Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hệ thống quả thực không ngờ rằng Giang Lê Thanh sẽ có thao tác này, hệ thống hơi đứng hình, sau đó nhắc nhở đầy thiện ý: [Kí chủ, nhớ giữ thiết lập nhân vật.]
Giang Lê Thanh thực sự không chịu nổi sự cẩn thận quá mức của hệ thống, cô không nhịn được mà trợn trắng mắt, thẳng thắn nói: “Tiểu 0, tao hỏi mày nhé, tao xin lỗi rồi đúng không?”
Hệ thống: [Ừm…]
Giang Lê Thanh: “Có đúng là ấm ức, tự ti giống hệt thiết lập nhân vật không?”
Hệ thống: [...]
Cũng trượt quỳ, cũng quả thật có chút… ấm ức.
Giang Lê Thanh: “Tao chỉ cần lấy video ra, nhất định nhà họ Triệu sẽ tha thứ tao, nhưng 100% là Triệu Minh sẽ ghi hận tao, đây đều dựa theo cốt truyện đúng không? Sao mày lại có thể nghĩ là tao không chú ý đến thiết lập nhân vật nhỉ?”
Trong lúc nói chuyện, bảng tiến độ cốt truyện bắt đầu nhích lên, thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Giang Lê thanh lộ vẻ mặt đáng thương, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.
Cô đã thăm dò xong tiêu chuẩn xác nhận hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống này rồi.
Nếu như là tình tiết mà cốt truyện không miêu tả kỹ càng, hoặc là nội dung chưa từng xuất hiện thì cô hoàn toàn không bị hạn chế, có thể thoải mái phát huy.
Mà cốt truyện cố định thì cô càng không cần phải lo lắng.
Chỉ cần không sụp đổ thiết lập nhân vật, kết quả vẫn đúng theo cốt truyện, quá trình có như thế nào thì cũng không quan trọng.
Thiết lập nhân vật của cô bao hàm ý nghĩa rất rộng.
Thử hỏi, cô vừa khóc lóc một cách đáng thương, vừa đánh người có được tính là làm sụp đổ thiết lập nhân vật không?
Rõ ràng là không, dù sao cô cũng khóc rồi, còn về chuyện đánh người, đó là do cô phản kháng một cách bất đắc dĩ mà thôi, sự phản kháng của một cô gái yếu đuối sao có thể coi là bạo lực được?
Cô vừa uất ức xin lỗi, vừa lấy ra bằng chứng chứng minh, có hợp lý không?
Quá hợp lý ấy chứ!
Vì đối với cốt truyện và thiết lập nhân vật, sự yếu đuối, tự ti của nữ chính có thể gánh được tất cả, đám người giàu có kia hoàn toàn có thể nhục nhã nữ chính.
Mà thứ cô muốn, chính là sự nhục nhã này.
“Tiểu Giang, cái video này… cháu có thể xóa nó đi…”
Không ngoài dự đoán, giám đốc Triệu lập tức xị mặt xuống, khẩn cầu Giang Lê Thanh xóa bỏ video.
Cô tiếp tục giả vờ ngây thơ.
Giám đốc Triệu nghiêng đầu sang chỗ khác, hung dữ lườm Triệu Minh một cái: “Chuyện này nói thẳng ra là do thằng nhóc mất nết này, đi tới tình trạng như hôm nay cũng là do nó đáng đời! Nhưng mà… nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không tốt cho cả cháu và Tiểu Minh. Lão Giang, anh nói có đúng không?”
Giám đốc Triệu không còn sự phách lối như lúc đầu, bây giờ ông ta muốn dùng cha Giang để bức bách Giang Lê Thanh thỏa hiệp.
Từ trước đến giờ, Giang Lê Thanh không hề trông cậy vào việc cha Giang sẽ hướng về cô, cô cũng không định lan truyền video này ra ngoài.
Cô cụp mi xuống, hơi mấp máy môi, nghẹn ngào nói: “Cháu sẽ nghe lời cha cháu…”
Cha Giang liếc về phía Giang Lê Thanh.
Nghĩ đến hình ảnh trong video và những lời nhục mạ của Triệu Minh, nói ông ta không tức giận là giả.
Nhưng trên thương trường, tức giận có thể đáng mấy đồng?
Ông ta giả bộ rộng lượng: “Trẻ con xích mích mà thôi, hòa giải là được rồi. Thanh Thanh, mau xóa video đi.”
Giang Lê Thanh thầm cười lạnh, cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn xóa bỏ video trước mặt bọn họ, vừa xóa vừa nhỏ giọng nói: “Giải quyết xong hiểu lầm thì tốt rồi, cũng không uổng phí cháu dùng hết tiền tiêu vặt để mua đoạn trích xuất camera này…”
Thấy vậy, mấy người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Triệu Minh là phẫn nộ.
Cha Triệu nghe thấy lời cô, bèn hỏi: “Cháu nói… trích xuất camera này là cháu dùng tiền mua?”
Giang Lê Thanh ôm điện thoại, chớp chớp mắt: “Đúng vậy, cháu lo lắng người khác hiểu lầm cháu và Triệu thiếu gia, cho nên đã tìm chủ cửa hàng tiện lợi để mua trích xuất camera này, tốn hết mấy trăm đồng tiền tiêu vặt của cháu đó.”
Nói xong, cô buồn bã cúi đầu xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nhà họ Triệu cũng nghe rất nhiều tin đồn về Giang Lê Thanh.
Người ta nói cô không được người nhà coi trọng, lúc đó bọn họ chỉ nghe cho vui, không để trong lòng.
Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy, cô vừa gầy vừa nhỏ, quần áo trên người cũng mang nhãn hiệu bình dân, có lẽ cuộc sống ở nhà họ Giang cũng không tốt lắm.
Bà Triệu cũng cảm thán, không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc với cô.
“Chuyện này là do con trai chú làm sai, Triệu Minh, mau xin lỗi Tiểu Giang đi.”
Triệu Minh nghe xong, kinh ngạc trừng to mắt: “Cha nói gì cơ? Bảo con xin lỗi cô ta?”
Giám đốc Triệu quát một tiếng: “Xin lỗi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");