Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lê Thanh: [Có gì thì nói nhanh.]
Hệ thống bóng gió bày tỏ suy nghĩ của mình: [Như vậy… không ổn lắm thì phải?] Nó hơi lo lắng: [Nếu cha cô và nam chính thực sự như vậy… như vậy…]
Giang Lê Thanh lườm một cái: [Mày kiểm tra xem nam chính đã tỉnh chưa.]
Hệ thống bắt đầu kiểm tra.
Nó sợ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, nó rất cẩn thận, sau khi xác nhận thể trạng của Hoắc Bạch bình thường, tinh thần ổn định, có dấu hiệu tỉnh lại, nó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
[Không sao.]
[Ừ.] Giang Lê Thanh tiếp tục làm bài: [Tao đã nói là tao có chừng mực rồi.]
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Trong nguyên tác, nam nữ chính vì một đêm tình mà hiểu lầm, bắt đầu dây dưa không dứt suốt năm năm, trong việc này rất có thể có đám săn tin nhúng tay vào.
Vì cha Giang có thể nhẫn tâm hạ thuốc con gái ruột, đương nhiên ông ta cũng phải chuẩn bị đầy đủ.
Biết đâu ông ta đã sắp xếp phóng viên từ trước, chỉ chờ ngày mai xong việc, hai người ra ngoài, chụp được ảnh, như vậy Hoắc Nghiên bên kia cũng không thể làm gì được.
Ha.
Thật là ghê tởm.
Giang Lê Thanh dặn dò cệ thống: [Mày theo dõi bên kia giúp tao, nếu đánh nhau thì lập tức báo cho tao.]
Nói xong, Giang Lê Thanh lập tức liên lạc với Giang Ngạn Thanh.
Giang Lê Thanh: [Anh có muốn trở thành người thừa kế sớm không?]
Giang Ngạn Thanh: [?]
Giang Lê Thanh: [Nếu tin tôi thì hãy liên lạc với hai phóng viên, đến canh ở phòng 403.]
Giang Ngạn Thanh tuy không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn đồng ý.
Sắp xếp xong mọi thứ, Giang Lê Thanh vui vẻ nhâm nhi trà nóng.
Cùng lúc đó.
Phòng 403.
Rèm phòng đóng chặt, tối đen như mực.
Hoắc Bạch bị nhân viên phục vụ ném lên giường, ngủ mê mệt, ý thức lơ lửng giữa mơ và tỉnh.
Cơn đau ở gáy nhói lên từng cơn như kim châm, cuối cùng cũng khiến Hoắc Bạch từ từ tỉnh lại.
Vì những ngày này bị thương không ít, cộng thêm cú đá vào hạ bộ của Giang Lê Thanh quá tàn nhẫn, dù đã có dấu hiệu tỉnh lại nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục được.
Anh ta nằm sấp trên giường chờ cơn đau qua đi.
Nhưng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng mở cửa phòng ở bên ngoài phòng, là hai nhân viên phục vụ đang nói chuyện.
"Giám đốc Giang, có cần cho người mang nước mật ong đến cho ngài không?"
"Không, không cần… hai người cứ làm việc đi, tôi nằm một lát là được."
"Vâng, nếu ngài cần gì thì gọi chúng tôi."
Sau khi nói chuyện xong, có tiếng bước chân tiến lại gần.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hoắc Bạch tạm thời không mở mắt ra được, cũng không biết người đến là ai, anh ta mơ hồ nghe thấy một chữ Giang, nghĩ đến trước khi hôn mê, hình như cũng nghe người ta nói là Giang Lê Thanh đưa anh đến, nghĩ đi nghĩ lại, người đến chỉ có thể là Giang Lê Thanh.
Đột nhiên, bên cạnh lún xuống.
Nhiệt độ nóng bỏng áp sát lại.
Hoắc Bạch suy nghĩ trăm bề, không nhịn được thầm mắng Giang Lê Thanh.
Người phụ nữ đó vừa gặp anh ta đã dây dưa đủ kiểu, sau khi bị từ chối thì lại gây khó dễ khắp nơi, Cố Tây trước đó còn nói, Giang Lê Thanh muốn có ảnh của anh ta, biết đâu trong lòng vẫn không từ bỏ ý định muốn có được anh ta…
Câu nói đó là thế nào nhỉ?
Vì yêu sinh hận, đúng rồi, vì yêu sinh hận!
… Không có được thể xác của anh ta thì phải làm tổn thương tâm hồn anh ta! Phá hủy ý chí của anh ta!
Người phụ nữ này đúng là một góa phụ đen độc ác.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một đôi tay đặt lên người anh ta.
Hoắc Bạch cười lạnh, quả nhiên là vậy, người phụ nữ này đúng là không từ bỏ ý định, anh ta đã nói rồi mà… bản chất của một người làm sao dễ thay đổi được.
Anh ta biết ngay mà, người tối hôm đó chắc chắn là cô ta!!
"Giang Lê Thanh, cô thích tôi thì nói sớm đi, làm trò gì mà khó coi thế."
Hoắc Bạch suy nghĩ kỹ về những ưu điểm của Giang Lê Thanh, phát hiện không có ưu điểm nhưng khuyết điểm thì không ít.
Mặc dù không thích cô nhưng nếu ngủ với cô, chọc tức Tô Húc cũng khá tốt.
Nghĩ vậy, Hoắc Bạch thuận tay nắm lấy bàn tay đó.
Cảm giác có chút khác thường, anh ta mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp xem xét kỹ thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đồng thời còn có giọng nói say khướt của đàn ông…
"Nóng, nóng quá…"
Chết tiệt!!!
Mắt Hoắc Bạch mở to…
Đàn ông!!!
Lại là đàn ông!!!
"Biến thái! Ông chết đi cho tôi!!" Hoắc Bạch tức giận, lập tức hết cả đau đầu, hết cả đau trứng, lật người dậy, đá một cái vào chỗ hiểm của lão già đằng sau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");