo này anh hơi bận, không đến đây nhiều." Hoắc Nghiên nói: "Nhưng em yên tâm, bảo mẫu thú cưng và chuyên gia dinh dưỡng sẽ kiểm tra tình trạng của nó 24/24, hôm qua mới khám sức khỏe xong, các chỉ số của nó đều bình thường."
Giang Lê Thanh lại ghen tị thêm một chút, tiện tay vuốt ve heo Tiểu Giang một cái.
Nói thật, lông heo được nuôi dưỡng cẩn thận này vuốt đã thật, lớp lông mềm mượt, không thô ráp chọc ngứa tay.
Heo Tiểu Giang đương nhiên không quên Giang Lê Thanh, ngay khoảnh khắc cô vuốt ve nó, nó đã quên mất Hoắc Nghiên - người cho nó ăn uống, vui vẻ quay lại dùng mũi dụi vào lòng bàn tay cô, biểu diễn heo con lăn tròn, nhìn là biết là kỹ năng mới học.
Giang Lê Thanh ngồi xổm xuống chơi với heo Tiểu Giang một lúc nhưng cũng không quên mục đích đến đây lần này của mình.
Cô liếc mắt nhìn Hoắc Nghiên, anh đang khoanh tay đứng nhìn hai người chơi đùa, dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy, vô cùng sắc bén.
Giang Lê Thanh bình tĩnh dời mắt, lời nói tự nhiên: "Hôm nay được gặp chú và heo Tiểu Giang, tôi thấy rất vui."
Hoắc Nghiên im lặng chờ cô nói tiếp.
Từ lúc Giang Lê Thanh bước vào, anh đã nhìn thấu tâm tư của cô. Với tính cách của cô, trước mặt người khác thì kiêu ngạo, sau lưng thì ngoan ngoãn. Nếu không có việc cầu xin người khác, sao lại cố ý đến nhà anh khi anh đang ở nhà, lại còn chuẩn bị quà nữa.
"Nhưng mà tôi lén chạy ra, sợ là không thể ở lại lâu được."
Giang Lê Thanh tiếc nuối đứng dậy, tiện tay chùi nước bọt trong lòng bàn tay lên lưng heo Tiểu Giang.
Hoắc Nghiên thuận thế nói: "Không sao, cháu có thể đến bất cứ lúc nào."
Giang Lê Thanh :"...?"
Khoan đã, theo lẽ thường, anh không phải nên hỏi tại sao cô lại lén chạy đến sao?
Thường ngày anh rất quan tâm đến việc học của cô, bây giờ sao lại như không có chuyện gì vậy?
Giang Lê Thanh nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài.
Cô giả vờ ngoan ngoãn: "Vậy tôi đi đây, tạm biệt chú."
Giang Lê Thanh xách túi rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");