Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
  3. Chương 114
Trước /205 Sau

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 114

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Dù sao thì Thanh Thanh cũng là con gái ruột của cô, ngày mai là tiệc tẩy trần của con bé, là ngày công khai thân phận của con bé với mọi người, cô là mẹ mà không quan tâm cũng đành, vậy mà lại lo cho con nuôi trước, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cô và chồng cô đều mất mặt."

Bà ấy bóng gió mỉa mai.

Bàn tay cầm túi xách của Giang phu nhân vô thức nắm chặt lại, đột nhiên cảm thấy khó xử nhưng lại không tiện phản bác.

Giang Nặc Nặc bên cạnh không chịu được khi bà Triệu nói Giang phu nhân như vậy, lập tức đứng ra bênh vực: "Phu nhân Triệu, một người ngoài như bà đương nhiên không biết, trước đây Giang Lê Thanh đã đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, ngay cả khi mẹ tôi muốn chăm sóc thì cũng không thể chăm sóc được."

Hai chữ "người ngoài" khiến sắc mặt bà Triệu lập tức lạnh đi.

Lúc này, lớp trang điểm cơ bản đã hoàn thành, nhân lúc Kevlin quay đầu tìm son môi, Giang Lê Thanh quay ghế về phía Giang Nặc Nặc.

Cô cười như không cười: "Giang Nặc Nặc, theo tôi thấy cô cũng đừng đi học nữa, với cái tài nói đen thành trắng, nói trắng thành đen của cô, cứ đứng bên bờ sông Hoàng Hà mà tụng kinh, nước sông Hoàng Hà cũng có thể bị cô tụng thành trắng."

Giang Lê Thanh học theo giọng điệu trước đó của cô ta, quái gở nói: "Một người ngoài như cô xúi giục mẹ tôi bỏ nhà đi cùng cô thì dù tôi có muốn tìm mẹ tôi chăm sóc, cũng tìm~không~thấy~được~."

Giang Nặc Nặc hít một hơi, chưa kịp mở miệng, Giang Lê Thanh lại chỉ vào mũi cô ta, mắng từng chữ từng chữ: "Cô là đứa ăn, cắp, mẹ, người, khác."

Giang Nặc Nặc trợn tròn mắt: "Giang Lê Thanh, cô chú ý thái độ của mình đi! Có ai nói chuyện như cô không?"

Giang Lê Thanh bất lực nhún vai: "Xin lỗi, thái độ của tôi chỉ dành cho người bình thường."

Giang Nặc Nặc định mắng lại nhưng bị Giang phu nhân ở phía sau ngăn lại.

Bà ta đã nhận ra sắc mặt Kevlin không vui, dù sao đây cũng là bên ngoài, nếu thực sự truyền ra ngoài thì không chỉ có bà ta mà cả nhà họ Giang cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Không sao, chúng ta đến chỗ khác vậy."

Giang Nặc Nặc đành nuốt cục tức vào bụng.

Nhìn bóng lưng hai mẹ con rời đi, bà Triệu lè lưỡi: "Chân Giác, cô tuyệt tình thật đấy..."

Giang phu nhân khựng lại, ngay giây sau liền bước nhanh như gió, đi giày cao gót cộc cộc, dẫn Giang Nặc Nặc đến một nơi khác.

Sau khi trang điểm và tạo kiểu xong, bà Triệu đưa Giang Lê Thanh đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối.

Bà ấy gọi rất nhiều món cho Giang Lê Thanh, hầu như đều là những món cô thích ăn.

Đối mặt với một bàn toàn sơn hào hải vị, lại thêm sự bảo vệ của bà Triệu dành cho cô vừa nãy, Giang Lê Thanh không thể nói là không cảm động.

"Cảm ơn cô Triệu."

Cô lại một lần nữa cảm ơn nhưng so với lúc đầu thì bây giờ chân thành hơn nhiều.

Bà Triệu bật cười: "Con bé này, trước đây đến nhà cô lấy thẻ của cô đâu có thấy khách sáo, giờ lại khách sáo rồi."

Giang Lê Thanh cười trừ cúi đầu.

Cô đã nói mà, bà Triệu chắc chắn đã nhìn ra mục đích của cô ngay từ đầu.

Thấy Giang Lê Thanh đột nhiên im lặng, bà Triệu thở dài: "Thanh Thanh, thật ra con cũng đừng quá để ý đến thái độ của mẹ con, so với việc cha mẹ con có yêu con hay không, yêu con bao nhiêu thì điều quan trọng hơn là con có trong tay bao nhiêu."

Giang Lê Thanh ngẩn người, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trên mặt bà Triệu là vẻ nghiêm túc chưa từng có.

"Trong giới thượng lưu, tình cảm là thứ không đáng giá nhất và cũng khó mua nhất.”

“Một ngày nào đó con trở nên có giá trị, có ích, họ sẽ tự nhiên đến yêu con nhưng thứ tình cảm đó chưa chắc đã đáng trân trọng."

Bà Triệu hạ giọng: "Đợi đến khi tiệc tối ngày mai kết thúc, địa vị của con trong nhà họ Giang về cơ bản đã vững chắc, việc tiếp theo con phải làm là tranh giành, thứ nắm trong tay mới là của mình."

Giang Lê Thanh chậm rãi dùng dao nĩa xiên miếng bít tết trong đĩa, thấy bà Triệu lo lắng cho cô, cô mỉm cười: "Quả nhiên, mẹ của người khác đúng là thơm hơn."

Chỉ tiếc là xà nhà thẳng mà kèo nhà cong.

Bà Triệu không giận, cưng chiều gõ vào trán cô: "Nói bậy."

Giang Lê Thanh cười hờ hững: "Cô yên tâm, Giang Nặc Nặc sẽ không bước qua được cánh cửa đó đâu."

Cứ xem đến lúc đó mẹ cô chọn thế nào.

Là cố chấp vì Giang Nặc Nặc mà không xuất hiện trong tiệc của cô; hay là từ bỏ Giang Nặc Nặc, cùng cô giả vờ trước mặt mọi người là một cặp mẹ con tâm đầu ý hợp.

Với tính cách của Giang phu nhân, Giang Lê Thanh cho rằng sẽ là phương án sau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /205 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất

Copyright © 2022 - MTruyện.net