Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
  3. Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy
Trước /205 Sau

Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 124: Bà có muốn đi giám định ADN không thì tùy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cha tỉnh rồi! Cha, cha cuối cùng cũng tỉnh rồi!!"

Giang Nặc Nặc không rời nửa bước, luôn ở bên cạnh ông ta, khoảnh khắc ông ta mở mắt, cô ta vui mừng đến phát khóc.

Cô ta vừa khóc vừa đi gọi nhân viên y tế, còn cha Giang thì thẫn thờ nhìn chằm chằm vào một chỗ trên trần nhà, trông có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Mấy ngày nay ông ta mơ mơ màng màng, cũng có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài nhưng không thể phản ứng gì.

Rất nhanh, Giang Nặc Nặc dẫn bác sĩ chủ trị đến.

"Mời hai cô con gái ra ngoài một lát."

Giang Lê Thanh và Giang Nặc Nặc biết bác sĩ chuẩn bị kiểm tra vết thương của ông, đều tránh ra sau rèm.

Đợi y tá kéo chăn ra, dụng cụ kiểm tra lạnh ngắt chạm vào một chỗ nào đó trên cơ thể, cơn đau cũng theo đó mà ập đến.

Cha Giang đau đến toát mồ hôi lạnh, ông ta rướn cổ, cảnh tượng nhìn thấy bên dưới suýt khiến mắt ông ta rớt khỏi tròng.

Chỉ còn một cái que trọc lóc, không còn gì nữa.

Mắt cha Giang đỏ vằn, ông ta rướn cổ lên định nói gì đó nhưng vết thương do bị đánh đập trên người đã hạn chế hành động của ông ta, cũng hạn chế cả khả năng nói chuyện của ông ta.

Bác sĩ thấy ông ta kích động, vội vàng trấn an: "Bệnh nhân đừng kích động, lúc đó ông bị thương nặng, nếu không cắt bỏ phần hoại tử, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ông."

Y tá bôi thuốc cho ông ta, đắp chăn, kéo rèm: "Được rồi, người nhà có thể vào."

"Vết thương lành rất tốt, bệnh nhân có gì khó chịu, xin hãy liên hệ với chúng tôi kịp thời."

Bác sĩ kiên nhẫn dặn dò một số lưu ý, sau đó đến phòng bệnh tiếp theo.

Đợi nhân viên y tế rời đi, cha Giang hoàn toàn ngã gục trên giường bệnh, ông ta giống như một con cá bị mắc cạn trên bãi cát sắp chết khô, ánh mắt khô héo, cả người đều gầy yếu và già nua đi một vòng.

Hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn Giang Nặc Nặc và Giang Lê Thanh.

Đối mặt với chuyện như vậy, Giang Nặc Nặc cũng không biết an ủi thế nào, chỉ biết ngồi một bên khóc.

Giang Lê Thanh thì đi tới, kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt đau buồn: "Cha, còn người còn của, cha phải cố lên."

Còn người còn của...

Hay cho câu còn người còn của.

Không còn một cái cây nào thì núi còn là núi không!!

Giọng của cô đột nhiên khiến cha Giang nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.

Không đúng.

Không đúng.

Loại thuốc mà cha Giang đưa cho Giang Lê Thanh là thuốc mà ông ta cố ý nhờ người mua từ nước ngoài về, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Giang Lê Thanh uống, vậy tại sao... Giang Lê Thanh lại không sao?

Ngược lại là ông ta, từ khi ăn bát cháo đó, cả người như bị lửa đốt, sau đó xảy ra chuyện gì ông ta cũng không biết.

Cha Giang đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Ông ta không thể tin được nhìn Giang Lê Thanh, phát hiện ra ánh mắt của thiếu nữ cao ngạo, nụ cười của cô, vô cùng tàn nhẫn.

Là nó!!!

Do nó!!!

Cô đã biết, cho nên mới... cố ý hại ông ta!!!

"Hỗn hào, mất nết...!"

Cha Giang tức giận ngút trời, lật người xuống muốn đánh cô.

Giang Lê Thanh không vội không vàng lui về một bước, nhìn cha Giang giật đứt dây truyền trên người, kim truyền trên mu bàn tay cũng vì thế mà bị kéo đứt, máu chảy ồ ạt.

Giang Nặc Nặc ở bên cạnh sợ ngây người, chưa kịp tiến lại gần đã bị cha Giang tức giận đá ngã.

Vì chỗ bị thương rất nhạy cảm nên ông ta không mặc quần áo ở bên dưới, lúc này chỉ mặc mỗi áo, giờ ông ta ngã sõng soài trên đất không nhúc nhích được, áo trên che được một phần nhưng vẫn rất chướng mắt, đồng thời cũng khiến ông ta trông rất thảm hại.

"Ngây ra đó làm gì, gọi bác sĩ đến đây."

"Vâng... vâng!"

Giang Nặc Nặc vội vàng ấn chuông, trong lúc hỗn loạn, Giang Ngạn Thanh đã làm việc liên tục mấy ngày không nghỉ cuối cùng cũng xuất hiện ở bệnh viện.

Anh ta ra hiệu cho Giang Lê Thanh ra ngoài.

Hai người ra cầu thang nói chuyện, mấy ngày nay, Giang Ngạn Thanh bận rộn đến mức gầy đi nhiều, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Phía công ty ổn chứ?"

"Ý của hội đồng quản trị là, đợi khi cha khỏe hơn một chút, để ông ấy chủ động từ chức, như vậy vẫn giữ được chút thể diện cho ông ấy." Nội thất Giang Thiện tuy là do một tay cha Giang gây dựng nên nhưng phát triển đến mức như ngày nay, không phải chỉ dựa vào một mình ông ta là có thể kiểm soát được.

Là con trai cả của cha Giang, hội đồng quản trị cũng muốn nể mặt anh ta vài phần.

Nhưng anh ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nói đi nói lại cũng chỉ là lời thoái thác, nếu bây giờ Giang Ngạn Thanh thực sự tin lời họ, e rằng đợi đến cuối năm, công ty sẽ không còn chỗ cho họ đứng chân.

"Anh định năm nay sẽ tham gia kỳ thi đại học." Thực ra với trí thông minh của Giang Ngạn Thanh, ngay từ năm lớp 10 đã có thể trực tiếp tham gia kỳ thi đại học nhưng vì tư tâm, anh ta đã nán lại thêm một thời gian.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /205 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net